namhgi
Gà Condom
Dự kiến là mình sẽ viết hồi ký sau cùng coi như là để tổng kết, với lại văn phong của mình không hay lại hay sai lỗi chính tả nên ngại viết, vậy mà các bác ấy mải chém, rồi dìm trên facebook chả ai chịu viết, để hồi ức của nhóm “nguội lạnh” (vava) hết cả.
Có thể nói đây là một trong những chuyến đi căng nhất của mình, được Gà Trưởng phân công làm leader của đoàn, nhưng đoàn quá đông, giờ xuất phát thường rất cao su, đường đi thì dài lại hiểm trở nên mình thấy rất lo lắng chỉ sợ phải đi đêm nhỡ có vấn đề gì sảy ra thì..., nhưng cuối cùng lo lắng cũng chỉ là lo lắng kết thúc chuyến đi mọi người đi đến nơi về đến chốn an toàn cho dù có và trục trặc nhỏ không đáng kể mình mới thở phào nhẹ nhõm lúc này mình mới bắt đầu vui và nghĩ lại cuộc hành trình gian nan đậm chất Phượt đó.
Khởi đầu cuộc hành trình (tính từ nga ba Quang Bình) mình và H’Mông rất vui mừng khi gặp lại cả đoàn tại mảnh đất Hà Giang xa xôi, mình tranh thủ bắt tay với các thành viên trong đoàn rồi làm quen với các thành viên mới, các thành viên khác tranh thủ chụp choẹt. Tuyến đường Việt Quang – Yên Bình – Nà Trì – Nấm Dẩn là đoạn đường có rất ít dân phượt đi qua, nó chưa được dân phượt nhắc đến trên bản đồ phượt bao giờ, trước đây 1 năm nó hiểm trở hơn bây giờ nhiều, đường đi toàn đá cấp phối nhưng nét hoang sơ thì vẫn còn ngần như nguyên vẹn. Đây cũng là lần đầu tiên mình đi qua đoạn đường này bằng xe máy với hy vọng được thưởng ngoạn trọn vẹn vẻ hoang sơ hùng vĩ của Đèo Gió, và mình đã được toại nguyện tuy không được trọng vẹn vì phải làm xế và đoàn xuất phát muộn nên lúc đên đỉnh đèo đã quá trưa thành ra đói và mỏi mệt (hy vọng ôm của mình ngồi sau được thưởng ngoạn trọn vẹn hơn mình) nhưng một điều không thể phủ nhận là không khí ở đó rất trong lành mát mẻ, hoang , ẩm ướt, và rất hùng vĩ, mỗi lần đi qua cánh rừng nguyên sinh đó mình đều có cảm giác nhẹ bỗng, Lên đỉnh đèo gió là di tích bốt Pháp (chắc từ chỗ đó bọn thực dân Pháp bắn chết nhiều dân ta lắm nhỉ) rồi đến Cây Sến giá 500 năm tuổi và Thác tiên thơ mộng với câu chuyện huyền thoại của người con gái dân tộc Tày yêu con trai của Thần núi....kết thúc cánh rừng nguyên sinh là bạt ngàn ruộng bậc tháng cho dù lúa chưa chín nhưng ko thể phủ nhận vẻ đẹp của nó, làm mình bớt đi cảm giác đói và mỏi mệt. 14h25 cuối cùng cũng đến nơi cần đến, đó là chỗ nghỉ ăn trưa, sau một hành trình dài, quá bữa, cơm canh bầy la liệt nhưng quá nguội ăn chả có cảm giác gì là ngon, với lại mình cũng sơ xuất trong khi đặt món cho nên mới có vấn đề như vậy. Kết thúc bữa trưa ko ngon nhưng mọi người cố nhồi nhét cho đầy bụng để lấy sức cho đoạn đường cuối của ngày đầu tiên được dự kiến là rất hiểm trở với rất nhiều mối nguy hiểm rình dập (theo thống kê tuyến đường đó dài 100km mà hằng năm có đến cả trục người chết vì TNGT đấy) nhưng đẹp, hùng vĩ cùng với những thửa ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp lúa đang thời con gái. Chỉ tiếc là phải đi vào buổi tối làm mình lo tái cả mặt. Nhưng đi tối cũng có cái hay của nó mọi người dễ quan sát đường hơn nếu có gặp xe ngược chiều cũng dễ dàng nhận ra nhờ ánh đèn, con đường đó nổi tiếng là nhiều cua tay áo nếu đi ban ngày rất dễ va trạm, (TT ngoài lề chút: H’Mông đã từng bị ngã xe trầy đầu ngối ở tuyến đường này rồi đấy). Hơn 8h tối lead cùng nhóm đi đầu đến ngã tư Tân Quang cả đoàn vào nghỉ ở quán nước đường còn mình thấp thỏm ngóng từng xe một ra từ con đường nguy hiểm đó để vẫy vào nghỉ, nhưng cuối cùng cũng ko đợi được hết vì có mấy xe dừng lại để nghỉ dọc đường làm mình lo lắng muốn chết.
Kết thúc ngày đầu tiên tất cả mọi người mệt lả cùng với sự lo lắng không đâu của mình, chỉ tiếc không lên thăm được bãi đá cổ cách chỗ ăn trưa khoảng 1km, không ngắm được ruộng bậc thang ở Hoàng Su Phì, đành phải chờ váo chuyến sau vậy và tiếc cho ôm của mình có lẽ cô ấy ko được toại nguyện lắm vì phải đi cùng một xế hơi cứng nhắc. Về nhà, tắm gội thay quần áo lên giường nằm định bụng sẽ chờ cho tóc khô mới ngủ rồi tranh thủ hình dung lại quang đường đã đi nhưng ngủ từ lúc nào ko biết.
