What's new

Hồi ức Fanxiphăng

Nghe lời bác Xito, em đặt gạch topic này :D Em leo Fan năm 2000 thời còn tương đối khó đi. Cảm xúc tương đối, để tìm lại bài rồi up lên đây. Topic này chắc sẽ đắt khách vì Fan là 1 nơi rất đáng đến và hiện có rất nhiều người đã leo Fan. Riêng lão HoangbQuang có thể gọi là Fan Quái vì lời hứa sẽ leo Fan đủ 9 lần (tính đến thời điểm hiện tại lão đã thực hiện được 5 hay sao ấy?)

Gạch đặt rồi, mời các Fanxiphang Conquerers và Lão Fan Quái :D
 
Chú còn ảnh, chêm ảnh vào cho máu nhé, anh mất sạch ảnh Phan, miền Tây, đường Trường sơn rồi... hồi trước thì thấy bình thường, bây giờ có Phượt... mới thấy tiếc
 
em còn cả hơn 1000 tấm, hôm trước bị cháy HDD may mà cứu lại đươc. Để mai vác đồ nghề lên đã. Từ hôm bị hỏng HDD em cất hết ở nhà cho chắc.
Ảnh Miền Tây, đường trường sơn, Huế, Hội An, Ngũ Hành Sơn em cũng còn. để từ từ rồi tải hết lên!
 
Hoàng Trưởng phòng

(Tác giả Lê Thu Thuỷ, hiện nay đang đinh cư ở Anh, đã nhắn rồi, tha thiết rồi mà sao vẫn chưa thấy vào đây gì cả)

Đọc bài này em ngờ ngợ, tác giả Lê Thu Thuỷ có phải là cựu nhân viên FPT, cựu sinh viên Luật Hà Nội và cựu học sinh chuyên văn trường Am ngày xưa???

Nếu đúng vậy thì bác SonTT làm ơn nhắn giúp em rằng sao văn dạo này lại ít cảm xúc thế :LL

Cố nhân một thời... :)
 
Nếu đúng vậy thì bác SonTT làm ơn nhắn giúp em rằng sao văn dạo này lại ít cảm xúc thế :LL

Cố nhân một thời... :)

Đấy là văn của 5, 6 năm về trước... cũng chỉ vì hàng ngày sống cạnh mấy thằng chỉ thích chửi bậy, nói tục như chúng tao...

Ừ, thì nhắn, và đang nhắn mà chưa thấy gì...

Đầu năm, nó còn rủ sang Anh đi "về nguồn"
Hay mình sang đấy chơi đi... Hờ hờ... cố nhân.:LL
 
Đấy là văn của 5, 6 năm về trước... cũng chỉ vì hàng ngày sống cạnh mấy thằng chỉ thích chửi bậy, nói tục như chúng tao...

Ừ, thì nhắn, và đang nhắn mà chưa thấy gì...

Đầu năm, nó còn rủ sang Anh đi "về nguồn"
Hay mình sang đấy chơi đi... Hờ hờ... cố nhân.:LL


Ra là tại nghe văn của bác nhiều :D Lời rủ rê nghe hay nhỉ, cơ hội ôn cố tri tân cũng nên làm bác nhỉ :)

Mười năm khi phố khi vùng đồi, nhìn nhau ôi cũng như mọi người, có một dòng sông đã qua đời... :(

Chả liên quan đếch gì đến Fanxiphang cả :T
 
Hi.. Hi. ! Chú eskimo gọi tớ là Fan Quái nghe nó "khiếp" quá cơ ! Chẳng dám nhận đâu.... ! =))
..............................................................................................

Tham gia với các bác bài viết về Fanxipang thời 2004. Chuyến leo Fan lần thứ 3 và cũng là lần đáng nhớ nhất trong quá trình 5 lần leo Fanxipang từ 1996 đến nay !

Cũng là đưa từ blog về, mong các bác thông cảm nhé ! Sau đó em có thời gian kể với các bác chuyến leo Fan đầu tiên của em !



Leo lên Fanxipan

Cuối năm, sau gần 18 tháng lăn lộn với công việc ở Công ty, quá mệt mỏi và đối diện mối nguy có thể bị strees nặng, tôi quyết định tạm nghỉ công việc một thời gian. Lâu rồi, tôi vẫn dự định khi nào rảnh sẽ tự lái xe đi dã ngoại một chuyến vòng quanh Tây Bắc thử cái cảm giác vượt đèo dốc và xem tay lái của mình thế nào. Một ngày giữa đông, tôi cố gắng thuyết phục cô bạn gái tên H cùng tham gia chuyến đi và chúng tôi lên đường rời Hà Nội lúc 22h sau khi ngồi uống Cafe và ngắm đêm mùa đông trên Hồ Tây.

