What's new

[Chia sẻ] Karakoram Highway + Trung Á: Pakistan - Tân Cương - Kyrgyzstan

Đây là chuyến đi đã được mơ ước từ 9 năm, kể từ ngày đọc được các bài viết về Karakoram Highway trên tạp chí National Geographic. Và mặc dù đã đọc, xem, và nghĩ về Karakoram Highway trong từng ấy năm, nhưng vẻ đẹp, sự hùng vĩ và dữ dội của con đường khi đi trên thực tế vẫn vượt quá trông đợi của mình.

Năm 2007 mình đã có kế hoạch từ Iran đi qua Pakistan lên Tân Cương (Trung Quốc), nhưng vì lập kế hoạch thời gian không đúng nên cuối cùng nhẩm tính sẽ đến Pakistan quá muộn, sát mùa đông, và sẽ chịu rủi ro đèo Khunjerab (biên giới Pakistan - Trung Quốc) đóng cửa. Vì vậy mình đã phải bỏ Pakistan năm ấy. Và rồi 8 năm sau mới trả được món nợ.

Karakoram Highway là tuyến đường nối Rawalpindi (Pakistan) với Kashgar (Trung Quốc). Tuy nhiên trên thực tế 95% cảnh đẹp nằm ở phần trên đất Pakistan. Đây được coi là một kỳ tích về xây dựng, một trong những con đường núi ngoạn mục nhất thế giới (ở Pakistan người ta gọi nó là kỳ quan thứ 8), chạy qua một vùng đất (miền bắc Pakistan) thường được coi là thiên đường hạ giới. Tất cả những so sánh này mình đều xác nhận là chính xác.

Mục đích của chuyến đi là đi trọn chiều dài của Karakoram Highway, ngắm cảnh núi non trên đất Pakistan, qua đèo Khunjerab (độ cao 4700m, biên giới quốc gia cao nhất thế giới có đường nhựa chạy qua), ngắm cảnh vật thay đổi sang phía bên Tân Cương, thăm Kashgar, và tiện đường đi thăm nước Trung Á Kyrgyzstan là nước miễn hoàn toàn visa cho người Việt, và trên chuyến bay về từ Kyrgyzstan thì ngắm ngã ba biên giới Kyrgyzstan, Kazakhstan và Trung Quốc, và ngắm nơi tiếp giáp giữa Tân Cương và Tây Tạng.

Chuyến đi tương đối mang tính been there done that, ở trên đường là chính, từ 5/9 đến 18/9. Tuy nhiên độ ép phê cũng khá lớn vì thực tế có quá nhiều cảnh ngoạn mục để thấy ngay từ trên đường.

Bản đồ đường đi (đoạn ở Kyrgyzstan vẽ không chính xác lắm nhưng mà lười vẽ lại):

11990473_877675052286934_6026790400512466868_n_zpspvgw5blq.jpg
[/URL][/IMG]

11933431_877675068953599_6950387158373437004_n_zpsdjjzobtk.jpg
[/URL][/IMG]

Chuyến đi ngắm núi, nhưng cảnh tượng đọng lại sâu đậm nhất có lẽ là cảnh một cái hồ. Hồ Attabad trên đường ở Pakistan. Nhìn thấy cái hồ này, mình buột ra một tiếng như chửi thề, mà có lẽ là một đóng góp mới cho tiếng Anh: TERRIBLUE.

P_20150909_094714_zpsios6z9h8.jpg
[/URL][/IMG]

Mình lười viết, nên sẽ viết từ từ và bỏ qua các tiểu tiết. Bạn nào quan tâm thấy cần giải đáp cái gì thì cứ góp ý mình sẽ cố gắng hết sức.
 
Thành phố Urumqi. Tân Cương. Khu vực này là trung tâm lục địa Âu Á, xa biển hơn bất kỳ đâu trên thế giới.

Đỉnh núi trong hình là một cảnh tượng quen thuộc. Không biết nó tên là gì, nhưng hai lần bay tới Urumqi mình đều thấy nó.

P_20150917_110417_zpsnf1aqofp.jpg
[/URL][/IMG]
 
Mặc dù không muốn. Nhưng mình đã phải vào Trung Quốc thêm một lần nữa.

Khi mua vé máy bay Bishkek - tp HCM trên mạng của China Southern, dù đã được báo là sẽ bay 3 chặng Bishkek - Urumqi, Urumqi-Shenzen, Shenzen - HCM, nhưng mình chẳng mảy may lăn tăn gì. Chỉ nghĩ đơn giản là transit ở sân bay quốc tế, ngủ trong sân bay quốc tế Urumqi một đêm rồi đến sáng bay tiếp về Shenzen, nghỉ chút rồi lại bay về HCM.

Phải đến khi hạ cánh xuống Urumqi, đi theo đoàn người ra khu vực nhập cảnh, mình mới chột dạ: chặng Urumqi - Shenzen là chặng bay quốc nội, phải nhập cảnh vào Trung Quốc rồi mới bay tiếp, mà mình lúc này thì đã không còn visa Trung Quốc!

Vậy mà sao lúc mua vé China Southern Airlines không cảnh báo gì???

Mình đã nghĩ quả này chắc xong. Chắc bọn nó sẽ bắt mình mua vé khác bay thẳng đến Hong Kong rồi về Việt Nam (khu vực quốc tế tại các sân bay của Trung Quốc là dành cho bay đi quốc tế, Hong Kong, và Macao).
 