Có thể nói đây là một trong những chuyến đi căng nhất của mình, được Gà Trưởng phân công làm leader của đoàn, nhưng đoàn quá đông, giờ xuất phát thường rất cao su, đường đi thì dài lại hiểm trở nên mình thấy rất lo lắng chỉ sợ phải đi đêm nhỡ có vấn đề gì sảy ra thì..., nhưng cuối cùng lo lắng cũng chỉ là lo lắng kết thúc chuyến đi mọi người đi đến nơi về đến chốn an toàn cho dù có và trục trặc nhỏ không đáng kể mình mới thở phào nhẹ nhõm lúc này mình mới bắt đầu vui và nghĩ lại cuộc hành trình gian nan đậm chất Phượt đó.

Khởi đầu cuộc hành trình (tính từ nga ba Quang Bình) mình và H’Mông rất vui mừng khi gặp lại cả đoàn tại mảnh đất Hà Giang xa xôi, mình tranh thủ bắt tay với các thành viên trong đoàn rồi làm quen với các thành viên mới, các thành viên khác tranh thủ chụp choẹt. Tuyến đường Việt Quang – Yên Bình – Nà Trì – Nấm Dẩn là đoạn đường có rất ít dân phượt đi qua, nó chưa được dân phượt nhắc đến trên bản đồ phượt bao giờ, trước đây 1 năm nó hiểm trở hơn bây giờ nhiều, đường đi toàn đá cấp phối nhưng nét hoang sơ thì vẫn còn ngần như nguyên vẹn. Đây cũng là lần đầu tiên mình đi qua đoạn đường này bằng xe máy với hy vọng được thưởng ngoạn trọn vẹn vẻ hoang sơ hùng vĩ của Đèo Gió, và mình đã được toại nguyện tuy không được trọng vẹn vì phải làm xế và đoàn xuất phát muộn nên lúc đên đỉnh đèo đã quá trưa thành ra đói và mỏi mệt (hy vọng ôm của mình ngồi sau được thưởng ngoạn trọn vẹn hơn mình) nhưng một điều không thể phủ nhận là không khí ở đó rất trong lành mát mẻ, hoang , ẩm ướt, và rất hùng vĩ, mỗi lần đi qua cánh rừng nguyên sinh đó mình đều có cảm giác nhẹ bỗng, Lên đỉnh đèo gió là di tích bốt Pháp (chắc từ chỗ đó bọn thực dân Pháp bắn chết nhiều dân ta lắm nhỉ) rồi đến Cây Sến giá 500 năm tuổi và Thác tiên thơ mộng với câu chuyện huyền thoại của người con gái dân tộc Tày yêu con trai của Thần núi....kết thúc cánh rừng nguyên sinh là bạt ngàn ruộng bậc tháng cho dù lúa chưa chín nhưng ko thể phủ nhận vẻ đẹp của nó, làm mình bớt đi cảm giác đói và mỏi mệt. 14h25 cuối cùng cũng đến nơi cần đến, đó là chỗ nghỉ ăn trưa, sau một hành trình dài, quá bữa, cơm canh bầy la liệt nhưng quá nguội ăn chả có cảm giác gì là ngon, với lại mình cũng sơ xuất trong khi đặt món cho nên mới có vấn đề như vậy. Kết thúc bữa trưa ko ngon nhưng mọi người cố nhồi nhét cho đầy bụng để lấy sức cho đoạn đường cuối của ngày đầu tiên được dự kiến là rất hiểm trở với rất nhiều mối nguy hiểm rình dập (theo thống kê tuyến đường đó dài 100km mà hằng năm có đến cả trục người chết vì TNGT đấy) nhưng đẹp, hùng vĩ cùng với những thửa ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp lúa đang thời con gái. Chỉ tiếc là phải đi vào buổi tối làm mình lo tái cả mặt. Nhưng đi tối cũng có cái hay của nó mọi người dễ quan sát đường hơn nếu có gặp xe ngược chiều cũng dễ dàng nhận ra nhờ ánh đèn, con đường đó nổi tiếng là nhiều cua tay áo nếu đi ban ngày rất dễ va trạm, (TT ngoài lề chút: H’Mông đã từng bị ngã xe trầy đầu ngối ở tuyến đường này rồi đấy). Hơn 8h tối lead cùng nhóm đi đầu đến ngã tư Tân Quang cả đoàn vào nghỉ ở quán nước đường còn mình thấp thỏm ngóng từng xe một ra từ con đường nguy hiểm đó để vẫy vào nghỉ, nhưng cuối cùng cũng ko đợi được hết vì có mấy xe dừng lại để nghỉ dọc đường làm mình lo lắng muốn chết.


Kết thúc ngày đầu tiên tất cả mọi người mệt lả cùng với sự lo lắng không đâu của mình, chỉ tiếc không lên thăm được bãi đá cổ cách chỗ ăn trưa khoảng 1km, không ngắm được ruộng bậc thang ở Hoàng Su Phì, đành phải chờ váo chuyến sau vậy và tiếc cho ôm của mình có lẽ cô ấy ko được toại nguyện lắm vì phải đi cùng một xế hơi cứng nhắc. Về nhà, tắm gội thay quần áo lên giường nằm định bụng sẽ chờ cho tóc khô mới ngủ rồi tranh thủ hình dung lại quang đường đã đi nhưng ngủ từ lúc nào ko biết.


