What's new

Hồi Ức về XXX trên Fansipan

Vẫn tìm code 2800
XV0.10437761_56581_1.jpg


mệt mỏi
LN0.10437825_56581_1.jpg

3L0.10437909_56581_1.jpg

nghỉ chân tẹo nào
UL0.10439357_56581_1.jpg
 
Last edited:
Hồi ức của 1 con gà Lang thang
Hảo Hảo xưa nay vốn là người khô khan ham đọc chứ không ham viết
Fan với Hảo Hảo cũng chỉ là cái cục inox đánh dấu cái nới được gọi là nóc nhà Đông Dương, vậy thôi...
Nhưng hnay nhớ vế Fan Hảo Hảo có 1 cảm xúc hoàn toàn khác, mới lạ mà thật thân thương
Vốn tính thik phiêu lưu và là con người của thì hiện tại tham gia vào đoàn chỉ sau 1 cú nhắn tin của Vân già (thank Vân già nhiều lắm) mặc dù biết sẽ ăn, uống, ngủ, nghỉ với số lượng người lạ lên tới 98 - 99%. Hảo Hảo đã từng 1 mình lang thang tận Thanh Lân Cô Tô, lênh đênh trên biển theo con thuyền đánh cá nhà đứa bạn để đêm đêm gối tay nằm nghe biển hát, để những chiều thanh vắng kẽo kẹt con võng đu đưa 2 đứa ngâm nga những bài hát mà có lẽ suốt đời chẳng nhớ nổi tên bài...
Trải nghiệm với Fan lại đưa đến cho mình 1 cảm giác hoàn toàn khác lạ, mình đã cảm nhận được tất cả tình thương mến thương, giúp đỡ và sẻ chia, nhường nhịn của tất cả mọi người dù Nam hay Bắc, dù tỉnh nọ hay tỉnh kia và trên hết là tinh thần đoàn kết, tập thể của những con người lần đầu tiên gặp mặt.
Với HH chuyến đi này bđầu sớm hơn mọi người từ những lúc đi chợ nấu nướng cbi đồ cho cả đoàn. Nhắc tới đây phải cảm ơn anh Minh, Huệ, Ốc và em Tuyết (bạn Huệ) là những người đã đóng góp 1 phần tay (kể cả mút mát) vào những món ăn của cả đàn trên Fan.
Tối 28, khởi hành, sau phút chờ đợi sự đãng trí của bác Gà trưởng, cả đàn hớt hải phóng lên tàu, phân chia đồ đạc, đồng phục và bắt đầu những tràng cười bất tận, tối đó, sắc vàng đã nhuộm chóe lọe cả khoang 14 đoàn tàu LC1. Và cũng sắc vàng ấy lan dần ra ga LC, sapa, chân núi Hoàng Liên và rồi lên đỉnh Fansipan.
Vất vả cực nhọc là điều không thể tránh khỏi của những con gà công nghiệp quanh năm dính với ghế văn phòng mà ít vận động…nhưng qua đi, chỉ còn là những nụ cười, những lời động viên nhau cố lên, những viên socola, những hụm chanh muối, những tuýp deep heat, những găng tay, những khăn ướt, những miếng cơm nắm-ruốc, những hụm café, nửa củ carot… mà mọi người trong đoàn san sẻ cho nhau trong cơn thiếu thốn và sát bên nhau trong những lúc tưởng chừng như tắc thở vì gắng sức, rồi những cái ôm rất chặt những nụ hôn rất nhẹ phớt trên má tưởng chừng như thinh không như lại thật đến lạ lùng, rồi những lúc nhí nhoáy pose ảnh, quả quýt của đoàn vinagame, rồi 1 bàn tay người lạ chìa ra trong những lúc chẳng biết bám vúi vào cái j để leo lên… tất cả, tất cả đều là rất thật. Hơn tất thảy là những lúc tù mù dưới chân núi, luống cuống vì nghĩ rằng mình tụt lại quá xa, bất chợt bên tai vang tiếng gọi “Gà ơi!!!!!!!!!” mà trong người như bừng tỉnh, mỏi mắt kiếm tìm bóng dáng áo vàng thấp thoáng đằng xa để rồi đáp trả “Ơi!!!!!!!!!! Gà đây!!!!!!!!!!!!” thấy trong người như tiếp thêm sức mạnh, phải tiến tới chứ, tiến tới để gặp đàn gà nhà mình ở trên kia, để rồi đứng trên đỉnh núi lại quay xuống cất tiếng gọi “Gà ơi”.
Chuyến đi kết thúc, trọn vẹn và ngoài sức chờ đợi của 1 con pé lần đầu đi phượt với 1 nhóm mới, chỉ biết 1 điều - Yêu cả đàn nhiều lắm - đã, đang và sẽ tiếp tục sát cánh cùng cả đàn trên những những cung đường mới…cả đàn ráng chịu..hihi
Trải nhiều, nghiệm nhiều, cảm nhiều, nhận nhiều…muốn nói rất nhiều nhưng viết ra sao khó thế…cả đàn ráng đọc.
P1000720.jpg
 
