What's new

[Tổng hợp] Giang Nam vũ trung thập nục ngư ký

Giang Nam là tên gọi vùng đất phía nam sông Dương Tử, hay còn gọi là sông Trường Giang, phân chia hai miền Hoa Bắc và Hoa Nam Trung Quốc. Ông vua ăn chơi Càn Long đã nhiều lần du Giang Nam. Bọn hậu sinh đời sau rảnh không có việc gì làm đã viết thành sách, làm thành phim những chuyến đi này của Càn Long. Kỷ Sửu niên, Tý nguyệt, đệ ngũ nhật có một bọn chưa rõ là bọn nào, quởn lên bắt chước Càn Long du Giang Nam một phen

Lại có thơ rằng

Đời là một thời để đi
Quẳng gánh lo đi mà du hí


Chuyến đi lành dữ thế nào, xem tiếp hồi sau sẽ rõ
 
Vượt qua ẩm thực cám dỗ thì đến một cây cầu xinh đẹp, cả bọn chả có bụng dạ nào mà ngắm nữa. Đội hình hàng một cách nhau đúng cự ly quy ước. Mị nương tính vốn thùy mị đoan trang lúc ấy cũng nhắm mắt đưa chân đi theo một trai làng đẹp trai cỡ Võ Đại Lang bán bánh, thật là đoạn trường ai có qua cầu mới hay. Mama Chuê thì quảy tay nải chứa y phục cho hai ngày lẫn một nửa số hàng hóa ở Miếu Thành Hoàng mua hồi sáng phải đi luôn không kịp gửi lại, quyết định sẽ tự trao huy chương vàng cho bản thân nếu sống sót trở về. Đại gia thì hạ giọng cự nự Ráng Chiều vì tay nải kéo bánh xe ồn quá làm lộ hàng, khiến Ráng Chiều phải cõng tay nải lên cái lưng còm. Thật ra là đại gia đang gato chứ chả phải gì

Quãng đường từ cây cầu đến cổng bán vé đầu tiên khoảng độ nửa dặm mà tưởng như dài bất tận. Hai bên đường liễu xanh rủ bên sông, đèn xanh xao vàng hắt ra, thập nục đi trong đêm tối ngỡ như bến Tầm Dương canh khuya đưa khách/ Quạnh hơi thu lau lách đìu hiu trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị thưở nọ. Cổng bán vé mà cứ tưởng cổng soát vé, cả bọn nín thở lần lượt đi nép vào mép cổng xa nhất mà vào, tưởng có ai gọi lại chắc cả bọn sẽ ngã lăn ra đất vì giật mình. Thế mà chẳng có ai gọi mới tài, đèn đuốc sáng trưng.

Mừng thầm tưởng qua truông rồi, cự ly giảm xuống buôn chuyện cho đỡ sợ. Đại gia Cống bảo bây giờ vào rồi nục ta mới phát hiện ra không có khách điếm mới hay, làm cả bọn mới thở được một tí lại hết cả hơi. Đoạn đường này ngoài hàng tạp hóa giày dép đủ thứ còn có những tiệm sáng trưng bày từng cục đỏ óng bóng mỡ: giò heo. Ôi thôi cám treo heo nhịn, hết nạn nọ đến nạn kia, vào được đến nơi còn gì là thân, nục nào nục nấy tự than thầm nhưng không dám hở môi có ý khác. Đến một ngã tư, nhìn bên tay phải lại thấy quầy bán vé, xa xa lại là một cổng to khác nữa. Rón rén bước qua cổng chăng dây xích, Thỏ lại gần thám thính cái cổng to đằng xa. Mờ mờ trong ánh đèn đường vàng vọt, một bóng nữ lang mặc đồng phục đội mũ sừng sững đứng làm nhiệm vụ gác cổng trong làn mưa thu như thành đồng tổ quốc. Kinh hãi trước vẻ quyết tâm sắt đá ấy, thập nục lui khỏi cổng tìm chỗ khuất thương nghị
 
Last edited:
Ta thầm nghĩ, nếu ở Sài ghềnh mà có đứa dám chặn cổng sau khi cả bọn vất vả bôn ba như thế, chưa biết chừng ta phải cho người đánh gãy chân hắn ngay lập tức:Dam, tuy nhiên dù sao cũng là đất khách cho nên chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra, chẹp...!
Băng qua cái cầu dài như bất tận, gió thổi rét căm căm, lão nương mấy lần bị gió thổi tưởng bay xuống hồ, may nhờ cái balô nặng trĩu ghì lại, không thì có khi lại làm mồi cho cá thôn xa.:shrug:
 
Xem lại cảm đêm của sông Hoàng Phố - Thượng hải thật tuyệt. Ước gì được trở lại nơi đó thêm một lần nữa. Cảm ơn dudu08[/QUOTE]
 
Last edited by a moderator:
Đêm nay biết tá túc nơi nao? bụng đói, chân run, hành trang nặng trĩu, y phục phong phanh trong gió lạnh, ngang qua những hàng giò heo đặc sản cứ đỏ au dưới ánh đèn, cả bọn quyết định dù gì thì cũng phải có thực mới vực được đạo, chén một bữa rồi sẽ tính tiếp.
 
