What's new

[Chia sẻ] Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo

Lâu lắm rồi, chính xác là vào 10 năm trước, năm 2013, mình đã viết về chuyến đi trăng mật lôm côm của mình lần đầu tiên trên phượt.vn, viết chơi thôi, nhưng chơi rồi thành thật, nhờ anh chị em động viên tinh thần, mà mình cũng viết mãi, viết cho đến ngày cuối cùng. Sau đó in thành một quyển sách đem tặng vợ chính ra đẹp hơn album ảnh cưới. Ngẫm lại thời gian đó, thấy viết ra những gì mình nghĩ quả là điều đúng đắn. Thời gian qua đi, nhiều bộn bề suy nghĩ, lắm khi quên hẳn mấy chuyến vi vu, hoặc đôi khi nghĩ già rồi, vi cái đít gì nữa. Nhưng nhiều khi quyển sách trên giá nó rơi đúng vào đầu mình, với dòng chữ "Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả" với dòng chữ trang đầu tiên: Ở tuổi 26 bạn có dám cưới vợ? Giờ mình 36 tuổi rồi, ngẫm lại thấy hồi xưa vừa liều vừa gan, đọc lại một mạch cả chuyến đi thấy thanh xuân sáng bừng lên như bó đuốc. Ở chương cuối cùng của cuốn sách, mình lúc đó có viết: "Sẽ có những chuyến đi khác, gọi nôm na là nối dài giấc mơ... Biết đâu lúc đó, lại không chỉ có 2 người". Hồi đó nghĩ thấy chắc xa xôi lắm, nhưng ngờ đâu ngày đó cuối cùng cũng đến. Trước đây mình viết lần đầu trên Phượt, thì lần này mình cũng sẽ viết tại đây, dù 7 8 năm rồi mình mới đăng nhập lại vào forum, chẳng biết giờ mọi người còn hoạt động trên này nhiều không nữa. Như lần trước, mình sẽ cố viết cho đến kết thúc, giọng văn chắc cũng đã nhạt, nhưng tâm hồn còn tươi lắm
__________________________________________________________

KÌ NGHỈ HÈ TÀO LAO CỦA GIA ĐÌNH NHÀ CÁO

WE TRAVEL NOT TO ESCAPE LIFE, BUT FOR LIFE NOT TO ESCAPE US

Nhiều năm trước, cũng giống như rất nhiều đồng bạn trong những năm tháng đó, mình cũng ham hố những chuyến đi xa, cũng đi nhiều nơi xa hơn mình từng nghĩ đến khá nhiều. Lúc đó sướng lắm, giai thành phố cả đời chưa ra đến ngoại ô, nay lang thang trên những con đèo con dốc vùng cao, tâm hồn phơi phới vô lo nghĩ, cảm giác cứ thế này mà đi được vòng quanh thế giới thì tốt nhỉ? Nhưng cứ đi mãi thế thì họa chăng chỉ có lắp chân vịt vào đít, đội lấy cái tấm pin năng lượng mặt trời và sống bằng quang hợp thì mới đi mãi được. May mắn cho cái thân mình là lấy vợ xong mình cũng vẫn tiếp tục những chuyến đi được kha khá lần, mà nổi bật nhất là “Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả”

Mình và vợ mình giữ được thời gian vui chơi như vậy được đến 5 năm, và chuyện gì đến cũng phải đến: Tự dưng nhà có thêm một đứa nữa. Con bé này được đặt biệt danh là Cáo, vì con Cáo là con vật thông minh, khôn ranh và luôn tìm được cách sống sót trong rừng rậm, chứ không phải cứ Cáo là sẽ già và gian ác như trong truyện cổ tích đâu.

DSCF0391.jpg


Ngày xưa, mỗi lần thấy bà chị đi du lịch cùng gia đình toàn chui vào Resort nằm thư thả, ăn uống nghỉ ngơi vui chơi bãi biển, thú thật, mình khinh lắm. Úi dời ơi, tuổi trẻ mà nằm dài như cá trên thớt thế kia á? Sao không xách cái xe máy mà chạy đi tận cùng thế giới mà tìm kiếm những vẻ đẹp đích thực đi. Thế rồi bụp một cái, có con, mình tự dưng cũng lại thích đi Resort, nằm dãi thẻ ra cho nhàn, mỗi lần đi du lịch là tay xách nách mang, chở theo cả cái chợ Đồng Xuân đi cùng, từ ngày đó, mình đã nghĩ là chắc giờ tiêu chuẩn của mình nó khác rồi, từ nay muốn đi đâu, mình sẽ bay cho nhàn, rồi tìm một khách sạn ngon nghẻ, có bể bơi cho con nó vầy và tận hưởng một kì nghỉ mèo lười như thế cho nó nhàn.

Thật sự đi như thế nó nhàn và sướng thật, mình vẫn cho rằng đi như vậy là cực kì phù hợp với gia đình, hoàn toàn không có ý so sánh gì về các kiểu du lịch nhưng nhiều khi vừa ngồi giặt quần đùi vừa ngẫm nghĩ lại những chuyến đi cũ cứ tự cười một mình, thấy vui vui và nhiều kỉ niệm khó quên, nhưng liếc xuống cái bụng đang chảy xệ ra, mình lại thở hắt rồi tiếp tục giặt quần, kỉ niệm tan như bong bóng xà bông...


000097.JPG

Bẵng đi 5 năm tiếp theo, cái bụng đã chảy dài hơn một tí, lượng tóc cũng vơi đi kha khá, có sợi lại còn highlight màu khói mới sợ, chả phải do lo nghĩ gì đâu, chắc mình xấu lông nên nó vậy. Đúng vào dịp tết năm 2023, đang ngồi rửa bát trong hiên nhà, chẳng vì một lí do gì, giống như một ý tưởng tự dưng bùng nổ trong đầu như một quả bom, mình đập cái nồi xuống sân rồi hét vang “*** gì nữa, ĐI”

Vợ mình từ trong bếp nghe động ầm ầm từ trong bếp phi ra, tay lăm lăm cái đũa cả trợn mắt hỏi “Gì đây? Gì đây? khởi nghĩa hay biểu tình nào?” rồi nhanh nhẹn xắn tay áo ra vẻ thuần thục tư thế đàn áp lắm. Mình nhanh nhẹn áp sát không cho nó kịp vung tay, khẽ bịt mồm thì thào “Đi, mình sẽ đi xuyên Việt, em giai ạ”. Con này tưởng mình bị ngộ độc nước rửa bát nên tròn mắt hỏi “Đi đâu? xuyên gì?”. Mình khẽ đánh mắt ra tư vị phụ huynh đang ngồi cách đó mấy mét uống trà, ra dấu thậm thụt đầy bí ẩn rồi nói lại cho rõ như để khẳng định cái ý tưởng vô cùng điên rồ tại thời điểm ấy: “Mình sẽ đi xuyên Việt, cả nhà luôn, hĩm ạ”.

