What's new

[Chia sẻ] Indochina theo dòng Mekong - 2 người trên chiếc xe Minsk

Tôi vẫn nhớ 3 năm về trước, tôi bắt đầu viết 7000km yêu! 3 năm về trước chúng tôi gặp và yêu nhau trong một chuyến đi và từ đó chia sẻ với nhau không biết bao nhiêu nghìn km đường.

Thời gian của những người "đi" được tính bằng những chuyến đi dài. Mỗi năm 2 đứa chúng tôi gom góp thời gian của mình lại để có ít nhất một chuyến đi như thế.

Năm 2009, chuyến đi của chúng tôi là Đông Dương, trên một chiếc xe Minsk và vẫn như cũ, người đồng hành vẫn chỉ là 2 đứa! :)

picture.php


Để tôi kể tiếp câu chuyện 7000km bằng hơn 3000km yêu nữa từ Sài Gòn qua Cambodia... từ Hạ lào đến Thượng Lào và trở về Việt Nam qua cửa khẩu Tây Trang khi mặt trời tắt bóng trên đất bạn Lào...
 
Last edited:
Đấy em biết ngay là bác pcks té khỏi Udomxay ngay mà :)) nhưng em cũng trào phúng tí để bác ngửa bài ra là bác dọa em...

:) Udomxay mà ở lại lâu vớ vẩn trầm uất tự tử thật í chứ

Nhưng kể ra đến Udomxay rồi mà đi về chứ không đi Luang NamTha thì cũng hèn
 
ơ ơ, sao lại kết thúc ở Udomxay vậy chị linh ơi.
thía không đến Luong tha nam ahf chị, chị kể tiếp đi, hay qua!
 
4244310221_0b296ed226.jpg

Body-Evil, Chúng tôi đang trên đường trở về nhà!

Những ngày cuối cùng của cuộc hành trình rong ruổi luôn là những ngày kỳ lạ. Cái cảm giác nuối tiếc, hồi hộp, nhớ nhà, mong ngóng cứ dậy lên ở trong lòng. Ngoài ra, cái cảm giác vơ vét trọn vẹn mọi thứ xung quanh cũng càng mãnh liệt

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày cuối cùng trên đất bạn Lào. Chúng tôi đã nôn nóng được đặt chân về đất nhà mình. Nôn nóng đến mức tưởng như con đường về Muang Khoa nhẹ tênh như trên mây!

Nhưng cái cảm giác đó sai toét. Ngày cuối cùng, mồ hôi chúng tôi đổ ra như tắm!!!

Cũng ngày cuối cùng ấy, những cảm xúc lẫn lộn nhất cứ lần lượt thay nhau ghi dấu trong đầu hai kẻ phiêu bạt này.

... tbct...
 
Tiếp: Body-Evil, Chúng tôi đang trên đường trở về nhà!

Để bắt đầu kể tiếp câu chuyện của mình, tôi đã nhắm mắt lại trong một tích tắc thôi. Một tích tắc để nhìn lại hình ảnh của tôi và anh sáng hôm cuối cùng ở Lào... Chúng tôi đã ra khỏi Udomxay như thế nào và con đường lại trải dài tít tắp phía trước mặt ra sao.

Và tôi đã nhìn thấy hình ảnh ấy... một sáng mây thấp ở Udomxay...

Chúng tôi biết mình đang tiến gần lên thượng Lào, chúng tôi cũng biết mình có một lựa chọn rõ ràng là đi về Việt Nam qua lối Điện Biên... Chúng tôi đã sẵn sàng về nhà... Nhưng ngay cả lúc ấy chúng tôi cũng chưa quyết định nổi liệu có thực sự đã đến lúc trở về hay chưa.

Con đường từ Udomxay về Muang Khoa chạy dọc theo một nhánh sông nhỏ đỏ ngầu. Đường hẹp và vắng vẻ. Không làng mạc, không quán xá... Tất cả những gì chúng tôi có thể thu vào mắt mình là những ngọn đồi đang trọc dần ở phía bên kia sông. Những mái nhà nhỏ chơ trọi, hi vọng ở đó họ đang sống cuộc sống yên bình...( ít ra là như thế)

4246861220_9165aa49a3.jpg

Những ngôi làng vài nóc nhà...

