What's new

Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi - Java gần, Bali xa, Sulawesi tít tắp

Hành trình trên xứ vạn đảo của tôi chỉ mang tính chất kể lể vì điểm đến đã quá quen thuộc, mức độ thông tin cung cấp cũng cũ kỹ và nghèo nàn vì những gì tôi biết thì các bạn trên phuot biết gấp 1000 lần. Các chuyến đi hoàn toàn không đúng nghĩa “phượt” vì chẳng mang tính chất phiêu lưu, không hề phủi bụi, rõ ràng chẳng có tí nào là phượt nhưng cứ hãy để tôi kể về Vạn đảo trong mắt tôi…

… là mưa rào Bali chợt đến chợt đi

Đảo Bali cùng cơn mưa rào trong đêm đón tôi mệt nhoài sau một ngày lăn lê nằm ngồi và hai chặng bay. Mệt chủ yếu vì chờ đợi nối chuyến tại LCCT – KL (sân bay mang tầm vóc bến xe này bây giờ đã trở thành quá khứ). Đại bản doanh của AirAsia vô cùng ấn tượng với những dãy hành lang ngoài trời hun hút từ máy bay đi vào nhà ga và ngược lại, luôn tấp nập hàng dài những hành khách tay xách nách mang ra vào liên tục. Rạc cẳng mới tới được terminal cũng là lúc đã thấu hiểu tại sao vé của AirAsia rẻ. Hải quan tại LCCT khá hiền hòa, chỉ hỏi 1-2 câu về lý do nhập cảnh là đóng dấu lăn tay rồi đi. Đỏng đảnh quen du lịch hưởng thụ như tôi lần đầu tiên trải nghiệm cảnh khổ phải ngồi bệt dưới sàn nhà ga vì ghế ít người nhiều, quán xá cũng không còn chỗ trống để có thể tạm nghỉ chân trong 4 tiếng chờ chuyến bay kế tiếp. Wifi free của LCCT chạy với tốc độ rùa 3 cẳng, gần như không thể lướt web. Tôi cứ lãng đãng sà vào các thể loại shopping chán chê lại tiếp tục rảo bước trước cửa Starbucks để canh ghế trống, vật vã hơn là ngồi luôn trước cửa để xài ké wifi, nhân duyên này giúp tôi có thêm người bạn phương xa, Reginna cô gái Indo gốc Hoa hoạt bát hồn hậu, sau khi nghe lịch trình thì Reginna cho tôi biết hung tin về núi lửa Kelud ở Đông Java tuôn trào, điều này ảnh hưởng đến cuộc hành trình của tôi sau này như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ. Ba bạn nhỏ đồng hành lại bay xen kẽ với tôi do không mua vé cùng lúc nên khi các bạn đến LCCT thì tôi lại tiếp tục một mình đến Bali trước.

Choáng ngợp với độ đẹp to sạch của sân bay Ngurah Rai – Denpasar Bali sau cú shock bến xe miền Tây LCCT cùng quyết định chỉ đổi đúng 20$ đủ tiền đi taxi về ks và mua sim đt vì tỷ giá tại sân bay quá thấp cho dù anh nhân viên đổi tiền đẹp trai có nhìn tôi bằng ánh mắt hồn hậu thân thương. Nhẹ lướt qua các quầy taxi sân bay vì tin tưởng vào khả năng tìm taxi Bluebird của mình. Dù bạn tôi (đang sống tại Jakarta) đã dặn đi dặn lại chỉ trả tối đa 50k cho đoạn đường từ sân bay về Kuta, nhưng anh taxi sân bay khăng khăng giá 100k. Taxi Bluebird giờ này lại không vào tận nhà ga đón khách còn tôi thì đã rã rời lúc 11h đêm nên đành gật đầu nhanh chóng. Co ro trong taxi, mưa ngoài trời vẫn tuôn và ánh nhìn của tôi cứ ngấu nghiến thu hết mọi điều mới lạ nơi xứ xa.