Hành trình của chúng tôi là một vòng tròn khép kín Hà Nội - Sa Pa - Lai Châu - Sơn La - Hoà Bình - Hà Nội.

Trong chuyến đi này, chúng tôi đã có những giây phút không bao giờ quên khi chứng kiến vẻ đẹp hùng vĩ , sức mạnh của thiên nhiên, những giây phút khám phá kỳ thú và những kỷ niệm thật tuyệt vời của tình người.

Bạn chinh phục Fanxipan lần nào chưa? Thích nhất là được khắc tên mình trên độ cao 3143 m nóc nhà của Bán đảo Đông Dương !? Bạn hãy đến với nó đi, dù chỉ 1 lần nhưng bạn sẽ thấy mình thật sự lớn lên, bản lĩnh lên, tự tin, kiêu hãnh lên nhiều đấy.

Tôi lên Fanxipan lần đầu tiên năm 1996, lần đó đoàn chúng tôi có 5 người, gồm ba khách, 1 guide và 1porter. Những năm ấy đường lên Fanxipan còn rất khó đi, hoang vu.......Chúng tôi leo bằng đường Cát Cát.....Và tôi đã khắc tên của mình trên thân cái chóp nhọn, tự nhủ thầm mỗi lần lên tới đó sẽ vạch một cái đánh dấu kỷ niệm.....

Tôi nói H phải chuẩn bị tinh thần để có dũng khí vượt chướng ngại vật từ lúc ông bạn đi nhờ xe ô tô tại Phố Ràng (Lao Cai) trong đêm lên Sa Pa, kể cho cô ấy nghe sự nguy hiểm của con đường leo núi này. Tôi dám chắc rằng bạn cũng sẽ toát mồ hôi, ngần ngại, chùn chân khi đối diện nó như chúng tôi thôi!

Nhìn từ Sa Pa chỉ thấy những đỉnh cao 1900 m hoặc 2400 m trong những ngày trời nắng đẹp còn Fanxipan, bạn sẽ chỉ thấy nó thoáng ẩn thoáng hiện trong những cuộn mây trắng và sương mù khi đứng ở đỉnh đèo Mây tại độ cao 1945 m.

Bạn là đàn ông và đi một mình? Hãy chọn cho mình tour 2 ngày. Nếu bạn có bạn gái để muốn trao nhau một nụ hôn nồng cháy trên cái đỉnh cao nhất Đông Dương tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng mà dưới chân bạn rợp trời những ngọn núi nhấp nhô, mây cuồn cuộn trôi? Bạn hãy chọn tour 3 ngày 2 đêm.

Chúng tôi chọn hành trình 3 ngày 2 đêm cùng với 3 người bạn nước ngoài. Ms Serena chuyên viên IT tại Học viện MIT Hoa Kỳ , Alex và Shapova cặp sinh viên người CH Czech. Hướng dẫn viên là Kiên, một anh bạn 25 tuổi nhưng đã có thâm niên 2 năm rưỡi làm Guide leo Fanxipan. Khuân vác cho cả đoàn là 2 bạn trẻ người H''''Mong tên Thầu và Dính. Khi rời khách sạn tới văn phòng du lịch nơi đặt tour để lên đường, ông chủ khách sạn nơi chúng tôi ở còn dặn phải cẩn thận vì truyền hình thông báo thời tiết sẽ có thay đổi trong những ngày tới.

Chúng tôi tập trung đầy đủ thành viên dưới chân đèo Ô Quy Hồ vì phải đón Kiên. Buổi sáng, trời lạnh cắt da thịt, chúng tôi lên Fanxipan với tâm trạng rất phấn chấn bởi cảm giác may mắn, hôm đó thời tiết có vẻ thuận lợi. Độ lạnh là 15, trời quang đãng không có nhiều mây, không khí hơi ẩm ướt. 8h30'''' chúng tôi tới đỉnh đèo Mây (Trạm Tôn), điểm bắt đầu của tuyến leo núi này là Trạm Kiểm lâm ở độ cao 1945 m.

Trước khi lên đường, Kiên dặn cả đoàn phải thật cẩn thận với loại rắn xanh sống trên cây, chúng có thể lẫn vào những đám lá mà ta không thể nhìn rõ chúng được. Bọn rắn này rất độc. Ban đêm chúng nhanh nhẹn bao nhiêu thì ban ngày chúng hoàn toàn như người mù nằm trên cây, vô tình bạn chạm phải là sẽ bị cắn ngay lập tức, bạn phải đối diện với một sự nguy hiểm tính mạng không thể biết trước sẽ ra sao khi ở giữa rừng.

