What's new

Hình ảnh chuyến đi: TÚ LỆ - MÙ CĂNG CHẢI - THAN UYÊN - Đèo Ô QUY HỒ - SA PA

Đề nghị các bạn tôn trọng topic của Ngọc Lan!!! Không chat chit linh tinh vớ vẩn ở đây nhá :T :T :T
:LL
 
Thưa các bác,

Trong quá trình chuyển các bài hồi ức về chuyến đi này (cụ thể là bài "Mặt trời lăn lên đỉnh núi" và bài tiếp sau đó của bác Evoxin) sang một topic mới trong box "Hồi ức về các chuyến đi", chúng tôi đã mắc sai sót và làm mất các bài viết đó. Xin thành thật nhận khuyết điểm về việc này, mong các bác thứ lỗi!

Chúng tôi sẽ rất vui mừng nếu các bác còn lưu một bản copy của các bài viết của mình và post lại vào topic này!

Một lần nữa xin lỗi các bác về sai sót trên!
 
69646f766ea18310.jpg

Mặt trời lăn lên đỉnh núi
Tác Giả ANZ

Em các bác đang ở Tản Đà hội thảo về cải cách cơ cấu thu ngân sách với anh Nguyễn Đức Thành và anh Cao Việt Dũng thì có dây thép của bác Anh Già điều động đi cái gì mà Than Uyên, Tú Lệ, Mù Căng Chải, Ô Quy Hồ, Sa Pa. Em chỉ dám nhận lời 90% vì biết là phượt tuần chay nào cũng có nước mắt nhưng em Nam Định, Sơn Tây, Sa Pa trong vòng một tuần e nước mắt như thế hơi bị nhiều. Tuy vậy sáng thứ Sáu em cũng thu xếp từ Sơn Tây về sớm lo việc dân việc nước, mệt lã chã như ăn vã, đến 5h chiều chạy về nhà tắm rửa trang điểm qua loa, ăn gói mỳ tôm rồi khăn gói quả mướp ra VIMEXCO.

Lên xe thẳng hướng Láng Hoà Lạc, dừng lại ăn gà. Tin tưởng đi với các bác Phượt lành nghề, tất cả chỗ ăn chỗ ngủ trên mảnh đất bé con con có tên là Địa Cầu đều đã được test chu đáo. Bữa tối đạm bạc có dưa chuột sống, măng luộc (bỏ qua) gà hấp, gà nướng, xôi chấm muối vừng (ăn nhiệt tình). Đi qua cầu Trung Hà, đường qua Cẩm Khê lên Yên Bái. Dừng lại ở quán cafe bi a không có chỗ nên chạy sang quans massage trứng vịt lộn. Quan điểm của TW là không được massage trứng mà ai massage thì thôi trứng vịt lộn mà ai trứng vịt lộn thôi massage. Các bác nhà mình đạo đức trong sáng toàn chọn trứng khiến các em massage giả vờ sang mua cháo mua thuốc lá nhìn thèm thuồng như Bạch Cốt Tinh nhìn Đường Tăng. Cá nhân em hai trứng, một bò húc, một cháo gà rồi nhịn đói lên xe đi tiếp.

Đoàn quyết định xây dựng thương hiệu cho bác Anh Già là chuyên gia gõ cửa lúc nửa đêm. Chị em nếu có may mắn được đi cùng đoàn với Anh Già nửa đêm thường nghe thấy tiếng gõ cửa và mật khẩu: “Anh Già đây” – nghe cứ như là “Vừng ơi, mở ra” trong chuyện Ali Baba và bốn mươi tên cướp. Bạn già cao hơn tây gầy hơn ta, được sự giáo dục của bọn Tây thối nát (và sự tư vấn của Saint4) nên có niềm tin ngây thơ dễ thương là đêm không ngủ được cứ đi gõ cửa các phòng có chị em là sẽ được trợ giúp. Anh em quy ước với nhau từ giờ buổi tối đi gõ cửa phòng chị em đều phải xưng là Anh Già. Thể nào rồi dần dần cũng có Anh Già xịn, Anh Già chính gốc, Anh Già gia truyền...

Chẳng hiểu sao em lại đặt tên bài tường thuật này là “Mặt trời lăn lên đỉnh núi”, có lẽ vì ấn tượng của đoàn xe đi trong đêm như thể thèm khát mặt trời...Ba chiếc xe lầm lũi đi về phía biên giới trong xe, em xin lỗi đùa tí, chỉ có ba con hàng ...Chuyến đi phượt hàng mấy trăm cây số chỉ để chụp ảnh lúa xanh lúa chín, đi hơn nửa trăm cây số lên Mường Khương chỉ để tè một bãi...Những giây phút thăng hoa là những giây phút ở Sa Pa nhìn mặt trời lăn lên đỉnh núi.