Cứ đi đi, đi rồi sẽ đến… Đến khi được nằm xoài trên giường khách sạn thì tôi mới thấu hiểu câu nói này hơn bao giờ hết. Chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân lên đất nước này, ít nhất là trong thời điểm ấy vì thật sự là tôi không hề có kế hoạch cho chuyến đi này, cuối cùng lại quyết định nhanh, vạch ra hành trình nhanh, đặt vé máy bay và khách sạn chỉ trong một buổi sáng trước ngày đi một tuần. Cho dù drap giường khách sạn có hơi đen và cũ, cho dù toilet hơi nhỏ và thiếu tiện nghi thì giờ đây tôi cũng đã ở trên xứ đảo thiên đường đã được đặt tên. Phải nói rõ tuy là thanh niên lâu năm nhưng tôi không có kinh nghiệm đi nước ngoài nhiều, mới lòng vòng vài nước Đông Nam Á phổ biến và chỉ đi cùng gia đình trong những chuyến du lịch hưởng thụ.


Đêm ấy mưa Bali dịu nhẹ làm tan chảy mọi mệt mỏi trong tôi…

Khách sạn nhỏ xinh, view từ phòng nhìn xuống mát rượi



…là hoàng hôn Bali nóng ấm bên bờ Ấn Độ Dương

Không thể nào quên được những ngày nắng vàng trải dài trên mọi nẻo đường chúng tôi qua, đối với tôi trời Bali chẳng đâu xanh hơn thế. Cho dù chúng tôi có thờ ơ khám phá Bali theo một cách lười nhác thì những ấn tượng về Bali cứ theo tôi suốt khắp mọi nẻo đường trên đất nước này, đi đến đâu nhìn thấy gì tôi cũng so sánh liên tưởng với những gì tôi đã gặp ở Bali, chắc có lẽ là do Bali là nơi đầu tiên tôi đặt chân khi đến xứ này.

Hoàng hôn cháy rực bên bờ Ấn Độ Dương là cảnh sắc đậm nét nhất mà tôi ghi được tại đây. Mặt trời ở đây hình như to hơn, nóng hơn mặt trời ở bất kỳ nơi nào khác. Lạ ở chỗ mặt trời xuống gần sát đường chân trời rồi mà vẫn thấy sáng, vẫn thấy ánh sáng của vầng thái dương đó tỏa lan. Tôi cứ đứng mãi trên vách núi đền Uluwatu mà tắm mình trong không gian ảo diệu dưới ánh hoàng hôn, sát ngoài kia là Ấn Độ Dương xanh màu ngọc biếc rầm rì vỗ vào vách đá.




Đến khi trời chưa kịp tối hẳn đã thấy ánh lửa bập bùng cùng tiếng trống của điệu múa kacak tiếp tục thổi hồn vào ngôi đền nằm cheo leo vách đá, nhỏ bé trước đất trời nhưng bao trăm nay nay vẫn mang trọng trách canh gác Bali khỏi linh hồn quỷ dữ từ phía đại dương. Kiến trúc cổng chẻ đôi này có thể bắt gặp ở bất kỳ nơi nào trên đảo, như là một thực thể không thể tách rời của Bali vậy.



Hoàng hôn trên Tanah Lot lại là một trải nghiệm tuyệt vời khác. Không choáng ngợp vì vách núi cao, nhưng lại sững sờ vì một phần linh thiêng của Bali lại có thể nằm chênh vênh giữa dòng thủy triều của biển cả. Đại dương mênh mông tràn ngập xung quanh, vừa ôm ấp vỗ về vừa truyền thêm sức mạnh thần thoại từ lòng biển khơi. Bản thân tôi cũng tràn ngập niềm tin khi dẫm chân trần trên đá, ngước nhìn lên ngôi đền mấy trăm năm tuổi mà nguyện cầu cho sự an vui tự tại đến với mình và người thân. Mặt trời buông mình xuống biển, vạn vật xung quanh thấm đẫm ánh vàng. Ngũ quan được vận dụng rõ nét, mắt ngắm tuyệt tác thiên nhiên, chân chạm sóng đá đại dương, mũi ngửi mùi biển mặn, tai nghe tiếng sóng đập tung bờ đá.



Còn sót gì nhỉ, à vị giác đang nhấm nháp bánh kue này. Vị gần giống với bánh ít hay bánh quy của miền Nam, đặc biệt hơn ở chỗ nhân bên trong lại là nước đường. Lủm nguyên cái bánh vào miệng, vỏ bột dẻo thơm cộng với vị dừa béo cùng tan ra, thấm vào nhân nước đường, cảm giác thiệt là Bali đó mà...

