What's new

Khâu Qua, Nậm Dài-Nơi tôi đã bỏ cuộc

Khâu Qua, Nặm Dài-Nơi tôi đã bỏ cuộc

Dear cả nhà,,

Tớ vừa về đến nhà và chén tạm bát mì sau chuyến xe khách từ lúc 4h30am đến 11h30am từ chợ Rã-Ba Bể về đến bến xe Gia Lâm. Nên gọi chuyến đi về này là chuyến xe bão táp, nó kéo dài với nhiều mệt mỏi, 1 vụ tai nạn ngay trước đầu xe của mình khi một bác vượt đèn đỏ bị xe khách đằng sau xe tớ vượt lên đâm phải, về đến Thái Nguyên thì chúng tớ trải qua khoảng 30km đi với tốc độ rùa bò vì không dám vượt xe của một tay xã hội đen, có một cuộc va chạm nhỏ giữa 2 xe và sau đó là những cuộc điện thoại tập hợp đội hình để nói chuyện phải quấy tại bến xe Gia Lâm.

Tạm gác chuyện đó lại, quay trở lại với vấn đề chính là chuyến đi của chúng ta, về sơ bộ lịch trình thực tế như này ạ:

1.Ngày 1 (Thứ 6): Xuất phát lúc 8ham và đến Nam Mẫu khoảng 5hpm, dỡ đồ xuống và vận chuyển vào điểm trước chính, 8hpm cả đoàn bắt đầu dùng cơm. Tổng số thành viên tham gia: 25 (cả nhóc Minh mèo nhà anh Sơn và nhóc nhà anh Kiên)

2.Ngày 2 (Thứ 7): thuê thuyền tham qua hồ Ba Bể, hang Puông, thác Đầu Đẳng, ao Tiên...Cảnh vật quá đẹp, nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là cả đoàn phải phi vào bếp "tranh nhau" đồ ăn sống của các đoàn khác và tự tay mình nấu; còn buổi chiều cả đoàn được ngụp lặn trong làn nước trong vắt của Hồ, ngay cả những thành viên không biết bơi cũng mặc áo phao và phi xuống.

3.Ngày 3 (CN): Đoàn lang thang đi chợ Phiên Nam Cường chỉ họp 2 ngày/tuần, thú thực là không còn nhiều nét độc đáo của các phiên chợ vùng cao nữa. Nhưng đáng nhớ nhất trong ngày có lẽ là bữa cơm giao lưu với các thầy của trường Nam Mẫu: Rượu và tình cảm con người thì có bao giờ thiếu nhỉ?

Buổi chiều, chỉ còn 6 thành viên ở lại, còn lại lên xe về Hà Nội. Những thành viên ở lại có lẽ sẽ không tiếc nuối khi ngắm dòng Thác Bạc ở Hoàng Trĩ chảy từ độ cao khoảng 10m, hoàng sơ và hoang dại...Nhưng để cho những dòng nước rơi từ độ cao ấy xuống như những mũi tên bắn vào người có lẽ là điều chúng tôi chưa từng được trải qua.

Có lẽ điều điên rồ nhất chúng tôi làm trong đời là tắt đèn pha xe máy, dò dẫm trong ánh trăng mờ ảo lúc 8h tối sau khi chia tay thầy giáo Trinh, lúc đồ đèo trên con đường trở về nhà sàn, cố gắng tránh những viên sỏi nằm la liệt trên con đường bê tông mới làm.


4. Ngày 4 (T2): Tham gia khai giảng với nhà trường tại điểm trường chính, phát quà tượng trưng cho nhà trường, có một buổi trò chuyện nhỏ nhỏ với các em học sinh ở đây. Cảm giác vẫn giống như lúc chúng tôi đi học: không một chút hào hứng, vì dường như quá ít hoạt động lấy trẻ em làm trung tâm. Làm sao một đứa nhóc cấp 1, cấp 2 có thể hào hứng được với các nghị quyết, với các cam kết giáo dục, với kinh tế và chính trị,....

5. Ngày 5 (T3)
Tôi đã ngạc nhiên về chính bản thân mình vì những ngày qua tôi uống không biết say, tôi nói với các thầy là chưa điều gì làm tôi nhớ Ba Bể, ý tôi muốn nói mọi người hãy mời tôi thật nhiều rượu (tôi thành thật với điều này); Nhưng có lẽ tôi đã có điều để nhớ về hồ nước mênh mông này, đó là buổi sáng chúng tôi vượt qua 2 đỉnh núi trong 3h đồng hồ để lên thăm điểm trường Khâu Qua. Giờ tôi hiểu tại sao thầy Trinh cố đi tìm mượn xe máy, còn tôi thì nhất quyết đòi đi bộ. Có lẽ tôi quá phấn khích và thường nó dẫn đến sự nông nổi, như lúc chúng tôi ngẩnn ngơ nhìn dòng nước cuồn cuộn điên cuồng chảy ở dưới thác Đầu Đẳng, tôi đã nghĩ mình có thể chiến thắng được dòng nước ấy.