Xe không công tơ mét, quanh cũng ko biển chỉ đường. Chúng tôi cứ đi vậy, khi nào đến sẽ đến. Chỉ đơn giản được đi tức là được thở...cảm giác thật tuyệt. Tất nhiên sẽ cứ đi cho đến khi không đi được nữa dư lày:

Thưa ngài! Hôm nay là ngày không có đường!!!
Thưa anh, Không có đường tui cũng đi!!! Gì chứ sạt kiểu này đường đi Yên Bái sạt hàng ngày anh ạ!!!

4246859916_0aaa27d8bf.jpg


Nếu ngài nói thế! Mời ngài đi luôn ạ!

4246860222_1cab8242c1.jpg


ừa! Vậy tôi zọt luôn đây!

4246860422_5a0828be50.jpg


Vượt qua những đoạn đường buồn ngủ chết người và những đoạn sạt lở liên miên chúng tôi đến ngã ba quyết định khi trời đã trưa. Giờ chỉ có hai lựa chọn, là về Muang Khoa hoặc tiếp tục lên thượng Lào. Nhưng cuối cùng chúng tôi chọn lựa chọn thứ 3 đó là vào quán làm một bữa thịnh soạn rồi mới sáng suốt được.

Những quán hàng ở ngã 3 Muang Khoa đầy ăm ắp của ngon vật lạ. Nào rượu, nào thịt khô, nào cóc nhái, xôi nếp, gà nướng nóng bỏng... Kẻ lãng du nào tạt qua đây chắc cũng mất cả một buổi dài ngà ngật trên chòi gỗ chườm ra sông. Ngồi đấy bạn nhìn thấy dòng sông chảy mải miết bên dưới, thấy những người dân tộc đứng tần ngần ngoài đường hi vọng bán được đồ cho những kẻ giang hồ đang cố gom những món hàng độc cuối cùng trước khi về nhà...

Cái cảm giác vừa xa lạ vừa quyến luyến ấy làm chúng tôi nao lòng mà gọi ngay 1 đĩa xôi to...

4246861656_cc1fb6ce5a.jpg


Cô bán hàng phúc hậu đang bận rộn trông cháu và làm bếp... Góc bếp của quán cũng ấm áp như góc bếp của một gia đình bình thường ở Lào

4246862498_b8e0acfc87.jpg


Nồi xôi nếp trên bếp bốc hơi thơm lừng. Cái chõ đơn giản nhưng tiện dụng,..Khi xôi ở dưới có vẻ đã mềm, người ta lật chõ để gạo phía trên đổi chỗ cho chỗ gạo đã thành xôi ở bên dưới. Phía trên bếp treo la liệt thịt sấy, cạnh bếp còn dựng con dao bản lớn để chặt thịt. Khói bếp và bồ hóng làm nhẵn đen cả tấm phên nhà.

4246862900_18b5609690.jpg


Bọn nhái khô được xiên vào que tre rồi phơi nắng. Lúc này là lúc chúng được cho vào chảo mỡ đang sôi lọc bọc rồi chiên dòn tan... Trông ghê ghê thế thôi nhưng chỉ cần đút cái chân nhái còng queo kia vào mồm là bạn thấy ngay cái vị thơm dòn đến mức chỉ muốn nhai nốt cái chân còn lại.

Chúng tôi vừa ăn vừa nổi máu vơ vét sản vật về cho bạn bè nhậu nhẹt. Riêng nhái thì phải mua thêm mấy xiên để phần Dugia. Cứ có đồ nhậu là nghĩ ngay đến Du già.

Sau khi đã vơ vét đủ, đã ăn no... Thực tình chúng tôi thấy chẳng có lý gì nấn ná ở đất Lào nữa. Về Việt Nam ăn bữa cơm gạo thường sẽ thật tuyệt biết bao. Ở Điện Biên, chúng tôi có cơ sở cách mạng. Sao lại ko về Điện Biên chứ.

