thagnv
Phượt thủ
Em viết tới Hang Dơi rồi nhỉ? Ráng viết nhanh nhanh để đi tiếp hành trình đến Sơn La đây các bác! Nhưng mà chắc còn lâu lắm, vì Mộc Châu còn nhiều hình lắm, mục đích của em không phải là chụp bao nhiêu thì post bấy nhiêu mà là muốn chia sẻ những gì đối với em, em cảm thấy nó mới lạ...
Tự nhiên bây giờ đi về coi hình mới tiếc tại sao hồi đó làm biếng chụp hình quá, thường sau một ngày chạy xe thì tới nơi chỉ muốn ngủ mà thôi, hoặc trong lúc đang chạy thấy cái gì hay hay cũng muốn chụp nhưng lại đứng lại, lôi máy ra, thường thì người ta chạy mất tiêu... cơ bản và hiển nhiên một điều là ở đâu có con người thì ở đó có văn hóa, em thích tìm hiểu cái văn hóa hơn là chụp cảnh vật vô tri vô vị... hoặc chỉ chụp những cảnh mang lại cảm xúc cho mình... hihi... thế nên sở thích của em là chụp người ta nhiều hơn là chụp cảnh... núi non hay gì đó thì bao giờ quay lại chụp chẳng được... cũng tùy cái mà chụp, đôi khi một cảnh vật không phải lúc nào cũng trường tồn với thời gian, hy vọng có thể nắm bắt được những khoảng khắc để sau này nhìn lại có thể làm người khác nuối tiếc ngậm ngùi, hoặc hãi hùng chua xót, tùy cảm giác của mình lúc đó thôi...
Chụp hình cũng như đi săn nhỉ, trước tiên phải đói và thứ hai phải cần thiết, những cái đó đều do cảm giác của người cầm máy, có những cảnh em chả bao giờ chụp, ví dụ như núi non hay tượng đài hoặc lăng Bác, mặc dù rất muốn ra xem nhưng em tin rằng Bác nằm đó muôn đời, với lại những chỗ ai cũng thấy, ai cũng chụp thì em cũng không chụp, những hình đó lên mạng search cho nhanh... túm lại một điều là phần nhiều cảm hứng quyết định có cầm máy lên chụp hay không, mà em thì dễ hứng lắm... cho nên nếu chỗ nào lỡ có nhiều hình quá mà mấy bác thấy quen thuộc thì thông cảm cho thằng em nhỏ người ngây ngô hay hứng suốt ngày... ta đạ!
Trước tiên nói sơ về cảm giác ở Hang Dơi, Hang Dơi ở Mộc Châu mang đến cảm giác là lạ về vấn đề khai thác du lịch ở đây, vừa thấy nó giữ nguyên nét hoang sơ vì chưa bị khai thác tối đa, ít có sự đụng chạm của bàn tay con người... nhưng chỗ mà con người đụng chạm vô thì thật là phí phạm tạo tác của thiên nhiên... kiểu tức mình khi gặp cái kiểu chỗ cần đụng thì không đụng, chỗ không cần đụng thì đụng... hic hic...
Chỗ này đẹp, tạo hóa chẳng hiểu mất bao nhiêu thời gian để làm thành cái cục này, hình như không có chỗ để bẻ nên người ta sờ riết nó thành ra nhẵn nhụi thế này. Dân mình đi du lịch hay tò mò kiểu thế này, phải lấy tay sờ cho bằng được chứ chẳng thích đứng nhìn ngắm... cái gì cũng sờ như thế thì cái gì mà còn được...
Bên trong Hang Dơi rộng dã man, em đang tưởng tượng đến phim Tây Du Kí chỗ ở của mấy con yêu quái với lâu la hò hét và ngóc ngách loằng ngoằng tăm tối... chả hiểu sao trong cái núi nhìn bên ngoài rất bình thường như thế lại mang trong lòng nó một cái hang rất ghê, tính em hay tưởng tượng nên suy diễn ra rằng, có lẽ trong những con người bình thường đều có những hang động bí mật như thế này, người ta hay văn học hóa nó thành những từ như "cõi riêng", "góc riêng", "cái tôi"... nói túm lại là bí ẩn và khiến người khác phải ngạc nhiên! Nhưng cái hang này bị đem đi khai thác du lịch nên người ta phá hoại hết trơn, suy ra nếu mình cho nhiều người khám phá "cái hang" của mình nhiều quá thì mình sẽ bị thay đổi... tốt hay xấu tùy đối tượng... hihi...
Thạch nhũ lớp lớp chồng lên nhau.
Mấy cái này làm nhớ mấy cái hòn non bộ hay trong mấy cái thiết kế ở những quán cà phê ở SG cũng na ná như vậy... hehe... chắc phải gọi là "Ứng dụng của việc đi thăm hang vào thực tế cuộc sống"
Hehe... rất hoành tráng.
