Mộc Châu - Đẹp theo kiểu khác.
Chuyện kể rằng có một cô gái mang lời nguyền của mụ phù thủy độc ác, ban đêm cô ta sẽ trở thành một tuyệt sắc giai nhân và ban ngày sẽ là một bà già xấu xí, nên mấy nhiếp ảnh gia nhà ta toàn rủ nhau đi chụp hình cô gái vào... ban đêm mà thôi và có thằng nọ lỡ đi gặp cô gái lúc ban ngày. Hehe... ví von ngắn gọn cho dễ hình dung thế thôi vì coi hình người ta chụp Mộc Châu ở trên net đẹp quá là đẹp làm em tưởng tượng hơi nhiều, với lại sự háo hức của một thằng loanh quanh Sài Gòn cả đời thì một vùng đất xa xôi nào đó tít tận đầu kia tổ quốc xa xôi vời vợi qua những bức ảnh thật càng có sức cám dỗ và phải đến cho bằng được, ừ thì đến đây nè Châu ơi... Châu đẹp lung linh... trong tưởng tượng.
Đến Mộc Châu vừa lúc trời tối, băng qua cái lạnh run người lập cập lủi đại vô cái khách sạn công đoàn Mộc Châu được mời chén chè nóng, lập cập lẩy bẩy cầm lên, bằng cả hai tay, áp cái nóng vào lòng bàn tay mới thật được điều kì diệu của chén chè bé bỏng, haizzz... thiệt là đau đớn khi có những hạnh phúc thiệt là nhỏ nhoi mà mấy chục năm sống chả biết có cái sướng là áp chén chè nóng trong lòng bàn tay, rồi áp hơi ấm ấy lên mặt, nhắm mắt và tận hưởng nhưng lạnh quá uống chè nóng hình như cũng chẳng đủ đô. Đời em ở Sài Gòn từ nhỏ làm gì có cái diễm phúc được lạnh run người mà diện thời trang mùa đông như các bác thủ đô, thành ra đồ nghề của em đem theo so với tình hình lúc đó thật là phong phanh... huhu... cái đẹp lạnh lẽo.
Có khách phương xa đến nhà, chưa chi mà mới 6h chiều mà em Châu sẽ mời bác mặt trời đi nghỉ và ghẹo trai bằng một màn sương mù dầy đặc kín bưng cả núi đồi, tầm nhìn xa khoảng được... 2m. Lại em Châu cho mình cái lần đầu tiên nữa rồi, lần đầu tiên được thấy sương mù dầy đặc, ta có cảm tưởng như Mộc Châu là một sân khấu nhỏ với màn mở đầu được mở ra bằng khói lạnh phun mù mịt, khói lạnh bay là đà, khói lạnh cản tầm nhìn, khói lạnh làm xe cộ chậm lại và thận trọng hơn, có vẻ như một nhân vật chính nào đó sắp xuất hiện sau màn khói lạnh, và chỉ khoảng 15 phút. Cỡ đó, màn sương từ từ biến mất tiêu, mất nhanh cũng như khi đến và công nhận là hụt hẫng dễ sợ. 15 phút ngắn ngủi đó như một cái gì đó lỡ tay của thiên nhiên, sau đó mọi thứ vẫn trở lại như cũ, đêm đen, lạnh lẽo, và trời lại thoáng đãng... haizzz... kể rằng vừa nãy sương mù dày đặc ở đây nhìn ngộ lắm chắc chả ai tin, vì nó đi không để lại bất cứ một dấu hiệu gì cả, không như bụi, không như mưa, hoặc giống như nắng, người ta nhìn cảnh vật xung quanh và biết nơi nào vừa trải qua một trận mưa rào, một cơn nắng nóng hay một đợt bụi kinh khủng, nhưng sương mù kéo đến chào hỏi dày đặc rồi ra đi, chả có dấu vết hay dấu hiệu gì cả... cái đẹp mong manh. (Haha... giờ mới hiểu thế nào là như sương như khói...)
Ôm cái mong manh vô phòng, gặp mấy bạn ham chơi ở Hà Nội mới lên nhập đoàn, rượu táo mèo và thịt trâu gác bếp được đem ra mời mấy bạn miền Nam cộng thêm chút kì bí trong cái không khí lạnh lẽo, làm mình lúc đó ăn miếng thịt-trâu-gác-bếp thấy nó thường còn hơn khô bò nhưng nhờ mấy cái bí kíp gia truyền được cộng thêm biến nó thành một thứ đồ ăn của huyền thoại, dành cho những con người huyền thoại, nghe đồn rằng người ta cứ quẳng thịt con trâu lên bếp cho khói ám vào và mang xuống ăn, bếp đó đun nấu mấy đồ ăn bí truyền của người dân Tây Bắc, thấm không khí đất trời Tây Bắc vào miếng thịt, ăn vô là như ăn cả hoa lá cỏ cây rừng núi con người Tây Bắc, vĩ đại quá còn gì, bởi vậy mới gọi là huyền thoại... ai dè sáng ngủ dậy thấy huyền thoại Tây Bắc được bán quá trời như ở Sài Gòn chỗ nào cũng bán nước suối đóng chai. Haha... tuy biết nhậu nhẹt kể cho vui thôi nhưng em cũng rất thích... cái đẹp huyền thoại... haha...
Sáng mở mắt dậy, không lạnh như em vẫn tưởng, nhưng thằng miền Nam có dịp được mặc áo lạnh nên cũng khoác áo quấn khăn trông cho nó ngầu ngầu... bắt đầu một ngày khám phá vẻ đẹp của em Châu. Em thề rằng cái hang động đầu tiên trong đời em chui vô là của em Châu, Ngũ Động và Hang Chơi, và dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua màn uống sữa, nghe đồn là sẽ được uống sữa bò tươi nguyên chất, được dẫn ra tận chuồng bò, kê miệng vào vú mà uống sữa tươi... haha... thoai, em post hình đây, sắp lảm nhảm òi... hehe...
Vừa tới Mộc Châu là gặp hai bác dân tộc thứ thiệt đi chân đất không biết tiếng Kinh, mừng đi y là ngày xưa con nít mà gặp mấy ông Tây vậy đó. Kiểu như coi tivi hay coi hình trên net nhiều quá nên giờ dừng xe, thấy họ gánh củi về nhà đi ngang qua mình cũng thấy lạ lạ và sướng sướng, tính bay xuống ôm thử một cái mà sợ phong tục có gì cấm kị mắc công không về với mẹ được nên thôi, chụp một tấm hình kỉ niệm!
Hôm bữa có giới thiệu với mấy bác chỗ bán bánh mì ốp la ngon nhất VN, và bây giờ thì tới bún chả ngon nhất VN.
Tùy vào mỗi người mỗi cảm nhận, Mặc dù bây giờ bún chả bán ở Nam Bắc nhiều lắm rồi, nhưng chả biết sáng đó cảm thấy cái gì mà ăn bún chả ở một cái quán hết sức là bình thường mà vị ngon rất rất là bất thường, làm tới giờ vẫn còn nhớ!
Nỗi kinh hoàng của em, bà chủ quán bả nêm bột ngọt mạnh tay dã man, cũng may được phát hiện sớm nên tô của em không có cho bột ngọt vào. Chứ em mà ăn cái tô này chắc xây xẩm mặt mày, mấy cả một ngày đẹp tươi.
Đây, xin giới thiệu bún chả ngon nhất Việt Nam.