Chu Chu
Phượt quái
Ngày 2: Võ Xu, Bình Thuận – Di Linh, Lâm Đồng = 103km
12h45’ pm: Partner bảo rằng ráng lên, còn xíu nữa thôi, trong đầu mình lúc này không dám nghĩ nó là “1 xíu” nào hết, sức sắp kiệt rồi, lết bằng niềm tin àh?! Còn xa lắm, thôi thì ráng đi Chu Chu… Xong, vừa lết 1km khí thế tiếp theo, là đến rồi, Partner dừng lại đứng chờ, mình ào ào đi tiếp ngon ơ luôn không thèm ngừng thở, y như bị hụt hẫng vì … quá gần so với mình tưởng tượng ấy. Haha, đúng kiểu như rằng:
“Đi đường mới biết đường xa
Đường xa xa quá, ta đạp vèo luôn”
Đạp thêm 1 đoạn xa để đến Thị xã Bảo Lộc, nếu nhờ không nhầm là 15km hơn.
14h15’: Nghỉ trưa với Cơm Gà Như Ý tại Bảo Lộc, mặc dù trưa nhưng không khí nơi này bắt đầu mát mẻ và dễ chịu lắm đây, xa xa là những đám mây đen, người chưa kịp vui đã sắp bắt gặp cảnh buồn sao?
Cơm gà chỗ này ngon, gà chắc nịch cứ như Gà biết đợp xe, hehe. Sợ mưa nên cũng ăn vội rồi đi thôi. Từ Bảo Lộc đến Di Linh tầm khoảng 35km nữa thôi.
16h00’: vừa băng bon bon qua 1 đoàn môtô toàn những anh cao to đợp giai bảnh bao và những cô gái chân dài phổng phao. Tóm lại thì tật mê cái đẹp (bệnh nghề nghiệp mừh) không có bỏ được nên cứ đạp chậm chậm là lướt qua đoàn dừng chân Moto ấy, ta nói … nhìn mấy chiếc xe cũng ghiền, mà người đẹp cũng đáng nhìn. Haiz, nhìn cho bớt mệt vậy, sau đó “bọn nó” cũng nhìn lại mình, chắc nghĩ mấy đứa xe đạp này … “kool quá ta, ngầu hơn tụi mình cái chắc rồi”, haha.
Sau 20p đạp tiếp thì bọn moto ấy bay qua đầu xe mình vèo vèo, ôi, chuyện thường ở huyện ấy mà. Moto đc cái vật chất làm cho ngạc nhiên thôi, tinh thần và độ an toàn sao bằng xe đạp nhỉ, lí sự cùn cái sự sống nhanh v sống chậm cũng rõ ràng chứ!
Ảnh bú bình tập 2 nhé! Thay bình trắng thành đen òi, đổi vị ấy mà!
Cánh đồng Chè Xanh, chụp để nhớ đến đồng bọn De Trace Trà Chè đang tí tởn ở Bali hưởng thụ, còn mình thì cày điên cuồng, hơ hơ ...
Downhill nà, hehe, mệt nhưng thi thoảng ...khìn lên vẫn sung.
16h30’: Lết cái con dốc cao cao rồi thấp thấp, không còn biết đó là đèo hay dốc nữa, chỉ biết lúc lên 1 con dốc, đợp 7,5km/h thì trong nhà có 1 tiếng vọng ra: “Trời ơi, đạp kiểu này chừng nào mới tới Đà Lạt”, haha, biết luôn, biết mình đi Đà Lạt, mừng quá. Mà cũng có duyên hết sức, làm nhục sĩ khí, giỏi ra đây đạp đi rồi biết nhé, huhu. Vậy đó, ngoài những tiếng “Cố lên” hay nghe dọc đường thì cũng có những câu phát biểu nhói lòng.
Khí trời dễ chịu hơn vào chiều. Nhưng thấm mệt vì quá nhiều dốc lài và dài. Nên khi ngang Đèo Phú Hiệp, cố gắng enjoy những bụi cỏ xanh và Cúc Xuyến Chi trắng ven đường. Không chỉ nhìn bánh xe (khúc này là quá mỏi cổ luôn rồi, đèo Bảo Lộc toàn nhìn bánh xe), còn ghé mắt bên phải tận hưởng thiên nhiên (niềm tin yêu lành mạnh) và liếc con mắt bên trái dè chừng những làn xe khủng khiếp lao lên (nỗi ám ảnh hoài hoài). Dù sao cũng chẳng ngoảnh đầu lại vì Partner toàn chạy phía trước đoạn này. Ôi, hình như ta đuối!
17h30’: sau khi vượt chặn khá gian nan rồi cũng đến Di Linh đúng kế hoạch đề ra trước đó. Khách sạn nơi này cũng ok hơn Võ Xu, tiện nghi và sạch sẽ, khí hậu mát mẻ.
