What's new

Háng Đề Chơ và những cơn mưa không lời (22 - 24/06/12)

Háng Đề Chơ... Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới!!!

Ngọn thác nổi tiếng khắp vùng Tây Bắc về độ cao lên tới hàng trăm mét, độ nguy hiểm của đường vào và độ sâu tận cùng Tây Yên Bái của nó...


IMG_8364.jpg


Cung đường Tà Si Láng - Háng Đề Chơ đến với tôi vô cùng ngẫu hứng khi cuối tuần tôi đã kín lịch và cũng dự định đi Cô Tô nếu trời không mưa với một chị bạn cùng đi bụi. Vâng, chính chị là người đã gạ gẫm, rủ rê tôi cùng tham gia và khi tối thứ 6 là ngày lên đường thì tối thứ 5 chúng tôi mới chốt được cung đường. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, bản thân tôi là người tham gia còn chưa chuẩn bị tinh thần cho một cung đường vốn nối tiếng với độ nguy hiểm của nó.

Và tôi đã lên đường như thế đấy... Đến bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy mình quá mạo hiểm cho 1 chuyến đi đầy trắc trở
 
Last edited:
Khoảng 16h20, Háng Đề Chơ đã được chinh phục thành công. Chân thác đây rồi. Tôi vỡ òa lên sung sướng, lúc ấy hét hò thôi là không đủ, phải có cả khoảng lặng, phải có giây phút đứng ngắm nhìn, tận hưởng làn nước xanh trong vắt lạnh đến thấu xương. Ôi sung sướng quá, có ai hiểu cho tâm trạng của mình lúc ấy không nhỉ? Thôi kệ, tôi cứ nhảy xuống nước đã, sướng cái đã rồi làm gì thì tính sau :p
Ở chân thác, những phiến đá đen sì và to tướng, tưởng như sờ vào nó, bước qua nó là an toàn nhưng tôi đã nhầm. Phần màu đen chính là rêu nước dày 1 cm trơn nhẫy như mỡ và tị nữa thì tôi dập một số bộ phận như răng môi chân tay… hoặc không thì cũng là ngã chìm nghỉm dưới thác, sứt đầu mẻ trán. Nên lựa chọn tối ưu cho ai muốn đi vào chân thác chính là hãy lội thẳng xuống suối, có thể sẽ ngập rất sâu, nhưng nó lại khá an toàn.

IMG_2604.jpg

Từ trên đường đi nhìn vào thác... Cảm giác chỉ 1 với tay là đến mà sao tìm đường mãi không ra...

IMG_2606.jpg

Oa oa oa sung sướng thác Đề Chơ đây rồi

IMG_2624.jpg

Lại gần một chút nào

IMG_2623.jpg

Sát hơn chút nữa

IMG_0063.jpg

Những phiến đá đen và trơn bóng

IMG_0053.jpg

Đi xuống lòng suối anh nhé, không là trượt đấy

IMG_0093.jpg

Một vài mẩu pơ mu non còn sót lại, chẳng còn sức mang về tặng chị Lantrailt với anh Sonvc nữa
 
Ở thác này chúng tôi không chụp nhiều ảnh. Một phần vì máy hết pin, một phần vì đứng cách xa chân thác mấy chục mét mà người ngợm vẫn ướt như chuột... máy ảnh của tôi lôi ra 1 lần mà nước chảy từ trong chảy ra :-ss sợ quá nên tôi đành lau và cất đi :( Không biết có bị sao không nữa
Vậy nên đến đây tôi xin phép được khoe vài ảnh của thành viên trong đoàn nhé. Những người bạn, người anh và người chị vô cùng đáng yêu của tôi.

