What's new

G17.220911-Hà Giang,Cao Bằng: Nơi ước mơ tan vào nhau...

Tôi đã nghĩ đây sẽ là chuyến đi của năm trong sự bình chọn cho riêng mình. Không phải vì đây là chuyến đi xa, mà bởi những mong chờ lặng thầm bấy lâu nay để ngắm ruộng bậc thang, từ cái lần đầu tiên đặt chân đến Sa Pa, cứ nung nấu mãi không thôi. Đã được chạm vào lúa sau cái ngắm hồ hởi của đợt leo Fan năm trước, thế nhưng vẫn dường như là chưa đủ. Sa Pa có cái đẹp dịu dàng nhưng nhiều hơi thở thành thị quá, tôi thèm một cái gì đó chân quê hơn, xa hơn nơi tiếng người thành phố có thể len lỏi đến. Tôi thèm đi, và thèm được thỏa mãn ngắm nhìn...

***

Khởi hành từ tối bằng xe ô tô đến Hà Giang, chúng tôi, 17 người từ đủ các nơi tụ họp về, nhân duyên là thế :L. Cái cảm nhận đầu tiên về Hà Giang không phải bằng mắt, mà bằng những cái lăn mình trong đêm ngủ trên xe. Hẳn chúng tôi đã đi qua nhưng con dốc rất quanh co, bởi hết bị lăn từ bên này sang bên khác, tôi đã run run để nhận thấy sự nguy hiểm từ cái mà tôi đã thèm được chạm đến từ trước đó, những- con- đường- đèo.

Hà Giang cuối tháng 9 không lạnh mà chỉ hơi se se làm tỉnh giấc nhanh chóng giấc ngủ vùi trên xe. Từ đây, chúng tôi bắt đầu vi vu bằng xe máy...

Cung đường

Ngày 1: Hà Giang - Quản Bạ (47km) - Yên Minh (50km) – Đồng Văn - Lũng Cú – Đồng Văn. Tổng cộng 217km.

Ngày 2: Đồng Văn - Mã Pí Lèng – Mèo Vạc (18km) – Bảo Lạc (55km) – Cao Bằng (160km). Tổng cộng: 233km

Ngày 3: Cao Bằng - Trùng Khánh (61km) - Bản Giốc (23km) - Động Ngườm Ngao - Cao Bằng . Tổng cộng [bó tay]km

Thật sự thì giờ này khi gõ đến đây, cảm xúc của tôi vẫn hơi lộn xộn... Tôi đã mong chờ nhiều hơn thế trong chuyến đi này, những gì chưa gặp được khiến cảm xúc chưa thể trọn vẹn. Thiếu một tiếng khèn, thiếu một bóng hình thiếu nữ dân tộc mà tôi muốn được nhìn trọn trong vài phút, thiếu vắng cái đông đúc như hồi truyện lúc nhỏ vẫn đọc của các phiên chợ... Nhưng bù lại, rong ruổi 3 ngày trên chặng đường dài, tôi được đi từ cái miên man gợi cảm của ruộng bậc thang ở Hà Giang, đến cái thô kệch của cao nguyên đá Đồng Văn. Cảnh vật nơi núi rừng thung lũng cứ trải ra và thay đổi liên tục khiến cảm giác sợ đèo cả cũng vơi đi phần nào. Tôi may mắn trong chuyến đi lần này có bạn đồng hành có chung sở thích chụp ảnh, giờ nghĩ lại, thật ra cả chặng đường, tôi nói chuyện ít hơn hẳn các chuyến khác, mà ngắm nhiều hơn.Và nói thật thì dù có cố đến mấy, tay nghề máy ảnh cùn của tôi vẫn không thể mang hết cái duyên dáng nhưng có dáng dấp cô quạnh, cực khổ của Hà Giang về trong từng khung hình...