Lúc đầu, tôi chỉ định đi người không cho nó nhàn cái thân, nhưng rồi tôi quyết mang một balo quà lên để trao tượng trưng, cũng như tôi thật lòng muốn hiểu cuộc sống của các em, các thầy cô ở đây như thế nào. Và tôi đã bỏ cuộc khi kết thúc đỉnh núi thứ nhất, tôi phải chuyển balo cho thầy Trinh ở đỉnh thứ 2, người tôi cảm thấy nôn nao dưới cái nắng gay gắt giữa trưa.

Nơi đây cũng như rất nhiều nơi khác: không điện, không sóng điện thoại, không internet, để thết chúng tôi bữa cơm trưa các thầy đã phải rất vất vả đi mua đồ ăn.

Buổi chiều, chúng tôi đi xe máy từ Khâu Qua lên Nậm Dài. Mùa đông ở đây có thể lạnh đến 3 độ, cây cối chết hết và quần áo phơi cả tuần không khô; thức ăn các thầy mua cho cả tuần và đồ ăn tươi là một thứ xa xỉ. Và thầy chỉ cho chúng tôi về nguồn nước bắt nguồn từ ngọn núi đá vôi ngay trước mặt ngôi trường, những cặn đá vôi nắng lại trong nồi và nó dường như là con đường ngắn nhất dẫn đến sỏi thận.

Có lẽ tôi chưa đi con đường nào như vậy, nó chỉ rộng khoảng 0,5m, và ở đây, một bên bao giờ cũng là vực, một bên là núi hoặc nương ngô.

Cả bản có 11 hộ dân, cả trường có 10 em học sinh, chia làm 5 lớp, từ 1 đến 5, trong đó có một em trong độ tuổi mẫu giáo cho ngồi chung với lớp 1 vì ko có giáo viên mầm non. Trong đó, 1 phòng học có 3 bảng để làm 3 hướng để 1 thầy dạy 3 lớp,....

Còn cảm xúc gì nữa khi nhìn những lớp học bị thủng mái,

Còn cảm xúc gì nữa khi bóng chiều đang đổ xuống, những thầy cô giáo còn rất trẻ ngồi trong im lặng, nhìn xuống phía dưới là những ruộng lúa bậc thang, nghe tuổi thanh xuân của mình đang trôi đi và bị thế giới bỏ lại phía đằng sau. Có thầy còn nói với bạn "Ở đây tao còn đọc cả báo nhân dân!". Và tôi tự hỏi: "Ai trong chúng ta đã đọc tờ báo này nhỉ?"....


Có rất nhiều thứ tôi muốn kể, sẽ là trong một ngày gần nhất khi tôi có thời gian rảnh.

Tôi chỉ muốn dành điều này, những thông tin, hình ảnh và cảm xúc của mình một cách trân thực nhất, cho những người muốn biết một ngóc ngách nhỏ bé của thế giới này như thế nào.

Để chúng ta có cái nhìn thiện cảm hơn với cuộc sống. Hãy thử đặt mình vào nơi đó và suy ngẫm: "Chúng ta sẽ ra sao nếu ở đó?"

Trong thư trước tôi đã gửi lời cảm ơn tất cả các bạn, tôi sẽ không lặp lại điều này nữa, vì đó là tình cảm hiển nhiên của tôi, là lòng biết ơn của tôi dành cho tất cả các bạn.

Thân ái,
--
Duong Xuan Cuong
Email: [email protected]
 
Last edited:
CHÚNG TÔI QUAY TRỞ VỀ
IMG_7666.jpg


IMG_7674.jpg


IMG_7687.jpg


IMG_7692.jpg


IMG_7704.jpg


IMG_7709.jpg
 
Cám ơn Thầy Trinh rất nhiều vì đã đồng hành cùng chúng tôi mấy ngày qua
IMG_7713.jpg


Lúc đi tôi được một thầy trở xe máy, nhưng lúc về thầy ở lại có việc nên tôi đi một mình. Mất kính cận hôm tằm ở suối, lả lướt trên cung đường này thật tuyệt
IMG_7717.jpg
 
Cảnh vẫn đẹp như vậy
IMG_7724-1.jpg


IMG_7725-1.jpg


Lên một quả đồi, thầy giáo Trinh chỉ cho chúng tôi phía bên kia đã là đất Tuyên Quang rồi. Quả đồi này nhìn được ra bốn phía, nắng rực rỡ, quá phê nên tự sướng một phát:)
IMG_7735.jpg
 