Gần 1h đêm đến Nghĩa Lộ. Nghĩa Lộ đêm không sầm uất bằng Hà Nội và Sài Gòn nên chẳng có gì mà Nghĩa Lộ. Khách sạn Miền Tây được cái chăn gói thơm tho. Bác Anh Già vẫn thức để đi gõ cửa, về sau có người phản hồi là đêm qua chờ mãi không thấy Anh Già gõ cửa. 2h đêm đoàn Xchau (từ giờ được gọi là Lốp to mới rít) đến.

Sáng ra có tiếng gõ cửa, anh em mừng thầm tưởng có em nào vào mượn cắt móng tay. Chiêu thức của Anh Già là nửa đêm đi gõ cửa, nếu cửa mở thì bảo: “Em có cần mượn cắt móng tay không?”. Thật ra cắt móng tay là của đại ca TH - người được Thiên thần không thích phịch PR là trong xe lúc nào cũng đầy BCS nhưng thực ra bây giờ anh đã chuyển sang dùng cắt móng tay.

Đá cầu một lúc (thể thao vãi lúa), ăn sáng bún phở mỳ bò gà xong lên đường Mù Căng Chải. Nghe cứ tưởng Mù Căng Chải xa xôi lắm, ít ra là trên núi - hoá ra cũng gần và ở dưới đồng bằng. Đồng bào dân tộc bắt đầu đội nhiều những chiếc khăn màu hồng hay màu xanh nõn chuối rực rỡ. Nói chung đồng bào dân tộc thích ăn mặc sặc sỡ - con người là hoa của đất.

Những ngôi nhà bên đường, những ngôi nhà dựa lưng vào núi...Những giàn hoa mướp vàng, những hạt ngô phơi bên đường rực lên như những vạt nắng. Những thửa ruộng bậc thang với lúa xanh lúa vàng uốn lượn như sóng. Bác TH thốt lên: Tại sao có những người được sống trong một khung cảng đẹp thế này...

9h40 xe qua Tú Lệ.

Trên đỉnh đèo, những ngọn núi cao trầm mặc và trời xanh. Những ngọn núi cao đứng xung quanh như những người bạn...

Ăn trưa ở Than Uyên có tái bê, trâu xào ra muống, cá hồ và đặc biệt có ong rừng ăn ngon như nhộng.

Đi với các bác phượt em lại nhớ câu cái gì mà “Họ lịch sự như tiên phú quý như Giời, cưỡi con ngựa rong chơi ngoài ngõ vắng/Ta vãi cỏ đầy nhà vãi hoa đầy đất, gọi hề đồng pha nước trước hiên mai”. Câu trên có thể đổi lại là “Phượt lịch sự dư tiên, phú quý dư Giời, cưỡi ô tô rong chơi trên núi vắng…”

Ăn ong rừng xong tự nhiên em thấy mình thèm thèm thiếu thiếu một cái gì đó...Thiếu ngủ.

Đi tiếp lên cái gì mà Bao Quy Đầu. Có một anh tóc vàng ngồi với một em dân tộc thi ném đá xuống hòn đá trắng ở phía dưới, hình như ai ném trúng sẽ được thơm người kia một cái hoặc sẽ được giảm giá one dollar trừ hai ngàn.

Xa xa là đỉnh Phanxipang, bác TH đã leo lên đấy 5 lần, em sợ độ cao nên em xin về bét trong chuyện leo trèo.

Đoạn gần Thác Bạc ở Sa Pa đang làm đường phải dừng lại chờ khá lâu. Đoạn đường này sửa lại chắc cả năm nữa mới xong. CB (các bác) lên Sa Pa ván sau có khi cứ đi đường qua Lao Cai cho nó lành.

Lâu lâu em mới trở lại Sa Pa. Nhà thờ cổ đang được phá đi xây lại, như Tháp Rùa ngày xưa, tân trang lại là mất đi cái hồn...

Bữa tối do Tú Voi (nghệ danh của Không nghe không thấy, bạn của Người Tài) nhiệt tình đi đặt. Tại sao lại gọi anh là Tú Voi – có thể là do anh trầm lặng như voi và chậm chạp như voi, nhất là trong công đoạn táy cổ năm bạn gái. Nhờ có bạn gái ở bên cạnh, Tú Voi đã thay đổi hẳn 100%, ăn xong thậm chí anh còn đề nghị ra nhà thờ chơi (trước kia anh hay nói đến một loại nhà khác). Bữa tối có gà đen nướng, lợn dân tộc nướng, cá hồi tẩm bột rán, ngô chiên, ngọn su su xào, su su luộc và tất nhiên cơm canh chua dưa trứng tráng...