IMG_8389.jpg


Đầu tiên là tôi, người ít tuổi nhất đoàn nhưng trọng lượng lại cao gần nhất :(

IMG_8385.jpg


Chị Bảo Thi - Công chúa bơm bóng

IMG_0090.jpg


Hiệp sĩ tai lừa Long Vũ - người bạn hụt trong chuyến Phu Song Sung đầu năm

IMG_0085.jpg


Và anh Cin - một người bạn từ chuyến Pù Luông của tôi
 
Thác Đề Chơ. Tôi xin phép không mô tả thêm nữa. Bởi tôi biết giới hạn của mình về vốn từ và suy nghĩ vốn đã không được trau chuốt nên có viết thêm ở đây cũng chỉ làm xấu thêm hình ảnh của thác.
Hãy để cho hình ảnh đó ở trong trái tim bạn và tôi, vẹn nguyên như lúc nào, khi tôi và bạn cùng cảm nhận.
Hãy để những giọt nước li ti bắn vào cơ thể đang tràn đầy nhựa sống, để tiếng thác ầm ầm bên tai, để nụ cười cùng những người bạn đồng hành tuyệt vời còn tươi rói.
Hãy để dòng nước cuốn trôi đi ưu tư phiền muộn, những tình cảm không thành và rửa sạch tâm hồn còn vương vấn bụi.
Hãy để chính bản thân được là chính mình!

IMG_8364.jpg


Toàn cảnh Háng Đề Chơ

IMG_0086.jpg


Bầu trời nhìn từ chân thác
 
17h05, chúng tôi lên khỏi khu vực chân thác và bắt đầu hành trình quay trở lại. Trở lại, đúng là một từ đơn giản ghép bởi hai từ ngắn 3 âm tiết. Thế nhưng với chúng tôi nó lại quá dài và khó khăn. Khi vào có thể mất hơn 1h đồng hồ vì không biết đường, nhưng lúc ra chúng tôi chỉ mất 40p. 17h45 là dấu mốc quay trở lại với thôn Đề Chơ. Ở đây tôi đã gọi điện cho chú Dinh đặt trước 6 xe ôm. Và chú nói, cứ ra đi rồi chú sắp xe về Phình Hồ ngay cho. Mừng húm… hí hí hí…. 18h, nghỉ ngơi một chút là lại lên đường được rồi. Có thể nói, lúc vào tôi vừa đi vừa hát múa, mồm mép bắn như súng liên thanh và cười liên tục như được mùa thì quãng đường ra lại đối nghịch. Quá mệt mỏi với quãng đường dài, nước uống hết và gần như 2 ngày chúng tôi không ăn gì nhiều nên sức tụt thảm hại. Mặt ai cũng dài ra, lặng im không nói và cặm cụi bước. Cứ bước đi thế thôi, không ai nói với ai câu nào, cũng không dám dừng lại, bởi 1 lần dừng lại là một lần khó có thể nhấc chân lên tiếp tục đi, cơ bắp đã rão rệu hết cả rồi. Đi được một lúc thì tôi và chị Thi Nguyễn dẫn trước cả đoàn khoảng 15p đi bộ, hai chị em lặng lẽ theo nhau trong bóng tối mà đèn pin để cả trong balo của hai người đi sau rồi. Cứ lặng lẽ, lặng lẽ, mỗi người miên man theo một dòng suy nghĩ. Sự sợ hãi về bóng tối bao trùm xung quanh, về đám ma lúc trưa bắt gặp, về cái xác người phơi trên núi, về những con đom đóm lập lòe… Chẳng có ai có thể nói rằng thời điểm đó, người ta không hề lung lay suy nghĩ hay không có tí nào chờn chợn trong óc. Tôi có thể chắc chắn là như thế.

IMG_0129.jpg


Nghỉ ngơi sau khi ra khỏi chân thác và gần như chúng tôi kiệt sức rồi, may mua được mấy quả dưa của 1 bác người dân tộc

IMG_0139.jpg


Mái nhà đặc trưng của người dân ở Đề Chơ

IMG_0039.jpg


Lúa nương ở Đề Chơ


IMG_2637.jpg


Mấy anh em như mấy con trâu hết cả... Đen trũi và bóng loáng :))