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi



Mãi không thể nào quên được bữa ăn này tại sân bay. Sau khi trả tiền taxi, đóng lệ phí hành khách thì trong túi còn đúng 95k IDR, định chờ lên máy bay ăn luôn nhưng đói hoa mắt rồi, lại thèm cafe nên thôi ăn vậy. Cẩn thận xem giá menu và chọn đúng món cho vừa số tiền còn lại nhưng quên cộng thêm 15% thuế và phí phục vụ thế là thiếu đúng 900 đồng. Mắc cỡ quá bảo em nhân viên thôi tui trả thẻ vậy, em ấy nhìn vào đống tiền mặt trên tay mình rồi bảo no no chị thiếu có 900 đồng thôi hả, không sao hết, chúc chị ngon miệng. Cảm ơn em, em đã cho tôi niềm vui nho nhỏ khi lòng đang sầu não phút chia xa. Có thêm lý do để yêu đất nước và con người nơi đó.
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

vé borobodur mà 20$ mắc thật, dạo 1 vòng hết 420.000 vnđ

Quy đổi ra tiền VND thì đúng là mắc thiệt, nhưng giá trị được nhìn ngắm và chiêm bái những di sản văn hóa thì là vô giá. Một khi đã xách túi lên đường thì những chi phí này coi như là bắt buộc để hành trình thêm hoàn hảo vậy.

Vé vào cửa tham quan các di sản văn hóa tại VN cũng đắt đỏ không kém đâu, ở Huế mà đi một vòng Thành nội và các lăng tẩm thì mỗi người tốn không dưới 200k tiền vé. Âu cũng là góp phần tôn tạo và giữ gìn di tích, còn việc những người có trách nhiệm làm công tác đó như thế nào thì miễn bàn nha :D
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Hehe, nghe chị nói mới thấy đúng. Em sang Thái, hay Sing, định vào xem thủy cung của họ ntn, nhưng giá vé toàn vài trăm nghìn, em về xem thủy cung ở Nha Trang vậy.
Nói vui vậy thôi, chứ em thấy đi thăm mấy cái thủy cung mà trả từng đó tiền, em k đi, chứ còn di sản thì mất từng đó tiền cũng đáng chứ.
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

IMG_10551.jpg


hùng vĩ thật. đứng chỗ này mà hóng gió cảm giác mí phiêu
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

...ẩm thực trên từng cây số

Đã kén ăn lại còn ăn ít nên số lượng các món ăn bản địa tôi thử rất ít, phần nhiều tôi cứ chọn các món Hoa, Thái cho chắc ăn dù có lòng ham mê trải nghiệm. Thực ra món ăn Indo không khó ăn so với món các nước khác nhưng cũng không thật sự đặc sắc để được vang danh trên bản đồ ẩm thực thế giới. Đa phần là vị mặn và cay lấn át, rất ít khi gặp được vị ngọt hay chua. Ngoài hàng quán, họ gần như không sử dụng chén và đũa, chỉ có dĩa và muỗng nĩa, không biết trong bữa cơm gia đình họ thì thế nào. Sơ lược những gì thuộc về vị giác trên xứ vạn đảo mà tôi đã nếm qua chót lưỡi đầu môi.

@Bali. Sườn nướng kiểu Mỹ. Ăn y chang ở Alfresco VN. Giá cả cũng không quá đắt tại nhà hàng sang chảnh. Phần rib này giá 150k IDR thôi.



@Tangerang. Dĩa cơm thập cẩm này nhìn là thấy không ngon rồi phải không? Mà cũng không rẻ, cả cơm cả nước hết 45k.



@Jakarta. Bữa ăn sang chảnh tại thủ đô, nhưng lại ăn món Malay và Sing



@Yogyakarta. Không nhớ tên món tráng miệng này, chỉ biết thành phần chính là bơ, mít, dừa và nước cốt dừa. Cũng gần gần giống món chè Thái ở VN



@Yogyakarta. Trái mây (hình như VN gọi theo tiếng Thailand thì phải). Trái này có nhiều trên đảo Bali và cả đảo Java. Giá bán cũng bằng ở VN, giá 20k IDR/kg ở trước cổng Prambanan, mua xong chưa kịp ăn sáng hôm sau đi vội bỏ quên nguyên túi




@Bali. Không nhớ tên trái này, ăn vị gần giống trái dâu đất của VN. Nói chung là không ngon bằng hình dạng bên ngoài.



