Hàng hoá ở siêu thị MBK tuy nhiều nhưng dù sale off 30,40,50 % thì giá vẫn đắt so với VN. Ở đây chén hủ tiếu có 30 baht. Tuy vậy, sầu riêng ở Thái rất ngon và rẻ. Gặp cả dân Việt đi du lịch theo tour (hơ hơ còn mặc cả áo dài mang từ nhà sang!!!). Họ mua rất nhiều sữa tắm, kem, xà bông…!
Lát sau ra ngoài siêu thị lại gặp họ ngồi phệt dưới thềm. Lân la tới bắt chuyện. Họ hỏi chúng cháu là đi từ đâu tới, cháu vừa trả lời là đi ba lô từ Campuchia qua, họ liền đổi thái độ, có vẻ nghi ngại và hơi sợ! (đã là ngày du hành thứ 8, cả hai chúng cháu có lẽ đều trông rất bụi đời) Cháu chán quá bèn bỏ họ ở đấy, tới nhờ một cô người Thái đi ngang chỉ đường tới siêu thị World Trade Center. Cô rất nhiệt tình chỉ dẫn, sau đó nhờ hộ 1 bác đang xách cái túi nylông đựng rác to giúp dẫn chúng cháu đi. Lúc đầu cháu tưởng bác này là dân ăn xin nhưng sau này nghĩ lại chắc đây là nhân viên thu lượm rác thôi. Bác nhiệt tình dắt đi. Lên cầu vượt qua bên đường. Cháu thò tay xách giúp túi nhựa mới biết nó nhẹ và toàn vỏ chai nhựa! Bác dắt đi nhanh qua lần lượt mấy siêu thị nữa rồi đưa cả hai lên xe bus. Vội vã quên cả cám ơn bác, về sau cứ hối hận mãi.
Xe bus rẻ, chỉ 10 baht/người.
Tới WTC. Siêu thị này cao cấp hơn, đẹp hơn và to lớn hơn MBK nhiều.
Leo lên tầng cao nhất. Lên cả tiệm bán CD và VCD nhạc. Cơ man là hàng hóa. Lạc Long Quân quyết định sẽ vào gian bán CD nhạc còn Âu Cơ thì đi xem quần áo. Lang thang tìm mấy CD của Tchaikovskii, Mozart. Không có cái nào vừa ý. Lại thấy cả DVD Opera concert của Queen nữa. 200 baht. Ngẫm nghĩ rồi không mua. Thứ này ở Huỳnh Thúc Kháng chắc thể nào chẳng có. Lang thang tiếp tìm đĩa Billy Joel, Billy Idol, mấy CD đầu của Madonna nhưng mấy thứ hàng hiếm này ở đây không thấy. Đang say sưa chợt vợ cháu nhào tới xách tay lôi ra shop quần áo, bảo vừa tìm ra cái sơmi rất đẹp cho chồng, giá có 180 baht. Vào xem lại thì ra giá đề là 1800 hehe tắt đài lun. Đi xuống siêu thị tầng dưới.
Xuống đất. Gặp 2 người Thái, nhờ họ chỉ đường tới Pratunam Market. Họ rất hiếu khách và dễ thương.
Chúng cháu quyết định tự đi bộ tới chợ trời Pratunam.
Gặp 1 phố bán toàn đồ ăn. Mua 1 con cá saba bọc giấy thiếc nướng rất to 40 baht - đó là cả một niềm vui to của chúng cháu. Chặn 1 cô rất xinh đang đi, cháu hỏi đường tới Pratunam. Lúc đầu cô tưởng là mình là người Thái nên không thèm trả lời, khi thấy rõ là người nước ngoài thì rất nhiệt tình chỉ dẫn!
...Về tới Khao san Road, lại thấy đông đảo Tây ba lô đang đi chơi, đi tìm nhà trọ, tết tóc và xăm mình - hệt như tối hôm qua. Tự nhiên cháu cảm thấy như đang đi về nhà mình, cảm thấy mình đã là dân ba lô cựu và đầy kinh nghiệm, là thành viên của hội ba lô thế giới
Đã 9h 30. Nghỉ ngơi rồi xuống đường KhaoSan để đi đặt vé máy bay về VN và vé xe minibus đi Pattaya.
Tới 1 văn phòng hướng dẫn du lịch. Đề nghị mua vé minibus đi Pattaya (180 baht/người), vé minibus đi ra sân bay (50 baht/người) và mua vé của Air France về Sài Gòn (120 USD/người). Lúc đầu muốn trả ngay tất cả tiền vé nhưng bọn bán vé chỉ chịu đổi USD với tỷ giá 4000 baht ăn 100 USD. Thắc mắc thì nó hét vào mặt: “we’re not the bank!”. Chỉ đưa trước 1 nửa tiền, để khỏi đổi USD ra baht theo lãi suất của họ (tỷ giá ngân hàng cao hơn, khoảng 4.080 baht/100 USD). Cháu nhận lại một tờ biên lai viết tay.