What's new

G17.220911-Hà Giang,Cao Bằng: Nơi ước mơ tan vào nhau...

Tôi đã nghĩ đây sẽ là chuyến đi của năm trong sự bình chọn cho riêng mình. Không phải vì đây là chuyến đi xa, mà bởi những mong chờ lặng thầm bấy lâu nay để ngắm ruộng bậc thang, từ cái lần đầu tiên đặt chân đến Sa Pa, cứ nung nấu mãi không thôi. Đã được chạm vào lúa sau cái ngắm hồ hởi của đợt leo Fan năm trước, thế nhưng vẫn dường như là chưa đủ. Sa Pa có cái đẹp dịu dàng nhưng nhiều hơi thở thành thị quá, tôi thèm một cái gì đó chân quê hơn, xa hơn nơi tiếng người thành phố có thể len lỏi đến. Tôi thèm đi, và thèm được thỏa mãn ngắm nhìn...

***

Khởi hành từ tối bằng xe ô tô đến Hà Giang, chúng tôi, 17 người từ đủ các nơi tụ họp về, nhân duyên là thế :L. Cái cảm nhận đầu tiên về Hà Giang không phải bằng mắt, mà bằng những cái lăn mình trong đêm ngủ trên xe. Hẳn chúng tôi đã đi qua nhưng con dốc rất quanh co, bởi hết bị lăn từ bên này sang bên khác, tôi đã run run để nhận thấy sự nguy hiểm từ cái mà tôi đã thèm được chạm đến từ trước đó, những- con- đường- đèo.

Hà Giang cuối tháng 9 không lạnh mà chỉ hơi se se làm tỉnh giấc nhanh chóng giấc ngủ vùi trên xe. Từ đây, chúng tôi bắt đầu vi vu bằng xe máy...

Cung đường

Ngày 1: Hà Giang - Quản Bạ (47km) - Yên Minh (50km) – Đồng Văn - Lũng Cú – Đồng Văn. Tổng cộng 217km.

Ngày 2: Đồng Văn - Mã Pí Lèng – Mèo Vạc (18km) – Bảo Lạc (55km) – Cao Bằng (160km). Tổng cộng: 233km

Ngày 3: Cao Bằng - Trùng Khánh (61km) - Bản Giốc (23km) - Động Ngườm Ngao - Cao Bằng . Tổng cộng [bó tay]km

Thật sự thì giờ này khi gõ đến đây, cảm xúc của tôi vẫn hơi lộn xộn... Tôi đã mong chờ nhiều hơn thế trong chuyến đi này, những gì chưa gặp được khiến cảm xúc chưa thể trọn vẹn. Thiếu một tiếng khèn, thiếu một bóng hình thiếu nữ dân tộc mà tôi muốn được nhìn trọn trong vài phút, thiếu vắng cái đông đúc như hồi truyện lúc nhỏ vẫn đọc của các phiên chợ... Nhưng bù lại, rong ruổi 3 ngày trên chặng đường dài, tôi được đi từ cái miên man gợi cảm của ruộng bậc thang ở Hà Giang, đến cái thô kệch của cao nguyên đá Đồng Văn. Cảnh vật nơi núi rừng thung lũng cứ trải ra và thay đổi liên tục khiến cảm giác sợ đèo cả cũng vơi đi phần nào. Tôi may mắn trong chuyến đi lần này có bạn đồng hành có chung sở thích chụp ảnh, giờ nghĩ lại, thật ra cả chặng đường, tôi nói chuyện ít hơn hẳn các chuyến khác, mà ngắm nhiều hơn.Và nói thật thì dù có cố đến mấy, tay nghề máy ảnh cùn của tôi vẫn không thể mang hết cái duyên dáng nhưng có dáng dấp cô quạnh, cực khổ của Hà Giang về trong từng khung hình...

[hix, viết tới đây thì sếp gọi ợ, mời mọi người chém tiếp ^0^]
 
Thêm mấy hình ảnh nhìn từ cột cờ.