Di Linh chào đón bọn mình bằng một cơn mưa chiều nhẹ nhàng.
“Rồi một chiều thứ bảy
Hoa mưa nở tràn đầy
Lòng em nhẹ tựa mây
Thêm hành trình cuốc cày
Đời thiệt lắm điều hay
Đợp thành công rồi này”
Dạo mát Di Linh sau khi dẹp xe (dẹp luôn chứ không còn dùng từ gửi nữa, ô hay), cất túi, tắm và thay quần áo. Ra quán bằng đi bộ cho nó thong dong hơn. Cái chân bắt đầu có chút phản ứng, hơi đừ đừ rồi nhé, nhưng vẫn còn cảm giác chứ không như kiểu “không còn là chân của mình”.
Đêm nghỉ ngơi, vẫn không quên update tình hình từ ban sáng từ lúc trước khi vượt đèo, vượt đèo và đến nơi cần đến an toàn. Cảm ơn các tình yêu “nhỏ”: Trà Chè (DeTrace), a.Thành (Foolish), a.Nghĩa, a.Bách (Vincent), bé Chí Phu Nhân (Thị Nở) đã gọi điện, sms hỏi thăm tình hình em nó rất nhiệt tình. Ngoài ra cũng không quên các tình yêu “bé” trong Hội Vòng Vòng SG cũng quan tâm gián tiếp, âm thầm và chân thành. Cảm ơn và cảm ơn những động lực tuyệt vời. Nhớ lại tin nhắn của Mom ban sáng chúc mừng khi mình vượt đèo: “Về sẽ đạt danh hiệu mới: Đui Then”, haha… dễ thương quá!
Tạm thở phào nhẹ nhõm cho hành trình ngày thứ 2 không kém gian nan. Và thực như mình nói trước đó, đèo Bảo Lộc chỉ là nỗi lo thứ 2, nỗi lo thứ nhất giờ là đèo Prenn, mình chưa từng ấn tượng với nó với cảnh Phượt xe máy, nên không thể hình dung sẽ “khủng” cỡ nào. Ai cũng an ủi qua Bảo Lộc được đã là ngầu, Prenn thì xá gì nữa, không phải đâu, nỗi lo của mình là không quá. Thể lực ngày thứ 3 sẽ còn lượng tích trữ nào hay không?
“Để mai tính”.
- to be cont ... -
12h45’ pm: Partner bảo rằng ráng lên, còn xíu nữa thôi, trong đầu mình lúc này không dám nghĩ nó là “1 xíu” nào hết, sức sắp kiệt rồi, lết bằng niềm tin àh?! Còn xa lắm, thôi thì ráng đi Chu Chu… Xong, vừa lết 1km khí thế tiếp theo, là đến rồi, Partner dừng lại đứng chờ, mình ào ào đi tiếp ngon ơ luôn không thèm ngừng thở, y như bị hụt hẫng vì … quá gần so với mình tưởng tượng ấy. Haha, đúng kiểu như rằng:
“Đi đường mới biết đường xa
Đường xa xa quá, ta đạp vèo luôn”
Đạp thêm 1 đoạn xa để đến Thị xã Bảo Lộc, nếu nhờ không nhầm là 15km hơn.
14h15’: Nghỉ trưa với Cơm Gà Như Ý tại Bảo Lộc, mặc dù trưa nhưng không khí nơi này bắt đầu mát mẻ và dễ chịu lắm đây, xa xa là những đám mây đen, người chưa kịp vui đã sắp bắt gặp cảnh buồn sao?
Cơm gà chỗ này ngon, gà chắc nịch cứ như Gà biết đợp xe, hehe. Sợ mưa nên cũng ăn vội rồi đi thôi. Từ Bảo Lộc đến Di Linh tầm khoảng 35km nữa thôi.
16h00’: vừa băng bon bon qua 1 đoàn môtô toàn những anh cao to đợp giai bảnh bao và những cô gái chân dài phổng phao. Tóm lại thì tật mê cái đẹp (bệnh nghề nghiệp mừh) không có bỏ được nên cứ đạp chậm chậm là lướt qua đoàn dừng chân Moto ấy, ta nói … nhìn mấy chiếc xe cũng ghiền, mà người đẹp cũng đáng nhìn. Haiz, nhìn cho bớt mệt vậy, sau đó “bọn nó” cũng nhìn lại mình, chắc nghĩ mấy đứa xe đạp này … “kool quá ta, ngầu hơn tụi mình cái chắc rồi”, haha.