_DSF0237.jpg


Con thị thì cũng không lạ gì những ý tưởng hâm dở của mình nhưng nó thường không bao giờ đo lường hết mức độ vĩ đại của các ý tưởng đó. Nó hỏi: “Đi bằng ô tô à? ô tô nào? Nhà có bao giờ mua xổ số đâu mà hăng hái thế?”. Lúc này mình mới vỗ vai ả đèn đẹt rồi xòe 2 bàn tay trắng ra bảo “Đây, mình sẽ đi bằng cái này này” nói rồi mình co một bàn tay lại vặn ga ìn ìn. Ả vợ xem chừng vẫn còn băn khoăn lắm, cái xe thì cũng to đấy, nhưng hồi xưa 2 đít đi mấy ngàn km cũng chẳng sao, giờ thêm hẳn một đít nữa thì ngồi theo chiều thẳng đứng à? Lúc này mình mới ôn tồn giải thích cho cái bộ não mông lung đó rằng, Năm sau con thị Cáo nó vào lớp 1 rồi, cũng phải có một dấu mốc đáng nhớ, sau này nó đi bằng ô tô tên lửa gì cũng sẽ rất dễ dàng, nhưng một chuyến đi bằng xe máy thì sẽ rất khó tìm đấy, con này đít nó cũng ngày càng to rồi, không đi nhanh thì có mà mua sidecar đi à? Con thì sắp vào lớp 1 rồi, cũng phải có dấu mốc để lại với đời chứ? Cũng cưới nhau 10 năm rồi chả lẽ cứ đều đều như thế này thì cũng chán bỏ mẹ phải không?, làm một cú hoành tráng kỉ niệm cho cuộc sống phong phú ắt cũng chẳng phải ý tồi? Tôi nói vậy đồng chí có hiểu không? Hay là não nó còn chưa thông?

Lúc này, ả vợ đã dần hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nó thì thào bàn lùi “Nhưng đi vào lúc nào?” Mình rút ngón tay ngửa mặt lên trời lẩm nhẩm bấm độn rồi ngâm: Ngay trước hạ chí, vào giữa tháng 5, đoạn san sát rằm, khi vừa bế giảng”

Mình tính lúc đó là vì thực ra 2 vợ chồng đều làm việc liên quan đến trường mầm non, thời gian vừa bế giảng xong là thời gian nhàn nhất, vừa xong cái sự kiện cuối năm, con cũng vừa tốt nghiệp và chuẩn bị vào cấp 1, thời tiết lúc này vừa mới bước vào mùa hè, chưa quá nóng cũng chẳng nhiều mưa, cũng chưa đụng phải luồng du lịch đầu hè của các gia đình có con đi học từ cấp 1 đổ lên, mà từ nay cho đến lúc đó cũng còn hơn 4 tháng, thỏa sức mà ủ mưu hèn kế bẩn.

Cũng phải nói chút vì sao phải ủ mưu lén lén lút lút như du kích thế này, ấy là vì kinh nghiệm của mình cho thấy, tất cả những kế hoạch đầy tính hoang dã, mạo hiểm như mấy cái trò đi xe máy đa phần sẽ bị người thân trong gia đình cực lực cấm vận và phản đối, chỉ có cách là cứ âm thầm mà làm, giữ kín được đến đâu thì giữ, đoạn nào không giữ được thì ta nói giảm nói tránh, vừa lươn lẹo, vừa an ủi động viên, có thế mới nhấc chân ra khỏi nhà được. Nhớ hồi xưa, mình mạnh mẽ hiên ngang tuyên bố con sắp đi xe máy dọc đất nước mà bị dọa chặt chân cũng thấy hơi gai gai...

Thế rồi ngày tháng dần trôi, thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc cũng gần đến cái mốc dự kiến rồi, mình bắt đầu những công tác chuẩn bị đầu tiên cho chuyến hành trình mà mình tạm gọi là “Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo”



DSCF0443.JPG
 
Cả nhà mình ùa ra biển tắm, dưới chân cá con vẫn bơi lội tung tăng. Vì trời cũng nắng nên giống nhiều người, chúng mình bò vào cái cầu cảng bằng tre, tạo thành một mái che bên trên, dù vẫn có người qua lại nhưng tránh nắng khá ổn, nhưng phải cẩn thận đôi chút vì lỡ bị sóng đánh đập vào cột chống cầu thì cũng đau đấy. Ở trên cầu cảng, có nhiều khu chụp ảnh, đặc biệt là các khu đệm lưới mà chị em hay nhảy lên kiếm mấy tấm ảnh chill chill, nhưng hỡi ôi, người xem đâu biết rằng, phía dưới chân cầu cảng cũng có những ánh mắt ngước lên nhìn...chill chill.



20230528_094004.jpg
Bờ biển nước trong cực kì, không như ảnh tôi chụp đâu

20230528_095330.jpg
Cát biển cũng mịn cực kì, không như ảnh tôi chụp đâu

20230528_094130.jpg
Mụ vợ tôi xấu cực kì, không như ảnh tôi chụp đâu

Ở khu Kì Co còn một thứ khá hay đối với gia đình có trẻ em, đấy là nhà biểu diễn Hải Cẩu, nhìn thì cứ tưởng phèn phèn nhưng những tiết mục biểu diễn ở đây rất chuyên nghiệp với huấn luyện viên nước ngoài nhé. Tất cả đều hoàn toàn miễn phí nên cháu nào thích thì có thể xem 2 3 lần cũng được, cứ 1 tiếng lại biểu diễn một lần. Vì chúng mình không sa vào cái nghiệp chụp ảnh quá nhiều nên hầu như dành thời gian để tắm biển, té nước, chứ nhiều người sang bãi Kì Co nhưng chỉ bận váy áo đi chụp ảnh khắp chốn thôi, chụp thế này thì... nóng bỏ mẹ, nên các bạn đi biển thì cứ vui vẻ mà tắm đi, những tấm ảnh, dù đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng mắt nhìn đâu, và đừng để kỉ niệm với những chuyên đi chỉ dừng ở việc tạo dáng nhé.