Đã đọc bài lang thang của Hảo Hảo. Giọng văn không bóng bẩy chau chuốt mà rất chân thật, hồn nhiên như HH :D. Đọc xong em lại ngồi ngẩn ngơ nhớ lại đây, chà..chà..
 
Rất mến style của đồng chí này, cũng là người đã theo dõi , góp ý bổ ích cho chuồng gà nhà mình từ thủa sơ sinh. huonggiangf1 quê ở đâu? join với tụi gà nhà mình cho vui đi ^^

Cám ơn anh wit_eyes. Em quê ở Nam Định anh ạ, ko biết chuồng gà có ai đồng hương với em ko. Lần tới chuồng gà tổ chức đi đâu em sẽ cố gắng tham gia. Chuyến leo Fan em thích lắm nhưng ko đi được ngay từ đầu nên đành ngậm ngùi đứng vòng ngoài theo từng cử động của cả chuồng. :)
 
Hồi ức Phanxipang

Mình đến với Phan cũng thật tình cờ..

Một năm trước, trên đường đi học về, gặp đứa bạn học cùng thời cấp 2 trên xe bus, nó khoe là vừa đi trek ở Sóc Sơn về để chuẩn bị cho hành trình chinh phục Phan.. Lần đầu tiên mình biết đến việc người ta leo lên để chinh phục cái đỉnh cao vút ấy.. Mình bắt đầu nuôi cái mộng tưởng leo Phan từ đó..

Hai tháng sau, thằng bạn thân khoe có nhà bạn ở Hoàng Liên rủ về chơi.. Mình đã gạ gẫm nó đi leo Phan và cho mình bám với.. Phũ phàng thay, nó mất tích cái vụ Hoàng Liên luôn từ đó.. :(

Chín tháng tiếp theo, con bạn thân rủ tham gia vào tour Lào Thái do cái hội sinh viên quái quỷ gì tổ chức mà bây giờ mình cũng chẳng nhớ tên nữa.. Xem lịch trình, thấy một đống tên lạ hoắc, đọc xong mà chẳng có khái niệm gì, thế là mình đành nhờ cậy tới chú google.. Chú ấy search ra duy nhất 1 địa chỉ tại trang phuot.com.. Thế là lần đầu tiên trong đời mình biết đến cái website có cái tên lạ hoắc là phượt, mà thề luôn là đọc cái tên ý xong mình cũng chẳng hiểu cái quái gì..

Tình cờ thế nào lúc ngao du vào cái trang phuợt ý, mình nhìn thấy cái topic của bác Hungnx về chuyến leo Phan đợt 30/4.. Ngó nghiêng xong một lúc, mình bắt đầu phân vân giữa tour Lào Thái và vụ leo Phan vì không có đủ xiền cho cả hai chuyến đi..

