What's new

Khởi duyên Phượt - Ai, vì sao?

Ai là người phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

(beer)

Hị hị, tớ thấy chẳng/ chưa ai phải chịu trách nhiệm hết. Tự vì tớ thấy tớ chưa đi/ phượt được đến đâu đáng kể cả. Thật đáng xấu hổ.
 
Có lẽ là người ta sẽ luôn tìm kiếm cái mà người ta đã biết và đã có. Những gì thuộc về chúng ta sẽ quay trở lại với chúng ta và khiến cho chúng ta tìm kiếm. Em biết một câu chuyện như thế này:

Trên đỉnh núi cao nọ có một tổ chim đại bàng. Một hôm, vì vô tình, đại bàng mẹ làm một quả trứng bị rơi ra khỏi tổ và thật may mắn làm sao, nó rơi đúng vào đám lá mềm và cứ thế lăn đi. Nó lăn tới chân núi nơi có một trang trại nhỏ. Một con gà mẹ tìm thấy quả trứng và rất tự hào ấp quả trứng to nhất mà nó từng có.
Quả trứng nở ra một con đại bàng con nhưng gà mẹ và các con gà con khác vẫn nghĩ nó là một con gà. Bản thân nó cũng nghĩ nó là một con gà như những con gà khác. Đại bàng con lớn rất nhanh, nó học kiếm ăn như những con gà con khác và rồi nó trở thành thủ lĩnh của đàn gà. Một hôm, khi đang bới đất kiếm ăn cùng cả đàn gà, nó chợt nhìn thấy trên bầu trời phía xa những con đại bàng đang bay lượn. Và nó nghĩ rằng: Ước gì mình có thể bay như những con đại bàng kia.

Gà sẽ chẳng bao giờ ước mình biết bay, nhưng đại bàng thì có.
 
Tớ cứ xui các bạn thế thôi, chứ mình thì vẫn chưa truy ra ai, vì đâu để quy trách nhiệm cả. Thôi thì cứ dông dài Phượt khẩu, biết đâu đến đoạn cuối lại phát hiện ra. Mãi về sau này, xem tử vi bảo mình bị sao Thiên di chiếu giữa mẹt, phải chăng thế?

Nghe kể, năm lên 2 tuổi, do u tôi phải đi công tác, nên gửi tôi về quê ngoại, đồng bằng nhưng gần “mạn ngược”. 1 hôm thơ thẩn ra ngoài ngõ chơi, có người lạ bế tôi đi mất mà bà tôi ko hay biết gì. Đi xa phết rồi ý, may có người hàng xóm đi chăn bò xa nhận ra tôi (chắc tại số tôi vẫn là làm người “dưới xuôi” xịn chứ được đổi đời làm người “Nhà gác”), đòi lại mang về trả cho bà tôi. Không biết có phải vì thế mà sau này cứ thấy thích núi với rừng.

Năm lên 3 tuổi (cái này thì tôi tự nhớ được, không cần ai kể), đi nhà trẻ cách nhà chừng 400m nhưng phải qua đường. Buổi trưa cô và các bạn ngủ, tôi trăn trở sự đời không ngủ được, thấy buồn chán, thế là lẻn trốn về. Đầu tiên là đi ngược ra vườn hoa, thấy nhiều người lạ, hoa hoét, nhưng không thấy giống khu nhà mình ở. Thế là lại quay lại, sang được đường, mò về đúng nhà, không có chìa khoá, ngồi bậu cửa đợi u tôi về. U tôi về, chạy sang nhà trẻ báo cho cô giáo (lúc í mặt tái xanh) rằng con bé ấy nó về nhà rồi, không phải đi tìm nữa. Không biết thế đã được tính là chuyến Phượt đầu tiên chưa nhỉ, mà lại còn phượt 1 mình? (này nhé, cũng hội đủ các yếu tố bất ngờ, không biết chắc về đường, không có gps, không bản đồ nhé, cũng vì muốn tránh sự buồn chán, có điều ko phải Phượt 1 mình để tìm lại chính mình thôi;)).