Hóa ra cổng soát vé mãi tận trong này, vẫn còn người chứ không phải chỉ có ngọn đèn đứng gác. Không biết Thỏ mệt quá chân ta này muốn tìm cách chui vào trong tìm khách điếm trước hay sao mà lại đề nghị tìm đường vào dọc bờ sông trong khi cửu nục còn lại trong đầu chỉ có chữ ăn mà thôi. Đi vòng qua cầu cũng chẳng thấy lối vào, lại thấy hai ba tửu điếm ấm áp, thập nục mười người một ý nhất tề xông vào, mặt mũi ai nấy hớn hở trẻ ra cả mười tuổi.

Rút kinh nghiệm đồ ăn ngập mặt từ các bữa trước, nục ta đặt món khiêm tốn để ăn các món đặc sản nhập khẩu là thịt heo chưng nước mắm xông khói thái rối và hạnh nhân rễ chùm rang muối rắc mè, đặc sản địa phương gồm có đùi heo nái tơ thon thả (làm gì không biết mà đỏ lựng), rau bà ngoại, canh ông ngoại, cá sông Dương Tử và trà má chồng. Tiểu nhị phục vụ mấy lần bảo không đủ nhưng thập nục kiên quyết không gọi thêm. Sau nghe mấy tiểu nhị bảo nhau là thập nục là người Mã Lai, Cống đại gia định cải chính nhưng mọi người bảo cứ để thế cho đỡ mất thể diện đại gia Việt.

Phải nói đó là bữa tối ngon nhất chuyến đi. Vừa ăn vừa hồi tưởng lại chuyến đi bão táp từ xa trạm đến cái bàn ăn đó, tưởng chừng qua mấy kiếp người. Lối 9:30 tối, Cống đại gia tự nhiên kỹ năng giao tiếp xuất sắc đột xuất, nói tiếng Việt còn tiểu nhị nói tiếng Anh mà vẫn thanh toán, nói chuyện phiếm như thường. Đúng lúc đứng lên thì tiểu nhị bảo có người chủ khách điếm tình cờ ghé ngang, biết bọn nục đang tìm khách điếm trú chân, liền mời về nhà. Bĩ cực thái lai, nục ta hiên ngang đi theo thái thái qua cổng soát vé nhỏ gần đó, tất nhiên là đã hết giờ soát vé, đi về khách điếm của thái thái.
 
Cổng bán vé ở ngoài, chụp sáng hôm sau. Cái đêm hôm ấy làm dân làng, không lôi máy ra chụp được gì sất. Thập nục đi cái lối có con chó chạy ngang. Đường rộng thênh thang mà đêm hôm vắng hoe, sáng cũng chẳng mấy người đi. Khách tour thì đã vào trong làng rồi

IMG_6859.jpg

Đặc sản đùi heo. Xa xa là thịt mông heo chưng nước mắm xông khói thái rối. Ly sứ trắng là trà má chồng hoặc rượu Trạng Nguyên tửu

Picture075.jpg
 
Last edited:
Hóa ra cổng soát vé mãi tận trong này, vẫn còn người chứ không phải chỉ có ngọn đèn đứng gác. Không biết Thỏ mệt quá chân ta này muốn tìm cách chui vào trong tìm khách điếm trước hay sao mà lại đề nghị tìm đường vào dọc bờ sông trong khi cửu nục còn lại trong đầu chỉ có chữ ăn mà thôi. Đi vòng qua cầu cũng chẳng thấy lối vào, lại thấy hai ba tửu điếm ấm áp, thập nục mười người một ý nhất tề xông vào, mặt mũi ai nấy hớn hở trẻ ra cả mười tuổi.

Minh họa những gương mặt trẻ ra mười tuổi khi nhìn thấy đồ ăn đây :D
W_483a.jpg

W_483.jpg

 
Minh họa những gương mặt trẻ ra mười tuổi khi nhìn thấy đồ ăn đây :D
W_483a.jpg

W_483.jpg

May là trẻ ra 10 tuổi mà còn như thế lày thì đủ biết đoạn đường trốn vé gian nan đến mức độ nào, về nhà lão nương cho dập hẳn chục cái huy chương vàng tự thưởng cho mình, đeo sái cả cổ. Chúc mừng thập nục nào(beer)
 
Món đùi heo tơ ấy ngon thật chứ lị, rất đáng thưởng thức, dưng mà chả biết có thật là cái đùi chúng nó mang ra cho mình xem không hay là bưng vào lại đổi đĩa khác bưng ra:(, chứ sao mà thái cái đùi to thế trong chớp nhoáng nhỉ?!!!!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,173
Members
192,352
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top