Con bạn thân báo là nó bận đi học nhiều môn quá, không dám nghỉ vì kỳ cuối roài, thế là đi luôn vụ Lào Thái vì mình không tưởng tượng nổi mình sẽ như thế nào khi đi cùng toàn người lạ hoắc.. Mà thật ra cũng là vì mình vẫn khoái vụ leo Phan hơn, hé :p

Đi khám sức khoẻ, tình cờ nói về vụ leo Phan với mấy đứa bạn.. Một đứa đã bị mình dụ dỗ và đồng ý là hôm sau sẽ trả lời cho cái vụ leo Phan..

Sáng sớm hôm sau, không đợi đựơc nữa, mình gọi điện tiếp tục dụ dỗ nó với bao hứa hẹn, và chỉ chờ nó nói câu: tao với mày quyết định đi đi.. thế là mình gọi ngay cho bác Hungnx với niềm sung sướng từa tựa như lúc đứng trên đỉnh Phan ý (h hồi tưởng lại mới thấy thế ạ.. chứ lúc ý em đã leo đâu...) Và bác ý trả lời mình là: Xin lỗi bạn, nhóm mình đủ người rồi, vừa chốt danh sách tối qua.. Mình choáng, vì mình vừa vào phuợt, thấy bác ý chưa thông báo khoá sổ mà.. Ngã oạch phát, may mà lúc ý có chú ghế cứu được mình, mình tắt điện thoại mà chưa định hình được cái tin sốc mà mình vừa nghe.. Nghĩ ngợi một lúc thấy mình đến là ngu vì sao không dùng “mỹ giọng kế” để dụ dỗ bác ý.. Giao nhiệm vụ nặng nề cho con bạn mình làm sao để hai đứa được đi, để rồi hai đứa khóc trong điện thoại mất ba chục phút.. híc.. T_T

Sau khi tỉnh táo lại, mình nghĩ biết đâu có thằng nào đó nó bỏ cuộc, mình sẽ thay thế suất của nó.. keke.. Thế là vẫn ngày ngày lên phượt để niềm tin của mình ngày càng lụi dần đi..

Một ngày tình cờ lại vào phượt, mặc dù chả biết là để làm gì nữa, lẻ loi nhìn người ta rầm rộ chuẩn bị hành trang mà thấy tim nhói đau, chợt mình nhìn thấy topic của một bác tên wit_eyes .. Mình cẩn thận xem đi xem lại không thì lại mừng hụt thì đau đớn lắm.. Rõ ràng là mới lập, thậm chí chưa có cái rep nào.. Sướng gần điên luôn. Uất ức cái lúc ý đã 10h đêm nên vì lịch sự, mình không thể thông báo ngay cho bác ý để dành lấy một suất leo Phan quý giá mà mấy lần ngủ mơ mình cũng không dám thấy.. :D

Vào yahoo gửi link cho toàn thể anh em bạn bè nhằm dụ dỗ chúng nó cùng tham gia.. Và một con cá sa lưới.. Hôm sau, mình gọi sớm cho bác wit_eyes để đăng ký cho hai đứa.. Lần này thì mình nhanh chân thật, bác ý bảo mình là người đầu tiên đăng ký.. Quên mất, lúc ý mình còn gọi bác ý là cậu với tớ chứ, vì nghe giọng nói của bác thấy trẻ quá, giống bọn sv tụi mình, hì :))

Mọi kế hoạch được chuẩn bị, mình đi off với cả đoàn để nhận diện nhau, hì :) Sau lần đi off ấy, con bạn mình đã quyết định out vì một số lý do, trong đó có lý do là sợ rằng không có đủ sức cho hành trình, nên sợ ảnh hưởng tới mọi người. Mình không thuyết phục nó nữa.. Vì gặp mọi người roài nên mình tin rằng dù không có nó đi cùng thì mình cũng không lẻ loi.
(Hồi ức còn nữa :D)
 
Hồi ức Phanxipang (P2)

Một gia đình... Một gia đình...

