Trời cuối tháng chín tối nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi chúng tôi chìm trong bóng đêm. Lúc này tôi phát hiện ra là cái đèn của xe tôi cũng không được sáng lắm, nhưng còn một đoạn ngắn nên không sao. Người miền cao đi xe hay lắm. Tôi hai lần suýt va vào hai bác người Mông hay Dao hay Tày chi đó, đi quả Win mà chẳng cần đèn đóm gì cả, cứ vượt đèo ầm ầm. Còn mình có đèn, thấy cua trên đèo lại sợ, không biết nếu không phanh được mà làm quả chạy thẳng thì sẽ tới đâu nhỉ???
Cách Đồng Văn chừng 6km, đang trên lưng chừng đèo thì tôi lạnh cả xương sống khi thấy một đứa con nít bé tí đứng bên đường. Tôi đi ngang qua và bảo sao cháu không về nhà đi thì thấy thêm 2 đứa nữa cũng đứng gần đó. Đúng lúc đó thì có hai chiếc xe tải ầm ầm chạy qua. Thật là sống với nguy hiểm riết nên chúng cũng quen. Monkey thắc mắc là sao tối rồi mà bọn nó không về nhà nhỉ? Tôi trả lời là không biết chúng có nhà không, nhà ở đâu (?) vì quanh đó không có bóng đèn nào. Hơn nữa, có thể cha chúng đang say rượu ngủ ở đâu đó dọc đường, còn mẹ chúng có thể đang phải đứng canh cha chúng chưa về tới nhà thì sao? Lại nói thêm là trên đường đèo cách Phố Cáo chừng 7km, chúng tôi thấy một bác người Hmông gì đó nằm say bét nhè bên đường, chỉ lấy mấy cây ngô khô che lên cái cọc tiêu bên đường vừa thay nhà, vừa thay chăn. Rất tiếc là Monkey nói bị hư thẻ nên mấy tấm hình tư liệu chắc cũng đi theo luôn rồi.