What's new

Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi - Java gần, Bali xa, Sulawesi tít tắp

Hành trình trên xứ vạn đảo của tôi chỉ mang tính chất kể lể vì điểm đến đã quá quen thuộc, mức độ thông tin cung cấp cũng cũ kỹ và nghèo nàn vì những gì tôi biết thì các bạn trên phuot biết gấp 1000 lần. Các chuyến đi hoàn toàn không đúng nghĩa “phượt” vì chẳng mang tính chất phiêu lưu, không hề phủi bụi, rõ ràng chẳng có tí nào là phượt nhưng cứ hãy để tôi kể về Vạn đảo trong mắt tôi…

… là mưa rào Bali chợt đến chợt đi

Đảo Bali cùng cơn mưa rào trong đêm đón tôi mệt nhoài sau một ngày lăn lê nằm ngồi và hai chặng bay. Mệt chủ yếu vì chờ đợi nối chuyến tại LCCT – KL (sân bay mang tầm vóc bến xe này bây giờ đã trở thành quá khứ). Đại bản doanh của AirAsia vô cùng ấn tượng với những dãy hành lang ngoài trời hun hút từ máy bay đi vào nhà ga và ngược lại, luôn tấp nập hàng dài những hành khách tay xách nách mang ra vào liên tục. Rạc cẳng mới tới được terminal cũng là lúc đã thấu hiểu tại sao vé của AirAsia rẻ. Hải quan tại LCCT khá hiền hòa, chỉ hỏi 1-2 câu về lý do nhập cảnh là đóng dấu lăn tay rồi đi. Đỏng đảnh quen du lịch hưởng thụ như tôi lần đầu tiên trải nghiệm cảnh khổ phải ngồi bệt dưới sàn nhà ga vì ghế ít người nhiều, quán xá cũng không còn chỗ trống để có thể tạm nghỉ chân trong 4 tiếng chờ chuyến bay kế tiếp. Wifi free của LCCT chạy với tốc độ rùa 3 cẳng, gần như không thể lướt web. Tôi cứ lãng đãng sà vào các thể loại shopping chán chê lại tiếp tục rảo bước trước cửa Starbucks để canh ghế trống, vật vã hơn là ngồi luôn trước cửa để xài ké wifi, nhân duyên này giúp tôi có thêm người bạn phương xa, Reginna cô gái Indo gốc Hoa hoạt bát hồn hậu, sau khi nghe lịch trình thì Reginna cho tôi biết hung tin về núi lửa Kelud ở Đông Java tuôn trào, điều này ảnh hưởng đến cuộc hành trình của tôi sau này như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ. Ba bạn nhỏ đồng hành lại bay xen kẽ với tôi do không mua vé cùng lúc nên khi các bạn đến LCCT thì tôi lại tiếp tục một mình đến Bali trước.

Choáng ngợp với độ đẹp to sạch của sân bay Ngurah Rai – Denpasar Bali sau cú shock bến xe miền Tây LCCT cùng quyết định chỉ đổi đúng 20$ đủ tiền đi taxi về ks và mua sim đt vì tỷ giá tại sân bay quá thấp cho dù anh nhân viên đổi tiền đẹp trai có nhìn tôi bằng ánh mắt hồn hậu thân thương. Nhẹ lướt qua các quầy taxi sân bay vì tin tưởng vào khả năng tìm taxi Bluebird của mình. Dù bạn tôi (đang sống tại Jakarta) đã dặn đi dặn lại chỉ trả tối đa 50k cho đoạn đường từ sân bay về Kuta, nhưng anh taxi sân bay khăng khăng giá 100k. Taxi Bluebird giờ này lại không vào tận nhà ga đón khách còn tôi thì đã rã rời lúc 11h đêm nên đành gật đầu nhanh chóng. Co ro trong taxi, mưa ngoài trời vẫn tuôn và ánh nhìn của tôi cứ ngấu nghiến thu hết mọi điều mới lạ nơi xứ xa.

Cứ đi đi, đi rồi sẽ đến… Đến khi được nằm xoài trên giường khách sạn thì tôi mới thấu hiểu câu nói này hơn bao giờ hết. Chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân lên đất nước này, ít nhất là trong thời điểm ấy vì thật sự là tôi không hề có kế hoạch cho chuyến đi này, cuối cùng lại quyết định nhanh, vạch ra hành trình nhanh, đặt vé máy bay và khách sạn chỉ trong một buổi sáng trước ngày đi một tuần. Cho dù drap giường khách sạn có hơi đen và cũ, cho dù toilet hơi nhỏ và thiếu tiện nghi thì giờ đây tôi cũng đã ở trên xứ đảo thiên đường đã được đặt tên. Phải nói rõ tuy là thanh niên lâu năm nhưng tôi không có kinh nghiệm đi nước ngoài nhiều, mới lòng vòng vài nước Đông Nam Á phổ biến và chỉ đi cùng gia đình trong những chuyến du lịch hưởng thụ.


Đêm ấy mưa Bali dịu nhẹ làm tan chảy mọi mệt mỏi trong tôi…

Khách sạn nhỏ xinh, view từ phòng nhìn xuống mát rượi



…là hoàng hôn Bali nóng ấm bên bờ Ấn Độ Dương

Không thể nào quên được những ngày nắng vàng trải dài trên mọi nẻo đường chúng tôi qua, đối với tôi trời Bali chẳng đâu xanh hơn thế. Cho dù chúng tôi có thờ ơ khám phá Bali theo một cách lười nhác thì những ấn tượng về Bali cứ theo tôi suốt khắp mọi nẻo đường trên đất nước này, đi đến đâu nhìn thấy gì tôi cũng so sánh liên tưởng với những gì tôi đã gặp ở Bali, chắc có lẽ là do Bali là nơi đầu tiên tôi đặt chân khi đến xứ này.

Hoàng hôn cháy rực bên bờ Ấn Độ Dương là cảnh sắc đậm nét nhất mà tôi ghi được tại đây. Mặt trời ở đây hình như to hơn, nóng hơn mặt trời ở bất kỳ nơi nào khác. Lạ ở chỗ mặt trời xuống gần sát đường chân trời rồi mà vẫn thấy sáng, vẫn thấy ánh sáng của vầng thái dương đó tỏa lan. Tôi cứ đứng mãi trên vách núi đền Uluwatu mà tắm mình trong không gian ảo diệu dưới ánh hoàng hôn, sát ngoài kia là Ấn Độ Dương xanh màu ngọc biếc rầm rì vỗ vào vách đá.