Bữa tối xong em về phòng ngả bàn đèn sớm. Các bác trong Đoàn còn đi Bar, đi giao lưu gì đó...

Kính bác ANZ viết tiếp ạ
 
69646f766904f947.jpg

Lần đầu tiên đi hoang và hãi hùng đèo Khế
Tác giả EVOXIN

Vâng, thưa các bác, em vốn loại lê la văn phòng, chống chỉ định với các loại xung đột cơ bắp, chỉ toàn đi ăn đi chơi, đi bắn súng hơi đi bơi thuyền rồng thôi chứ cái kiểu dặm trường xông pha, hành tẩu giang hồ, ngắm non xanh nước biếc là chưa có bao giờ.

Phí lắm thay.

May mà chẳng biết hoàn cảnh xô đẩy thế nào lại quen được với một số anh không ế vợ thì vợ bỏ hoặc unavailable bên tathy (mà hình như có một lão béo hói là điển hình nhất), thế là các anh dồn đời vào những chuyến đi. Ờ thì voi đú chuột trù cũng đú. Mình cũng đi hoang một chuyến xem sao.

Bác AnhGia thẽ thọt gọi từ Xì Gòn rủ rê "Chú đi đi không thì anh nhớ hơi chú lắm". Thương ông anh lơ ngơ về nước, gõ của lúc nửa đêm thì chả ma nào mở, mang bình minh đến thì toàn hôm trời sầm xì, mưa dầm dề, thế là đi.

Khăn gói quả mướp lê la từ Trung tâm thành phố ra My Way Trần Duy Hưng chờ xe XChau, đứng thèm rõ rãi mà không dám vào làm một cốc vì còn tiết kiệm chi phí cho chuyến đi thường nghe nói là thác loạn lắm. Mãi thì cũng thấy con la già của XChau mò đến, cửa xe mở ra, có hai cái răng khểnh thò ra "Em chào anh". Úi giời ơi, trời đất quỉ thần ơi, người đâu mà xinh thế, tathy thật là ngọa hổ tàng long, gái xinh chắc cũng đến thế này mà thôi. Bụng nhủ thầm quả không phí công chuyến đi này, chả cần biết cảnh đẹp ở đâu, cứ ngắm người đẹp trong xe cũng đủ mãn nhãn rồi.

XChau thông báo thêm còn một ẻm nữa đàng được Tú voi hộ tống đến. Ối thiên địa ơi, trúng ục vàng rồi, phú quí là đây chứ còn đâu. Một em chân dài, tóc đen dài, da đen như tóc, ấy quên, da trắng như tuyết, mở cờ trong bụng rồi. Bực mỗi cái có cái loại đỉa cứ đòi đeo chân hạc, cái thằng Tú voi nó cứ quấn lấy không cho anh em có cơ hội nhả đôi nhời có cánh. Thôi kệ, chuyến đi còn dài, mày có ôm súng tử thủ lô cốt được cả lúc ăn ngủ không?

Bắt đầu xuất phát, lên xe mới được thông báo là phải qua thác đa đón một anh bát bát gì đó, lên đó bật bông cho một số loại dở hơi biết bơi kéo nhau lên rừng hú thi với thú. Quãng đường đến Thác Đa tạm gọi là bình lặng vì mình vẫn còn cảm giác choáng ngợp vì gái, chưa dám làm quen trừ một số đoạn người lái xe nhân dân tuy nhiệt tình nhưng chắc vì gái xinh ngồi cạnh nên mất phương hướng, quay xe đi, quay xe lại mòng mòng.

Đến Thác Đa, mãi mới tìm được cái điểm hú hét, ôi chao là hú, ôi chao là hét, man dại và cuồng loạn, thật là hoang sơ và nguyên thủy. Hết hát đến nhảy, hết nhảy đến trò chơi. Lại còn cái trò nhảy tưng bừng theo nhạc, rồi đột ngột nhạc dừng, người chơi phải hóa đá, giữ nguyên tư thế, động tác không được nhúc nhích, rung rinh. Ấy thế mới khổ mấy chị phì nhiêu, người thì dừng rồi mà đồ đạc thì to quá, theo quán tính nó cứ rung rinh tiếp, thế là thua cuộc. Chao ôi là ấm ức.