Vượt qua hàng chục quả đồi, khe sâu, những dốc thoai thoải và ngạc nhiên trước những sườn núi trồng toàn cây thảo quả của người H''''Mong, hoa đã bắt đầu đổ rực, Chúng tôi đi qua vạt rừng cháy mà vết tích còn sót là những thân cây 2 người ôm, đen sì trơ trọi giữa bạt ngàn bụi tre vàng lúp xúp. 11h45'''' trưa, bắt đầu thở dốc. Kiên nói: chưa ăn thua gì đâu, đường còn xa lắm !
Chúng tôi nghỉ trưa bên cạnh một khe nước, trong tiếng rì rào của rừng đại ngàn, tiếng chim hót và thỉnh thoảng đâu đó tiếng kêu lảnh lót của một con vượn.......

Thử thách tinh thần bắt đầu khi tiếp tục leo vào buổi chiều. Những con dốc dựng đứng trơn trượt, đường mòn ngoắt nghéo chui qua những tán lá ướt đẫm sương chưa tan. Chúng tôi phải cố gắng trèo qua những thân cây to lớn mục nát đổ nghiêng chắn lối đi. Bất ngờ Serena hét lên, theo hướng tay cô ấy chỉ chúng tôi thấy một con rắn xám to lớn đang phun phì phì và lẩn vội vào đám lá rừng vàng úa.

Đồng hồ chỉ 16h 45'''' , càng vào sâu, rừng âm u và hơi buốt lạnh của sương len lỏi qua vạt áo đẫm mồ hôi, lúc này để nhận biết đường mòn chỉ bằng những vết băm, những mảnh nilon màu xanh đỏ đánh dấu trên thân cây của những người lên Fanxipan trước chúng tôi. Và rồi tôi nghe thấy tiếng rì rầm của suối và thác nước. Trước mắt là một con suối hùng vĩ nước chảy ầm ầm trắng xoá len lỏi qua những tảng đá phủ đầy rêu. Tôi và cả đoàn thở phào khi nghe Kiên thông báo đã chuẩn bị tới chỗ nghỉ qua đêm. Một cái lán dựng tạm trên đám đất bằng phẳng bên kia suối làm nơi nấu ăn, còn các thành viên sẽ có lều bạt cá nhân.

Chúng tôi ghi lại khoảnh khắc vượt qua chặng thứ nhất của hành trình ở khúc suối trên độ cao 2270 m và tận hưởng cảm giác buốt lạnh của chân trần dưới làn nước trong vắt.

Đêm rừng đại ngàn bao phủ bởi một màu đen thâm u và chìm lẫn trong tiếng nước chảy ầm ầm, tiếng gió hú ào ạt là tiếng nghiến vặn mình răng rắc.. kẽo kẹt của những thân cây, tiếng chân thú ăn đêm, tiếng côn trùng rỉ rả như một bản hoà tấu hoang dã cực kỳ ấn tượng. Hai đứa tôi thắp một ngọn nến trong lều bạt ấm cúng ngồi im lặng bên nhau, và lắng nghe......rồi cuộn tròn trong túi ngủ chìm trong giấc nồng.


...........
(Còn tiếp)
 
Last edited:
............

Sáng sớm, rừng bảng lảng màn sương mờ trắng muốt, nhưng im ắng lạ thường, chỉ tiếng thác nước vẫn ầm ầm vang. Sau bữa điểm tâm và một thoáng ngại ngần khi nghe ông bạn guide thông báo sự nguy hiểm của chặng thứ 2, cả đoàn phải bỏ lại tất cả những vật nặng cá nhân để 2 người khuân vác ở lại trông coi, mang theo máy ảnh, điện thoại di động và nước uống, chúng tôi lên đường.

Thử thách đầu tiên là một cái dốc thẳng đứng lởm chởm đá tai mèo. Nó cao khoảng 30m bên cạnh một thác nước nhỏ, Tôi phải bám vào từng gờ đá trơn trượt đầy rêu, bụng nghĩ cẩn thận đấy nhé! Tôi lay thử và ướm độ chắc vì Kiên kể đã có người nặng quá và chủ quan nên đã ...rơi thoải mái xuống cái vực hun hút ầm ầm nước chảy dưới kia. Tôi quay lên nói với cô bạn: Em đừng nhìn xuống..chóng mặt đấy. Cố gắng lên...

