8/10/2011, vào ngày sinh nhật của mình, tôi muốn lang thang một mình đâu đó ngoài Hà Nội, và khi đang ngồi làm ở Hưng Yên, tôi viết mail cho các bạn của mình, tạm biệt họ để tưởng tượng mình đang đi xuyên qua màn mưa để đến những nơi tôi chưa đặt chân đến.
"Hi cả nhà,
Hôm nay lại thấy bồn chồn, việc ngắm những bức ảnh du lịch mà ko được đi cũng giống như đang "uống thuốc độc"...
Chỉ chia sẻ thôi nhé, tớ ko rủ ai đi đâu, vì tớ thực sự muốn ở một mình vào cái ngày rất đặt biệt này đối với bản thân tớ. Tớ cũng thực sự xin lỗi đã chia sẻ với các bạn điều này, vì sự ích kỷ trong tớ nó nhen lên một chút lúc tớ nghĩ ai đó cũng đang "uống thuốc độc" như tớ đã trải qua)). Tớ đã đặt vé đi từ Mỹ đình lúc 7h30 tối nay [cả người và xe].
Có thể là trời sẽ mưa ướt át trên con đường tớ sẽ đi trong ngày mai...
Có thể sương sẽ mù mịt lảng vảng trên những con đường đèo...
Có thể đường sẽ sạt nở ở đâu đó....
Có thể lúa sẽ vàng óng ả trong ánh chiều, những tia nắng đó rất lạ...
Dù có cô gái H'mong nào đó có ánh mắt nhìn khắc khoải...
Có thể mọi thứ: cảnh vật và con người không còn mang cái vẻ chân chất như nó vốn có, đáng ra phải có...cái dáng vẻ mà chúng ta cứ vò võ đi tìm ngày này qua tháng khác, những thứ mà khiến cho ta vất bỏ mọi ồn ào khỏi bụi để trở về với bản ngã của mình...
Dù thế nào chăng nữa, tớ sẽ ở đó, một mình như bao lần khác trước khi gặp các bạn. Tớ vẫn hỏi bạn tớ khi họ nghi ngờ sự thành công của mỗi việc tớ làm: WHY NOT? (không phải xính tiếng Anh đâu, tớ thấy nó ngắn gọn và diễn tả được hết điều tớ muốn nói)- Tại sao lại không nhỉ?. Chúng ta có thể làm được.
Tớ chưa biết ngày mai tớ sẽ xuất phát từ thị xã Lai Châu đi về hướng nào....Nhưng có vẻ đường 127 dọc con sông đà ngược lên phía Bắc đi Mường Tè, apachai sẽ là con đường tớ chọn khi tớ nhìn trên bản đồ, cũng nằm trong lộ trình đi hết các tỉnh còn lại của Tổ quốc mình trong năm nay.
Chào tạm biệt và hẹn gặp lại nhé.
"Hi cả nhà,
Hôm nay lại thấy bồn chồn, việc ngắm những bức ảnh du lịch mà ko được đi cũng giống như đang "uống thuốc độc"...
Chỉ chia sẻ thôi nhé, tớ ko rủ ai đi đâu, vì tớ thực sự muốn ở một mình vào cái ngày rất đặt biệt này đối với bản thân tớ. Tớ cũng thực sự xin lỗi đã chia sẻ với các bạn điều này, vì sự ích kỷ trong tớ nó nhen lên một chút lúc tớ nghĩ ai đó cũng đang "uống thuốc độc" như tớ đã trải qua)). Tớ đã đặt vé đi từ Mỹ đình lúc 7h30 tối nay [cả người và xe].
Có thể là trời sẽ mưa ướt át trên con đường tớ sẽ đi trong ngày mai...
Có thể sương sẽ mù mịt lảng vảng trên những con đường đèo...
Có thể đường sẽ sạt nở ở đâu đó....
Có thể lúa sẽ vàng óng ả trong ánh chiều, những tia nắng đó rất lạ...
Dù có cô gái H'mong nào đó có ánh mắt nhìn khắc khoải...
Có thể mọi thứ: cảnh vật và con người không còn mang cái vẻ chân chất như nó vốn có, đáng ra phải có...cái dáng vẻ mà chúng ta cứ vò võ đi tìm ngày này qua tháng khác, những thứ mà khiến cho ta vất bỏ mọi ồn ào khỏi bụi để trở về với bản ngã của mình...
Dù thế nào chăng nữa, tớ sẽ ở đó, một mình như bao lần khác trước khi gặp các bạn. Tớ vẫn hỏi bạn tớ khi họ nghi ngờ sự thành công của mỗi việc tớ làm: WHY NOT? (không phải xính tiếng Anh đâu, tớ thấy nó ngắn gọn và diễn tả được hết điều tớ muốn nói)- Tại sao lại không nhỉ?. Chúng ta có thể làm được.
Tớ chưa biết ngày mai tớ sẽ xuất phát từ thị xã Lai Châu đi về hướng nào....Nhưng có vẻ đường 127 dọc con sông đà ngược lên phía Bắc đi Mường Tè, apachai sẽ là con đường tớ chọn khi tớ nhìn trên bản đồ, cũng nằm trong lộ trình đi hết các tỉnh còn lại của Tổ quốc mình trong năm nay.
Chào tạm biệt và hẹn gặp lại nhé.