Đến khi trời chưa kịp tối hẳn đã thấy ánh lửa bập bùng cùng tiếng trống của điệu múa kacak tiếp tục thổi hồn vào ngôi đền nằm cheo leo vách đá, nhỏ bé trước đất trời nhưng bao trăm nay nay vẫn mang trọng trách canh gác Bali khỏi linh hồn quỷ dữ từ phía đại dương. Kiến trúc cổng chẻ đôi này có thể bắt gặp ở bất kỳ nơi nào trên đảo, như là một thực thể không thể tách rời của Bali vậy.



Hoàng hôn trên Tanah Lot lại là một trải nghiệm tuyệt vời khác. Không choáng ngợp vì vách núi cao, nhưng lại sững sờ vì một phần linh thiêng của Bali lại có thể nằm chênh vênh giữa dòng thủy triều của biển cả. Đại dương mênh mông tràn ngập xung quanh, vừa ôm ấp vỗ về vừa truyền thêm sức mạnh thần thoại từ lòng biển khơi. Bản thân tôi cũng tràn ngập niềm tin khi dẫm chân trần trên đá, ngước nhìn lên ngôi đền mấy trăm năm tuổi mà nguyện cầu cho sự an vui tự tại đến với mình và người thân. Mặt trời buông mình xuống biển, vạn vật xung quanh thấm đẫm ánh vàng. Ngũ quan được vận dụng rõ nét, mắt ngắm tuyệt tác thiên nhiên, chân chạm sóng đá đại dương, mũi ngửi mùi biển mặn, tai nghe tiếng sóng đập tung bờ đá.



Còn sót gì nhỉ, à vị giác đang nhấm nháp bánh kue này. Vị gần giống với bánh ít hay bánh quy của miền Nam, đặc biệt hơn ở chỗ nhân bên trong lại là nước đường. Lủm nguyên cái bánh vào miệng, vỏ bột dẻo thơm cộng với vị dừa béo cùng tan ra, thấm vào nhân nước đường, cảm giác thiệt là Bali đó mà...

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Chào bạn.

Mình rất hay để ý đến những bài viết về Indonesia. Vì mình rất yêu ẩm thực và con người cũng như ngôn ngữ của đất nước này.
Hy vọng, bạn viết nhiều thật nhiều về những điều mà bạn biết, đã thấy qua, và nghe lấy để cùng chia sẻ đến mọi người nhé.

Góp vui với bạn cái này:

Kue (trong bhs Indonesia ) đã có nghĩa là: Bánh. Nên cái loại bánh mà bạn ăn không phải tên Kue, mà là một tên khác. Mình đã gửi hình cho những người bạn ở Bali nhưng vẫn chưa thấy hồi âm cho mình biết tên loại bánh này.

Phần, Pulau ( trong bhs Indonesia) đã có nghĩa là Đảo, nhưng thấy mọi người vẫn hay sử dụng là ''đảo pulau'' thành ra ''đảo đảo'' giống như ''Kê Gà'' Việt Nam mình vậy :D ...!!!!

Mình yêu nón Udeng và áo Batik nhất :D

Đúng là chuyên gia ngôn ngữ có khác, vì khi mình hỏi người dân địa phương bánh này gọi là gì thì họ chỉ nói là "kue", chắc họ cũng không muốn mình bị rối nên chỉ dùng từ chung để gọi.

Về những gì mình trải nghiệm trên đất Indo thì quả thực là sơ sài lắm, vì mình có nhiều hạn chế về mặt xông pha. Thôi thì nói được tới đâu thì nói hen, mong bạn tiếp tục theo dõi hành trình của mình.

Thích Batik thì đến Yogyakarta nha bạn, thủ phủ của Batik đó. Mình cũng có ý định mua batik về làm kỷ niệm, nhưng chưa gặp được chỗ bán hàng giá rẻ.
 
Last edited:
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Prambanan, cũng là một di sản thế giới của UNESCO tại Yogyakarta. Không rộng lớn nguy nga bằng Angkor, không được nhiều người chú ý đến bằng Borobudur dù ở rất gần nhau, Prambanan vẫn là một viên ngọc sáng minh chứng cho một thời huy hoàng rực rỡ của Hindu giáo trên đảo Java, và hiện tại thì Prambanan vẫn là kiến trúc Hindu giáo lớn nhất Đông Nam Á vì Angkor Wat lớn hơn, được xây dựng như là một công trình kiến trúc Hindu giáo lúc ban đầu nhưng sau này đã chuyển đổi thành đền thờ Phật giáo. Những ngày này Prambanan cùng mang số phận của Borobudur, tro bụi từ Kelud ở tận miền Đông Java bay đến phủ đầy và khách chỉ được tham quan đến vòng ngoài của các tháp, giá vé cũng giảm 30% vì sự bất tiện này. Tôi trả thêm 75k IDR để hướng dẫn viên giúp tôi hiểu nhiều hơn về kiến trúc và triết lý của công trình tôn giáo này. Những gì còn sót lại từ thế kỷ IX là các ngọn tháp chính trong tổng số 240 tháp lớn nhỏ của khu đền tháp này. Những cái tên Shiva, Brahma, Vishnu… rồi các khái niệm cao siêu hơn trong Hindu giáo và các tôn giáo khác cứ lướt qua tai tôi nhưng quả thực mà nói, tâm trí tôi ngay lúc đó chỉ tâm niệm một điều, khả năng của con người quả là vô tận, chỉ từ 4 hình khối T, L, Z và I mà dựng lên được những khối di sản kiến trúc văn hóa tôn giáo đồ sộ như thế này.




Mảnh ghép thời gian



Các tháp nhỏ xung quanh giờ chỉ còn lại thế này



Không đồ sộ bằng Angkor, nhưng Prambanan cũng là một phần đáng kể của lịch sử ngàn năm Hindu giáo



Đền Sewu, có phải là nàng đó chăng Rara Jongrang?