Mất khoảng 20'''' trong trạng thái lo ngại. Qua rồi, thở hổn hển... nhưng đẹp quá kìa! Trước mắt là trập trùng những ngọn núi xanh rì nhấp nhô thoáng ẩn thoáng hiện trong biển mây trập trùng...

Đường vòng vèo chui qua những cội rễ cổ thụ, ngoắt nghéo như bầy rắn. Rừng ở cao độ này chỉ mọc cây lá tròn, thân vừa phải, ít cây lớn. Xa xa có những đám rừng chỉ toàn thông, loại thông Sapa đặc hữu.

Vượt qua cao độ 2700 m khi đã nghỉ 15'''' trên ngọn một quả núi, nhìn thẳng xuống dưới thấy mây trùng trùng điệp điệp dưới chân mình, cảm giác như đứng trên cổng trời. Đón chúng tôi ở chặng tiếp theo là vài đoạn dốc ngược, rêu đá trơn khủng khiếp. Phải leo và bám vào rễ cây, vào thân tre nhích từng bước một. Bắt đầu thấy chân mình chùn lại, run lẩy bẩy...

Kiên kể rằng nhiều người đã phải dừng lại ở cao độ 2900 m. Ở đoạn này thực sự đáng ngại thật. Tôi thấy mình chênh vênh bên sườn núi, xung quanh khoảng trống hun hút không thấy đáy, bên kia là vách thẳng đứng như vết chém khổng lồ của ngọn núi 2986 m có cái đỉnh tròn ủng rất hùng vĩ. Trước mặt là một bức tường đá cao ngất lòng thòng đoạn dây nilon để chúng tôi bám theo đó leo lên. Đây là đoạn nguy hiểm nhất. Cảm giác sẽ rơi từ trên độ cao 2900 m xuống làm cô bạn tôi bắt đầu run sợ và định đầu hàng, nhưng rồi được động viên và tôi bắt buộc phải hù doạ bằng cách đưa ra lý do có thú dữ, nếu ở lại một mình rất nguy hiểm nên hành trình mới lại tiếp tục.

Bạn nghĩ gì khi đó? Đừng sợ hãi! Hãy chú ý bám chắc và cẩn thận. Hãy để người đi trước leo lên xong đã. Đừng vội vàng. Nào! đặt chân lên gờ đá đầu tiên. Hít một hơi thật sâu, thật căng lồng ngực và leo một mạch.... cố gắng đừng nghỉ giữa chừng, đừng nhìn ra xung quanh, đừng nhìn xuống dưới....nhé! Bởi nếu bạn nhìn xuống dưới, lập tức bạn sẽ bị ngợp bởi độ sâu và có thể bạn sẽ sợ hãi và bủn rủn mà buông tay...Bạn sẽ ra sao khi rơi từ trên độ cao 2900 m xuống độ cao 2800 m?

Vượt qua đoạn này, chúng tôi đã thành công tới 3/4 chặng đường. Đồng hồ chỉ 10h55'''' . Mặt trời hiện ra chói loà, bầu trời xanh ngắt. Dưới chân là biển mây trôi lừng lững, trước mặt là nhấp nhô những đỉnh núi cao trên 2000 m như những mỏm đá khổng lồ. Tôi có cảm giác là mình đang dùng phép cân đẩu vân trong Tây du ký.

Thoáng một lúc rồi tất cả lại chìm trong màn mây mù, H kêu lên em cảm thấy như sờ được và mây đang len lỏi qua từng ngón tay ...

Rừng ở độ cao này hoàn toàn là loại cây giống cây sậy, những bụi thấp lè tè, những vạt hoa nở trắng, đường rất trơn vì sỏi cấp phối làm chúng tôi rất khó khăn khi leo. Vượt cao độ 3000 m cả đoàn đã tới chân của Fanxipan.

Thật lạ! Dưới chân đỉnh Fanxipan là khu rừng trúc, thân cây to tròn vàng óng cao đều khoảng 2,5m , chúng rụng lá và mủn ra tạo thành lớp bùn xốp ẩm ướt mềm mại dầy cả gang tay.

Lúc này chúng tôi đã rất mệt ! chân run lập cập, cảm thấy ngực đau nhói vì không khí loãng, miệng khát khô và mồ hôi ướt đẫm áo... Serena thốt lên: Chúa ơi.... Chúng tôi cố gắng bám vào thân trúc và leo. Leo bên cạnh tôi Alex thở hổn hển nhưng vẫn thì thầm : Bạn còn cách “thiên đường” có 143 m nữa thôi đấy!

