Một đêm mưa bão, mình cảm cúm, đau đầu không ngủ được, lại ngồi xem ảnh, lại nhớ Phượt, lại nhớ những con đường Hà Giang đến quay quắt, nao cả lòng.
Muốn viết thật nhiều về HG, muốn truyền cho mọi người bao nhiêu tình yêu, nỗi nhớ của mình trong ấy, nhưng cứ nói đến HG thì cảm xúc lại cứ ào ạt, cứ tuôn chảy không ngừng làm mình không thể sắp xếp nổi trong đầu những ý nghĩa, những cảm xúc.
HG-chuyến phượt đầu tiên trong đời mình, cảm xúc mới mẻ, hồ hởi, háo hức mà cho đến giờ mình vẫn có thể tưởng tượng ra buổi sáng trời thu hôm ấy.
Sau một đêm trằn trọc vừa vì cafe, vừa bởi hồi hộp mình gần như chỉ ngủ được 2h, 5h sáng báo thức còn chưa lên tiếng, mình đã lặng lẽ, lầm lũi vác balô lên vai, call ngay thằng bạn đang điện tử thâu đêm ở quán quen mang mình ra cổng ĐHSP.
HG – cung đường quá đẹp!!! với những người đồng hành tuyệt vời, mỗi người một cá tính, một hoàn cảnh nhưng đến với phượt đã thành một gia đình – cứ tạm gọi là nhà HG, quả thật là trước khi đi phượt mình được nghe kể rất nhiều về phượt, nhưng chỉ được nghe nói về thiên nhiên hung vĩ, cảnh đẹp, những điều lạ lùng, và chưa bao h mình tưởng tượng được rằng tình cảm giữa những con người mới chỉ biết nhau lại có thể gắn bó, thân thiết đến như vậy. Mới thấy mình thật may mắn khi bước chân đến với phượt lại bước vào cửa nhà mình
J, NHÀ MÌNH ƠI, EM YÊU CẢ NHÀ MÌNH NHIỀU LẮM Ý!!! :L :L
Nhớ
anh Hải – leader – luôn chăm lo cho bọn em, vẫn nhớ hình ảnh một con Win cứ xẹt đi xẹt lại trên đường, lùa anh em theo đoàn, thằng nào không đi được chết với anh! X(
Nhớ
chị Vẹt – người cứ tự nhận là nhát, nhưng trong đêm Du Già bị bỏng pô, lột hết cả (em nhìn chân chị mà xót xa) nhưng không hề kêu đau một tiếng nào (phải em thì em đã gào toáng lên rồi) vì sợ mọi người lo lắng, chị ơi, chị dũng cảm cực kỳ ý! (C)
Nhớ
anh Hoàng già lúc nào ăn cơm cũng phải gọi coca-cola cho các chị em gái.
Nhớ
chị Mai: “Híu ơi, Híu!”, “Xế của chị đâu rồi nhỉ?”
Nhớ
chị Xù: chị Xì tin, và trẻ kinh khủng, vẫn tưởng tượng ra trong đầu cái đêm Du Già, thường xuyên nghe thấy câu: “anh Hoàng, không được ngủ”, “ngáp! Thêm 5k” =))
Nhớ
anh Tùng – xế của mình: người đàn ông ít nói, trầm tính (lúc đấy mình nghĩ vậy). Nhớ những con đường ngập nắng vàng 2 anh em cùng gào toáng lên: “nắng lên rực rỡ cùng ngàn mây”, “Và em muốn, hét lên cho thỏa nỗi nhớ”. Nhớ cái chiều chạy đua lên Lũng Cú không ai dám dừng lại chụp ảnh, 2 anh em vẫn quyết phải dừng lại, phải chụp cho đã: “xõa đi, không sợ anh Hải” (lòng vẫn sợ tí đến nơi bị anh Hải mắng
J). Nhớ của món sữa cô gái HG của anh nữa anh ạ!
Nhớ
chị Linh – chị Thái: thích những cung đường các chị đã qua, thích được như các chị, thần tượng của em!
Nhớ
anh Chuột béo: “bí quyết giữ tất trắng sau cả ngày đi phượt!”, nhớ anh chuột ăn như hổ, hết cả phần em, hi hi. Anh ơi, chuyến này đi cả nhà mình dừng lại ở Tuyên Quang, trang điểm cho anh thật đẹp rồi làm 1 bộ ảnh hoàng tráng gửi cho ai đấy tiếc anh nhá!
Nhớ
Sơn: nhớ “ai ăn sau phải dọn” =)), nhớ một người bạn da trắng, chân dài, môi đỏ cực kỳ tếu và thông minh.
Nhớ
Dũng: nhớ con GL thường xuyên có nguy cơ bốc đầu bởi ôm đằng sau, nhớ luôn quả bốc đầu qua con rắn (chả biết rắn gì-đoán là độc). Nhớ nụ cười rất duyên, và chòm râu hơi bị được đấy. he he
Nhớ
Thúy: thủ quỹ, tính tuổi là cô gái bé nhất đoàn mà rất chi là đảm đang, ăn thì chả ăn mấy mà suốt ngày đi gọi đồ ăn rồi lại làm phục vụ luôn nữa, mà chả thấy quán nào nó giảm giá trừ công phục vụ nhỉ).
Nhớ
Híu: 9x duy nhất nhá, hồi đấy còn thấy Híu có chất 9x
J, nhớ buổi sáng HG mấy anh chị em dậy sớm chạy ra ngoài chụp ảnh, nhớ 1 xế rất chi là ga lăng, thấy mang đồ cho chị Mai suốt ngày làm mình nhìn chị Mai mà ngưỡng mộ.
Và nhớ cả mình nữa, nhớ mình của gần 1 năm về trước (ko biết có khác gì bây h không nhỉ)
Ôi, nhớ, nhớ nhiều quá, mình viết ra cũng tràn ngập chữ nhớ, cứ nghĩ viết ra, nói ra sẽ làm vơi bớt phần nào nỗi nhớ, nhưng càng nghĩ càng nhớ, tại sao tuần cũng phải gặp nhà mình 1, 2 lần mà vẫn nhớ.
Ôi nhớ mọi người, nhớ những cung đường uốn lượn quanh vách núi, nhớ đêm từ LC về ĐV ánh trăng dát vàng trên những đỉnh núi HG, cả thiên nhiên đắm mình trong ánh trăng rằm vằng vặc, mình cứ vừa đi vừa xuýt xoa: “anh ơi, đẹp quá, đẹp kinh khủng ý!”, sẽ chẳng bao h quên được đêm trăng ấy, con đường ấy, sao lại có thể đẹp đến vậy, kỳ diệu đến vậy nhỉ!!!
Rồi lại nhớ xế của mình định vứt cả xe chạy như điên sang đường ngó: A! đây chắc là sông NQ, còn đèo này chắc là MPL, nhớ cafe MPL!!!
Ôi thôi còn bao nhiêu nỗi nhớ nói sao hết bây h, cứ để nỗi nhớ nơi HG đợi mình ở đấy nhá, rồi 1 sáng mùa thu tháng 10 mình sẽ lại gặp nhau, sẽ lại có thêm những nỗi nhớ, chỉ có thể thốt lên rằng “Ôi! Hà Giang!!!!”