Cánh đồng lúa.




Chỗ gửi xe và bán vé lên thăm cột cờ.



Chỗ dừng chân giữa đường lên thăm cột cờ. Chỗ này xe ô tô có thể chạy tới đây nhưng chúng ta chưa được phép đi, chắc để cho các đoàn khách lớn đi thăm quan.

 
Sáng tác chán, mọi người rời cột cờ xuống núi. Do đang hưng phấn nên mọi người vừa đi vừa chụp ảnh, nói chuyện râm ran nên 5:30 rồi mà vẫn chưa rời chỗ gửi xe được. Tranh thủ tôi lại chụp ảnh cái cây đa bác Thủ tướng trồng năm ngoái. Chẳng biết khi nào thì nó thành cây cổ thụ nữa.

 
Quãng đường còn lại từ Lũng Cú về đến Đồng Văn là 25km nữa. Đi ra cách khu vực Lũng Cú 16km thì có đường rẽ về Đồng Văn, từ đó về tới Đồng Văn là 9km nữa, gần hơn 16km so với đi ra đường chính nơi ngã ba gần Dinh họ Vương. Tôi trình bày hoàn cảnh xe hư phanh và đề nghị bạn Hải đi kèm sau cùng. Vì xe tôi không có còi nên Monkey ngồi sau ra hiệu cho Hải bóp còi mỗi khi cần. Chẳng biết ra hiệu thế nào mà khi tôi đi qua một khúc cua thì nghe phía sau đánh cái rầm, quay lại thì mới biết Hải vừa phang xe vào một cục đá to tướng. Sau này Z.I.P kể là do đi gần xe tôi quá không nhìn thấy, tôi thì tôi không nghĩ vậy…
 
Trời cuối tháng chín tối nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi chúng tôi chìm trong bóng đêm. Lúc này tôi phát hiện ra là cái đèn của xe tôi cũng không được sáng lắm, nhưng còn một đoạn ngắn nên không sao. Người miền cao đi xe hay lắm. Tôi hai lần suýt va vào hai bác người Mông hay Dao hay Tày chi đó, đi quả Win mà chẳng cần đèn đóm gì cả, cứ vượt đèo ầm ầm. Còn mình có đèn, thấy cua trên đèo lại sợ, không biết nếu không phanh được mà làm quả chạy thẳng thì sẽ tới đâu nhỉ???
Cách Đồng Văn chừng 6km, đang trên lưng chừng đèo thì tôi lạnh cả xương sống khi thấy một đứa con nít bé tí đứng bên đường. Tôi đi ngang qua và bảo sao cháu không về nhà đi thì thấy thêm 2 đứa nữa cũng đứng gần đó. Đúng lúc đó thì có hai chiếc xe tải ầm ầm chạy qua. Thật là sống với nguy hiểm riết nên chúng cũng quen. Monkey thắc mắc là sao tối rồi mà bọn nó không về nhà nhỉ? Tôi trả lời là không biết chúng có nhà không, nhà ở đâu (?) vì quanh đó không có bóng đèn nào. Hơn nữa, có thể cha chúng đang say rượu ngủ ở đâu đó dọc đường, còn mẹ chúng có thể đang phải đứng canh cha chúng chưa về tới nhà thì sao? Lại nói thêm là trên đường đèo cách Phố Cáo chừng 7km, chúng tôi thấy một bác người Hmông gì đó nằm say bét nhè bên đường, chỉ lấy mấy cây ngô khô che lên cái cọc tiêu bên đường vừa thay nhà, vừa thay chăn. Rất tiếc là Monkey nói bị hư thẻ nên mấy tấm hình tư liệu chắc cũng đi theo luôn rồi.
 