Đồng hồ chỉ 12h25'''' trưa, khi cảm thấy không thể tiếp tục, không thể đi nổi, thật sự muốn ngừng lại...thì kìa! Cái chóp nhọn hợp kim nhuốm màu thời gian xám xịt, cái vật ngày xưa người Pháp (Cũng có bạn nói là của người Ba Lan) đặt đánh dấu cuộc chinh phục, đánh dấu đỉnh 3143 m cao nhất bán đảo Đông Dương hiện ra trước mắt. Xung quanh là thảm hoa rừng trắng và đỏ như một vòng nguyệt quế đón chào. Thật hạnh phúc! Cái dòng tên tôi khắc lên thân cái chóp đó hồi năm 1998 đã có vạch thứ 3......Chúng tôi đã tới đích.

Một sự tình cờ thú vị khi tới đỉnh Fanxipan chúng tôi gặp tốp 4 người gồm 2 người Korea và 2 người Việt Nam lên đỉnh trước chúng tôi gần 1 tiếng, họ nghỉ đêm ở độ cao 2700 m và họ sẽ tiếp tục cuộc hành trình bằng một lối về phía sau đỉnh Fanxipan. Lối đi đó xuyên rừng đại ngàn trong dãy Hoàng Liên xuống Than Uyên và họ sẽ về Sa Pa sau chúng tôi khoảng 4 ngày.

Trên đỉnh Fanxipan hôm ấy trời nắng đẹp, sóng mobile (nhưng chỉ Mobifone và Vinafone, còn Viettel, S.Fone chưa phủ sóng tới nơi) đủ để chúng tôi liên lạc với người thân thông báo đang ở độ cao 3143 m.

Ăn trưa và chụp ảnh. Lúc này trời trong xanh, không khí lạnh hơn, nhiệt độ thay đổi tuỳ lúc nhưng Kiên bảo rằng chưa bao giờ lên cao hơn 15 độ.

Nếu bạn lên Fanxipang vào dịp Sa Pa trời đẹp và khô ráo, lạnh từ 8 đến 10 độ trở xuống , bạn có thể may mắn gặp băng tuyết trên đỉnh và chứng kiến cảnh tượng tuyết rơi giữa rừng nhiệt đới đẹp kỳ vĩ.

Chúng tôi xuống núi lúc 14h05''''. Và khi ấy không ai có thể ngờ rằng chỉ một lát nữa thôi sẽ có một thành viên trong đoàn phải gặp một biến cố thật kinh hoàng...Anh ta rơi xuống núi và mất tích......2 ngày !

(Còn tiếp)
 
Ngày hôm đó, chúng tôi đã bị một phen khiếp vía........

Lục tục xuống núi lúc 14h05'' . Trời mù mịt sương, khí lạnh từ núi đá toả ra buốt lạnh. Quãng đường xuống núi thì nhanh nhưng chân tay run lẩy bẩy bởi thả lỏng gân cốt đột ngột. Qua đoạn vực sâu buổi sáng leo lên bằng dây cả đoàn tách thành 3 tốp bởi có người đi nhanh, có người đi chậm. Tôi và H xuống trước. Theo sau là Serena và cặp Alex -Shappova. Anh bạn Kiên đi cuối cùng.

Trước khi xuống núi, Kiên dặn cả đoàn phải chờ nhau ở chỗ nghỉ dưới độ cao 2700 m. Tôi và H đi nhanh nên dừng khoảng 10'' mới thấy Serena tới nơi, theo sau là Shappova. Rồi tới Kiên mà không thấy Alex đâu. Hỏi Shappova " Alex đâu?" - "Alex nói mình đi trước với Serena ". Kiên nói với Shappova "Lạ vậy, Kiên đi sau cùng mà". Chúng tôi nóng ruột ngồi chờ thêm gần 20'' vẫn không thấy Alex tới. Shappova có vẻ lo sợ cứ đi đi lại lại, đến lúc không chịu được nữa cô bảo Kiên cùng cô quay lại tìm Alex.