[hix, viết tới đây thì sếp gọi ợ, mời mọi người chém tiếp ^0^]
 
Có qua PS không mà nhìn như chốn tiên cảnh thế này :D. Đẹp quá, làm Nhóc cứ thèm thuồng quá đi mất :(. Thác Bản Giốc cũng thế, làm lòng người say mê đến quên lối về.
Tấm đấy mình phơi 1s giữa trưa nắng nên dòng nước nó như vậy thôi, có qua PS nhưng ko làm gì liên quan đến dòng nước cả, chủ yếu crop với chỉnh lại sáng tối tí thôi :).. Mình nghĩ đến đây sẽ ko cảm thấy hối hận tí nào, cảnh thì đẹp mà khả năng có hạn ko thể lưu giữ hết được :help
 
Tặng Mr Tú :D

6311907304_8968304743_z.jpg
 
Tuấn Anh nhắc thì tôi mới nhớ.
Thực ra là về tới Thêm Sang thì người ngợm trông kinh quá. Chẳng biết làm sao mà hai chú này còn hứng thú làm được mấy cái hình.




Trước khi xuất phát từ Đồng Văn về Cao Bằng, "trưởng lão" Thành luôn nhắc mọi người là phải tranh thủ để có thể về đến Cao Bằng sớm, nếu không sẽ phải đi đêm mà đoạn đường cuối của nó xấu chứ không được như những con đường đã qua, đây là những kinh nghiệm quý giá từ các đoàn đi trước. Trên tinh thần cả đoàn cũng đồng ý, thế nhưng....lý trí lấn áp tinh thần, đoạn đường Đồng Văn - Khâu Vai - Bảo Lạc - Tĩnh Túc mỗi cảnh mỗi vẻ, hứng thú thì lại dừng chụp hình. Xe tui từ từ chốt đoàn khi nào không hay, thỉnh thoảng còn thấy "đồng bọn" phía trước nên an tâm..chốt đoàn luôn. Rồi đến khi chạy mãi mà không thấy bóng dáng xe nào cả, bác Tú bắt đầu tăng tốc.

Đường bắt đầu xấu, không còn như trước. Ở đây người ta đang mở đường, đường bị cày xới tùm lum và những ổ gà xuất hiện ngày càng nhiều, đến những ngã rẽ xe tui cứ theo "tôn chỉ" đường mòn lớn là chạy, vì thực tế muốn hỏi đường thì cũng chẳng biết hỏi ai - vì đoạn này thì người...thuộc hàng quý hiếm. Chạy mãi ...chạy mãi vẫn không thấy đựợc "đồng bọn", phía trước là đường cày nát - không một bóng người và chỉ có ...cây xanh làm bạn, tui hơi hoang man, thấy phía trước có vài ngôi nhà - tui quyết định nói bác Tú dừng lại hỏi đường, ơn người: "Cao Bằng cứ chạy thẳng tiếp đi cháu, khoảng 30km". Trời tối dần, đèn xe bác Tú không soi rõ con đường đang chạy, vì thế xe phải chạy chậm hơn. Màn đêm nơi đây bắt đầu buông xuống, trên đường cũng chỉ có mỗi xe tui, tui nghĩ chắc lúc này bác Tú cũng bắt đầu lo lắng như tui vậy. Trời thì tối, đèn xe thì không đủ sáng, tới nơi có nhiều ngã rẽ mà xế Tú vẫn xác định nhanh con đường mòn để đi tiếp. Chạy một hồi, xe tui dừng lại trước …..6-7 ngã rẽ đường đất, tui và bác Tú không thể xác định đâu là đường mòn chính để chạy nữa, nhìn xa xa thấy có vài ngôi nhà nên tui và bác Tú quyết định chạy đến đó hỏi đường, may mắn sao – có bác chở hàng từ phía trước chạy đến: “cứ chạy thẳng, còn khoảng 13km nữa thôi”.