Dừa Indo thua xa dừa VN



Anh hướng dẫn viên nhiệt tình dẫn tôi đi xa hơn Prambanan, đến tận các ngôi đền Bubrah, Lumbung và Sewu ở trong cùng khu vực. Các ngôi đền này được xem là đền thờ Phật giáo cổ xưa nhất Indonesia và giờ đây đã đổ nát ít nhiều, hoang phế rêu phong, các bệ thờ bên trong trống rỗng vì tượng Phật bị mất cắp. Tiếc nuối ít nhiều cho những gì đã từng là hoàng kim trong quá khứ, tôi lại tiếp tục con đường lục lọi những miền xưa cũ.

Theo hợp đồng miệng khi thuê xe ban sáng thì bạn tài xế chỉ chở tôi đến Borobudur và Prambanan, nhưng trong đầu tôi lại chợt nhớ về vua cha Boko, người gắn liền với truyền thuyết Prambanan được xây dựng chỉ trong một đêm, tôi đánh liều hỏi xem bạn có thể chở tôi đến Ratu Boko được không và nhận được ngay sự đồng ý của bạn không chút do dự. Tôi để ý thấy đàn ông Indo rất hiền, các bạn tài xế từ Bali cho đến Jogja đều vui vẻ nhưng ít nói, chỉ khi nào tôi gợi chuyện hỏi han thì các bạn mới trả lời mặc dù tiếng Anh của các bạn cũng không tệ.

Truyền thuyết kể rằng hoàng tử Bandung Bondowoso đem lòng yêu công chúa Rara Jonggrang, con gái vua Boko. Nhưng làm sao công chúa có thể yêu và lấy một người đã giết cha mình và cướp luôn ngôi báu, nhưng với sứ mạng hòa hợp dân tộc, công chúa ra điều kiện nàng chỉ lấy Bandung nếu chàng có thể xây cho nàng 1000 ngôi đền chỉ trong một đêm. Bandung với sự giúp sức của đội quân âm hồn đã hoàn thành đến ngôi đền tháp thứ 999 thì công chúa sai người hầu nổi lửa giã gạo sát cung điện hòng đánh lừa họ rằng trời đã sáng. Đội quân âm binh vội vã rút lui, để lại Bandung bẽ bàng căm hận ra tay biến Rara Jongrang thành đá và chính nàng là ngôi đền thứ 1000 to đẹp nhất và theo truyền thuyết thì đây chính là đền Sewu.



Ratu Boko là cung điện còn sót lại của triều đại vua Boko, chỉ cách Prambanan 3km về phía nam, ẩn mình trên một ngọn đồi cao 200m có tầm nhìn bao phủ cả vùng Jogja rộng lớn, nhìn được toàn cảnh Prambanan và cả ngọn Merapi nổi tiếng cách đó không xa. Cung điện xưa nay chỉ còn là phế tích hoang tàn, vài kiến trúc bằng đá sót lại trơ trọi trên nền diện tích rộng lớn. Xa xa là cả một khu rừng xanh um nhưng tôi không dám mạo hiểm đi sâu vào đó mà chỉ thơ thẩn nhìn ngắm cảnh trí nơi đây. Khu này vắng khách du lịch hơn hẳn những điểm trước nên tôi cũng không dám nán ở lại lâu mà cũng chẳng có gì nhiều để săm soi.

Ratu Boko còn lại thế này đây








Một ngày dành cho những gì tiêu biểu nhất nơi đây đã lấy đi bao nhiêu sức lực tuổi già của tôi. Thành phố Jogja về đêm cũng lung linh hoa lệ, ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhất là tại phố đi bộ Malioboro khét tiếng. Khách sạn tôi ở cách mặt đường Malioboro đúng 38 bước chân, sau khi ghé vào tiệm massage thư giãn bằng Javanese massage, tôi hòa mình vào dòng người đi trẩy hội đêm cuối tuần. Phố Malioboro tràn ngập các loại hình chuyên chở chạy bằng cơm như becak (xe ba bánh đạp giống xe lôi) và andong (xe ngựa). Họ cần mẫn mời chào du khách nhưng cũng không nằn nì đeo bám nếu như bị từ chối. Dọc theo vỉa hè hai bên đường là các cửa hiệu và quầy hàng bán đủ loại sản phẩm như quần áo giày dép, hàng thủ công mỹ nghệ, đồ lưu niệm, và vô số các mặt hàng linh tinh khác rập khuôn nhau mà tôi chỉ lướt qua một đoạn nhỏ là đã hình dung ra được cả con đường. Giống y như mọi con phố đi bộ ở các nước khác, hàng hóa ở đây không có chất lượng cao, chỉ coi cho biết và nếu không có nhu cầu thực sự thì không nên sa đà.

Có ai chán mớ đời như tôi không, len lỏi lần mò đi tìm cho bằng được chỗ bán gudeg, một món truyền thống nổi tiếng của thành phố này, nhìn ngắm chán chê rồi bỏ vào mall ăn ở foodcourt. Tôi không kén ăn, nhưng quả thực là sau khi nhìn cái hỗn hợp sền sệt thịt nấu với mít non và các loại gia vị đó được người bán múc vào rổ tre có lót giấy dầu thì tôi bỏ cuộc khi chưa kịp bắt đầu. Nói về ẩm thực Indonesia thì tôi có nhiều lần bỏ cuộc lắm, hầu như tôi toàn ăn món các nước khác để đảm bảo năng lượng nạp vào đầy đủ và ngon miệng. Có ai để ý đến loại hình quán cơm padang phổ biến trên toàn đảo quốc này không, đặc trưng rất dễ nhận biết với tủ kính chất đầy các dĩa thức ăn đủ loại, thực khách chỉ cần ngồi vào bàn và các dĩa thức ăn sẽ được bày ra la liệt chung với cơm và đều là thức ăn halal, khách ăn món nào trả tiền món nấy. Tinh thần thực thụ của cơm padang là phải được ăn bằng một tay sau khi rửa tay trong chén nước chanh được quán chuẩn bị sẵn, cũng như các món này từ lúc nấu cho đến lúc ăn chắc hẳn rất lâu vì họ cứ nấu sẵn bày ra để đó. Tương tự giống vậy là nasi kapau, khác ở chỗ khách chọn trước món ăn rồi mới dọn ra, tôi chỉ thử loại hình ẩm thực này một lần duy nhất ở Bali và quả thực là rất khó ăn khi thức ăn đã nguội lạnh.
 