20230528_100522.jpg
Xem biểu diễn hải cẩu

20230528_100441.jpg
Với trẻ con thì bọn nó cực kì thích thú
20230528_104716.jpg
Tạm biệt Kì Co, chúng em biến đây

Trưa trật thì Ca nô mới quay lại đón mọi người ra Hòn Sẹo lặn biển, ở đây nước sâu và cũng có các tầng san hô, tuy rằng không màu sắc lắm. Con mẹ Cáo dù không úp mặt ngắm san hô nhưng lại rất thích bơi lội tung tăng, nó bơi cả tiếng mà không hề hấn gì. Còn mình thì ở đây lại ghi dấu một câu chuyện buồn... người anh hùng của chúng ta, là mình ấy, nhảy xuống, nơi lội, lặn biển như một ngư dân lão luyện, khẽ cười khẩy bọn bánh bèo yếu đuối chỉ thò chân bì bõm trên bè, nhưng tự dưng đang lặn, mình cảm thấy cứ sai sai. Thôi rồi, đêm qua ngủ muộn, sáng nay dậy sớm, tiền đình không ổn định rồi, mình leo lên bè nằm cho lại sức, nhưng bè này nó có cố định đâu, lắc lư theo từng con sóng. Và rồi, 1 tiếng chờ ca nô quay lại đón là quá lâu, đến những phút cuối cùng, trước mặt bọn bánh bèo, lũ yếu đuối, bọn trẻ con và cả người cao tuổi, chàng trai ấy đã phun hết ra cả bò né lẫn bánh mì hòa vào biển cả. Đâu đó trong đám đông, có những cái bĩu môi lạnh lẽo “Tưởng thế nào....”



20230528_113024.jpg
Lặn biển ở hòn Sẹo


20230528_113459.jpg
Chú Cáo béo ham bơi lội
20230528_114319.jpg
 
Ca nô chở mọi người, gia đình, mình và nỗi nhục của thằng say sóng vào bờ, và ngay lập tức có xe điện của đại lý du lịch chở thẳng mình vào một cái nhà hàng. Té ra cùng một thuyền nhưng có rất nhiều loại khách khác nhau, có khách chỉ đi chơi thôi, không ăn, có khách ăn theo đoàn v.v... cuối cùng lẻ loi ra mỗi gia đình mình trong cái nhà hàng bao la bát ngát. Nhưng rồi chúng mình vẫn ăn nguyên một mâm đầy đủ đồ ăn thức uống dù có làm đi ít một chút so với tiêu chuẩn 6 người một mâm nhưng vẫn cực nhiều và ngon nhé, tầm 6 7 món cơ. Dù rất ít sử dụng các tour đại lý như thế này nhưng mình cũng đánh giá cao về tour Kì Co - Eo Gió tại đây.

20230528_124444.jpg
Bữa ăn cũng khá đầy đủ, đây là một nửa thôi

20230528_125354.jpg




20230528_125644.jpg
Ngoài các món ăn thì vẫn còn 1 nồi lẩu chất lượng cao nữa

Đáng lẽ theo lịch trình thì xe sẽ trả chúng mình tại khách sạn, nghỉ ngơi và chiều đón đi Eo Gió, nhưng thực ra Eo Gió ở ngay cạnh làng chài Nhơn Lý rồi, nên nhà mình quyết định về khách sạn nghỉ ngơi, không cần đại lý đón nữa mà chiều sẽ tự bò ra Eo Gió khi nào thích sau. Nói về khách sạn thì ở Nhơn Lý không có quá nhiều khách sạn, nếu muốn ở khách sạn bình thường, mặt đường thì có chục cái, phía trong khu dân cư cũ cũng có vài cái nữa tạm ổn. Nhưng nếu muốn ở khách sạn mặt hướng biển thì mình nghĩ rằng có 3 cái nổi bật đó là Mộc homestay, Chài Village và La beach House. Cả 3 đều tầm 500-700k 1 đêm, và cuối cùng mình đã ở Chài Village. Mình check qua cả 3 nơi thì bên Mộc ở cuối bãi, xa hơn 1 chút, bên La beach thì phòng dạng lều tam giác, hơi chật chội, một lí do nữa chọn Chài vì các thuyền đi bãi đều đón khách ngay phía trước khách sạn, nên có thể ung dung khi nào thấy thuyền mới bò ra khỏi khách sạn, quán cà phê cạnh khách sạn cũng đẹp và rộng rãi.

20230528_134800.jpg
Xe điện đưa chúng em về nhà

20230528_135707.jpg
Nhà của em be bé, nằm lặng giữa bờ kè

Cứ tưởng rằng một giấc ngủ ngắn sẽ khiến cơ thể khỏe mạnh để tiếp tục chuyến đi, cả nhà mình có ngờ đâu giấc ngủ ngắn đó kèo dài đến 5h30 chiều luôn. Tá hỏa chạy ra Eo Gió chơi, mất mười mấy nghìn tiền vé cuối cùng cũng tới được nơi được ví như điểm đến du lịch nổi bật của Quy Nhơn thì đã gần tắt nắng. Mình đành tự an ủi với con mẹ Cáo: “Thôi thì cho đỡ đen da”. Khu Eo Gió này rất mát và hút gió, đúng như tên gọi của nó. với những con đường bám vách đá rất đẹp và hợp dáng người mẫu. Chị em tới Eo Gió, mười cô thì mười một cô chụp ảnh í ới, anh em tới Eo Gió, 10 ông thì 9 ông phải cầm điện thoại, máy ảnh chụp cho mười một cô kia. Trời lem nhem nên mình thì không có hứng chụp ảnh lắm, hẹn sáng mai quay lại cho sáng sủa, cả nhà đứng ngắm cảnh hóng gió cho đến khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn mới a lê hấp, cút thẳng.