Kiên hú gọi Alex, tiếng cứ vang rền và vọng lại từng nhịp. Không thấy trả lời. Im lặng một hồi lâu......bất ngờ tôi hoảng hốt khi nghe tiếng Kiên hú gọi "Anh Hoàng ơi, quay lại đi!". Chúng tôi hối hả ngược trở lại khoảng gần 400 m thì thấy Kiên và Shappova đang cuống lên, nhìn ngó xuống đoạn vực sâu khuất sau một tảng đá. Chính đoạn này là đoạn cua của đường mòn nhưng chia ra 2 nhánh. Một nhánh leo qua mỏm đá nhằm đi tắt, tránh leo qua một thân cây rất to bị đổ nằm vắt ngang. Lối này dễ bị rơi ngã nhất, nó khuất và có vẻ hiền lành bởi cây cối um tùm, nhưng thực tế mỏm đá rất chênh vênh vì nhô ra khoảng không. Lúc tôi và H đi qua cũng phát hiện ra điều này, người Việt Nam nhỏ nên chúng tôi dễ dàng chui qua gầm thân cây. Kiên chỉ tay xuống nói "Có thể Alex rơi xuống đây" Kiên phát hiện ra chiếc khăn của Alex vẫn vắt trên vai trong suốt hành trình bị rơi dưới tán cây. Chết rồi! Có lẽ anh chàng Czech cao lênh khênh đã đi tắt qua mỏm đá và chuyện đã xảy ra...

Shappova có vẻ hoảng loạn. Tôi nói với H và Serena giữ để cô ấy bình tĩnh lại, còn tôi và Kiên vòng phía sau lần mò theo từng thân cây tụt xuống. Hai chúng tôi xuống đoạn khá sâu vẫn không thấy Alex hoặc dấu vết gì. Chúng tôi phán đoán, nếu Alex rơi thì khả năng sống sót cao bởi dưới vực là rừng cây dày, có thể sẽ bám được một cành cây nào đó hoặc được đỡ lại bởi tán lá. Nhưng rất lạ, khi chúng tôi xuống tới gần thung lũng bên dưới vẫn không thấy vết tích của Alex.

Tình hình thời tiết lúc ấy xấu đi bởi gió to nổi lên, trời thì mù mịt, mây âm u, khí lạnh ào ạt thổi tới, khả năng chúng tôi gặp mưa là rất lớn. Tôi nhìn đồng hồ đã hơn 16h, như vậy chúng tôi mất 1h20'' tìm Alex. Kiên và tôi thi nhau hú gọi nhưng chỉ nghe tiếng vọng lại của chính mình như trêu ngươi......

Đã có hạt mưa rơi xuống mặt. Chúng tôi vội vã leo lên. Tôi bàn với Kiên để 3 người phụ nữ về trước khi trời tối vì đường rất nguy hiểm, họ còn phải tụt xuống cái vực đá cạnh thác nước, họ sẽ báo cho Thầu và Dính, 2 porter người H''Mong lên giúp chúng tôi tìm Alex. Tôi suy luận Alex rơi xuống có thể chỉ bị thương, hoặc ngất xỉu, nhất định sẽ vẫn còn dưới đó. Nhưng khổ một nỗi thung lũng không gần với đoạn chúng tôi về qua, muốn tìm phải xuống độ cao 2500 m cắt ngang rừng để tới.
Shappova không muốn về lán, đỡ mất thêm thời gian tôi giục H và Serena về trước khi trời đổ mưa. H trở thành người dẫn đường bất đắc dĩ, tôi dặn bảo Porter mang túi ngủ, áo ấm, thức ăn, đèn pin, hẹn gặp ở độ cao 2500 m đánh dấu bằng sợi dây căng ngang đường. Chúng tôi cực kỳ lo lắng nhìn hai người phụ nữ lẫn vào khoảng tối âm u của rừng.....

Đồng hồ chỉ 17h30'' lác đác những giọt mưa lạnh ngắt. Chỉ có 2 con dao nhỏ dùng cắt đồ ăn trưa và cái bật lửa tôi hút thuốc lá, nếu trời mưa...chúng tôi sẽ chết lạnh. Thật may Sappova tìm trong balo nhỏ mang theo còn 2 bịch nilon to dùng đựng quần áo ướt. Chúng tôi rạch đôi tạm che mưa.

Trời tối mù, lạnh như cắt da, tính rằng nhanh nhất cũng phải 20h thì porter mới tới nơi, ba chúng tôi quyết định cắt rừng sang thung lũng trước. Kiên mang theo chiếc đèn pin nên di chuyển cũng nhanh.