Last edited:
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Jogja nằm ở một trong những vùng tâm chấn thường xuyên bị ảnh hưởng nặng nề của động đất và núi lửa trên toàn đảo Java. Lần nghiêm trọng nhất là trận động đất tháng 5/2006, làm hơn 6000 người chết. Năm 2010, một núi lửa gần ngọn Merapi phun trào giết chết hơn 300 người, và theo dự đoán cứ 2-3 năm sẽ có 1 vụ phun trào nhỏ, 10-15 năm là một vụ lớn cho nên lời khuyên với những ai để mắt đến Yogyakarta là phải tranh thủ thời gian, hãy đến nơi đây ngay khi bạn có thể nhé!

Kraton, Taman Sari, Benteng Vredeburg cũng là những điểm đến nằm trong trung tâm thành phố được nhiều người nhắc đến nhưng tôi chỉ có chưa đầy 24h dành cho Jogja nên đành hẹn lần sau nếu có cơ hội quay trở lại.

Một ngày ở Jogja của tôi




Thông tin dành cho bạn nào muốn đi Prambanan và Borobodur bằng xe bus, tôi cũng lượm lặt được trên phuot và tripadvisor:

- Từ sân bay về phố Maliboro, đi xe bus tuyến 1A.
- Từ Malioboro, muốn đi Prambanan thì bắt xe bus TransJogja 1A (giá 3k IDR) thẳng một lèo là tới, đoạn đường chỉ có 17km.
- Từ Malioboro đi Borobudur thì bắt bus 2A đi Giwangan hoặc đến trạm Jombur bắt bus Cemera Tungan đến trạm Borobudur, xuống xe tại đền Mendut, từ đây có thể tiếp tục đi bộ xuyên qua đền Pawon và điểm cuối cùng là đền Borobudur. Ba đền này nằm trên một trục đường thẳng đường chim bay, đường chim đi bộ chắc có lẽ vòng vèo hơn chút đỉnh.
- Nếu muốn đi từ Borobudur thẳng sang Prambanan thì đi xe bus trở lại trạm Jombur, tại đây có xe đi thẳng Prambanan. Đến trạm cuối cùng, rẽ phải, đi thẳng là tới cổng Prambanan.
- Khách sạn Dafam Fortuna Malioboro 3* nhưng chất lượng phòng và dịch vụ khá tốt. Giá Agoda khoảng 40$/phòng Deluxe, phòng nhỏ nhưng mới và sạch sẽ, đủ tiện nghi. Check in/out nhanh, nhân viên vui vẻ tận tình. Có hồ bơi ngoài trời trên sân thượng. Tôi bỏ đi từ lúc 5h sáng nên không biết chất lượng ăn sáng thế nào. Lần sau có quay trở lại tôi nhất định cũng sẽ ở đây.



 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

… là Jakarta hỗn độn muôn màu sắc

Tạm biệt xứ quê Yogyakarta, tôi lên chốn thành đô đây. Vì cố gắng chọn chuyến bay sớm nhất trong ngày để tối đa hóa thời gian cho việc khám phá điểm đến, vừa nghe râm ran hồi kinh Qran lúc trời chưa sáng là tôi lại khăn gói trở ra sân bay Adisucipto. 1h5p sau tôi đã có mặt tại thủ đô của đất nước đông dân Hồi giáo nhất thế giới. Công sức tra cứu bao nhiêu thông tin trên mạng để có thể đi hết các điểm nổi bật tại Jakarta cũng như đặt khách sạn tại ngay khu trung tâm nhằm di chuyển giữa các nơi tham quan bằng đôi chân hoặc xe bus đã bị bạn tôi, người đang sống tại Jakarta, phá tan sạch sẽ bằng cách bắt bỏ tôi lên xe ô tô ngay tại sân bay sau khi gầm ghè với tôi rằng thì là mà có biết Jakarta nguy hiểm lắm không mà định lang thang một mình bằng phương tiện công cộng như thế.

Kết cục là Jakarta của tôi ẩn hiện qua làn kính xe, lúc nhanh vun vút lúc chậm chạp nhích từng mét một trên đường vì vấn nạn kẹt xe nổi tiếng. Jakarta lạ lẫm trong tôi với những người bán hàng rong trên đường cứ mãi len lỏi giữa dòng xe kẹt cứng để bán nước uống, tranh ảnh, bánh kẹo và nhiều món hàng khác mà xác suất bán được hàng hầu như rất thấp. Cả những thanh niên lao ra đường phố khi kẹt xe để tự điều tiết giao thông theo cách của họ nhằm giúp những chiếc xe hơi lưu thông dễ dàng hơn và nhận được từ chủ xe vài ngàn IDR. Dẫu biết ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới này, mưu sinh của người nghèo là vất vả nhưng chứng kiến những cảnh này tôi vẫn thấy một đất nước Indo đầy rẫy sự khốn khó trong mưu sinh cùng muôn vạn sự phân tầng trong xã hội. Kẹt xe đem lại sự bực bội, bất tiện cho người đi trên đường, nhưng cũng chính kẹt xe đem lại cơ hội kiếm tiền cho biết bao người dân sống bằng nghiệp đường phố. Tôi cám cảnh rồi chính tôi chẳng dám đối diện vào sự thật ấy bằng cách luôn né tránh ánh mắt mời mọc chào hàng của họ vì không muốn đem lại sự thất vọng cho họ khi họ mời mà tôi lại từ chối mua.