Do đặc điểm công việc, u tôi hay phải đi công tác. Nếu có điều kiện và thuận tiện, u tôi hay dắt tôi theo cho biết đây biết đó. Cuối năm học lớp 7, đúng đợt thi học kỳ 2, u tôi có chuyến công tác dài ngày chạy dọc từ Bắc vào Nam, đi làm việc với các tỉnh. Thầy u tôi thấy đây là 1 dịp tuyệt vời để tôi đi cho biết Việt Nam (thời bấy giờ biết bao giờ mới có cơ hội như vậy). Tôi cũng thích lắm, nhưng băn khoăn chuyện thi cử, thầy u tôi bảo: ôi dào, thì hoãn thi, đi về rồi thi cùng với bọn phải thi lại ấy!:shrug: Thế là tôi OK luôn. Có điều lúc đúng đợt ý tôi lại ngã bệnh, chuyến đi không thành. Hè ấy, thầy u tôi mang tôi ra ga, mua vé tàu rồi đưa tôi lên tàu, hẹn dì tôi đón tôi tại ga đầu kia. Tôi đi tàu 1 mình. Về đến ga thị xã, chú tôi đón tôi, hôm sau lại đưa tôi ra bến xe khách, cùng với mấy đứa em họ nữa (tôi là lớn nhất, chỉ huy chung), đứa bé nhất 5 tuổi, để chúng tôi tự về tận quê và hỏi rõ: biết phải xuống chỗ nào rồi chứ?. Công nhận hồi ý an ninh vẫn tốt, giao thương VN-TQ chưa phát triển như bây giờ, nên chả ai lo nghĩ gì đến chuyện bị lừa đảo hay bắt cóc gì cả. Năm ý tôi 13 tuổi.

Đến năm lớp 8, trường tổ chức cho học sinh đi thăm quan rừng Cúc Phương. Tối về nhà tôi có thông báo vậy với thầy u. Đêm, tôi nghe thầy u tôi bàn nhau việc mai thầy tôi lên cơ quan xin tạm ứng lương cho tôi đi, phải cho nó đi cho nó biết. Tôi cũng có băn khoăn, bảo con không đi cũng được mà. Thầy u tôi kiên quyết, bảo tôi đừng bận tâm, sau này lớn lên tha hồ có dịp làm ra tiền. Cả lớp tôi con ngoan trò giỏi, có nhõn mỗi tôi đi.

Năm lớp 9, đầu năm trường tổ chức cho chúng tôi đi Hồ Núi Cốc 02 ngày, cuối năm chúng tôi tự tổ chức đi Tam Đảo qua đêm, mời cả thầy cô, trong BTC có cái mẹt tôi. Đấy là chưa kể trong năm, tôi xui chúng bạn đạp xe đi nào là Chùa Vô vi, chùa Trăm gian, chùa Thầy… (vụ tổ chức đi chùa Thầy lần thứ nhất bị đổ bể do có phụ huynh mách với thầy giáo chủ nhiệm, tôi bị phạt, sau tôi với đứa bạn trên phố định ủ mưu thuê xe lam cho các bạn đi, nhưng đông người đi nên đợi hết năm mới lại lôi xe đạp ra đi được). Nghỉ hè, tôi dắt 2 đứa bạn thân về quê tôi chơi 1 tuần. Coi như chuyến đi “bụi” đầu tiên.

Từ lớp 10 trở đi thì thôi khỏi kể lể dài dòng, ngược xuôi không tính nữa.
 
Năm 95, thi ĐH xong, trước khi nhập học, 4 gái dắt nhau đi tàu đêm vạ vật để đi Sapa, khi ấy mọi thứ vẫn còn khá nguyên bản, chưa thương mại hoá nhiều. Hôm về, đi tàu ngày, ga không bán vé nằm. Bọn tôi phát hiện ra khoang nằm để không, nên kéo vào đấy, sung sướng vô cùng, nghĩ mình khôn ngoan ghê, mỗi đứa 1 giường, lăn ra ngủ bù đêm trước phải thức canh đồng hồ sợ ngủ quên. Đang ngủ, bỗng dưng giật mình vì tiếng kéo cửa, 1 nhóm người trông du ken, bặm trợn sầm sập xông vào, bọn tôi sợ điếng người, trên bàn còn để hẳn 1 cái cátxet to đùng (sành điệu mà, đi chơi còn phải xách hẳn cái đài theo để còn nghe nhạc). Choy ạ, té ra các khoang tàu nằm này vào ban ngày là cứ địa của nhóm buôn đường dài, nào buôn măng, nào buôn mít, nào buôn gà… Mà các nhóm áp tải toàn là zai, trông ai cũng xã hội đen cả, có gã trông mặt lạnh băng, gườm gườm, tỏ vẻ khó chịu. Ko rõ mấy con bé này ở đâu ra mà to gan dám vào chiếm chỗ của họ. Bọn tôi ngồi im thít, không biết phải làm sao, còn bọn họ thì coi như chốn không người, cứ thoải mái vào ngồi, bọn tôi ngồi dính bẹp vào 1 góc, lo lắng nhìn nhau. Nhưng rồi, họ cũng chả làm gì mình, tán chuyện rôm rả với nhau 1 hồi, nào là vừa trốn được kiểm soát được đoạn này, vừa qua mặt kiểm tra thị trường ở đoạn kia,… rồi quay ra hỏi chuyện chúng tôi. Mà, như tôi đã nói rồi ý, đi đâu mà toàn gái thì toàn được giúp thôi mà (chứ quả đấy mà có zai thì có khi bị tống cổ lâu rồi ý chứ);), thế là cứ dừng ở ga nào, các anh (đi buôn thì mới có tiền chứ) lại mua đồ ở đấy, nào trứng, nào gà, nào giò, nào táo… mời chúng tôi ăn bét nhè. Lần đầu tiếp xúc với “xã hội đen” hạng nhẹ (buôn đường dài), nào Mạnh gà, Quân mít…thấy họ trông dữ dằn vậy thôi chứ cũng chỉ là kiếm miếng ăn, mình ko làm gì họ thì họ cũng chả làm gì mình. Cũng là 1 trải nghiệm trên đường Phượt.