Rừng ở độ cao này cây nhỏ, ít gai có phần dễ đi. Vì đã định hướng khi còn ở phía trên nên không gặp khó khăn mấy, ba người thay nhau gọi và hú tìm liên tục. Đi một khoảng xa, sợ bị mất hướng trong đêm tối, chúng tôi quay lại. Trời bắt đầu mưa dày hơn, tiếng gió gào u u phía trên đầu, từng giọt mưa rơi vào áo trong làm tôi lạnh run bần bật. Tối quá, ánh đèn pin loang loáng mà cũng khó nhìn thấy gì, ba chúng tôi cố gắng đi một đoạn nữa thì phải dừng lại vì Kiên phát hiện đã đi lạc hướng.
Vừa ngừng thì cả ba người gai ốc sởn cả lên. Rõ ràng nghe lẫn trong tiếng gió, tiếng mưa nhỏ xào xạc có tiếng “người” rên rỉ rất gần chỗ chúng tôi đứng. Alex rồi ! Theo ánh đèn pin chúng tôi gọi "Alex, Alex..." tiếng người rên rỉ im bặt. Không thấy trả lời. Trời tối mù, gió vần vũ trên tán lá. Bất ngờ một tiếng "soạt" rất to ngay cạnh chỗ Shappova đứng, rồi tiếng kêu "choét choét" bay vọt lên. Chúa ơi ! một con chim rừng..........

Đồng hồ chỉ 20h30'' . Lúc này tất cả run bần bật vì quá lạnh và đói. Tiếng Thầu và Dính hú gọi, chúng tôi gặp nhau. Vội vã lột bỏ cái áo khoác đã ướt nhẹp, quấn chiếc túi ngủ giữ ấm trong lúc 2 anh bạn H''Mong căng tấm nilon làm chỗ trú rồi đốt lửa sưởi. Chúng tôi suy đoán mãi trường hợp Alex mất tích.......Khả năng lớn nhất trong lúc Alex vội đuổi theo Shappova nên không phát hiện ra chỗ nguy hiểm, thế là trượt chân....

Một đêm không ngủ vì lo tránh mưa, may là mưa cũng tạnh dần khi đêm gần về sáng, gió vẫn to nhưng điều lo ngại nhất là càng lạnh hơn.....

Hình như trời sắp bão hoặc có tuyết.....

(Còn nữa)
 
Trời sáng dần, chúng tôi chia nhau làm 2 tốp tìm kiếm xung quanh khu vực thung lũng. Tôi, Shappova và Thầu tìm dọc hướng xuống núi, còn Kiên, Dính sẽ đi sâu vào trong, sau đó vòng xuống núi theo con suối lớn. Chúng tôi hẹn gặp tại đoạn dốc dựng đứng cạnh thác nước ở độ cao 2100 m lúc 9h.
Thầu là người dẫn đường, anh ta đi băng băng làm chúng tôi theo rất vất vả. Tìm dọc ven con suối nhỏ đến khi chúng tôi nhìn thấy đoạn suối lớn chảy tới thác mà vẫn chưa thấy khả quan gì. Chui qua một lùm cây, bất ngờ tôi đá phải một cái vỏ của hộp sữa tươi Cô gái Hà Lan bên một dấu giầy rất rõ. Tôi chỉ cho Shappova và cô ấy kêu lên bằng tiếng Czech, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng "Alex..Alex..." Ba chúng tôi toả ra xung quanh tìm dấu vết nhưng không tìm thêm được gì......

Chúng tôi hú gọi Alex vang cả rừng, vẫn không có tiếng trả lời. Chờ đến hơn 9h mới thấy Kiên và Dính quần áo ướt như chuột về tới điểm hẹn. Cả đoàn quyết định về lán.

Xuống tới lán, H và Serena lo ngại nhìn chúng tôi khi không thấy mặt Alex trong toán. Bên ngoài trời bắt đầu mưa trở lại, gió vần vũ. Tôi thấy vẻ mặt Kiên và Shappova rất căng thẳng. Chúng tôi nhận định như lời Shappova nói thì trong balo của Alex có 5 hộp sữa Cô gái Hà Lan mà 2 người mua ở Sa Pa nhưng chưa dùng, vết giầy to như thế thì khả năng Alex qua đó là có cơ sở. Như vậy, anh bạn này vẫn có thể đi được và cũng biết hướng đi. Nhưng tại sao chưa về tới lán? nếu khi đã tới thác nước thì về lán chỉ còn một đoạn ngắn. Tôi bàn với Kiên ở lại thêm một ngày nữa để tìm, hoặc trong ngày hôm nay nhất định thế nào Alex cũng về tới.

Buổi trưa, chúng tôi ăn mì tôm nấu vội đủ để lót dạ vì thức ăn mang theo còn quá ít. Trời bên ngoài mỗi lúc sáng dần, gió to hơn, mưa có vẻ như nhẹ hạt nhưng lạnh hơn buổi sáng rất nhiều. Thầu, Dính, Kiên và tôi quay lại thác nước một lần nữa nhưng đành thất vọng quay về.