Rồi cũng hết màn văn nghệ vào 23h, rồi, bây giờ mục tiêu chính là Nghĩa Lộ thẳng tiến. Sau một hồi cười hả hê, mọi người trong xe tạm thời lắng xuống, để mặc XChau xoay xỏa và anh bass hoa tiêu đường lối, nghĩ có hai anh dạn dày kinh nghiệm đường núi (như hai anh trình bày) âu cũng an lòng.

Đang lim dim lại nghe thấy "Thôi chết mẹ rồi, đường này có đi được không nhỉ?". Mình mở mắt thấy úi giời ơi, sao lại ở ngã ba Đồng Lộc thời đánh Mỹ thế này. Đường gì mà như vừa hứng bom dải thảm vậy, hết hố rồi đống to đống nhỏ đất với đá, bên thì núi, bên thì vực. Rồi thấy hai cán bộ đường lối tíu tít gọi điện, rồi phán đoán, rồi báo cáo là nếu quay lại đi đường ngon thì thêm 120 km hay 200 km gì đó, còn nếu đi tiếp thì 70 km thôi. Ờ thì thôi, các em cành vàng lá ngọc, liễu yếu đào tơ nó còn không khiếp mình cũng phải đú theo thôi, hô lạc cả giọng "Thì chơi tiếp đi". Ừ thế là đi mà tim đập chân run, tẹo cấm khẩu luôn ấy chứ. Mà cái này cũng có nguyên nhân của nó, em xin tạm quay lại giải trình một tẹo.

Chả là lúc ở nhà được một em bé mên mến, hôm mình đi em nó cũng nói loanh quanh có ý xin đi theo, nhưng mà dại gì, đi lần đầu tiên, ốc còn chả mang nổi mình ốc lại đòi đóng cọc cho rêu, thế là cứ lờ lờ đi. Lúc buổi tối ăn cơm ở Xuân Mai, em nó lại giả vờ gửi cho tin nhắn "Đi vui không anh?" (kiểu như không có bà mày đi đâu vui gì?), thế là mình hơi tưng tức nhắn qua nhắn lại một hồi em nó kết thúc bằng tin "anh nói cứ như không gặp em nữa ý". Ối thiên địa ơi, phải cái có mặt ở đây ông cho ba tờ báo vào mồm ông đốt vía, người ta đi chơi xa mà nhắn nhe thế bao giờ không. Gào thét trong lòng là vậy nhưng mồm không dám nói ra sợ một số đồng chí run theo. Ấy là lý do tại sao mà trên xe em tim đập chân run nhất là như vậy.

"Hổ, hổ..." đang đi thằng Tú voi kêu thất thanh, ô hay, ở đây thì làm gì có hổ, định quạt cho cu cậu một phát thì thấy mặt cu cậu trắng bệch ra, rồi XChau cua vèo một cái liếm mép vực. Hóa ra là có cái hố to tổ bố, ông Tú voi sợ quá hét lạc cả vào giọng miền trong thành hổ làm XChau giật mình theo láng rộng quá. Tí nữa thì bạn bè thân hữu mà gọi điện lại thấy báo "thuê bao quí khách vừa gọi hiện cách mặt đường 20m ở đèo Khế".

Tiếp theo mấy quả hố rộng bằng cả cái xe tải là tiết mục phi ngựa, thôi thì cứ phi ngang, phi dọc, phi lên, phi xuống, song phi rồi đơn phi đủ cả. Tang thương và đầm đìa nước mắt, mấy anh con trai thì thế như đứng tấn Thiếu Lâm Tự, chân xoạc bằng vai, một tay chống thành, một tay chống trần, trông ôi sao mà hiên ngang anh dũng, kiên cường bất khuất mà biết đâu rằng ở một số chỗ van nước nó cứ chực hỏng, phọt hết ra. Chị em thì thê thảm hơn, gọi huệ liên hồi, phấn son nhoe nhoét, matcara gì nó chảy thành dòng đen trên mặt, nhưng vui sao, vẫn không khỏa lấp được vẻ đẹp rờ rợ của chị em mà trông càng thê lương hơn trong tối tăm rừng núi, cận kề sống chết thế này. Đi được hơn chục cây số, đang định qui hàng thì gặp một con xe tải có người, hỏi đường này có đi được không, người ta bảo được, thôi thì đâm lao phải theo lao, cả xe OK đi tiếp. Mình lại một lần nữa làm người anh hùng cách mạng, nhất quyết không khai những gì ảnh hưởng đến anh em đồng chí. Khi xe vừa tiếp tục lăn bánh, mình len lén nhìn lại thấy trong gầm xe tải có hai ba chú đang soi đèn, đập đập, vặn vặn hình như vỡ cầu thì phải (tiên sư cha nó, thế mà nó bảo đi được). Mình đành tự an ủi thì bét ra nó cũng đi được đến đây, mà xe mình nhẹ hơn xe nó chắc thoát được cả đoạn đường.

