đi về nhà!
Tự tử
Phái đoàn cao cấp Việt Nam vượt ngàn cây số đến Udomxay mà cứ ngỡ nhu nhầm đường vòng về đến Hà Tây rồi... Phố xá bụi mù bụi mịt, không khí ẩm thấp não nề... nhà cửa cứ xám như chì... đường phố ủn ỉn ủn ỉn ướt nhẹp. Chiếc xe Minsk làm một vòng Udomxay gọi là thị sát tình hình phát triển của các bạn đặng còn về làm báo cáo của Phái Đoàn chứ cũng chả vui thú ngắm cảnh gì sất...
Sau khi thị sát xong phái đoàn chui phứa vào cái nhà nghỉ cho xong chiện. Hai đứa ngồi nhìn nhau, thở dài đôi ba cái thì Body bảo:
-
Bao công sức đi từ Luang về đây, mà thế này thì chết cụ cho rồi
Evil ngước cái mắt to thồ lố lên trả lời: -
Đời chả tiếc, tiếc cụ gì cái Udomxay này!
Hai đứa nước mắt ngắn nước mắt dài, chả ai nói với ai câu nào, tự giác là chính "đi chết" thôi. Cứ lầm lũi, lủi thủi mũ ai thằng đấy cắp vào sườn rồi lại bò ra đường. Body vẫn mặc nguyên bộ quần áo cả ngày lê la mấy trăm km từ Luang Prabang, gọi là cho nó thiêng liêng cát bụi cố đô. Evil thì có chết cũng phải thơm tho nên vớ phứa cái áo ấm của Body mặc vào. Quần áo giờ bẩn nhiều hơn sạch. Chả có lựa chọn mấy
Hai đứa ủn em Minsk ra phố, ôi cái phố Udomxay ẩm thấp...chả ai nói ai câu gì mà nước mắt lại giọt vắn giọt dài. Body bảo:
Ôi lao cụ lên cái đỉnh cao nhất của Udomxay rồi phang xuống là chết chứ gì?
Evil bẩu:
Vầng! Em nhìn thấy có cái đỉnh cao kia kìa!!! Rồi ả chỉ tay lên 1 đỉnh núi đằng xa, trên đỉnh núi còn thấy lấp ló một tòa tháp
Hai người ủn ỉn đi tìm tòa tháp
Chiếc Minsk trèo lên dốc cao trơn tuột... Đường lên núi tối mò mò không một ánh đèn... Mây thấp dăng khắp các con phố nhỏ phía dưới xa xa... Lúc này trời đã tối, ánh điện dần thắp lên trên những đại lộ buồn tẻ... Evil và Body lên đến đỉnh tòa tháp. Ở đó có ánh đèn điện đỏ thắp tỏ một gian nhà thấp. Các vị sư trẻ đang ê a đọc kinh. Tiếng đọc kinh chiều ngân nga trong hơi lạnh thấy gai gai sống lưng.
Hai đứa đi lên trên tháp, nhìn trọn Udomxay ở dưới. Mây trên núi mỗi lúc tràn về càng nhiều lấp đầy những con phố trũng. Bầu trời xanh thẫm giờ tràn về những đám mây đỏ rực...
Tiếng kinh chiều vãn thì loa của nhà chùa bật lên rì rầm một bài cầu kinh khác... vừa tao nhã vừa thoát tục
Evil đứng nhìn đất trời, tay buông thõng, chợt rỉ ra hai hàng lệ ướt má... Chả hiểu vì cái nhẽ gì. Vì nhớ nhà hay vì đã chán lang thang dật dẹo ở xứ người, Hay đơn giản tự nhiên lạc vào xứ xở thần tiên nơi cái bụi cái ẩm dính chặt vào người làm bất giác rùng mình thấy giống Hà Tây ( thuộc thủ đô Hà Nội nhà ả)
Ả đứng gạt nước mắt mấy chặp thì trời đã tối đen như mực. Muỗi đốt sưng hết cả chân. Tiếng cầu kinh giờ cũng như bị bóng tối bịt vào tai. NGhe chẳng thủng nổi nữa.
Body lúc này sau khi tác nghiệp xong xem chừng đã nguôi cảm giác muốn chết nên chạy ra an ủi người yêu. Body bảo:
-
Thôi mình không lao nhanh xuống, mình lao từ từ! Nếu xuống được chân dốc mà còn nguyên vẹn thì mình đi ăn tối
Evil lúc lắc cái đầu to đùng bảo:
Vầng! ăn ăn nghe hay ghê!!!
Thế là anh ả úp nồi cơm điện lên đầu, cẩn thận dẫm chân băng qua sân chùa ướt nhầy cỏ và bùn, đặng leo lên chiếc xe giờ đã rệu rã. Bật đèn nổ máy, tiếng máy xe lạc lõng giữa ngọn đồi làm các sư bất giác ho lên mấy cái để nhắc nhở rằng họ vẫn tỉnh táo. Ánh đèn xuyên qua màn sương mờ mờ... hai đứa dò dẫm xuống núi. Dốc trơn chiếc xe trượt mấy đợt, lúc vấp phải hòn gạch tí ngã... may có cái lốp xịn nên lại vật lên được...
Tiếng cầu kinh phát ra từ loa cứ bám ở sau lưng... mấy con đom đóm bay trong bụi cây ra cười hí hí...
Xuống được núi rồi vẫn ù lì cả người. Chả siêu thoát gì. Chưa kịp hoàn hồn thì lại lao ngay vào 1 cái quán ăn tối mà con mẹ bán quán trông như Ngưu Ma Vương giả gái., có đứa con gái trộn xa lát Lào thì rách bươm như cái giẻ cùi...
Bàn ghế cáu bụi... xe tải chạy qua ngoài đường tự dưng xóc lên hồng hộc...
LinhEvil tống cả chay Sky vào bụng vẫn chưa hết sợ. Đặng bảo Body:
- Ăn nhanh nhanh rồi về nhà khóa cửa lại chứ em sợ Udomxay bỏ cụ đi được
Body chả dám phản đối gì, nhét cả nắm xôi to đùng vào mồm, nuốt đánh ực 1 cái, mắt lồi to ra cả mấy phân, nghẹn ngào bảo:
ừ ình ề à...
Hai đứa thất thểu về nhà trọ. Trên màn hình máy game hiện lên chữ :
GAME IS ALMOST OVER!!! ( trò chơi suýt kết thúc)
Trong căn phòng trọ rèm hồng ghê hết cả người... Hai đứa để TV cả đêm ngủ lõm bõm...
Sáng hôm sau 6h đã dậy,. hai đứa ngồi trên giường. Body quay sang nhìn Evil rồi cả hai đứa cười hềnh hệch
Body bảo: -
Về cụ nhà đi, chả đi Luang Nam Tha nữa đâu
LinHEvil thoắt cái đã thấy đung đưa trên quạt trần, chân tay quặp vào cánh quạt la lối ầm ĩ -
đi về nhà đi đi về nhà đi nhà đi về đi đi đi nhà về
=))
Không nói không rằng loáng một cái đồ đạc đã xếp gọn đâu vào đấy... LinHEvil vẫn bám trên quạt trần kêu ầm ỹ:
- đi về nhà thôi
- đi về nhà thôi
Thật là kinh dị!
U với chả Đôm Xay!!!