Khoảng 16h, cả toán đang ngồi trong lán bỗng Thầu chạy vào "Tuyết rơi Kiên à" Tôi, H, Kiên chạy ra ngoài.....những bông tuyết trắng tinh bắt đầu bay bay đậu lại trên mái lán, trên những ngọn cây...

Đến 17h.. Tuyết rơi dày đặc, Trời như sáng hơn...xung quanh chúng tôi tuyết phủ kín màu trắng tinh khôi, tuyết bay lả tả...những bông tuyết trắng muốt đậu lại trên tóc, trên vai, trên cánh tay...một cảnh tượng chỉ có ở vùng ôn đới đang diễn ra thật đẹp giữa một khu rừng nhiệt đới.....

Chúng tôi mải ngắm cảnh tuyết rơi, Thầu và Dính vác dao quắm đi xuống suối mà chúng tôi cũng không để ý, khoảng một lúc đột nhiên thấy Dính chạy hớt hải về nói trong tiếng thở hổn hển "ông Tây...đang ở.. dưới ...suối".

Phải vất vả lắm 4 thằng đàn ông chúng tôi mới khiêng được Alex về lán. Thầu và Dính phát hiện Alex đang bất tỉnh nằm trong một hốc đá ven suối khi đi bắt ếch rừng.....

Shappova khóc, cuống cuồng bên cạnh Alex, Kiên vội vã tháo bỏ giầy tất, quần áo của Alex, chúng tôi tập trung hết túi ngủ và chăn để ủ ấm cho anh bạn, đốt lửa ngay trong lán và làm tất cả những gì có thể. Alex bị xây sát nhiều chỗ, Kiên phát hiện một vết thương rất nặng, máu vẫn rỉ ra do cây đâm vào bắp đùi nhưng cậu ấy tự buộc vết thương lại bằng băng cá nhân. Serena tìm trong balo đưa cho Shappova một vỉ thuốc cùng một lọ nhỏ thứ nước gì đó để cô ấy cho Alex uống. Khoảng 2 tiếng sau thì Alex tỉnh lại.....

Ban đêm tuyết rơi dày, trời lạnh khủng khiếp, im gió..nghe lẫn tiếng xào xạc của rừng đêm, tiếng rì rầm của suối là những tiếng răng rắc của tuyết đang đóng thành băng. Chúng tôi đốt lửa to suốt đêm và chẳng ai ngủ nổi mặc dù quá mệt mỏi, cứ chập chờn..chập chờn......

Sáng hôm sau, tôi bàng hoàng khi bước ra ngoài lán. Một cảnh tượng thật kỳ vĩ.....tuyết phủ kín lên tất cả mọi thứ, tuyết bám vào dây rừng thành những sợi tuyết to nhỏ chằng chịt như những cây thông Noel.....cả rừng Fanxipang trắng tinh......

Chúng tôi xuống núi lúc 8h, về Sa Pa theo đường Sín Chải. Thầu và Dính dìu Alex, cũng may anh bạn này khoẻ, vết thương đang sưng tấy nhưng vẫn cố gắng đi tập tễnh. Đường về Sa Pa lúc này sao dài và khó khăn đến thế...có những đoạn dốc chúng tôi phải dùng dây cột vào người Alex để giữ thăng bằng đưa cậu ấy xuống núi......

Tiếng suối chảy ầm ầm, những ngôi nhà mái phủ đầy tuyết của Bản Sín Chải đã thấp thoáng trong tán lá......chúng tôi đã ra khỏi rừng Fanxipang, xuống tới chân dãy Hoàng Liên cao vời vợi.....ra khỏi 4 ngày mệt mỏi và biến cố mà có lẽ trong cuộc đời khó thể quên.

Cả hội gặp lại nhau tại Cafe Bar nơi Serena ở sau 3 ngày về lại Sa Pa. Tuyết tan....trời hửng nắng...Alex đã đi lại tốt hơn, Shappova vui mừng vì gặp lại Kiên cùng chúng tôi, mắt cô gái Czech ánh lên sự biết ơn mỗi khi nhìn Kiên, anh bạn Guide lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mấy người nước ngoài đang hì hục chuẩn bị hành lý leo núi...có lẽ cậu ấy đang hình dung mình cầm lá cờ đứng trên đỉnh Fanxipang cao ngất và ra sức phất....
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
58,891
Bài viết
1,172,356
Members
191,763
Latest member
78winesq
Back
Top