IMG_7738.jpg


Những cô gái đi bẻ ngô
IMG_7739.jpg


Đi và về trên một con đường
IMG_7740.jpg


Chè tuyết trông đây có vẻ không hợp khí hậu lắm hay sao ý, lá chè tuyết có răng cưa thưa và thô hơn các loại chè khác
IMG_7741.jpg


IMG_7749.jpg


IMG_7769.jpg


Nhìn lại điểm trường Khâu Qua lần nữa
IMG_7761.jpg
 
Như vậy chúng tôi đã kết thúc chuyến đi của mình sau 6 ngày (từ thứ 6 đến thứ 4), đêm qua tôi chỉ muốn chạy lên đó để hôm nay có thể đón trung thu với các thầy. Nhưng cái lý do thực sự là: tối qua lúc tôi và thằng nhóc ăn bát mì tôm trứng, tôi bỏ trứng vào bát của cu cậu nhưng cu cậu không chịu ăn, giận dỗi ném cái ghế nhựa vào góc nhà. Tôi chỉ muốn đưa các con tôi lên đó, ba bố con sẽ đi lại cung đường tôi đã đi mấy ngày qua, giúp chúng hiểu cảm giác đói, mệt và khát. Tôi hy vọng các con tôi sẽ có những trải nghiệm nào đó giúp ích cho chúng sau này....Nhưng giờ tôi vẫn đang ở Hà Nội và ngồi viết hồi ký về chuyến đi, rồi gọi điện cáo lỗi với các thầy.

Những hình ảnh của đoàn trong 2 ngày T7 và CN tôi xin chia sẻ sau, rất nhiều ảnh đẹp và rất nhiều điểm tôi mới đến lần đầu.
 
Póc tem người đầu tiên đọc bài sau khi nó hoàn thành hihi. Xem và nhớ lại nhiều thứ quá đi mất có lẽ trong đoàn em vs anh Cường là người trải nghiệm nhiều trong các chuyền đi nhất hihi ko biết anh em mình có cùng cảm xúc vs nhau hay ko nhưng vs em thì có hihi
 
Về Quảng Ninh chưa đấy, tối CN chán quá định gọi đi phượt đêm:)

Póc tem người đầu tiên đọc bài sau khi nó hoàn thành hihi. Xem và nhớ lại nhiều thứ quá đi mất có lẽ trong đoàn em vs anh Cường là người trải nghiệm nhiều trong các chuyền đi nhất hihi ko biết anh em mình có cùng cảm xúc vs nhau hay ko nhưng vs em thì có hihi
 
Như vậy chúng tôi đã kết thúc chuyến đi của mình sau 6 ngày (từ thứ 6 đến thứ 4), đêm qua tôi chỉ muốn chạy lên đó để hôm nay có thể đón trung thu với các thầy. Nhưng cái lý do thực sự là: tối qua lúc tôi và thằng nhóc ăn bát mì tôm trứng, tôi bỏ trứng vào bát của cu cậu nhưng cu cậu không chịu ăn, giận dỗi ném cái ghế nhựa vào góc nhà. Tôi chỉ muốn đưa các con tôi lên đó, ba bố con sẽ đi lại cung đường tôi đã đi mấy ngày qua, giúp chúng hiểu cảm giác đói, mệt và khát. Tôi hy vọng các con tôi sẽ có những trải nghiệm nào đó giúp ích cho chúng sau này....Nhưng giờ tôi vẫn đang ở Hà Nội và ngồi viết hồi ký về chuyến đi, rồi gọi điện cáo lỗi với các thầy.

Những hình ảnh của đoàn trong 2 ngày T7 và CN tôi xin chia sẻ sau, rất nhiều ảnh đẹp và rất nhiều điểm tôi mới đến lần đầu.
Với các cháu bé, đc bố mẹ cho đi thực tế trong các chương trình từ thiện là 1 trong những bài học lớn về tình thương, sự chia sẻ..... các cháu sẽ học đc rất nhiều. Nhưng tất nhiên, bằng sự tự nguyện của cháu chứ không phải là ép buộc bác ạ!
Mà bác nóng tính đấy nhé ^^
Đọc những gì bác chia sẻ, em lại nhớ chương trình em làm ở xã Dìn Chin (Mường Khương - LC). Mỗi chuyến đi là những ký ức không thể quên với những hình ảnh thật đẹp, kham khổ, sợ hãi,.....
Chúc bác nhiều sức khỏe để làm đc nhiều chương trình ý nghĩa như thế này!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,145
Members
192,341
Latest member
Hb88compro
Back
Top