Xong dinh họ Vương thì vòng lại ngã ba chỗ cái biển và đi vào Cột Cờ Lũng Cú. Theo tấm bảng là từ ngã ba tới Lũng Cú là 26km nữa. Đi chừng 4 km thì tôi phát hiện ra cái phanh sau của tôi không còn tác dụng nữa. Thực ra là nó đã có vấn đề ngay từ Phố Cáo nhưng vẫn chưa trầm trọng lắm. Đến đoạn này thì mất tác dụng hoàn toàn. Tối thấy hình như đúng đoạn này cũng là đoạn khó khăn nhất hay sao ấy. Tôi vừa đi vừa lo lắng. Không chỉ lo cho lúc vào mà còn lo cả lúc ra. Nhớ hồi bên Lào, các đồng chí bên đó nhất định chỉ đi ban ngày chứ không đi ban đêm. Giờ thì không sợ gì nhưng không biết đi đèo ban đêm không phanh thì nó sẽ như thế nào.
Nói thật với các bạn là trước khi đi tôi có đọc 3 bài rất chi là ấn tượng đối với tôi.
Một bài nói về phượt xe máy mà tay nào đó comment rằng người chốt đoàn đã bị tai nạn nằm chết đau đớn trong bánh xe mà cả đoàn cứ tiến về phía trước không biết gì và tay này cho rằng dân phượt chỉ là một tập hợp của những người chẳng quen nhau gì đó nên không có tinh thần đoàn kết. Tôi tức quá có viết một comment khác để nói về tinh thần đoàn kết của dân phượt ta nhưng thú thật là cái comment chết tiệt đó nó vẫn cứ ám ảnh tôi.
Hai là một topic của các bác Hải Phòng đi theo cung giống chúng tôi từ Hải Phòng - Hà Giang – Đồng Văn – Cao Bằng… Nhưng các bác ấy lại viết rằng do có trục trặc lúc xuất phát (thời tiết mưa gió) nên khó khăn trong hành trình và các bạn ấy viết lại topic này để nhớ lại một người bạn đang “phượt trên trời”. Liên hệ đến đoàn chúng tôi bị mưa lúc xuất phát nên tôi cũng ngán. Xin trích lại nguyên văn đoạn của bạn ấy đây: “Vậy là .. Tan bao giấc mơ , đang lo lắng và tinh thần đã thực sự xuống tới mức thấp nhất ,thì Tuấn Anh , một thành viên trong đoàn xuống giọng chắc nịch.. Đã quyết rồi cơ hội đi không dễ đâu , đã nói là bão cũng đi cơ mà .. Không nói nhiều .. lên đường thôi.. Vâng vậy là chúng tôi đã khởi hành trong mưa gió bão bùng như thế . Vạn sự khởi đầu nan như thế , phải chăng nó đã báo hiệu một chuyến đi đầy trắc ẩn .Và cũng là một câu chuyện thật đau buồn của một thành viên trong số 6 anh em chúng tôi ...Câu chuyện không biết có liên quan gì đến chuyến đi không ,nhưng với chúng tôi thì trong hành trình kế tiếp đã mất đi một phượt tử , mà với anh lần đầu cũng là lần cuối.bài viết này cũng là một món quà gửi tặng anh khi mà giờ đây anh đang cưỡi mây vi hành khắp thế gian mà phượt rồi. câu chuyện về anh tôi sẽ kể với các bạn vào hồi cuối của chuyến đi”.
Ba là bài nói về yêu cầu trong các chuyến phượt bằng xe máy cần có số điện thoại thông tin cần liên lạc của mọi người để khi có chuyện gì thì nhóm còn biết mà liên lạc với người thân của người đó. Thực ra tôi thấy cái việc này rất quan trọng, giống như khi đi làm cho một số nơi, người ta bắt mình khai bảo hiểm trước ấy mà. Nói dại, nếu có chuyện gì cho bất cứ thành viên nào trong đoàn thì chúng tôi cũng không biết liên lạc với người thân ra sao. Thiết nghĩ đây cũng là điểm cần bổ sung cho các chuyến đi xa.
Ngoài ra, cái xe máy mượn của tôi không có bảo hiểm cũng chẳng có gương chiếu hậu mà cũng chẳng có còi kèn gì cả nên vừa đi vừa sợ Hugô. Sau này về đến Cao Bằng, khi kết thúc chuyến đi chính bằng xe máy, tôi có nói lại với các bạn thì biết xe Liên Heodat cũng không có Bảo hiểm, Hiếu demonking thì bị mất bằng lái (ngán thật – may mà mọi chuyện đã tốt đẹp).
Tôi ngán nhất là cái xe của tôi đồng hồ đo tốc độ không hoạt động gì cả. Trước khi đi, tôi đã tự nhủ là không được chạy quá 60km/giờ vì nói thật, chắc phải hơn 10 năm nay (tôi nhớ là từ tháng 3 năm 2001) tôi đã không bao giờ chạy xe máy quá 10km cả. Có ngày đi cả 500-600km nhưng toàn đi bằng ô tô nên bây giờ chạy xe máy nhanh cũng ngán.
Tôi đi sau một cách cẩn thận và không báo cho ai biết là cái xe bị hư phanh sau cả. Tuy nhiên có mấy bạn dừng lại chụp ảnh thì phát hiện ra.
Đi chừng 7km thì nhiều người dừng lại chụp ảnh. Tú dừng xe sát bên bờ vực và bị trượt chân, suýt nữa thì cả người lẫn xe đi xuống vực. Không biết có bạn nào ghi lại phút giây này không? Khi tôi tới thì mọi người đang xúm lại kéo Tú dậy. Tôi dừng lại hỏi có gì không thì báo là OK, chỉ trượt chân, thế là tôi đi tiếp.
Tới cách cột cờ Lũng Cú 12km thì có Đồn biên phòng Lũng Cú nằm trong một khu dân cư. Một nhóm trẻ đang chơi đá bóng, mọi người bấm còi để đi qua nhưng bọn nó chẳng chú ý gì. Lúc xe tôi chạy tới thì đúng lúc quả bóng chạy ra giữa đường, cả nhóm trẻ chạy theo quả bóng mà chẳng quan tâm gì tới xe (chắc bọn chúng nghĩ chỉ có mấy chiếc chạy qua rồi), tôi đạp phanh sau kêu đến két một phát, cả bọn hoảng quá chạy dạt hết sang hai bên, làm tôi cũng phì cười, ôm Monkey ngồi sau phán ngay là cái thắng của anh còn hiệu quả hơn còi nhiều.