IMG_8444.jpg


Trời tối dần mà tôi với chị Thi Nguyễn lại đi đầu tiên trong nhóm, bỏ xa 4 người còn lại đến 15 phút đi bộ, trong tay không có đèn pin nên giá có gặp ma lúc ấy thì chỉ có chết đứng như Từ Hải thôi :((
 
Gần về đến Nhì thấp, chắc chỉ một tí nữa là tim tôi bay xuống vực khi trước mặt hai chị em có một cái bóng. Huhuhuhuhu khủng khiếp quá trời, mình thì đang nghĩ về cái xác phơi trên núi thì một bác trong bản đi ra không bật đèn pin, bác í cứ thế xuất hiện một cách vô cùng đột ngột trước mặt, lặng lẽ và bất ngờ, mờ ảo và kinh dị. Tiếng hét của 2 chị em nếu có đo chắc ít phải 200 dB. Mỗi lần nghĩ lại tim tôi cũng loạn xạ xì ngầu lên chứ chẳng nói tại thời điểm đó. Hức hức, sợ kinh hồn… Giá mà có ai đó để ôm thì tôi cũng nhảy vù lên ôm rồi :((

19h40, hai chị em về đến Nhì thấp và vào ngay nhà chú Dinh để liên hệ xe cộ. Khổ nỗi, chú đi ăn cỗ đám ma nên say và khò rồi. Chị vợ bập bẹ tí tiếng Kinh cũng không hiểu hết câu chuyện, lại chẳng cho chúng tôi ngủ nhờ nên cách cuối cùng, chúng tôi phải ngủ lại Nhì, còn ở đâu thì chẳng biết… Và cái chỗ chẳng biết ấy, nó sẽ là kỉ niệm cả đời đi bụi của chúng tôi.

Do bác chủ tịch xã cũng uống rượu và ngủ khìn khìn nên cu con chẳng gọi được bố dậy. Chúng tôi làm tạm 1 bát mì tôm Số đỏ dưới nhà chú Dinh cho ấm bụng, cũng chẳng còn gì khác để ăn. Đó có lẽ là bát mì tôm mà tôi thấy nó ngon nhất, vì trước đó tôi gần như không ăn mì tôm cũng chẳng bao giờ phải chịu đói, khát và mệt đến mức như thế. 1 bát mì tôm, cho cả 1 ngày trekking khủng hoảng và sẽ là cả một đêm dài lắm mộng.

Do đoạn này trời đã tối hẳn và máy ảnh hết pin nên không có ảnh kí sự, tôi xin phép được đưa một số ảnh trên đường chúng tôi đi

IMG_0134.jpg


Những cây chè thôn Đề Chơ, lá to bằng bàn tay và tươi rói. Không có diễm phúc được thưởng thức chúng nhưng tôi hi vọng chúng sẽ còn mãi với thời gian

IMG_8250.jpg


Những chiếc cổng ngăn gia súc

IMG_9067.jpg


Cô bé Vừ A Mao, tên bạn bè thường gọi là Tam Mao. Năm nay em thi đại học KHXHNV Thái Nguyên. Chúng tôi vẫn nhớ em là 1 cô bé dễ thương mến khách và có giọng nói trong veo đã chỉ đường cho chúng tôi vào Đề chơ. Chỉ tiếc là lúc quay lại làng Nhì thì trời đã quá muộn, nếu không chúng tôi cũng sẽ vào nhà em chơi. Liệu duyên có quay lại với em và chúng tôi???

IMG_0048.jpg


Con đường dẫn xuống thác Đề Chơ, 100m vất vả còn lại là đây

IMG_9074.jpg


Có những mảnh ruộng đẹp như thế...

IMG_2568.jpg


Và bầu trời cao đến thế
 
Gần 22h, cả nhóm kéo nhau lên nhà bác chủ tịch xã và ngồi chờ ở đó. Một lát thì các chú công an xã đẹp trai cũng đến làm việc. May là các chú cũng tạo điều kiện cho mình ở lại (không thì cũng chả còn chỗ nào mà đi, cho chúng nó ở lại hay đuổi đi thì cũng rứa cả mà thôi) và địa điểm là nhà văn hóa xã, ngay bên cạnh, phải nhấn mạnh lại là ngay bên cạnh ĐÁM MA. Ối trời ơi!!!!!!!!!!!!!!! Làng nước ơi tim em rụng rời… Nhưng may còn có chỗ mà đặt lưng.