Và thế là về nhà thật!
 
Tiếp: Body-Evil, Chúng tôi đang trên đường trở về nhà!

Muang Khoa là thị trấn cuối cùng chúng tôi sẽ ghé qua trên đất bạn Lào. Từ Muang Khoa khi qua phà sang bên kia, con đường sẽ chỉ còn là 1 sợi chỉ mờ đứt đoạn trên bản đồ.

Cái nóng oi bức càng ngày càng vít chặt tinh thần của hai đứa xuống mặt đường bốc lửa và cuối cùng đánh gục hẳn sự chán nản bằng cách làm chiếc bánh sau ăn trọn một mấu tôn dài. Hàng chục cân đồ đạc chằng buộc được dỡ xuống. Hai đứa lê lết dắt xe trên đường. Cuối cùng Body nhẩy lên xe mang theo chiếc săm sơ cua thần thánh và biến mất cùng lớp bụi mờ... nửa tiếng sau anh quay lại... thông báo một tin dịu ngọt... Trước mặt chính là Muang Khoa rồi và xe đã được thay săm.

Dịu ngọt quá, Muang Khoa... chúng ta cùng chất đồ lên nào...

4246863162_0d76e43712.jpg


Muang Khoa nhỏ như cái móng tay... Chẳng rào đón cũng chẳng có kết thúc... không đường độc đạo cũng ko có lối ra... Những con đường chằng chịt bé xíu luồn lách qua chợ, qua nhà rồi đổ cả ra một bến phà.

Chúng tôi cũng không rào đón khách sáo gì, cứ lờ lờ Muang Khoa đi mà chạy thẳng xuống bến phà để về nhà. Lúc này chỉ có về nhà là quan trọng nhất. Đã đến lúc chạy đua với thời gian để kịp về trước khi cửa khẩu đóng lại.

Hỡi ôi BodyEvil, các ngươi đâu biết sau khi hớn hở qua phà các ngươi sẽ bị con đường từ Muang Mai về Tây Trang nuốt chửng ực ực...

Lúc này thử thách chính là thuyết phục người lái đò chịu chở xe qua sông. 5 người đàn ông mới vác được chiếc Minsk xuống thuyền... chiếc thuyền lòng hẹp chật chội nổ máy hồng hộc lách đầu qua sông. Bỏ lại phía sau một quãng thời gian phiêu bạt... Cái cảm giác qua sông bằng thuyền bằng phà bao giờ cũng như rũ bỏ... bao giờ cũng như dứt khoát với cái vùng đất mà mình vừa rời đi... Dưng không hiểu sao Body lại không khóc... hắn toe miệng cười... tự thấy mình oai phong lẫm liệt ngồi trên thuyền như Đường Tăng cưỡi Ngựa và ngựa dẫm trên lưng rùa từ từ qua sông...

4244300737_8559662330.jpg


Nước sông lấp lóa dưới nắng mặt trời... và bờ bên kia dần nhòa đi ( giả vờ thế thôi chứ sông bé tẹo, vẫn nhìn rõ mọi thứ mồn một...)

4244302425_74f4dfbb82.jpg


Sang tới bờ bên này chúng tôi gặp một xe khách biển 27 chở 1 đoàn khách du lịch. Body cười ngoác miệng nói với theo chiếc thuyển:

4244302029_f0c9187afc.jpg


Ê! Tao nhường Lào cho chúng mày đấy!!! Cố mà ăn cho nhiều xôi vào... ào ào...
Tiếng của anh bị máy thuyền át đi, chỉ còn nghe tiếng nước bị xoáy lên kêu bọc bọc bọc bọc...

4245077430_dbd4420b3f.jpg


Chúng tôi nhập môn Muang Mai... Nổ máy xe phóng ào về phía trước... Nhưng chẳng phóng được bao xa... Chúng tôi đã ngay lập tức lạc vào một " làng rậm trập trùng" , đá to như phích... không đường không lối mà lối nào cũng là đường...