20230528_175206.jpg
Ống bố em tre trẩu, dạy em hát rất hay

DSCF1120.JPG
Hải cẩu và mực trứng

DSCF1155.JPG
Bãi đá dưới chân Eo Gió

DSCF1164.JPG
Nguy hiểm, đừng cho ăn

DSCF1192.JPG
 
DSCF1205.JPG
Khách sạn Panorama gần Eo GIó

DSCF1204.JPG


DSCF1173.JPG




Ở Nhơn Lý có nhiều quán ăn lắm, hải sản cứ gọi là ê hề, nhưng chúng mình đã tình cờ tìm được một quán ăn theo kiểu địa phương với giá khá ổn. Quán này tên là Phương Nghĩa, sẽ hơi khó tìm một chút vì nó nằm sâu trong khu dân cư, dù có google map chỉ đường mà mình còn ngớ ra vì đếch tìm được. Đang lơ nga lơ ngơ như bò đội nón thì có ông chú ở đâu phi ngang qua “Đi ăn tối hả, theo tau” Mình phóng theo trong con ngõ hẻm bé tí 1 đoạn thì... mất dấu, lại lơ ngơ thêm mấy phút tìm quanh mới ra cái quán ăn này, thấy ngay ông chú té ra là chủ quán luôn. Ăn ở đây thì giá giống các quán ở ngoài nhưng lượng đồ ăn khá nhiều, ấn tượng là bát ốc hấp to như cái nồi và nồi chao nhum to như cái chậu, lại ngập nhum, con ghẹ ở đây mình ăn mỗi 1 con, vì nó to như con cua Alaska, khổng nồ luôn. Quán này gần Eo Gió, nên nếu đi Eo Gió vào buổi chiều thì có thể ghé đây luôn




20230528_195809.jpg
Chân dung con ghẹ Alaska
20230528_210713.jpg


Nói chung Nhơn Lý vẫn là một làng chài, sẽ không quá sôi động về đêm hay có những bãi cát trắng tinh đúng kiểu du lịch, nơi đây vẫn là nơi mưu sinh cho các thuyền chài, nhưng bầu không khí du lịch đã len lỏi dần vào rồi, ở Nhơn Lý, bạn sẽ thấy thư thả sau một ngày hùng hục chơi bời với bãi Kì Co, 2 đêm ở Nhơn Lý đủ để chúng mình khám phá kha khá địa điểm này, và nếu lần sau có quay lại, tớ vẫn nguyện ở lại đây 1 đêm, để khám phá con ghẹ Alaska một lần nữa

DSCF1269.JPG
Trốn con đi chụp ảnh

DSCF1256.JPG
 
Tại sao mình lại thích viết? giữa cái thời đại mà mỗi chiếc điện thoại đều có thể là một máy quay, một máy chụp ảnh, muốn nhìn ở đâu, chỉ cần gõ tên lên youtube là hàng loạt clip đẹp vô cùng của các youtuber, tiktoker sẽ cho bạn những hình ảnh chân thực đến từng chi tiết của địa điểm đó, có vẻ như những con chữ mô tả dài dòng và mất công đọc sẽ trở nên vô cùng thừa thãi. Nhưng đếch hiểu sao, mình vẫn cứ muốn viết. Cứ mỗi con chữ tuôn ra là những hình ảnh, kỉ niệm lại tràn về. Mình không dám tự nhận là viết hay, chỉ dám nhận là viết đúng chính tả, chấm phẩy đúng chỗ để người xem đỡ lộn mề, đỡ bực mình. Mình còn thích viết vì mình thích những quyển sách, nó cứ có cái kiểu cũ cũ, classic nhưng bền bỉ với thời gian và đôi khi sau này những quyển sách sẽ được đọc lại. Bây giờ, có nhiều thứ để xem quá, nhiều đến mức chưa kịp ghi nhớ cái này thì đã phải xem cái khác, rồi quên mẹ nó hết cả hai, nhưng những quyển sách, đọc mất cả ngày, cả tuần thì khó quên lắm, chả hiểu sao mình cứ nhớ mãi về mấy quyển sách mình từng đọc hết, chắc mình cổ hủ. Như mọi lần, mình viết mọi thứ ra đây, ngày qua ngày, thêm ảnh, chỉnh sửa lại câu từ, thêm vào những đoạn mà mình nhớ ra sau, và cuối cùng, khi cảm thấy đã hoàn chỉnh, mình sẽ viết lại thành một quyển sách, hàng thật, in thật đẹp và cứng cáp, để tặng lại con Cáo, lớn lên đọc lại, chắc nó sẽ không ngờ là nó đã làm một chuyến tuyệt cú mèo đến thế đâu...

Như mình đã nói, mọi thứ cứ mỗi ngày một thay đổi, mười năm nữa, cái khu Kì Co - Eo Gió này chắc đã khác lắm rồi, có lẽ sẽ có lúc cô nàng Cáo 18 đôi mươi sẽ cùng bạn bè đến đây một lần nữa, rồi nó sẽ khoe ầm lên với bạn bè đại loại như sau: “Chỗ này, mười mấy năm trước, chị mày á, đã cùng bố mẹ phi con chiến mã kim loại Tiny Fox, phi ầm ầm đến đây. CHúng mày không tin thì nhìn đây này...” Rồi nó lật từng trang sách ra mà tự hào khoe với chúng bạn, những đứa cũng đã từng đến đây, nhưng theo một cách dễ dàng hơn.

Vậy thì điều đáng tự hào giữa những đứa từng đến đây là gì? Chắc là cách bọn nó đi đến, cái gì dễ thì mau quên, cái gì khó thì nhớ mãi. Mình cho rằng cái đứa phải lê đít mấy ngày, dưới nắng nóng và mưa giông để đến đây, sẽ nhớ lâu hơn là đứa ngồi máy bay mát lạnh trong 2 tiếng đồng hồ. Nói thế không phải là cứ khổ sở, vất vả thì mới xứng đáng, điều mình muốn nói là trong từng ấy ngày lê đít chịu mưa nắng, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, mà mình cũng không biết rằng trong con mắt của con trẻ trâu kia nó giống thế nào, những chuyện mình viết ra ở đây chỉ là những điểm nhấn trong ngày thôi. Tự dưng mình nghĩ vẫn vơ vì sau chuyến đi, đôi khi con Cáo béo lại hỏi vu vơ, bố có nhớ về chuyện này chuyện kia, trong chuyến đi không, mình đoán là lúc đó nó đang hồi tưởng lại nhiều thứ hay ho lắm.