Tuy nhiên mình đã lo thừa. Các bạn Trung Quốc đã lo trước cả rồi.

Khi mình trình bày với hải quan Urumqi vấn đề của mình, họ lắc đầu nguây nguẩy: OK, OK, no problem.

Sau khi kiểm tra hộ chiếu và vé bay tiếp của mình, họ chuyển mình sang một quầy khác để được cấp Temporary Entry Permit.

Màn hay nhất là kiểm tra mặt xem có trùng với tội phạm đang truy nã nào không. Màn này kéo dài 10 phút. Hai anh và một cô cảnh sát kiểm tra mặt mình và so sánh với dữ liệu trong máy tính. Mình cứ đứng cho họ nhìn, thấy rất lâu. Có lúc em gái còn đi ra đứng trước mặt cách mình 30cm nhìn chằm chằm. Bị chao đảo vì ánh mắt của em, mình không kìm được một nụ cười tươi rói. Em nghiêm mặt lắc đầu, ý nói không được cười, và tiếp tục nhìn mình rất kỹ.

Sau đó em quay lại chỗ máy tính với 2 anh kia, cả ba lại bàn bạc tiếp. Mình không chịu nổi tò mò, liền bước lại ghé mặt vào xem cái gì đang trên màn hình.

Trời ơi!!!!!!! Một gương mặt một thằng cha Trung Á nào đó lạ hoắc, khác xa cái mặt mình, hoàn toàn không có gì tương đồng hết. Thế mà 3 vị này nãy giờ cứ kiểm tra mãi! Thảo nào người ta bảo sang tây người Việt Nam cứ dùng chung hộ chiếu của nhau cũng được, bọn nó chả phân biệt được ai với ai.

Mình liền cao giọng với bọn nó, chỉ trỏ vào mặt mình, ý là tao thế này thế kia, không giống gì cái thằng này. Tao có nốt ruồi ở đây, thằng này không có. Ba vị lại nghiêm mặt, bảo mình quay về chỗ cũ đứng.

Cuối cùng thì cũng xong. Họ cộp cho mình cái dấu Temporary Entry Permit, thời hạn vừa đủ đến lúc mình lên máy bay ở Shenzen.

Vậy là lại vào Urumqi tìm chỗ ngủ qua đêm. Anh lại nện gót trên đường phố Trung Hoa, một lần nữa trong đời.
 
Last edited:
Từ lúc xuống sân bay Urumqi, mình đã thấy trong người rất mệt mỏi. Nằm nghỉ ở sảnh sân bay chừng 1 tiếng, lại càng mệt thêm. Đành cố sức đi vào trung tâm thành phố, tìm được chỗ trọ, nằm nghỉ 2 tiếng vẫn mệt, lại thêm rét run người từng cơn. Vậy là biết là bị sốt rồi. Mình mặc hết áo ấm mang theo trong hành lý, ra ngoài đầu đường vào hiệu thuốc mua thuốc.

Hai em gái bán thuốc rất trẻ, thấy mình cù rù co ro đi vào hỏi mua thuốc hạ sốt và nhiệt kế thì tỏ ra rất lo lắng, xăng xái đi tìm thuốc cho mình, lại còn hướng dẫn cách dùng tỉ mỉ, giơ hai ngón tay sát mặt mình ý nói mỗi lần uống 2 viên thôi. Lúc mở cửa cho mình đi ra, hai em nhìn mình với ánh mắt đầy ái ngại và thương cảm, chỉ biết nhìn theo mà không giúp được gì, như hai người mẹ và người chị, thiếu nước chạy theo dìu mình về tận chỗ nghỉ.

Có lẽ đó là bản năng của những người phụ nữ.

Trong thoáng chốc, tất cả ác cảm của mình xưa nay với người Tàu dường như tan biến.

Đêm đó, không biết nhờ thuốc tốt hay nhờ liều thuốc tâm lý từ hai em, mà mình ngủ ngon lành và sáng hôm sau thì khỏe như chưa từng có chuyện gì. 5h sáng ra sân bay bay tiếp.
 
Ranh giới giữa bồn địa Tân Cương và cao nguyên Tây Tạng. Thấy rõ sự bắt đầu của một cao nguyên: đất dâng cao dần về phía núi và qua một dãy núi nền đất đã cao hơn trước.

P_20150918_094206_zpswhmoy0h9.jpg
[/URL][/IMG]

Khi đoán đường bay từ Urumqi về Thâm Quyến, mình đã dự tính nó sẽ bay xa về phía nam hơn, nghĩa là sâu vào trong đám núi kia hơn. Khi đó sẽ nhìn được nhiều núi, nhưng sẽ không nhìn thấy chỗ giáp ranh giữa núi của Tây Tạng và hoang mạc Tân Cương như thế này.

Tuy nhiên, máy bay đã không bay thẳng về Thâm Quyến, mà nó còn xuống lấy thêm khách ở Trường Sa (Chang Sa), Hồ Nam (quê Mao Trạch Đông). Vì thế nên qua đoạn này nó mới bay chếch về phía bắc hơn. Đúng là duyên, nhờ thế mình mới được thấy cảnh Tân Cương gặp Tây Tạng như thế này.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,125
Members
192,341
Latest member
Hb88compro
Back
Top