Bạn dẫn tôi đến quảng trường Fatihillah vì thấy tôi viết hoa tô đậm quán café Batavia trong cẩm nang hành trình của tôi. Tôi đi đến đâu, bạn lải nhải theo đến đó “thấy chưa, nhìn xung quanh đi, toàn là hiểm nguy tiềm tàng, không hiểu nổi sao lại có thể muốn đi một mình bằng xe bus…”. Trời ơi bạn ơi, bạn phải hiểu rằng nếu bạn không rảnh để chở tôi đi chơi thì tôi cũng phải đi một mình thôi chứ sao, tôi không lên kế hoạch như thế thì làm sao tôi dám mạnh bước làm kẻ độc hành nghiệp dư. Quảng trường Fatihillah nhuốm màu thời gian vẫn còn đọng lại vô vàn dấu tích thời thuộc địa 400 năm trước. Các tòa nhà hành chính tọa lạc quanh quảng trường thuở người Hà Lan còn gọi xứ này là Batavia vẫn vững chãi bền bỉ đi cùng năm tháng. Nơi đây bây giờ có bảo tàng, có quán café, có quảng trường rộng rãi làm nơi hóng mát giải trí cho người dân của một đất nước Indonesia độc lập. Cảm giác bâng khuâng và hân hoan khi được nhìn vào quá khứ để khẳng định hiện tại và ấp ủ hoài bão cho tương lai rộn lên trong tôi lại bị dập tắt khi bạn tôi chỉ vào cảnh nhếch nhác người xe các thể loại nhốn nháo tại ga tàu trung tâm của Jakarta, chỉ cách quảng trường Fatihillah vài bước chân, bạn nói đất nước này không có điều gì bình thường được cả, toàn những chuyện điên rồ mà cũng có thể xảy ra. Tôi chẳng buồn tranh cãi với bạn vì biết rõ bạn không thích nơi này nên mạnh miệng chê bai đủ thứ, tôi cứ lặng im chậm rãi thu hình cuộn phim Jakarta bằng mắt, bằng tai, bằng mọi giác quan có thể để rồi ngày sau, tôi có thể khoe khoang với tất cả mọi người rằng trên đảo Java có in dấu bước chân tôi.

Quảng trường Fatihillah



Mời các bạn trở về 300 năm trước, đạp vài vòng xe nhé



Cafe Batavia, chứng nhân của lịch sử



Lúc tôi đến được quảng trường Merdeka thì trời đã tối, cổng vào Monas Tower đã đóng cửa. Đành đứng trước cửa mà ngóng cổ lên ngắm nhìn ngọn lửa vàng ròng Monas đang rực cháy biểu trưng cho sự độc lập của đất nước này. Nhìn chếch qua ngọn cây thấp thoáng bóng tháp vàng của Mosque Istiqlah râm ran hồi kinh Qran buổi tối, tự đánh dấu trên Foursquare rằng mình đã đến đây, chuyến du ngoạn của tôi sơ sài một cách giản đơn. Đường phố Jakarta về đêm yên ắng, lại càng lộ rõ khoảng cách giữa giàu và nghèo, giữa văn minh và lạc hậu. Tôi nhìn thấy những người lao động chân tay tụ tập rất nhiều trên đường phố, họ lao động, họ nghỉ ngơi, họ vui chơi giải trí đều bàng bạc cùng sương gió nắng mưa thế thôi.




Ngày tiễn tôi, Jakarta lại mưa buồn bã. Buồn dâng nghèn nghẹn, máy bay cất cánh để lại trên đảo một phần trái tim tôi...

Thông tin phượt bụi cho thủ đô Jakarta đây, lượm lặt hết bao lâu rồi cuối cùng chẳng được vận dụng:
- Từ sân bay về Gambir Station bằng bus Damri thẳng một đường, đi khoảng 1 tiếng, từ Gambir station có thể đi bộ đến Jalan Jaksa, là khu backpacker của Jakarta. Nếu đi bằng taxi Blue bird về trung tâm Jakarta hết khoảng 150k IDR. Phố Jaksa dài chưa tới 1km, các hostel guesthouse nằm ẩn hiện phải chú ý kỹ mới nhìn thấy. Cảnh báo trước là bạn đừng mong tìm thấy một Đề Thám - Bùi Viện hay Khaosan trong lòng Jakarta.
- Những điểm có thể tham quan tại Jakarta: Monas Tower, Merdeka Square, đền Hồi giáo Itisqlal (lớn nhất SEA), chợ hoa Pasar Rawa Belong, quảng trường Fatahillah, quán cafe Batavia, chợ trời Surabaya, cầu Kota Intan... Cách đi như sau: Tại quảng trường Merdeka có National Museum, tham quan bảo tàng xong đến Monas Tower bằng cách xuống hầm bảo tàng, mua vé lên thang máy tham quan ngọn lửa bằng vàng của Monas Tower. Tiếp theo đi đến Emanuel Church và Freedom Memorial, rồi đến Catholic Cathedral và cuối cùng là Istiqlal Mosque. Từ Istiqlal lên ga tàu Juana, mua vé đi Kota sẽ đến quảng trường Hà Lan Fatihillah, vào cafe Batavia uống 1 ly cafe Java.
- Khách sạn Alila Jakarta, nằm kế bên quảng trường Merdeka, gần ga Gambir, từ sân bay chỉ cần đi bus Damri là tới nơi, có thể tham quan các điểm xung quanh quảng trường trong tầm chân đi bộ. 4*, hơi cũ kỹ một chút nhưng vẫn sạch đẹp. Ăn sáng đa dạng ngon miệng. Giá Agoda 90$/phòng Deluxe. Phong cách kiến trúc hiện đại tối giản hóa.
- Khách sạn Arayaduta, cũng rất gần quảng trường Merdeka, chéo góc đối xứng với ks Alila Jakarta. 4*, phong cách kiến trúc cầu kỳ hơn, cũng có tuổi đời hơi lâu năm nhưng vẫn duy trì dịch vụ tốt. Giá Agoda 100$/phòng Double Deluxe. Ăn sáng tương đối dở.
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

… là Tangerang xanh màu lá và đang hối hả dựng xây

Sân bay Soekarno-Hatto lại đón bước chân tôi trở lại xứ vạn đảo lần thứ hai sau lần đầu 6 tháng, và lần này tôi tìm đến Tangerang, một thành phố lớn thuộc tỉnh Banten cách thủ đô Jakarta 30km về phía Tây Java, hiện tại là đô thị lớn thứ sáu trên toàn cõi Indonesia. Banten cũng là thủ phủ của sân bay quốc tế Soekarno-Hatta, phục vụ cho Jakarta và các vùng lân cận.