Sau 20p đạp tiếp thì bọn moto ấy bay qua đầu xe mình vèo vèo, ôi, chuyện thường ở huyện ấy mà. Moto đc cái vật chất làm cho ngạc nhiên thôi, tinh thần và độ an toàn sao bằng xe đạp nhỉ, lí sự cùn cái sự sống nhanh v sống chậm cũng rõ ràng chứ!
Ảnh bú bình tập 2 nhé! Thay bình trắng thành đen òi, đổi vị ấy mà!
Cánh đồng Chè Xanh, chụp để nhớ đến đồng bọn De Trace Trà Chè đang tí tởn ở Bali hưởng thụ, còn mình thì cày điên cuồng, hơ hơ ...
Downhill nà, hehe, mệt nhưng thi thoảng ...khìn lên vẫn sung.
16h30’: Lết cái con dốc cao cao rồi thấp thấp, không còn biết đó là đèo hay dốc nữa, chỉ biết lúc lên 1 con dốc, đợp 7,5km/h thì trong nhà có 1 tiếng vọng ra: “Trời ơi, đạp kiểu này chừng nào mới tới Đà Lạt”, haha, biết luôn, biết mình đi Đà Lạt, mừng quá. Mà cũng có duyên hết sức, làm nhục sĩ khí, giỏi ra đây đạp đi rồi biết nhé, huhu. Vậy đó, ngoài những tiếng “Cố lên” hay nghe dọc đường thì cũng có những câu phát biểu nhói lòng.
Khí trời dễ chịu hơn vào chiều. Nhưng thấm mệt vì quá nhiều dốc lài và dài. Nên khi ngang Đèo Phú Hiệp, cố gắng enjoy những bụi cỏ xanh và Cúc Xuyến Chi trắng ven đường. Không chỉ nhìn bánh xe (khúc này là quá mỏi cổ luôn rồi, đèo Bảo Lộc toàn nhìn bánh xe), còn ghé mắt bên phải tận hưởng thiên nhiên (niềm tin yêu lành mạnh) và liếc con mắt bên trái dè chừng những làn xe khủng khiếp lao lên (nỗi ám ảnh hoài hoài). Dù sao cũng chẳng ngoảnh đầu lại vì Partner toàn chạy phía trước đoạn này. Ôi, hình như ta đuối!
17h30’: sau khi vượt chặn khá gian nan rồi cũng đến Di Linh đúng kế hoạch đề ra trước đó. Khách sạn nơi này cũng ok hơn Võ Xu, tiện nghi và sạch sẽ, khí hậu mát mẻ.
Di Linh chào đón bọn mình bằng một cơn mưa chiều nhẹ nhàng.
“Rồi một chiều thứ bảy
Hoa mưa nở tràn đầy
Lòng em nhẹ tựa mây
Thêm hành trình cuốc cày
Đời thiệt lắm điều hay
Đợp thành công rồi này”
Dạo mát Di Linh sau khi dẹp xe (dẹp luôn chứ không còn dùng từ gửi nữa, ô hay), cất túi, tắm và thay quần áo. Ra quán bằng đi bộ cho nó thong dong hơn. Cái chân bắt đầu có chút phản ứng, hơi đừ đừ rồi nhé, nhưng vẫn còn cảm giác chứ không như kiểu “không còn là chân của mình”.
Đêm nghỉ ngơi, vẫn không quên update tình hình từ ban sáng từ lúc trước khi vượt đèo, vượt đèo và đến nơi cần đến an toàn. Cảm ơn các tình yêu “nhỏ”: Trà Chè (DeTrace), a.Thành (Foolish), a.Nghĩa, a.Bách (Vincent), bé Chí Phu Nhân (Thị Nở) đã gọi điện, sms hỏi thăm tình hình em nó rất nhiệt tình. Ngoài ra cũng không quên các tình yêu “bé” trong Hội Vòng Vòng SG cũng quan tâm gián tiếp, âm thầm và chân thành. Cảm ơn và cảm ơn những động lực tuyệt vời. Nhớ lại tin nhắn của Mom ban sáng chúc mừng khi mình vượt đèo: “Về sẽ đạt danh hiệu mới: Đui Then”, haha… dễ thương quá!
Tạm thở phào nhẹ nhõm cho hành trình ngày thứ 2 không kém gian nan. Và thực như mình nói trước đó, đèo Bảo Lộc chỉ là nỗi lo thứ 2, nỗi lo thứ nhất giờ là đèo Prenn, mình chưa từng ấn tượng với nó với cảnh Phượt xe máy, nên không thể hình dung sẽ “khủng” cỡ nào. Ai cũng an ủi qua Bảo Lộc được đã là ngầu, Prenn thì xá gì nữa, không phải đâu, nỗi lo của mình là không quá. Thể lực ngày thứ 3 sẽ còn lượng tích trữ nào hay không?
“Để mai tính”.
- to be cont ... -