AVvXsEiZTRkoc2v1jxWQBTqXXel33CsOtQnsxE3PKZKTisl_i-gtA7qtXugIsPdR4xW3rEbE2muqBEBhcT1fKelZfmANTx6PJDEjdZpJc0jljuer-ZE61-IqbJ3g9AIsteW_OAfJ-xyOZgyi6np4QJms1FOst-eSaUxD5IVplxqvHUG7U__1ywq_7yJdnMLJfcAm=w613-h408
Eo Gió vào ban ngày

AVvXsEhB9T4xq_AAvAxowXk6fkUmK-8QqmngYqBKwd-ftrex2j_oRLWSe5iZYsur2wA7kOG2uLCO09hCSlLNIpk99OdHlOq1SIkSh71-Q-iv88jvos05bG7bn0iruDhS-K-4mo68jjhB5kaB7Dz7SGxNdEP-3WCWyPvsZ7VI7YBHs9KkdjsubbuQ-n0XgryvUKa8=w499-h748
Chỗ nào có bóng râm, chỗ đó có chân lý

AVvXsEiOkeVgOrSrwxdsVnQEVANdKaes_0fdCNUhreLzwSrQoStUpEhdSnITVdkiIcKdpTpbCqYh4e8uIVvZcpjSbFgHxvDW25zLmcQ9tUwHYk1dq6_uZ9I4-BERL-bEWiC8XaxFeSglSGp7jVZ3fD-sSG8_UP0hxCxl09mrTqueVYMWOlUiM_13QUaMwsu-YH-N=w623-h414
Nơi nào tràn ánh nắng, nơi ấy có tâm thần

AVvXsEhrpCjDw2NJaCpsjjL5b0p-S4-lSRHZxurZrQDfuG-8APGrpUcEjn3uHWYwxnEfCQjgCWAoUNCjItuFBga5xodZgIsaswbAUlSblNohKup35alsq5qYUTGq0-yeRYuM6SV6NqrKwM9lA9S4Giuot3pKoGyPDHHtkCCXjnwbQiEabJAPTjGJQJwelV6fqpMw=w490-h735
Đường đi Eo Gió quanh co
Nắng vàng nóng nực cả lò thất kinh

Sau một buổi sáng nắng ráo quay trở lại Eo Gió để tận mắt nhìn xem vẻ đẹp Eo Gió trong nắng sớm là thế nào, chúng mình tiếp tục hành trình đến với miền đất Phú Yên trong huyền thoại hoa vàng cỏ xanh. Đoạn đường từ Nhơn Lý về thành phố Quy Nhơn thì to đẹp lắm, đường thẳng tắp như kẻ chỉ, đi dọc 2 bên thấy toàn đồi cát, quạt gió và điện mặt trời, chắc hẳn khu này điện tràn trề lắm chứ không thiếu thốn như miền Bắc lúc này. Đáng lẽ cả nhà sẽ đi qua đồi cát Phương Mai, nhưng hỡi ôi, chính con đường đang đi đã cắt ngang đồi cát rồi, giờ thì đồi cát Phương Mai nó còn bé tí thôi chứ không to như xưa nữa. Có lẽ chính nhờ con đường này mà người ta đi đi về về Quy Nhơn trong ngày dễ dàng hơn nhiều.


AVvXsEhaPcOryIp11mlw5XnPMElsVvS7Qw0R5KOv_qc3bV7YcYS3BGkD5uPkLUL9n961v-hhbrWV5Bz18YUNoyCD2oNUafEFke13-xjNqUB58mpeK3Zs6eCDQ0wcY-k6yYcajcpSeRz_SGL_BYAsOk9Fn7tvruzfxGajXRXopDQpxHxygQLgK-B0ndsItVJMRxea=w610-h458
Nằm tí cho lại sức

AVvXsEjNyca9FTQhktKipAytpywVDZ2QNMY69-iq0L-du4k770HOJ6ric-_u9ius7VcCa6nb9fzaIt7IYHfaqTLodbV2n_FlNMAGXrLtIAbf-JaAT5g147gwtek2T_aD5wy8CMQNejfqffPIrbJKpvy4WptHKDrlbDw7Ul-7vf1sexZwPFScatjU-9ieELHwmpvk=w634-h475
Chài Village

AVvXsEgqgdyB465y-HYCDMkyFnmjimllBW5U7RbVlxr9qmYMVWWpkJKv2gts9fuKG_GxoZJVTK-5MrN2xoHNg08c7MUphw9i9fjbhAoI0gpzmqMr_9fRFZOYWM5YpmuN5Xg79nIoreCFuKFNwOBEcY0Ch5YH1GOcrmdziDlCpu_wX8SC3ijy4toG3jJYjkgqRPir=w708-h531
Đường vô Nhơn Lý
AVvXsEi5JwFFD0pOOebzZdSQie67yTbuyI_EolfTWiwOHslS8T6C48L-gmJ5qtydw5jQUmyUE14TtDPgp-CqpaM-j2d04jfobTSw1ZBDwRONLN5fayxw6jtp4vi3o0uTd2nsohD7KnuhVuNTaKkPMxBH9lwrTh6WVf9FR7YSxJ79-O7rZZ-W__LPofV19l2GNZDE=w656-h491
Cầu Thị Nại, nối giữa Quy Nhơn và khu Kì Co- Eo Gió
 
Mình không có dịp thăm thú thành phố Quy Nhơn lắm, chỉ có mỗi một buổi ăn trưa ở đây, trời nắng lè lưỡi, chẳng biết quán xá gì, thấy một hàng Lotteria có điều hòa mát mẻ là cả nhà phi vào ngay, vừa ăn vừa chơi cho qua giờ trưa đứng bóng đã. Mấy em bán hàng thấy một lũ trang bị như thổ phỉ cướp cạn ùa vào như một cơn bão, ăn lấy ăn để rồi nằm thở phì phò chắc không nhịn được cười. Cuối thành phố Quy Nhơn có một đoạn đường lạ lắm, ngắn thôi nhưng lạ lạ, đang đi trong phố tự dưng tọt một cái lên núi, rồi lại nối với đường quốc lộ, núi có hẳn cây cỏ rừng rậm nhé. Hình như là đường Mộng Cầm, chắc bạn nào ở Quy Nhơn sẽ biết và thử cắm trại chỗ này đấy nhỉ.


