"The long and winding road, lead me to Zhou...zhuang/ Ù u ú ú ...". Chuẩn bị sẵn tâm lý đứng khi xuống chuyến xe thứ nhất, sang xe thứ hai, nục ta ngỡ ngàng, vui sướng rồi chuyển sang nghi ngại khi xe thứ hai vắng teo, mỗi nục ngồi hai ghế cũng chả hết. Xe thứ nhất như kiểu xe bus thành phố, đông người, thập nục phải đứng và huýnh thằng bên cạnh để lấy chỗ và xô chúng thật lực khi xe thắng gấp hay dừng lại. Chia nhau ra ngồi xong không ai bảo ai tất thảy giương hơn mười cặp mắt lên nhìn đường xem có dấu hiệu gì bị lừa không. Chiếc xe lao đi trong màn đêm giá lạnh, đường phố nhẵn nhụi rộng rãi (còn hơn quốc lộ 1A của bọn nục) vắng teo trong ánh đèn vàng hiu hắt. Thi thoảng mới thấy vài người đi xe đạp điện hay đi bộ bên đường.
Mãi chả thấy dấu hiệu gì của làng quê hay hương lộ nông thôn, thập nục mới hơi yên tâm vì đã biết là làng quê Tung Quở thường là đàng hoàng hơn to đẹp hơn thành phố của bọn nục. Lúc sau lại thấy biển chỉ dẫn có mấy cái vạch ngang vạch dọc mà văn hay chữ tốt như bọn nục thì thừa hiểu là đó là lối đi Zhouzhuang. Yên tâm rồi bắt đầu mang hạt dẻ rang ra chén lia lịa, nhưng không ai dám bàn đến khi đến Zhouzhuang thì sẽ như thế nào.
Giang hồ đồn rằng vé vào cửa Zhouzhuang là 100 Mao, tức là tiền ăn hai ngày của bọn nục, nhưng sau chín giờ rưỡi tối thì không soát vé. Làng cổ đã làm du lịch lâu lắm rồi, người ta ngăn lối đi lại và bán vé vào cửa. Không soát vé không có nghĩa là có vé, điều này lúc ấy thập nục chưa biết. Trong làng có khách điểm để ngủ lại, và nghiễm nhiên sáng hôm sau khỏi mua vé tham quan. Tuy nhiên Thỏ nương có bằng hữu đã phượt chốn này, bảo rằng đã vào lúc năm giờ rưỡi không mất vé. Cho nên cả bọn âm mưu tiến thẳng vào làng ngay khi đến, ước khoảng gần tám giờ tối.
"Ù u ú ú, don't keep me waiting here... Lead me to your dooor... for freeeeee"