@Bandung. Dâu Bandung ngon nhất quả đất. Vừa ngon vừa rẻ 50k/kg, nhớ đến lại thèm



@Yogyakarta & @Bali. Dừa Indo dở lắm người ơi. To vật vã mà cũng dở vật vã.




@Bali. Cafe ở Indo được pha theo cách rất riêng, không cần phin, chỉ cần bỏ bột cafe vào nước sôi để khuấy

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Ngày này tuần sau,
tôi lại trở lại trên con phố này,
lại lặng ngồi nhìn ngắm người xe qua...

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

...Jakarta ngày trở lại

Quyết định cắt ngắn hành trình tại Malaysia, băng qua eo biển Melacca để rồi lại bị hít khói kẹt xe Jakarta trong 3 ngày ngắn ngủi. Dự định ban đầu là bay thẳng Kuala Lumpur - Surabaya cơ nhưng mà ui chao AA chặt chém quá, gì mà gần 400$ vé khứ hồi KL-Surabaya. Thôi thì mình cứ quá giang tới Jakarta trước vậy, rồi tìm đường tới Bromo sau. Nghĩ trong bụng đơn giản vậy thôi là đi. Lại thêm lần nữa ngã ngửa với AA, hay là cái ngày mình chọn để bay là ngày đặc biệt chi đó mà hắn bán vé chiều KL-Jakarta tới tận 250$, lần mò qua Malaysia Airlines chỉ có hơn 100$ nhưng có xíu sợ hãi khi bay bằng MH. Tuyệt vọng lướt Skyscanner bỗng xuất hiện cái tên Kuwait Airways, giờ giấc lại rất thích hợp với mình, giá lại vô cùng đẹp chỉ 60$ cho 2 tiếng bay thôi nhé. Cẩn thận xem review thì kẻ khen người chê, thôi cứ rẻ là đúng tiêu chí với mình rồi, có delay hay máy bay cũ thì cũng là chuyện vặt.

Chiếc Airbus A340 này đã đưa tôi đến nơi an toàn, không phải là hàng không giá rẻ nên hành khách được phục vụ suất ăn và trà cafe đầy đủ.



Để rồi sau đó tôi được trải qua vài chục phút sợ hãi, cũng chỉ vì tính chủ quan. Sim Indo cho bạn mượn chưa kịp lấy về, tiếc tiền mua sim mới nên tôi cứ roaming sim Malay ai dè chẳng xài 3G ở Indo được. Đến lúc hạ cánh thì đt hết pin, pin dự phòng cũng nghẻo. Bước ra khỏi terminal nhìn thấy hàng người dài chờ taxi Blue Bird dưới trời nắng mà tôi ngao ngán, vừa dợm bước chuyển sang quầy Silver Bird (cùng hãng với Blue Bird nhưng là hạng luxury, toàn Mercedes đen thui cáu cạnh) thì có một bạn trai đến tiếp cận, tự giới thiệu là dịch vụ cho thuê xe và hỏi tôi cần về đâu. Bạn ấy báo giá cũng bằng đúng giá tôi đi taxi nên ừ thì đi luôn sợ gì. Leo lên xe đi một hồi thì nhận ra rằng bạn tài xế chở tôi đi đường rất lạ, không có chút gì quen thuộc rồi bạn lại hỏi tôi tên đường nơi tôi cần đến. Nỗi sợ hãi vừa nhen nhóm đã kịp tăng cao khi bạn ấy liên tục gọi đt để hỏi đường và con đường đi trước mặt vô cùng hoang vu vắng vẻ. Đt cầm trong tay chỉ còn là vật trang trí khi đã tắt ngỏm vì hết pin, tôi khẽ khàng thăm hỏi đt của bạn ấy có truy cập được internet không, tôi sẽ tìm ra địa chỉ. Chật vật mãi với mạng EDGE trên đt của bạn ấy thì tôi cũng tìm ra được địa chỉ, mãi đến khi nhận ra cảnh sắc quen thuộc trên đường đi thì mới thở phào nhẹ nhõm là mình đến nơi an toàn. Nói thì có vẻ cường điệu nhưng nếu tôi gặp phải người xấu, muốn cướp muốn giết gì đó thì rõ ràng là tôi không biết phải làm gì trong tình thế đó. Xe không có tên hãng, tôi chỉ cầm trong tay cái hóa đơn sơ sài, và quan trọng là tôi không có cách gì để liên lạc với thế giới bên ngoài cả. Phù phù thề là không bao giờ dám liều cỡ đó nữa, may mắn thường không đến nhiều lần.