AVvXsEgKq36w0LRCaOA8IgFH0vHrmoEF3jcqtFVf-H809myyN3x-TTqJgrAWYq1I0_AZgg1IeH0-3bLP39ZjMsjBgWVvoKVuX068yu8at4FDmR-vkn-yVq83clnzeiBnuB-4P2PF93QPfgIU_cUHR52KffvWIqXMUT2IfgzY4EE2yDl10WmOU6MtOAkPIvCVTygW=w491-h657


AVvXsEiCqhNxUuIFKyXngmv5YvkrT07_FhIuTp-3uTmw4xViMgp6yaQ4EmKa18GpIuHLYD42xGFhm5V_lj5GwX4XOt0j7knK-v2pt0jciTIT5vmYkExq_SZMrLF-oAqVfLRFBd7Uz6c6rQ7Jaiq4uDG4feulAlE1HoKyKgbLFdiyziCpcUM6ptlmJ2Mfa_IX8RgK=w489-h651


AVvXsEjhIxV2tOuSRgMl-L5i-q_8Mk6wH5tT_QyadRUDJ1kgr7rqS0IHstmanecJ6qP5FvIZ-Trw1CPaae7qEmX31picjEPAG-elIaPBkcLzBhODlv6GGJEPYtjlJLTHV7td9Mc0OLRrVWY1C8568xduGWkSH78HOl0gAf-0MsAgrfPRiMjdbp09W5sWygD7UxoE=w559-h420
Nghỉ tí

Chúng iem cứ bám đường 1D ven biển đi vòng vèo uốn lượn, đường quốc lộ thôi, chẳng có gì mà nói, thi thoảng lại thấy một vài bãi cát đèm đẹp, mình cảm thấy hơi tiếc, giá mà trong tay có chục tỉ là mình xây ngay cái resort tại đây, tiếc là trong tay giờ có mỗi 10 trăm. Chả hiểu giời xui đất khiến nào chúng mình lại vòng vèo ra tận 1 cái đảo nghe tên khá là chưởng tàu: Nhất Tự Sơn, người dân nói rằng đảo này có một con đường nhỏ để đi bộ ra đảo, nghe cũng giống mấy cái đảo gì đó mà dân tình hay quảng cáo trên Facebook là con đường nổi giữa biển đẹp nhất Việt Nam, nghĩ là đi, cả nhà mình bành bạch phi xe tới, đến nơi thấy cảnh sắc không phải thật hữu tình, và lối vào đảo cũng đã có một nhà thầu lại, nên đi vào sẽ phải mất vé. Vé rẻ thôi, mình bảo cả nhà đi vào tí rồi té nên cô chủ có lấy 1 vé hữu nghị, lại tặng chai nước, thôi thì đến rồi phải thử chứ. Nhưng đến khi đặt chân xuống nước mới thấy con đường này khá thú vị. Lúc chúng mình tới thì đúng là có đường thật, lấp xấp bàn chân, chỗ sâu nhất thì trên mắt cá thôi, 2 bên sóng vỗ rì rào, nhìn quanh chỗ nào cũng là nước luôn. Nói chung sướng nhất vẫn là con mẹ Cáo, nó thích nước, nó chạy nhảy dọc ngang con đường lấp xấp đó đến khi mệt thì... ngồi mẹ xuống vầy nước, thế là lại mất toi một bộ quần áo... Kể ra đảo này nếu gần gần các thành phố lớn thì cũng sẽ là một điểm đến hay ho đấy, mỗi tội có vẻ hơi dở đường




AVvXsEhdpz8d-eLoWBepCb70wI8P9wd3qE1_QoEIL8O7dh2QyWFGAbMpY8m3Czm2dgDy56MfDBvL3Bmb67sfFOqHVSW2gHLDHu-rlLyhO7YXGrHR7-mV63uMEISyucsMkTzXwbj6bchgs22SQl7ym7NFbf7JeLpSvaCqHkL-U4fRvXNqteqYxGwYiFsg9zN0fyC4=w607-h455
Bờ biển còn hoang sơ và chưa sạch lắm đâu


AVvXsEhYSg-V6llCG0-_T4EQZ6jbPAFWW18EVYTLEsVThw216wS-iPEPDwMz4aeREqQOXimlWOTxvgLy-a96Ap7opebQma2Eqe5BU6Mmyu0IdhZ7NNYshaHSfnYsC5e8sSxdfXfPUU5EDZ0r_-Ek6oa-bkHUQVJclV0PUYhsmIQuDwuNG6uFL2MWai5ZUoaydupD=w580-h386
Dưới làn nước này là một con đường đi bộ

AVvXsEgRqwY4C4YdrFfQeJuNS4SXnF6GUNmbqyHuM3Ok-YN92K_21_KPC91UiuMZq40R3Ae7w0bvDMhSs94D2WgznfFmEVgrtL7j60n7AAxijJBHWEwGDWtT7X9SymG6QJWxKFKdLeGX6-99799qjXhzaVVfGnzibIDkstEvmbDujm8MEAGuXNy-QDlGTQD9jqn7=w600-h450
Đảo Nhất Tự Sơn kia kìa

Từ Nhất Tự Sơn thì chẳng có con đường nào khác ngoài việc vòng lại quốc lộ 1A, nhưng chẳng hiểu sao đoạn này lại khá vắng, điều đáng ngại duy nhất là quốc lộ 1A có nhiều đoạn đang sửa chữa, từ 3 làn xe lại gom chung 1 làn nên mình rất căng thẳng khi thi thoảng lại phải chung làn với ô tô, cứ liếc ngang dọc chán mới dám phi vào mấy đoạn đấy. Nói chung mình đi quốc lộ thì khá hèn, thấy cái xe đạp mình cũng nhường cho đi trước luôn.