Tết năm 97, ĐH năm thứ 2, được nghỉ khá dài do không phải thi chuyển giai đoạn, 3 gái lại rủ nhau xuyên Việt. Lúc đầu dự định chỉ đi 15 ngày, rốt cuộc kéo dài tận 22 ngày. Đi được SG, Tây Ninh, Đà Lạt, Mũi Né, Nha Trang.
Ở SG thì nhất định tìm ra bằng được Hồ Con Rùa, đi mấy vòng quanh cái tháp nước nho nhỏ ấy mà vẫn không biết cái Hồ ấy nó nằm ở đâu ta. Hồi í, thác Cam Ly mới chớm chuyển thành thác Cam Thối; bãi biển Đồi Dương (Giường đôi) vẫn còn tấp nập người tắm; còn Mũi Né thì mới chỉ có mỗi Cocobeach Resort (mà lúc ấy biết mỗi từ Resource, chả hiểu resort là í làm sao, băn khoăn mà eck dám ngỏ cùng ai).
Ở Nha Trang 02 ngày chẳng mất tí chi phí nào, vì nhà thì ở nhờ nhà người quen; ra bến tàu chợ để đi ra Đảo Trí Nguyên thì gặp anh bộ đội biên phòng, anh dắt lên, bảo nhà tàu không lấy vé. Ra đến đảo anh gửi 1 tàu du lịch khác, cũng ko mất vé vào cửa, nhà tàu lại còn mời ăn trưa (lần đầu tiên mới ý thức được là “giọng Bắc nghe dễ thương thế chứ, ngọt ghê” – trước mình cứ nghĩ giọng Nam mới ngọt), lúc về lại còn cho lái thử tàu nữa. Ở thành phố Nha Trang thì gặp mấy anh ĐH Thuỷ sản Nha Trang, dứt khoát đãi cơm. Chắc tại cô bạn mình xinh xắn, dễ thương (sau này thấy thư từ với nhau lâu phết). Ấn tượng vô cùng là người Nha Trang sao dễ thương tốt bụng thế. (nhiều năm sau vào lại Nha Trang đi công tác, cứ hở ra là bị vặt tiền, thấy buồn ghê:().

Năm sau, lớp sắng rủ nhau đi Lạng Sơn chơi, thông thương VN-TQ phát triển mạnh, ngành kinh doanh buôn người phát đạt dần. Tối về dậm dạp với thầy u. Thầy u tôi trả lời ngay: ừ thích đi thì đi, người ta đi được thì mình cũng đi được! (đây là ý tưởng chủ đạo xuyên suốt từ xưa đến nay của U tôi). Tôi bảo: vâng, nhưng đấy là sắng thế, chứ bố mẹ những đứa khác không cho đi vì sợ nguy hiểm. Thầy u tôi chột dạ, chữa ngay: à, ừ, là nói thế thôi, chứ để xem thế nào. Mãi nửa năm sau bố mẹ các bạn mới hết sợ, chúng tôi mới thực hiện được chuyến đi. Nhớ hôm đi tàu về HN, sáng sớm quá, tôi lại xui các bạn ra Cửa Nam, trải báo và áo mưa ra ngủ vỉa hè tiếp đến sáng hẳn hẵng về, khỏi phá giấc ngủ người khác (nhưng bọn tôi tán chuyện ghê quá, chủ cửa tiệm không tài nào ngủ nổi, kéo cửa mắng cho trận).

Hè năm ấy, 5 gái lại làm nốt Huế- Đà Nẵng-Hội An để hoàn tất nốt chuyến xuyên Việt còn khuyết.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,170
Members
192,390
Latest member
inhopcartonj
Back
Top