Sau đó thì hành trình Surabaya không thể thực hiện vì giờ giấc tàu xe máy bay đều tréo cẳng ngỗng, thì thôi ta lại lang thang Jakarta vậy. Lần này lười, lại mệt mỏi trong người vì không chịu được thời tiết đầy sương mù tại đây nên tôi chẳng làm gì ngoài ăn uống đi dạo. Phát hiện ra trong IKEA có quán ăn phục vụ thức ăn y như phương thức bán hàng và sản phẩm của họ. Khách hàng chỉ cần đi dọc dãy thức ăn và tự lắp ráp nên bữa ăn cho mình. Ra đến quầy tính tiền, nhân viên cứ nhìn vào số lượng thức ăn là ra hóa đơn. Đúng y như một dây chuyền lắp ráp sản phẩm. Công nghiệp cực kỳ.

Dây chuyền công nghiệp tự chọn thức ăn



Thực khách chỉ đẩy cái xe này đi vòng quanh rồi chọn thức ăn cho khẩu phần của mình



Món meatball nổi tiếng của Thụy Điển là một trong vài món chủ lực của IKEA. Ngoài ra họ chỉ có salmon và đùi gà là main course nữa thôi.



Giá cả cũng không quá đắt để ăn uống trong không gian lịch sự văn minh sạch sẽ. Dạo chơi mua sắm ở IKEA xong rồi tạt vào đây ăn, mà mình hồ nghi là doanh thu của gian hàng ẩm thực này dám cao hơn doanh thu bán bàn ghế của IKEA lắm à :D

 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Hi chị,
Giờ này chị đã leo Bromo chưa nhỉ? Nghe chị kể về Indo, em lại ngứa chân rồi.
Chuyến Indo này, chị đi những đâu, ngoài Bromo? Khi nào về thì update em chút lịch trình và cost nhé. Ah, nhân thể chị tìm bài của backpackervn đọc đi, tranh thủ đi ngắm bông hoa lớn nhất thế giới xem có được k? Nhưng hình như phải quay về lại bờ Tây của Indo??? Phía Sumatra hay sao đó?
Khổ, suốt từ tháng 5, sau khi đi Phan Thiết ra là em k đi đâu từ đó đến nay, tính ra, từ tháng 7 cho đến giờ, 2 lần em ngủ mơ thấy em đang vác balo đi chơi bên Thái. Nhìn chị đi mà thèm quá.
Chân cứng đá mềm chị nhé.
 
Re: Indonesia - Vạn đảo trong mắt tôi

Hi chị,
Giờ này chị đã leo Bromo chưa nhỉ? Nghe chị kể về Indo, em lại ngứa chân rồi.
Chuyến Indo này, chị đi những đâu, ngoài Bromo? Khi nào về thì update em chút lịch trình và cost nhé. Ah, nhân thể chị tìm bài của backpackervn đọc đi, tranh thủ đi ngắm bông hoa lớn nhất thế giới xem có được k? Nhưng hình như phải quay về lại bờ Tây của Indo??? Phía Sumatra hay sao đó?
Khổ, suốt từ tháng 5, sau khi đi Phan Thiết ra là em k đi đâu từ đó đến nay, tính ra, từ tháng 7 cho đến giờ, 2 lần em ngủ mơ thấy em đang vác balo đi chơi bên Thái. Nhìn chị đi mà thèm quá.
Chân cứng đá mềm chị nhé.

Có đi Bromo được đâu em, đến Jakarta rồi thì giờ giấc tàu xe máy bay loạn xạ cả lên, chị lại có sẵn vé về cố định rồi nên đành nghỉ dưỡng tại Jakarta thôi. Nhưng chắc chắn chị sẽ quay trở lại, leo Bromo và Ijen. Java dễ đi nhất nên mạnh miệng nói vậy, còn các đảo khác thì không dám quả quyết :D

Chị đi nhiều, nhưng toàn đi vặt không đáng kể. Bây giờ đang mong chờ chuyến Ấn Độ vào Tết này sẽ thực sự thỏa chí tang bồng đây. Em cũng sắp được đi chơi Tết còn gì, đi và cứ đi luôn là niềm vui trong nhiều niềm vui của cuộc sống nhé.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,161
Members
192,346
Latest member
tuoihongtran
Back
Top