AVvXsEiiUUZrBpX3oJ686z9uQEC7AF2jkr_YyN60hBovY2JZoD70fRpMHmG6h2e6IkZkQXglXtW5ggloqXyhh592TFiO1-kViSvANHdTRBFpmavJmma6zZBLzZC5VqSlBs38apGHMgCv-ebGEN2l8K9JeClDIkCQOilgChyjDpiKiPUmBBVoA8H2UynAv7G2w1S0=w505-h672
Đường quốc lộ người ta đi vù vù, còn nhà mình thì hèn lắm

Điểm đến tiếp theo trên bản đồ lịch trình là Gành Đá Đĩa, cái gành này thì nói thật mình đi mãi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên con mẹ Cáo đi đến nên mình cũng chiều nó thoai. MÌnh xem trên map thấy cái đường này vòng vòng tốn công quá, nên cố dò xem có đường tắt không thì lại thấy 1 cái cầu bé xíu bắc qua sông Phú Ngân, nhìn mãi thì mới thấy cái tên là cầu ông CỌp, nếu đi qua cầu này thì mình tiết kiệm được cả chục km, lại tránh được quốc lộ nữa. Lối vào cầu Ông cọp ở bên trái đường, phải vòng lại quốc lộ 1 thêm 1 2km mới xuống được. Cầu này thì cho xe máy xe đạp thôi, nên các bác đi ô tô không có được trải nghiệm này đâu. Cái cầu này do tư nhân xây, thu có 10k cả xe lẫn người, học sinh thì miễn phí, cầu dài khoảng 1km và hoàn toàn bằng gỗ, lúc đi thì xóc nảy tưng tưng nhưng rất phê nhé, cảm giác lệch tay lái một cái là lăn mẹ xuống biển ý chứ. Nhưng khuyến cáo bạn nào đi xe máy thì nhất định phải đi thử cái cầu này. Đi qua cầu một cái là đã đến gần gành đá đĩa lắm rồi

AVvXsEiObjKn-bsPRD5pnZxM1gDf_dwlaQt4-oJ5G1cGOex4_CjmCu7TtLMhuwGYuFpjK38rDbTaHktGvnKEcyG8PItL3n6MIGoW1f20poD8YQ-CgKgw-6s3_Jcza7V2wlV74k_Yrv-ickuViCR_Aw6qSekpKok-9poxy9p5k5li4AO5Y2nUJ0h3CSHfN1zQs96Y=w501-h667
Chếch in cầu ông cọp, cầu này đố ô tô đú được đấy


AVvXsEjk9t2N2A56CHAcs_4ygrVY9_4k-KVxSjnVXsCWs5twdnGarFbhKrJDgjGe1MVu--uhI7vEpActM0FpT8YBqyvXFRv0KJ0wmdcpU9fHMdnSNYAIceiA5eQR_CCx78MM1LJ8NiJkI7Veu2HIH9k3QgEQOAxPoU7X2YzTTNkh94eXRgq35jXl-s57LJTydWRr=w592-h444


AVvXsEhUu-N2e00bS4KUYqF5gXGLLknIw94J-INK4BXd8J8PVuG8-QS9gYtfc__G5v1-M1HvZCnl6CwGKSCHtWdfHS0uIKCwNuSWULXrqRrpK3NocknyyTQ-lVNTZWPv-RmaCxlhBbJHose-KUzDJgtvoG22Q34rqHWQGh_Q9uFmWeBlvCmL5Nd2YIu-Q_rPLITy=w537-h715
Chụp lại bức ảnh trước khi vượt sông
 
Gành đá đĩa, một trong những nơi có địa chất thú vị và độc đáo nhất của Việt Nam, với những dải đá lục giác trông vô cùng phi tự nhiên mà hóa ra lại rất tự nhiên. Mình đã đến đây nhiều lần, từ cái thời còn hoang sơ, vài ba hàng quán bán nước bên đường, vài đứa trẻ chạy ra xem và bán mấy cái vòng vèo, cho đến lúc hơi phát triển với vài quán ăn, và giờ đây khi quay trở lại một lần nữa, mình hơi bất ngờ khi nơi này đã biến thành một khu du lịch đồ sộ, với cổng vào và hàng loạt cơ sở kinh doanh bên trong. Nói chung, gành đá đĩa không còn giống như trong trí nhớ của mình nữa, nhưng với con Cáo, đây vẫn là một nơi thú vị, với những tảng đá kì lạ.

AVvXsEg0s-8hiL8_intBpFSxrW5_D-4Yb9T1W8t1NETLIDIRm3OBKF3M_CLTGpdWWF74mNeyk2Sxkd6xZCpUjg4nXFoUd6d0xOawbFgHgud2hzPbml4u4Y5rF2bUODm5ZVWb7Y4tD93tPVr4ut56iAgWRL2qv9SHAEoDjhd5qY_Xa7ImVAfpIKRyb2fjMhB3p2Iq=w467-h623
Đường vắng nên vừa đi vừa làm con ảnh
AVvXsEhnDxwgKwtVJ0GF5lpR-IeHEcc5bi5euldVLsJeKD3VseNWD3VLyPRaR5_0ete4gOuH9MD7H7pj1aJmSSUR9Q3x6JqyFzEB-u6nO1JUv7yFGW7cN6RTAI6js6k-_2bKxteh7foSyOtTkbaDHx0xXknaIv2NSOiAByQkbSCL3pWK-0KRcTqwCVWuoNQ2WLxN=w467-h622
Gành đá disk

AVvXsEjdPTVmSovgrxZ3vrPXzQN0l2FVYuJF-niPFvd-rUMlre9Yl2YawH-PDuEeE20rNOr4yDvdgiEsWETuOjXqRuhFYzn0cXJ2NMtIrLhMFnEyOuR5auGBbHI5DoA8aMQREk7gzoMjA95qh87T8p8ezNyR0tt7Bo_-eT_N0kq3agihNT7VDcjmgybby1icopz3=w607-h405
Thẫn thờ ngồi bên bờ đá

AVvXsEjOEo46oiaqeU3GLuv390dxdbAE99Tvf6ig3Zyo5ynQr4EdrIaARO2nTG4VmgXsRPvXF4lcvxL_Dgr4B5dpdX3biz8rtQb4X8CgnngDZFwsNEaDCdpObzoM-qfiCNwuEqC02G4xlkldxAcpuunp9kfRSEa-cUjpamEZmh9vzvf5TMwWFaP7j-6dvRDN-VWs=w617-h410
Đá ở đây dị đấy