Hành trình kinh hoàng tiếp tục, XChau sau quả này về Hà Nội mở hàng bánh cuốn vì xay bột tốt lắm, anh ấy vần cái vô lăng hơn vần cối bột, xoay ngược xoay xuôi, lắc ngang lắc dọc một mình như là Triệu Tử Long liều mình cứu chúa vậy. Chị em hình như cũng chấn tĩnh được phần nào, trở lại bình tĩnh, lại biết tâm lý bóc quýt bóc cam phục vụ người nắm giữ vận mạng của cả xe. Nhưng thay vì đút vào mồm cho anh ý lại toàn tương vào lỗ mũi hoặc lỗ tai (may chưa có quả nào vào pha của anh ý chứ không thì xuống vực cả nút) do đường quá xóc.

Chỉ có mình Tú voi nghe chừng vụ này có lãi, đi được một lúc, một số bản năng của anh ấy nổi lên thay vì nỗi sợ hãi, tận dụng cơ hội ngồi cạnh bạn gái cung đường xóc, anh ấy lật qua lật lại, lá cọ lá queo cứ gọi là như con tanh tách. Đang thấy ngồi ngửa tự dưng cái lật sấp, nhoáng cái lại ngửa, chỉ khổ bạn gái kia né ôi là né. Né phát một được, né phát hai được, phát ba né nhưng không được. Ấy thế mà nghe chừng lại thích chứ lị, chả hiểu chị em ra sao nữa, một cái thùng nước lèo nó cứ chồm lên chồm xuống mà lại thích hô.hô... Kết quả của vụ Tú voi khá tối đẹp, đến mức khẳng định ngày nào cũng đẹp (cưới gấp, khỏi phải xem ngày).

Ơn trời, mình tu thân tích đức ăn ở hiền lành cả xe được nhờ, sau 40 cây số kinh hoàn và kinh dị, sau gần 2 tiếng vật vã giữa sự sống và cái chết, cuối cùng em cũng đã nhìn thấy ánh đèn đô thị vàng vọt mà sao bây giờ em thấy sáng lòa như ánh sáng thiên đường. Tìm các bác đi trước, vào khách sạn ngủ một đêm mê mệt với những giấc mơ xuống tấn và vần vô lăng cả đêm.

Đây là bắt đầu chuyến đi, còn nhiều truyện li kỳ hơn nhiều, li kỳ nhất lại không phải những câu truyện trên đường đi mà là những cuộc chiến thầm lặng sau mỗi chặng, những âm mưu khủng khiếp của các chuyên gia phượt.

Câu chuyện hồi sau "Câu cá bằng gậy bóng chày".
 
Giới thiệu đây là bác ANZ nhà Phượt ta , cũng chính là nhà văn Phan An ( ANZ cũng chính là AnZê :LL )

 
Lúa ở Tú Lệ



Lúa ở Cao Phạ dưới chân đèo Khau Phạ



Lúa ở La Pán Tẩn



Lúa chín ở La Pán Tẩn

 
Đường và ruộng ở La Pán Tẩn



Khói chiều ở chân đèo Mây



Cả đoàn ở cửa khẩu Mường Khương

 
Tặng các bác ở nhà một bức ảnh Sa Pa tôi chụp năm 2005




Và Sa Pa sáng sớm tinh mơ hôm vừa qua

 
Tặng các bác ở nhà một bức ảnh Sa Pa tôi chụp năm 2005


Em thấy trong IExif nó lại nói là máy chụp FUJI PHOTO FILM - SP-2000. Ngày 23-5-2006. Phỏng bác có nhầm không?

ảnh đẹp lắm, góc này nhiều ng chụp quá bác nhỉ !
 
Vầng! Hồi đó tôi cũng có chụp máy phim, chửa biết dùng máy kỹ thuật số dạng pro, chụp được phát này, đem rửa mới biết mình chụp được phát ngon, sau đó ảnh mờ đi, tôi đem scan lai..... Năm ấy có cái máy kỹ thuật số nhưng chỉ là máy 3.0 dở ẹc, nên không có "hàng" ngon...
Ảnh góc này nhiều người chụp lắm bác ạ, có tay săn ảnh còn "ém" người hàng tuần để chờ khoảnh khắc "độc" xuất hiện cơ...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,170,980
Members
192,330
Latest member
sangtenxe
Back
Top