Viết cho vui nào.
1.
Không ai trong số Gà như tôi, mỗi lúc lên đường ra đi mà luôn mang một gánh nặng trong lòng. Nhưng tất nhiên, khi đã ra đi, người quân tử phải biết bỏ lại tất cả.
"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy"
(Đất nước - Nguyễn Đình Thi)
Mọi việc êm xuôi, sau ba năm học hành "vất vả", tôi "đang cầm trên đôi tay bông hoa tình yêu lâu nay". Ặc, quên, nhầm sang bài hát "Dịu dàng đến từng phút giây" của ca sĩ Quang Vinh. Nói lại, tôi đang cầm trên tay cái mục tiêu của ba năm vất vả đó - tấm bằng đại học. Và hơn nữa, quyết định công tác với đầy đủ hồ sơ giấy tờ về nơi công tác mới. Theo quyết định, tôi sẽ nhận công tác vào giữa tuần sau. Như vậy, từ giờ đến giữa tuần sau, trên lưng tôi sẽ mọc đôi cánh thiên thần, đôi cánh của tự do.
Hôm nay, là ngày cuối cùng tôi còn ở lại trường, sắp xa ngôi trường với bao kỉ niệm. Tôi thấy lòng mình man mác một nỗi buồn, một nỗi buồn khi phải chia xa những con người thân quen, cảnh vật thân quen gắn bó với mình. Nỗi buồn như nỗi buồn của bao thế hệ học trò trên đất nước Việtnam này khi ra trường.
Nhưng khi ra về, tôi lại háo hức. Sự háo hức khi nghĩ đến mục tiêu, một mục tiêu đang chờ đợi - Hà Giang cùng với những người bạn thân yêu của tôi -Gà đi bụi- sắp trở thành hiện thực.
Niềm vui, niềm háo hức đã lấn át nỗi buồn xa trường.
Đi trên đường, lòng tôi phơi phới. Sao cuộc đời tôi lại may mắn đến thế? Tôi, thậm chí, không thể tin mình lại có thể may mắn đến thế. Trải qua bao khó khăn và mưu mẹo, tôi đã hoàn thành cuộc hành trình đầy gian nan vất vả lên tới đỉnh Fan - nóc nhà Đông Dương và rồi lại Cao Bằng với những địa danh nổi tiếng như thác Bản Giốc, hang Pác Pó... Còn giờ đây, tôi vừa trở thành cử nhân (thầy giáo gọi là "từ nay các em tham gia vào hàng ngũ tri thức của đất nước" với một giọng điệu mỉa mai không kém bà thím của Nguyên Hồng khi nói với cậu về người mẹ của mình trong truyện ngắn "Những ngày thơ ấu" mà các gà được học từ thời cấp 2 đấy). Hơn thế nữa, vừa ra trường tôi lại có một cuộc hành trình mới - cuộc hành trình được mong đợi từ rất lâu. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, tôil sẽ bắt đầu cuộc hành trình đó trong sự tốt đẹp đến không thể tốt đẹp hơn.
Trên đường về nhà, đầu tôi tràn ngập về những hình ảnh của mảnh đất phượt Hà Giang, một nơi đã cho tôi rất nhiều kỉ niệm. Ôi, tôi sắp được gặp lại nó rồi, chỉ sáng mai thôi, bàn chân tôi lại in hình lên đất HG, và chiếc xe "giấc mơ" của tôi sắp được lăn bánh trên mảnh đất đó. Hoàn toàn tự do.
Về đến đầu phố, tôi háo hức, không biết mình phải chuẩn bị cái gì đây cho chuyến đi này đây. Tôi luôn luôn là một người "nước đến chân mới nhảy". Có lẽ, chỉ khi vậy, đầu óc tôi mới chịu hoạt động.
Nhìn đồng hồ, đã 15h, phải nhanh thôi.
Đang mải mê với suy nghĩ của mình, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì khác lạ ở... túi quần. Đút tay vào túi quần, chiếc điện thoại của tôi đang rung lên bần bật. Tôi tự hỏi, không biết là con Gà nào đang gọi mình đây?
Khi nhìn tên và số điện thoại, một luồng điện chạy dọc sống lưng, tôi cảm thấy hồi hộp, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành với chuyến đi của mình. Tôi run run trả lời. Kết thúc câu chuyện trong vỏn vẹn nửa phút, nhưng từ đó tôi biết rằng, chuyến đi của mình sẽ không bình yên.
Về đến nhà, tôi vẫn còn cảm thấy bủn rủn chân tay, đầu óc quay cuồng. Đầu óc tôi gần như bị đóng băng, tôi chẳng thể nghĩ xem mình phải chuẩn bị gì nữa. Tôi chẳng thể nghĩ được gì vào lúc ấy.