Hoang mang vô đối, cứ đi bừa, phi bừa... thậm chí qua thêm 2 sông 2 suối nữa mới ra được khỏi cái làng kỳ quặc ấy...Mông vẫn ê ẩm vì đá hộc... mồm cười méo xệch chúng tôi nhìn nhau í hỏi: Mọi chuyện rồi sẽ ra sao ngày mai!!!

Nhưng hóa ra có đường mà đi là may... dù đường có sông suối đá hộc đi chăng nữa. Chứ mà làm đường mới thì mới khổ, vừa ko đi được vừa phải đợi cả ngày mất thôi.

Ấy thế mà lại đâm đầu vào chỗ làm đường thật. Giữa cái nắng chang chang không khoan nhượng. Tôi và anh tấp vào một chòi làm đường ngồi đợi san lấp. Lúc này lòng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm. Thời gian vàng ngọc của chúng tôi đang trôi đi, trôi đi... đang bị đốt lên thành lửa ném lên trời...

4244303199_62ebb56cd1.jpg


Phía trong lán, những bóng người đen sì như tiền đồ Phượt của chúng tôi.

Ngoài lán chỉ có em Minsk đứng bình thản, giống như một người bạn trung thành đang dừng chân nghỉ. Em ấy đang nghĩ:

- Các cậu cứ sốt ruột chứ tớ lại thích thế này... Cõng các cậu mệt chết, cho tớ nghỉ tí... càng lâu càng tốt...

Tôi thần giao cách cảm, đọc được ý nghĩ của bạn Minsk nên đành ngồi yên lặng nhìn thời gian rơi rớt... Chỉ cầu mong con đường trước mặt ko còn hun hút xa...

4245078728_75785836a2_o.jpg
 
Thập Ngô Mai Phục

3764437773_fac0692884_o.jpg

( trời vừa nắng gắt vừa muốn mưa nên rất oi bức. Mây xuống thấp ngang đỉnh núi)

Cuộc rượt đuổi trên đường ngày một gay cấn... Người chạy người đuổi qua không biết bao núi bao đèo Ngô. Vèo một cái Kasi đã ở lại sau lưng, cố đến được phố lớn Phôn Hông thì vào đồn công an báo cáo một cái cho an toàn...

3764437609_289580b604.jpg


Tính toán là vậy nhưng phần vì buồn ..ái... phần vì trên núi vô cùng oi bức. Mây nhiều nắng lớn, hơi ẩm bị nung nóng bởi các dẫy đá vôi làm chiếc xe cũng như sắp bén lửa. Chúng tôi lợi dụng lúc cái nóng đang ở đỉnh điểm và một khúc quanh gấp lên dốc và tấp vào ngay một căn lán lá bên lề đường.

Căn nhà nằm cheo leo ở mép vực... bốn vách chỉ là phên, trước nhà đặt rất nhiều gỗ to gỗ nhỏ chắc chắn là để dựng căn nhà mới về sau. Nhà toàn trẻ con... đứa lớn bế đứa nhỏ... đứa nhỏ bế đứa nhỏ hơn. Ngay cả bà mẹ cũng không to gì hơn đứa lớn. Bà mẹ và lũ trẻ che kín hai đứa giang hồ vặt khỏi bọn truy đuổi

3765246054_7b0040b6dc.jpg



Chúng tôi ngồi nép vào sát phên nhà. Lũ trẻ bâu đầy xung quanh dò xét tò mò. Lúc này đã là trưa, bà mẹ vào bếp bê ra một thạp xôi rồi cho mỗi đứa con một vắt, bọn trẻ tay cầm xôi tay vón ít muối rồi chấm xôi ăn. Chúng tôi thì ngồi chong mắt nhìn ra đường xem bọn đuổi theo đâu

Nhìn người mẹ và những đứa con thấy thương quá, cuộc sống người dân ở đây còn quá nhiều khó khăn
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,011
Members
192,333
Latest member
Phanduchoa
Back
Top