Những ngày Tangerang là những ngày nhàn tản, ngày ngày khám phá nơi này theo một cách rất “tôi”, tức là làm biếng đó, tôi sẵn sàng bỏ ra hàng giờ ngồi quán café cạnh cổng trường đại học cốt chỉ để thỏa ý thích ngắm nhìn vẻ đẹp thanh tân tươi mới của các bạn trai gái sinh viên. Tôi nhìn thấy được sự hồ hởi vươn tới một ngày mai tươi sáng nơi các bạn trẻ này, họ đại diện cho một thế hệ trẻ của đất nước. Sự đa dạng trong sắc tộc và tôn giáo tạo nên một dân tộc Indonesia đầy màu sắc như kính vạn hoa.

Dân số chủ yếu nơi đây là người gốc Hoa nhưng điều làm tôi vô cùng ngạc nhiên là họ không sử dụng tiếng Hoa để giao tiếp với nhau trong cộng đồng của riêng họ như mọi người Hoa trên thế giới vẫn làm. Lần mò trên internet tôi đọc được thông tin về một cuộc bạo động đẫm máu do kỳ thị người Hoa tại Indonesia vào năm 1998 và khu vực này cũng chịu cảnh tang thương, chính ngay cái mall tôi đi hàng ngày cũng có hàng trăm người bị chết cháy trong đó. Không bàn sâu về vấn đề này nhưng những gì trong quá khứ dường như đã khép lại thật chặt, để bây giờ tôi chỉ cảm nhận được một Tangerang bình yên đang phát triển.



Việc chưa bao giờ được bước chân vô đền thờ Hồi giáo thôi thúc tôi tìm đến một thánh đường nằm khuất trong khoảng xanh kề cận nơi tôi ở. Chẳng biết đường, tôi cứ nhắm hướng rẽ lối mà đi. Càng vào sâu càng heo hút, chắc mẩm mình đi giữa trời trưa nắng, an toàn chán. Vào đến nơi thì tôi thẽ thọt đi một vòng xung quanh vì bên trong đang giờ nghỉ trưa, mà ô kìa lạ chưa sao chẳng thấy bóng dáng phụ nữ nào. Toàn các anh các chú công nhân, người bán hàng rong nằm ngồi la liệt. Họ đưa mắt nhìn tôi cũng như tôi nhìn họ, dò xét một cách thờ ơ. Tôi chỉ dám ngồi ở bậc thềm ngoài sân, nấn ná tìm hiểu xung quanh bằng con mắt tò mò mãi cho đến hết giờ trưa, họ tản mát trở lại với công việc thì tôi cũng đi. Vậy là ý định chứng kiến buổi lễ đọc kinh cầu nguyện vẫn chưa xong, lần sau sẽ cố gắng được mục kích. Suốt những ngày sau đó, bạn tôi không ngớt càm ràm vì sự coi thường an nguy cho bản thân của tôi, bạn nói bạn sinh ra và lớn lên tại đất nước Hồi giáo nhưng chưa bao giờ bạn có ý định bước vào một masjid nằm trong chốn hẻo lánh như tôi đã làm. Biết sao được bạn ơi, tôi nằm trong nhóm người điếc không sợ súng mà.

Đền thờ Hồi giáo xanh xanh lọt giữa rừng xanh là nơi tôi đã tìm đến



Là một thành phố công nghiệp đang phát triển nên đi khắp Tangerang toàn là các dự án đang mọc lên, rất nhiều công trường xây dựng nhà ở, căn hộ, bệnh viện, trường học khắp nơi nhưng vẫn không thể át đi màu xanh che phủ của các mảng vườn và rừng trong phố. Những ngày tôi ở đây lúc nào sương mù cũng dày đặc nên tôi lại càng cảm kích màu xanh nơi đây. Nắng hanh hao dịu nhẹ, ngày ngày tôi cất bước qua từng con phố, mỗi một kỷ niệm nơi này sẽ luôn nằm sâu trong đáy tim tôi, ngọt lắng.



Vì Tangerang không phải là điểm du lịch nên rất ít thông tin cụ thể tìm thấy được trên mạng, khách du lịch chỉ ghé qua Tangerang nếu họ cần trung chuyển tại Jakarta và muốn ở gần sân bay. Tôi chỉ có thể cung cấp thông tin về các shopping mall và quán ăn tại khu vực này thôi, ai cần thì hỏi nhé.

Những ô màu đô thị



Các khu đô thị mới có kiến trúc này rất nhiều



Tôi tự đặt cho Tangerang là "my green city"

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

… là Bandung lộng gió cao nguyên, đỏ màu dâu tây, xanh màu hồ núi lửa

Cuối tuần rảnh rỗi, tôi quyết định chọn Bandung thêm vào danh mục du ngoạn. Khởi hành từ 6h sáng, đi bằng đường cao tốc Tangerang – Jakarta – Bandung mà cũng phải gần trưa mới đến cho quãng đường 180km, mà nếu thông thoáng thì chỉ cần 2h30p. Nói thêm về giao thông ở Indonesia, tốc độ tối đa cho phép trên đường là 100km/h (giống ở VN) nhưng tôi chẳng thấy xe nào chạy dưới tốc độ đó cả, hầu hết đều phóng nhanh vượt ẩu, xe hai bánh lại không có làn riêng nên cứ đi lẫn vào các làn xe ô tô nhìn thót tim y như phim hành động.