Chạy khoảng 5-6km thì xe tui bắt đầu chạy vào đường nhựa, nhà cửa bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều, heo đất gọi điện báo là sẽ dẫn mọi người đi trước đến hotel Thêm Sang và em hướng dẫn tui đường đi tiếp. Thật tình lúc này tui không biết đi thế nào cho đúng “ngã ba - quẹo trái” như heo đất chỉ, chạy tới những ngã quẹo thì tui nói bác Tú dừng để tôi hỏi đường, cứ thế xe tui …chốt đoàn tới tận hotel Thêm Sang. Tới nơi cũng gần 19h30, người ngợm và hành trang bụi đường đóng lớp lớp, thấy 1 số người đã lên phòng tẩy trần, một số đang đứng phủi bụi đường bám trên người và hành lý, còn tui bước xuống tới đất đầu vừa đau lại vừa chóng mặt (hậu quả của những ổ gà - ổ vịt đây mà, mặc dù bác Tú đã chạy rất cẩn thận rồi đấy). Cũng may là heo đất và zip đã chu đáo đi đặt cơm cho đoàn, chứ chờ đến tui về (với một tâm trạng khó ở thế) thì cả đoàn đói nhăn răng quá.

Cái comment này xin chia sẽ như một kinh nghiệm cho các đoàn đi sau ạ.
 
Last edited:
Mới đi khỏi Thị trấn Trùng Khánh chừng 5km thì Monkey thông báo là xe em Liên Heodat bị bể bánh. Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa thì ghé vào một bãi cỏ bên đường đứng lại đợi

Xe tui chạy trước, xe bác Hải chạy sau, đang bon bon thì nhìn thấy heo đất ngồi trên xe (đầu xe quay ngược về hướng chúng tui) và cười...tươi rói, hỏi sau đứng đây - tưởng bác heo đất đang...tức cảnh si tình mà lại hee, "xe em bể bánh rồi", lập tức xe heo đất được lôi vào một bóng cây ven đường để ....mổ xẻ.

Bác Hải có công tìm ra viên kim cương....giả của đoàn (c)



Qua sự cố này, tui mới thấy hết...bộ đồ nghề hữu dụng của bác Hải, rồi thấy bác Hải lôi bộ đồ lòng xe ra (ạc...ạc...) để kết nối và sử dụng cái bơm hơi nhỏ xíu mà hay ra phết.

Bác Hải làm thì có nghề, nhưng chưa điệu nghệ như bác Tú. Quaaaaaa, hâm mộ hai bác này ghê. Tui và Z.i.p đứng ngoài bình...loạn, nếu nói dáng ai là thợ sửa xe chính hiệu thì sẽ bình bầu cho bác....Tú heee.

Nhưng vá xe cho heo đất nhanh chóng thế thì phải nói đến người chỉ...dạo này =))



Khi xe heo đất gặp sự cố, thật may là có cả 2 chuyên gia sửa xe của đoàn cùng lúc. Thank 2 bác nhiu lắm lắm (beer)
 
Lúc mới tới thì các bạn chưa tới nên chương trình kem chỉ có mấy xe. Thành, Monkey, Nhật, Hương Giang, Minh Mèo và Hiếu hay sao ý.

Em không được ăn kem anh Thành ơi, em khoái món đó lắm lắm híc..hiccc. Tới chậm vì khi ấy xe em, xe bác Z.i.p và xe Minhmeo đang "tác nghiệp" cái Thác từ trên cao ạh.
 
Về đến Cao Bằng, tui lại tiếc nuối cái không khí lành lạnh ở Đồng Văn. Nhưng cũng không vì thế mà cảnh đẹp bên đường ...vắng đi.

Buổi sáng hôm sau đoàn khởi đi Thác Bản Giốc. Và đây là những nơi trước khi xe heo đất gặp sự cố


Buổi sáng thật bình yên

Lúa bên này đang trổ đồng, lúa bên kia đã đang gặt.



 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,460
Bài viết
1,176,071
Members
192,119
Latest member
An_Logistics
Back
Top