Tuấn Anh nhắc thì tôi mới nhớ.
Thực ra là về tới Thêm Sang thì người ngợm trông kinh quá. Chẳng biết làm sao mà hai chú này còn hứng thú làm được mấy cái hình.
Trước khi xuất phát từ Đồng Văn về Cao Bằng, "trưởng lão" Thành luôn nhắc mọi người là phải tranh thủ để có thể về đến Cao Bằng sớm, nếu không sẽ phải đi đêm mà đoạn đường cuối của nó xấu chứ không được như những con đường đã qua, đây là những kinh nghiệm quý giá từ các đoàn đi trước. Trên tinh thần cả đoàn cũng đồng ý, thế nhưng....lý trí lấn áp tinh thần, đoạn đường Đồng Văn - Khâu Vai - Bảo Lạc - Tĩnh Túc mỗi cảnh mỗi vẻ, hứng thú thì lại dừng chụp hình. Xe tui từ từ chốt đoàn khi nào không hay, thỉnh thoảng còn thấy "đồng bọn" phía trước nên an tâm..chốt đoàn luôn. Rồi đến khi chạy mãi mà không thấy bóng dáng xe nào cả, bác Tú bắt đầu tăng tốc.
Đường bắt đầu xấu, không còn như trước. Ở đây người ta đang mở đường, đường bị cày xới tùm lum và những ổ gà xuất hiện ngày càng nhiều, đến những ngã rẽ xe tui cứ theo "tôn chỉ" đường mòn lớn là chạy, vì thực tế muốn hỏi đường thì cũng chẳng biết hỏi ai - vì đoạn này thì người...thuộc hàng quý hiếm. Chạy mãi ...chạy mãi vẫn không thấy đựợc "đồng bọn", phía trước là đường cày nát - không một bóng người và chỉ có ...cây xanh làm bạn, tui hơi hoang man, thấy phía trước có vài ngôi nhà - tui quyết định nói bác Tú dừng lại hỏi đường, ơn người: "Cao Bằng cứ chạy thẳng tiếp đi cháu, khoảng 30km". Trời tối dần, đèn xe bác Tú không soi rõ con đường đang chạy, vì thế xe phải chạy chậm hơn. Màn đêm nơi đây bắt đầu buông xuống, trên đường cũng chỉ có mỗi xe tui, tui nghĩ chắc lúc này bác Tú cũng bắt đầu lo lắng như tui vậy. Trời thì tối, đèn xe thì không đủ sáng, tới nơi có nhiều ngã rẽ mà xế Tú vẫn xác định nhanh con đường mòn để đi tiếp. Chạy một hồi, xe tui dừng lại trước …..6-7 ngã rẽ đường đất, tui và bác Tú không thể xác định đâu là đường mòn chính để chạy nữa, nhìn xa xa thấy có vài ngôi nhà nên tui và bác Tú quyết định chạy đến đó hỏi đường, may mắn sao – có bác chở hàng từ phía trước chạy đến: “cứ chạy thẳng, còn khoảng 13km nữa thôi”.
Chạy khoảng 5-6km thì xe tui bắt đầu chạy vào đường nhựa, nhà cửa bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều, heo đất gọi điện báo là sẽ dẫn mọi người đi trước đến hotel Thêm Sang và em hướng dẫn tui đường đi tiếp. Thật tình lúc này tui không biết đi thế nào cho đúng “ngã ba - quẹo trái” như heo đất chỉ, chạy tới những ngã quẹo thì tui nói bác Tú dừng để tôi hỏi đường, cứ thế xe tui …chốt đoàn tới tận hotel Thêm Sang. Tới nơi cũng gần 19h30, người ngợm và hành trang bụi đường đóng lớp lớp, thấy 1 số người đã lên phòng tẩy trần, một số đang đứng phủi bụi đường bám trên người và hành lý, còn tui bước xuống tới đất đầu vừa đau lại vừa chóng mặt (hậu quả của những ổ gà - ổ vịt đây mà, mặc dù bác Tú đã chạy rất cẩn thận rồi đấy). Cũng may là heo đất và zip đã chu đáo đi đặt cơm cho đoàn, chứ chờ đến tui về (với một tâm trạng khó ở thế) thì cả đoàn đói nhăn răng quá.
Cái comment này xin chia sẽ như một kinh nghiệm cho các đoàn đi sau ạ.