Bandung mát mẻ và nắng đậm mặc dù chỉ cao gần 800m so với mực nước biển. Đi dọc phố Bandung thấy dân địa phương ai cũng mặc áo khoác giống như người Đà Lạt vậy, lạnh hay không lạnh vẫn áo len áo khoác đầy đủ. Là tỉnh lỵ của tỉnh Đông Java và là thành phố đông dân thứ 3 trên toàn quốc nên Bandung cũng không thoát khỏi cảnh xe cộ xếp hàng nối đuôi nhau trên đường. Cũng có nhiều kiến trúc thời thuộc địa, cũng vườn bắp cải, đồi chè, trang trại trồng dâu gợi lên nỗi nhớ về Đà Lạt và tôi lập tức liên tưởng đến vùng Bedugul cao cao trên đảo Bali nơi có hồ Bretan và đền Ulun Danu. Phó thác hoàn toàn cho bạn tôi việc vận chuyển hành khách, tức là lái xe chở tôi, tôi cứ mải ngắm nhìn những trang trại dâu và rau củ vút qua tầm mắt. Cách họ trồng cây dâu vào những túi đất cao thật là ấn tượng và khéo léo, trái dâu chỉ việc đu tòng teng ngoài không khí để tung tẩy lớn lên mà không hề lấm chút bụi đất, kết quả khi thu hoạch được trái dâu sạch đẹp xinh yêu vô cùng. Tại sao nông dân ở Đà Lạt lại không nghĩ ra cách này nhỉ, mà cứ trồng dâu trên luống sát mặt đất, khi thu hoạch vừa mỏi lưng lại có trái dâu chất lượng không cao.



Điểm nhấn tại Bandung trong tâm trí tôi là hồ núi lửa Kawah Putih. Từ trung tâm Bandung đi thêm 50km lên tới độ cao hơn 2400m (cao hơn Lang Biang 2167m rồi) là một màu xanh ngọc lam của mặt hồ trải rộng trên diện tích không lớn hơn Hồ Xuân Hương, được bao quanh bởi vành đai núi lửa Patuha (hình như) chưa một lần được tuôn trào. Từ cổng khu du lịch muốn lên đến nơi phải đi bằng xe chuyên dụng của khu du lịch với giá 20k IDR/khách hoặc có thể tự lái xe của mình lên nhưng phải trả phí rất cao 150k IDR/xe + vé vào cổng. Đường lên núi ngoằn ngoèo và dốc đứng y như Lang Biang vậy cho nên chúng tôi tự an ủi với nhau đã quyết định đúng đắn khi đi xe chuyên dụng mặc dù bị nhồi nhét và xe toàn là sắt ngồi ê mông chết đi được. Cảnh sắc vỡ òa ra trước mắt khi tôi được nhìn thấy hồ núi lửa lần đầu tiên trong đời. Nhìn lên đỉnh núi thấy có viewpoint cao cao nên tôi đoán có đường trekking lên đó nhưng thôi điều đó không giành cho tôi. Đối với tôi được đứng cạnh mặt hồ nước xanh ngọc lam pha lẫn vàng chanh dưới trời xanh mây trắng, lèn thật chặt trong phổi mùi sulfur đậm đặc kia đã là quá mãn nguyện rồi.









Một hoạt động rất được khách du lịch yêu thích tại Bandung đó là lùng sục mua sắm quần áo tại các factory outlet (giống như đồ xuất khẩu ở VN vậy) nhưng tôi không mấy hứng khởi vì nghe nói cũng chỉ có các nhãn hiệu bình dân và chất lượng không cao nên thôi tạm biệt Bandung nhé. Cho tới giờ phút này thì dâu Bandung là loại dâu ngon nhất mà tôi từng được ăn, vừa to mềm, vừa ngọt mọng, tôi tham lam nhai trọn nửa ký trước khi đi ngủ và kết quả là phải lăn lộn mãi mới ngủ được vì nạp quá nhiều vitamin C.

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

… lại là Jakarta thấp cao lẫn lộn

Lần này có thêm hai gạch đầu dòng quan trọng trong từ điển Jakarta của tôi, đó là khu backpacker Jalan Jaksa và biển Ancol. Cả hai đều là nỗi thất vọng nhè nhẹ.

Cứ ngỡ sẽ được nhìn thấy phần nào của Kuta hoặc ít nhất cũng được một góc phố Đề Thám – Bùi Viện nhưng hỡi ơi tôi thất vọng tràn trề. Jalan Jaksa dài chưa tới 1km, cũng ở vị trí trung tâm nhưng sao mà nghèo nàn đơn điệu. Tôi đến vào ngày cuối tuần là đã đông vui nhộn nhịp hơn rồi đó, lèo tèo vài ba quán pub, thấp thoáng các nhà trọ guesthouse nằm lẩn khuất im lìm. Hàng rong quán ăn cũng không đa dạng và xôm tụ như đa phần các khu phố backpacker mấy nước trong khu vực. Các dịch vụ khác cho khách du lịch cũng gần như thiếu vắng. Vì Jakarta là thủ đô của một đất nước Hồi giáo hay vì không phải là điểm đến hấp dẫn cho khách du lịch? Hay do tôi ngu ngơ chả biết gì nên không nhìn được xuyên suốt? Beer Bintang lớn giá 40k IDR, vừa ngồi uống vừa cho muỗi ăn, uống xong chai beer là muỗi no tôi xong nhiệm vụ đi về, hẹn không ngày gặp lại.

Jakarta về đêm, Jalan Jaksa lẫn trong màn đêm này, mờ nhạt không bóng hình




Là xứ vạn đảo, bao quanh toàn là nước biển, vậy mà người dân Jakarta phải tận hưởng một thứ mà tôi không biết có nên gọi là biển hay không. Ancol Dreamland, mua vé vào cửa hết 25k IDR/người. Họ cất công xây một khu vui chơi công viên sinh thái với nhiều hoạt động vui chơi giải trí cho mọi lứa tuổi mọi thành phần, nhưng yếu tố chính là biển thì vô cùng chán nản vì không có bãi cát dài, biển không có sóng và lại chẳng có màu xanh. Đê chắn sóng được xây cách bờ rất gần, tạo thành một bãi biển nước tù màu xám xịt. Vậy mà vào ngày cuối tuần có rất đông gia đình đến vui chơi, picnic trên bờ và nhào xuống cái bãi biển ấy mà tắm mà nô đùa. Xem biển của họ xong tôi thấy yêu biển Việt Nam mình quá.

Biển Ancol đây, thật sự được gọi là biển chăng? Nắng chói quá nên đt tôi chụp ảnh chẳng ra hồn.









Vẫn là một Jakarta tầng thấp tầng cao xen lẫn vào nhau, sự phân cực giữa văn minh sang trọng và nghèo kém nơi đây cũng chẳng khác gì các đất nước khác, rõ rệt và khắc nghiệt khôn cùng. Đi để rồi nhìn thấy thế giới ngoài kia rộng lớn, càng trải nghiệm càng thấy lấp lánh những sắc màu cuộc sống. Đi để rồi quay về và nhận ra rằng, ngoài những khi rong chơi nơi xứ lạ, nơi bình yên nhất dành cho tôi vẫn luôn là vòng tay gia đình người thân và bè bạn.