Cuối cùng thì chúng tôi cũng về đến Đồng Văn khoảng hơn 6 giờ chút ít. Như vậy từ cột cờ Lũng Cú về Đồng Văn đi mất khoảng 40-50phút. Chúng tôi vào một nhà hàng theo một nhóm xe mà tôi nhầm là của chúng tôi. Đó là nhóm phượt khác gồm nhiều bạn trẻ từ Hà Nội lên. Nhóm này mỗi xe có cắm một cái cờ. Chúng tôi chỉ nói nhầm nhóm rồi và chạy tiếp thì thấy điện thoại kêu quay lại rẽ vào phố cổ.
Chúng tôi vào nhà ăn ở phố cổ đối diện với cái chợ Đồng Văn. Trong lúc Hạnh và Z.I.P gọi thức ăn thì mọi người đi vệ sinh qua loa để ăn cơm. Vì không chạy xe nữa và ăn mừng đến đích đúng kế hoạch, nhóm trưởng cho phép chúng tôi uống ít rượu. Nghe chúng tôi gọi rượu, chủ quán tưởng mấy người này uống dữ lắm đây bèn đem ra 3 chai rượu. Tôi nhìn sang các bàn khác và thấy có bàn song song với bàn chúng tôi có 6 người đang nhậu, 5 nam và một nữ nhưng chỉ thấy cô nữ nói rất nhiều và rất mạnh, ra vẻ đã uống rất nhiều rồi. Hai bàn khác thấy thế ăn uống nhẹ nhàng hơn và không dám hó hé gì.
 
Bàn chúng tôi ngồi chung, không phân chia nam nữ như bữa trưa nữa. Như đã hứa từ hôm đi off, tôi sang uống với em Liên Heodat một chén rượu. Nói chung là tinh thần cũng khí thế lắm, cũng hô dô dô ầm ĩ nhưng tới khi tính tiền thì hóa ra uống chưa hết một chai. Khoảng hơn 7 giờ tối thì ăn cơm xong.
Rượu ngô Hà Giang đây, nhưng hôm chúng tôi uống là uống rượu gì đó đóng chai chứ không phải rượu này. Đây là rượu bán ngoài chợ Đồng Văn.

 
Last edited:
Trong lúc các bạn tính tiền thì tôi chạy sang nhà nghỉ bên cạnh (NN Lũng Cú), nơi có đoàn Hà Nội mà chúng tôi nhầm lúc nãy ở và bác chủ KS còn giới thiệu KS với tôi và đề nghị khi nào viết hồi ức thì giới thiệu NN bác ấy với.
Đây là nhà nghỉ của bác ấy. Giá cả thì thay đổi nên khi cần các bạn cứ điện thoại mà hỏi. NN này nằm ở phố cổ, đối diện chợ, cạnh quán ăn và có 1 quán bánh cuốn ngay bên hông và đối diện là một bà bán bánh rán (vào buổi sáng đấy nhé).

 
Kết thúc một ngày đường khá mệt mỏi cộng với không khí se lạnh của đêm Đồng Văn, có lẽ không còn gì tuyệt hơn là được nhấm nháp cái vị đắng đắng, ngọt ngọt, béo béo khó tả của cafe Phố Cổ. Mọi người quây quần ngồi nói chuyện, về những cảm xúc của ngày đầu đặt chân lên đất HG, được hòa mình vào với đất trời, được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp kỳ vỹ của ruộng bậc thang, tiếp xúc với đồng bào dân tộc thân thiện, dễ mến. Vài người ôm máy cố ghi lại các góc đẹp của quán, người thì ngồi .. ngủ gật. Mặc dù cafe tại quán cũng không thực sự ngon lắm, nhưng vẫn cứ thèm cảm giác ấm nóng truyền vào đôi bàn tay, nhẹ nhàng áp lên má, thổi nhẹ cho hương thơm nồng lan tỏa khắp mặt. Hà Nội mấy hôm nay trời mưa lạnh nhưng cũng không thể tìm lại được cảm giác như thế.

6222844775_16e5e2486b_z.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,466
Bài viết
1,176,114
Members
192,123
Latest member
langtrevietvn
Back
Top