IMG_8448.jpg


Tấm ảnh duy nhất về quá trình đàm phán với các chú công an và các anh giai bản. Phải công nhận là người H'Mông gốc ở đây có khuôn mặt rất đẹp. Nhẹ nhàng và thanh thoát. Có phải đó là tác dụng của những lá chè tươi và không khí mát lành nơi đây???

Ở cả tối trong Nhì Thấp, chỉ có duy nhất 1 tấm ảnh và 1 đoạn phim được ghi lại… Nhưng chẳng phải nói thêm nữa, chúng tôi đều nhớ cả trong tâm trí rồi :p
 
Nhắc đến cái sự ngủ thì từ trước đến nay mình vốn bị khó ngủ, nhất là ngủ nhiều người cùng 1 chỗ. Và đêm ấy, cùng với đám ma, mình được nghe đủ mọi thứ sợ hãi trên cái cuộc đời này. Tiếng rì rầm của đám phụ nữ Mông, tiếng cười nói sang sảng của đám đàn ông, tiếng bàn luận về Euro, không nhầm là Tây Ban Nha với gì đó; tiếng khóc nỉ non của người nhà, tiếng thầy mo rên rỉ, tiếng chó sủa, tiếng mấy gã tè bậy ngay đầu hồi nhà nơi chúng tôi đang ngủ. 00h00 đêm trước thì ở khách sạn SG, còn 00h00 đêm nay, mưa bắt đầu rơi nặng hạt trên mái nhà văn hóa xã, gió rít, cửa sập ra vào ầm ầm, mái nhà dột, nhạc của chị Thi mở hết cỡ (nghe được cả I will always love you) và chớp loang loáng trên mái nhà. Hic hic hic… Cả đêm với từng ấy thứ tiếng khiến tôi chẳng thể nào ngủ nổi, cứ trở mình liên tục rồi lại thở dài, chốc chốc giật bắn mình với cao trào tiếng hét của ông thầy cúng :((

IMG_8463.jpg

Nơi chúng tôi ngủ đêm ở Nhì Thấp, phía có ảnh sáng chính là hướng nhà có đám ma :((

IMG_8467.jpg

6 con người trên manh chiếu hẹp (và mốc trắng)

IMG_8456.jpg

Tấm ảnh duy nhất về ngôi nhà có đám ma... Chúng tôi cũng muốn sang xem và chụp ảnh lắm nhưng do chưa nghiên cứu gì về tục lệ ở đây nên không dám. Ngộ nhỡ thất lễ... Èo chả biết có toàn thây về nữa ko
 
Sáng hôm sau, nắng sớm vùng cao thật đẹp, trời đêm trước có mưa nên không khí mát lạnh và trong lành khiến tôi cứ hít hà mãi. Và cũng may mắn thay, chú Dinh tỉnh rượu đã điều được cho chúng tôi 6 xe về Phình Hồ. 6 tay lái cừ khôi, 6 tay lái tuyệt vời. Đường thì xấu dã man mà tay lái vẫn vững vàng, ôm ngồi sau chẳng sợ tí nào í. Thật cảm ơn các bạn đã đưa chúng tôi đi, chứ để bình thường chắc tôi chẳng còn tí nào sức lực mà lết nữa, ~23km trekking khủng khiếp đã lấy đi toàn bộ sinh khí của nhóm rồi.