Tạm biệt xứ vạn đảo, tôi vẫn luôn dành một phần trái tim tôi cho nơi ấy, hẹn ngày không xa tôi sẽ trở lại tiếp tục khám phá những nẻo đường.



Sân bay Soekarno-Hatto sẵn sàng làm dịu nỗi lòng kẻ cất bước rời xa





P/S: …là đôi bàn tay ru ngủ

Massage ở xứ này quả là thần tiên. Tôi đi đến đâu là nhào đi tìm quán massage ở đó, chủ yếu là do nhu cầu phục hồi tấm thân rệu rã sau những giờ lang thang. Từ Balinese massage cho đến Javanese massage, từ massage chân cho đến massage toàn thân, đủ các thể loại spa sang trọng, sang vừa vừa và không sang miếng nào. Kết quả nhận được đều tuyệt vời như nhau. Cung cách Balinese massage nhẹ nhàng, sử dụng các đầu ngón tay để thư giãn cho toàn cơ thể. Môn phái Javanese bạo lực hơn, sử dụng các đốt ngón tay và gan bàn tay, tạo ra cơn đau mới để lấn áp vết đau cũ. Bản thân tôi thích những loại này hơn là Thai massage do có tính nhân văn cao hơn, Thai massage nhìn vào cứ tưởng mình đang bị đánh. Giá cả dao động từ 70k-400k IDR tùy độ cao cấp của tiệm và tùy gói dịch vụ. Ở Jakarta có một chỗ massage thư giãn mà tôi rất thích, trong mall Mangga Dua gần khu Kota, lầu 3 lầu 4 gì đó, chỉ tốn 50k IDR là có được 60p massage vai, chân thư giãn, tỉnh ngủ như tôi mà chỉ cần tới phút thứ 6 là trúng huyệt ngủ thẳng cẳng rồi đó. Tôi yêu thích trải nghiệm, và massage là loại hình mà tôi trải nghiệm chẳng bao giờ biết chán.

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Để chuẩn bị cho chuyến Bali năm sau, tôi tìm hiểu khá nhiều về Indo, giờ mới hiểu, tại sao bpkvn lại đi Indo nhiều đến vậy.
Đã từng đến Jakarta du lịch, và dù không có gì nhiều đề khám phá tại nơi được gọi là trái sầu riêng của Java, của xứ sở vạn đảo, nhưng nói thật là tôi thích đi Indo, tự hứa với lòng sẽ quay lại Indo nhiều lần nữa.
Sẽ là Bali 2015!
Sẽ là Yogyakarta 2016?
Sẽ là Sulawesi 2017?
Không thể biết chắc điều gì, nhưng chắc chắn, sẽ đến Indo nhiều hơn 2 lần.

Hy vọng rằng với lòng yêu thích của bạn thì bạn sẽ có cơ hội khám phá cặn kẽ tường tận hơn mình. Mình toàn đi theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, cái gì cũng thoáng qua nên cảm nhận vẫn còn mờ nhạt lắm.

Mình mong được quay trở lại cùng Surabaya và Bali (thêm một lần nữa). Sulawesi hơi xa xôi hẻo lánh, mình chưa dám đặt ra mục tiêu cho nơi đó.
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Đúng là chuyên gia ngôn ngữ có khác, vì khi mình hỏi người dân địa phương bánh này gọi là gì thì họ chỉ nói là "kue", chắc họ cũng không muốn mình bị rối nên chỉ dùng từ chung để gọi.

Về những gì mình trải nghiệm trên đất Indo thì quả thực là sơ sài lắm, vì mình có nhiều hạn chế về mặt xông pha. Thôi thì nói được tới đâu thì nói hen, mong bạn tiếp tục theo dõi hành trình của mình.

Thích Batik thì đến Yogyakarta nha bạn, thủ phủ của Batik đó. Mình cũng có ý định mua batik về làm kỷ niệm, nhưng chưa gặp được chỗ bán hàng giá rẻ.

Trời bạn cứ nói quá không. Mình chỉ là người đam mê và học ngôn ngữ này thôi. Chiều nay bạn mình hồi âm thì mình dịch ra như thế nay:

''Đây là, một loại bánh đặc biệt ở vùng Bali. Được xem là loại bánh cộng đồng vì nó có thể tìm được khắp nơi trên đảo này. Tên là ''Klepon'', thành phần ở trong là một loại đường đỏ được nấu chảy ra, và da của nó được phủ bởi vụn dừa''.

Không biết đúng như bạn ăn không?.
Mà nhìn thấy ngon quá.
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Trời bạn cứ nói quá không. Mình chỉ là người đam mê và học ngôn ngữ này thôi. Chiều nay bạn mình hồi âm thì mình dịch ra như thế nay:

''Đây là, một loại bánh đặc biệt ở vùng Bali. Được xem là loại bánh cộng đồng vì nó có thể tìm được khắp nơi trên đảo này. Tên là ''Klepon'', thành phần ở trong là một loại đường đỏ được nấu chảy ra, và da của nó được phủ bởi vụn dừa''.

Không biết đúng như bạn ăn không?.
Mà nhìn thấy ngon quá.

Đúng là nó rồi đó Thịnh (đoán đại tên em là vậy (đoán đại tuổi luôn, nhỏ hơn mình là cái chắc hihi)).

Em ở miền Tây chắc là biết bánh ít bánh quy mà phải không, klepon có vỏ y chang như vậy nhưng nhân bên trong là nước đường nên khi ăn tạo ra sự ngạc nhiên thích thú vô cùng.

Chị thấy ở Malacca, Malaysia cũng có bánh tương tự gọi là onde onde, nhân đường đỏ gula đặc sản Malacca, không biết có họ hàng gì với nhau không ha.

Đoán chắc là em học chuyên ngành tiếng BHS Indo phải không?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,139
Bài viết
1,173,929
Members
191,964
Latest member
360Marco
Back
Top