Cạnh gành Đá Đĩa thì là hải đăng Gành Đèn, lúc này trời cũng tối nhá nhem rồi, mà hải đăng này cũng bé, đường cũng đang sửa nên chỉ đến gần thôi chứ không leo lên được, bọn mình ngắm nghía chút chút rồi biến khẩn trương thôi, đường cũng tối rồi, những tưởng 30km nữa để đến thành phố Tuy Hòa sẽ rất đơn giản và nhanh chóng, nhưng không, các cháu bé đã mơ mộng quá sớm, nỗi vất vả giờ đây mới thực sự bắt đầu

AVvXsEjZUlS0x1U3TlcENI2ctp8cxmz1358ltcVt5UntEx-9owL5EJkiKxu9nfGnrMyB-BQ7nH9J8650flON2nn-IO_1Iu3FIbw5VCceU1FTOenyalKH94znUcc6RN6YVNcal2hMzu56_m8Vkqcbtwrj4K7fHnAg0eCO9VP7vrbiA0mrL11bYjEfJhdGsIg44nT8
Hải đăng Gành Đèn

Với việc cố gắng đi sát ven biển và chọn đường ngắn nhất để tiết kiệm thời gian, chúng mình cứ men theo đường trắng trên bản đồ mà đi, với suy nghĩ ngây thơ là đường nào người đi được thì xe máy cũng đi được, nhưng nào ngờ, cái đường người đi được đấy thật sự nó như cái bờ ruộng. Trời thì tối, đèn đường không có, đèn xe thì leo lét, bọn mình bò cả cây số mới gặp được cái nhà dân có đèn, hỏi thăm 1 tí rồi cũng phải lần mò trong xóm mãi mới ra được đường tạm gọi là lớn một tí. Suýt chút nữa bỏ cuộc thì phải quay lại gành đá đĩa một lần nữa. Từ đây đường thì cũng đi tốt, mình nghĩ là nếu đi vào ban ngày thì cũng khá đẹp đấy, chúng mình cứ phơi phới, vừa đi vừa hát, lại còn bật cả loa di động lên mà phóng ầm ầm vì buổi tối trời mát quá. Bà con lối xóm ven đường thi thoảng lại hướng mắt nhìn theo những tâm hồn đẹp đang tận hưởng chuyến đi. Nhưng cái sự phơi phới đó chỉ kéo dài khoảng 10km cho đến khi mình thấy hình như hơi mát quá...

Một cơn dông to như cái tổ bố thằng ăn mày từ đâu ập vào nhanh như điện, ban đầu còn mưa lâm thâm nhỏ nhặt, mình bảo cả nhà thôi thì cố đi một tí cho qua cơn mưa, chắc mưa này không lâu được đâu, vừa dứt mồm thì mưa như trút nước, mưa như đút xô nước vào mồm luôn. BỌn mình chỉ kịp lấy áo mưa che chắn cho đồ đạc và balo phía sau, với lại kẹp con Cáo béo vào giữa xe, trùm kín cho nó khỏi ướt, còn lại thì mặc mẹ cho mưa tát gió cào. Suốt quãng đường đó mình hầu như chỉ lái xe với một con mắt, vì nước cứ tạt vào rát cả mặt, chẳng ai nói năng gì nữa vì nói có nghe thấy gì đâu, cứ lầm lũi mà đi trong cơn mưa thét gào. Càng gần Tuy Hòa thì mưa gió càng lớn, nhiều lúc muốn quật nghiêng cả xe, mình có nghĩ ngợi đếch gì đâu ngoài việc gồng cứng tay lái mà giữ cho xe khỏi đổ. May cái là mưa thế này thì chả có cái xe nào đi nên một mình một đường. Mình cũng không xem được bản đồ nên không rõ còn xa hay gần nên cứ nghĩ khá gần rồi, nào ngờ trời mưa, đi rất chậm nên gần 2 tiếng mới đi hết quãng đường. Đến khi vào được thành phố Tuy Hòa thì mưa mới bớt, ít ra đủ để mình nhìn được đường xá ra sao.

Tạt bừa vào một cái khách sạn trong trung tâm thành phố, 3 chăm dưỡi cũng gật đầu phát một... 3 đứa nằm dãi thẻ ra thở phì phò chờ tắm rửa, tổng kết lại, chẳng còn mấy chỗ khô... Ở Tuy Hòa thì nổi tiếng về các món bò và món mắt cá ngừ đại dương, nên mình phi vào quán cũng nổi gần nhất Tuy Hòa là quán bò 1 nắng dì mai ăn thử cho biết, một số món cũng ngon, mà một vài món lại dở hơn mình nghĩ. Món mắt cá ngừ đại dương thì không ghê như mình tưởng nhưng cũng không hợp vị lắm, nói chung no thì no chứ không phải xuất sắc vãi linh hồn. Ăn uống thế thôi chứ mệt mỏi lắm rồi, cả nhà xách đít về khách sạn làm một giấc cho hồi sức. Trong mơ, mình thấy mình lái xe giữa lòng biển cả, tí chết đuối, chắc là dư chấn của cơn giông chiều qua...

AVvXsEjY_yloIvRLI5cSyIn0UCE34FN5gMpoO5SCTuaS50vlpJkxpVMa-aWM8iI3V4d7EENlkPq4luUo-12DdR2m8EeeDzZz1U7OuEbK5RNj8VIDp_1ozqrcPeVBOMDcI2FB7s0HX0JrNU5XnlSkop79nt4Hrmwe6FW-ZiYSiOiMbaAzcUsBzJ0k39sa4zY2T_ok=w551-h733
Hỏa diệm sơn - mắt cá ngừ đại dương

AVvXsEhdefUbw7YpTwxnfeEM9S3IKM1r7y8c0j2Am-GwJbtg9oqWDJ1d1rnYZWN8ZEXRYEpJgNc1l_FcoM2RI0JXqfyCwd_u5y6EmL30Mz-XEEA3DNCZohCcpziY9ZCs85lHm2R7yr2CmagdlH4SuJxblDWQveJKnwW2L4f7Vmwzhj6w93gUDmb66PoIYZNbcT0n=w554-h415
Bò 1 nắng dì mai, quán ăn được review khá nhiều
 
Tuần này công việc nhiều quá mình chưa viết tiếp được, sẽ cố gắng cuối tuần tiếp tục công việc văn xuôi...
À mà có ai đọc *** đâu =))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,665
Bài viết
1,170,953
Members
192,318
Latest member
diendandientu
Back
Top