Chuẩn bị hành trang
Hum off để cùng nhau đi mua đồ, vì mình ở xa và lại đi làm thêm vào cn, nhưng bác wit_eyes đã bảo mình là em yên tâm, mọi người sẽ đợi em đến để cùng đi mua.. Lúc ấy mình đã rất chi là cảm động, mặc dù sự thật sau này là mình là người đến sớm t2, chỉ sau mỗi bác wit_eyes, híc..

Chuẩn bị thể lực
Chưa bao giờ mình có ý thức rõ ràng cho việc rèn luyện sức khoẻ đến thế.. Khoảng 1 tháng rưỡi trước ngày khởi hành, mình đã bắt đầu đi bộ mỗi buổi sáng, mà đó với mình đã là một kỳ tích cho cái đứa đến gần 2 năm chưa biết đi tập thể dục và ngủ dậy trước 6h là gì! Thế mà sau hai tuần, đứa bạn mình đi năm trước bảo mình là: Đi bộ không ăn thua đâu chị ạ, bọn em đã phải chạy 3 vòng trong công viên cùng với leo cầu thang đến tầng 20 mỗi tuần 3 lần đấy.. ặc
Nghe nó nói xong mình sợ quá.. Thế là thấy bác mem 18 rủ cả chuồng cùng đi tập chạy trong công viên, mình hưởng ứng rất chi là nhiệt tình.. Để rồi sự thật là mình đã chẳng chạy cùng cả đàn được một ngày nào.. híc.. em thành thật xl bác u7 ạ

Áo đồng phục
Một cuộc tranh luận nổ ra giữa những người yêu màu vàng và những người theo trường phái da cam !! Rốt cục cứ cãi nhau mãi đi, quyền quyết định là trong tay Hảo Hảo tổng quản, mờ Hảo Hảo tổng quản thích màu vàng giống như em.. :D Cũng cần phải nói thêm là vì Hảo tỷ không tìm được áo da cam nên không có sự lựa chọn nào khác, heee.. Thật là những con người tốt bụng thì luôn được trời ủng hộ, kâka (em nói thế có gì không phải thì những bác vote màu cam đừng có giận nhá ;))
Lại còn cái logo nữa chứ.. Theo như mọi người thì cái logo nghệch ngoạc, vụng dại của bác gà trưởng là được yêu thích nhất, thế nhưng, một lần nữa, quyền quyết định lại ở trong tay Hảo Hảo tổng quản, và sự thật cho thấy rằng, chúng ta đã cực kỳ sáng suốt khi đặt trọn niềm tin vào Hảo tỷ.. Hảo tỷ có bảo là mọi người có chém gì về vụ áo đồng phục thì lên tới đỉnh hãy chém.. Nhưng tỷ xem, có ai dám chém tỷ đâu, mờ phải thi nhau ôm tỷ mới đúng chứ.. Xin lỗi các nhóm khác, nhưng tớ thấy rằng áo đồng phục của nhóm tớ là đẹp nhất núi rừng Hoàng Liên đợt này, hì.. Đẹp vì màu vàng, đẹp vì cái logo của bác gà trưởng được trang hoàng bởi chị gà ác, đẹp vì nó được mặc bởi những con người thật đẹp^^ và đẹp bởi vì nó là đồng phục của chúng ta, của cả đàn gà leo núi đứng hiên ngang trên đỉnh Phan đầy gió, trải qua bao vất vả cùng gà, lấm bùn cùng cùng gà, thấm cả nước mưa và những giọt mồ hôi của gà nữa chứ..
Yêu sao yêu quá, đồng phục của chúng ta :D
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,681
Bài viết
1,171,069
Members
192,339
Latest member
Buyoldgmailaccounas
Back
Top