Em mà mua được cái hang này để ở thì sẽ đặt cái ghế bố ở đây để tắm nắng! View quá đẹp!
Tự nhiên bây giờ đi về coi hình mới tiếc tại sao hồi đó làm biếng chụp hình quá, thường sau một ngày chạy xe thì tới nơi chỉ muốn ngủ mà thôi, hoặc trong lúc đang chạy thấy cái gì hay hay cũng muốn chụp nhưng lại đứng lại, lôi máy ra, thường thì người ta chạy mất tiêu... cơ bản và hiển nhiên một điều là ở đâu có con người thì ở đó có văn hóa, em thích tìm hiểu cái văn hóa hơn là chụp cảnh vật vô tri vô vị... hoặc chỉ chụp những cảnh mang lại cảm xúc cho mình... hihi... thế nên sở thích của em là chụp người ta nhiều hơn là chụp cảnh... núi non hay gì đó thì bao giờ quay lại chụp chẳng được... cũng tùy cái mà chụp, đôi khi một cảnh vật không phải lúc nào cũng trường tồn với thời gian, hy vọng có thể nắm bắt được những khoảng khắc để sau này nhìn lại có thể làm người khác nuối tiếc ngậm ngùi, hoặc hãi hùng chua xót, tùy cảm giác của mình lúc đó thôi...
Chụp hình cũng như đi săn nhỉ, trước tiên phải đói và thứ hai phải cần thiết, những cái đó đều do cảm giác của người cầm máy, có những cảnh em chả bao giờ chụp, ví dụ như núi non hay tượng đài hoặc lăng Bác, mặc dù rất muốn ra xem nhưng em tin rằng Bác nằm đó muôn đời, với lại những chỗ ai cũng thấy, ai cũng chụp thì em cũng không chụp, những hình đó lên mạng search cho nhanh... túm lại một điều là phần nhiều cảm hứng quyết định có cầm máy lên chụp hay không, mà em thì dễ hứng lắm... cho nên nếu chỗ nào lỡ có nhiều hình quá mà mấy bác thấy quen thuộc thì thông cảm cho thằng em nhỏ người ngây ngô hay hứng suốt ngày... ta đạ!
Trước tiên nói sơ về cảm giác ở Hang Dơi, Hang Dơi ở Mộc Châu mang đến cảm giác là lạ về vấn đề khai thác du lịch ở đây, vừa thấy nó giữ nguyên nét hoang sơ vì chưa bị khai thác tối đa, ít có sự đụng chạm của bàn tay con người... nhưng chỗ mà con người đụng chạm vô thì thật là phí phạm tạo tác của thiên nhiên... kiểu tức mình khi gặp cái kiểu chỗ cần đụng thì không đụng, chỗ không cần đụng thì đụng... hic hic...
Chỗ này đẹp, tạo hóa chẳng hiểu mất bao nhiêu thời gian để làm thành cái cục này, hình như không có chỗ để bẻ nên người ta sờ riết nó thành ra nhẵn nhụi thế này. Dân mình đi du lịch hay tò mò kiểu thế này, phải lấy tay sờ cho bằng được chứ chẳng thích đứng nhìn ngắm... cái gì cũng sờ như thế thì cái gì mà còn được...
Bên trong Hang Dơi rộng dã man, em đang tưởng tượng đến phim Tây Du Kí chỗ ở của mấy con yêu quái với lâu la hò hét và ngóc ngách loằng ngoằng tăm tối... chả hiểu sao trong cái núi nhìn bên ngoài rất bình thường như thế lại mang trong lòng nó một cái hang rất ghê, tính em hay tưởng tượng nên suy diễn ra rằng, có lẽ trong những con người bình thường đều có những hang động bí mật như thế này, người ta hay văn học hóa nó thành những từ như "cõi riêng", "góc riêng", "cái tôi"... nói túm lại là bí ẩn và khiến người khác phải ngạc nhiên! Nhưng cái hang này bị đem đi khai thác du lịch nên người ta phá hoại hết trơn, suy ra nếu mình cho nhiều người khám phá "cái hang" của mình nhiều quá thì mình sẽ bị thay đổi... tốt hay xấu tùy đối tượng... hihi...
Thạch nhũ lớp lớp chồng lên nhau.
Mấy cái này làm nhớ mấy cái hòn non bộ hay trong mấy cái thiết kế ở những quán cà phê ở SG cũng na ná như vậy... hehe... chắc phải gọi là "Ứng dụng của việc đi thăm hang vào thực tế cuộc sống"
Hehe... rất hoành tráng.
Em mà mua được cái hang này để ở thì sẽ đặt cái ghế bố ở đây để tắm nắng! View quá đẹp!