IMG_0158.jpg


Bình minh ở Nhì Thấp

IMG_0169_1.jpg


Sau cơn mưa trời lại sáng

IMG_0168_1.jpg


Ngày về
 
8h00 ngày 24/06 chúng tôi ra tới Phình Hồ, nơi khởi đầu và cũng là nơi kết thúc của chặng đường đầy ám ảnh. Sẽ là ám ảnh nhất trong cuộc đời đi bụi, sẽ là cảm xúc nhất với những gì gặp trên đường, sẽ là kí ức vừa ngọt vừa đắng về một Háng Đề Chơ hùng vĩ, sẽ là lưu luyến nhất với tôi về quãng thời gian ấy…

IMG_8479.jpg

Phình Hồ thân yêu đây rồi

Xin cảm ơn những người bạn đồng hành, chị Bảo Thi _ Công chúa bơm bóng, anh Long Vũ _ Hoàng tử dao găm, anh Cin, chị Thắng và bạn Hà.
Cảm ơn anh KuShin, bạn Mập, anh Sonvc, anh Thích Tiền Xu, chị Lantrailt, Nhung Đoàn và rất nhiều những người bạn khác vì sự giúp đỡ cực kì nhiệt tình và quan tâm sát sao tới hành trình của chúng tôi…
Cảm ơn chú Dinh, em Nam và những người dân bản đã giúp chúng tôi có một trải nghiệm thú vị trong Làng Nhì…
Cảm ơn Háng Đề Chơ, đã cho chúng tôi biết cảm giác CHINH PHỤC và vượt qua chính mình cũng như khung cảnh chẳng thể nào quên…
Háng Đề Chơ – Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới!!!
 
Ngoại truyện Háng Đề Chơ - Phần 1 -Suối nước nóng Bản Hốc

Lại nói về lịch trình của chúng tôi. Trước khi lên đường thì nó là Tà Si Láng - Háng Đề Chơ, nhưng do tốn quá nhiều thời gian ở Đề Chơ nên sáng chủ nhật 9h30 chúng tôi mới ăn sáng ở Văn Chấn và người ngợm thì vô cùng bẩn. Thế nên cả nhóm quyết định cắt bỏ Tà Si Láng và sẽ đi tắm nước nóng ở bản Hốc, ngay gần khách sạn Suối Giàng mà chúng tôi ở.
Vô cùng háo hức và hí hửng... Mấy anh em chúng tôi lên đường :))

IMG_8490.jpg


Nhìn háo hức thế này cơ mà =))

Nhưng sao cả bọn tìm mãi không thấy suối nước nóng trong trẻo bốc hơi như mọi người vẫn mô tả? Chúng tôi hỏi một người dân ở đó thì họ chỉ: Đi thẳng đi cháu. Chúng tôi đi hết đường bờ ruộng khúc khuỷu, đến đoạn đường cụt cũng chỉ nhìn thấy 1 con suối to đùng nước chảy ầm ầm. Tôi nghĩ bụng, ở đây mà suối nước nóng to vật thế kia chắc phải nổi tiếng lắm chứ nhỉ? Thôi thế là đành quay lại.

Ai dè cái sự bất ngờ nó bắt đầu từ đây. Hóa ra cái vũng bé tí vàng vàng đen đen mà chúng tôi bỏ qua trước khi đến với mấy cái bờ ruộng í... Hắn chính là suối nước nóng

IMG_8545.jpg

Đây, hắn đây...
Trên bờ thì vô khối shit trâu, dưới nước thì đen đen vàng vàng sệt sệt. Nước lại sủi bọt to bằng đầu ngón chân cái. Giờ thì chúng tôi đã hiểu, tại sao ở đây nhiều Tâu Tắng, hóa ra các hắn hay đi tắm suối khoáng :)) Mấy chị em nhúng chân xuống thử thì thấy nóng lắm, phải 60oC ấy chứ. Thế nên chúng tôi cố đi dọc suối nhưng vẫn chẳng tìm được điểm nào sạch hơn và có thể ngâm mình được :( Chán thế chứ... Cái háo hức ấy tụt thảm hại. Chả nhẽ lại về KS tắm nước nóng bình thường

IMG_8489.jpg


Ấy thế là anh em lại lên đường, đi tìm suối nước lạnh, phải tắm cho bằng được nước Suối Văn Chấn... Không được không về nhé :p
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top