What's new

[Chia sẻ] Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo

Lâu lắm rồi, chính xác là vào 10 năm trước, năm 2013, mình đã viết về chuyến đi trăng mật lôm côm của mình lần đầu tiên trên phượt.vn, viết chơi thôi, nhưng chơi rồi thành thật, nhờ anh chị em động viên tinh thần, mà mình cũng viết mãi, viết cho đến ngày cuối cùng. Sau đó in thành một quyển sách đem tặng vợ chính ra đẹp hơn album ảnh cưới. Ngẫm lại thời gian đó, thấy viết ra những gì mình nghĩ quả là điều đúng đắn. Thời gian qua đi, nhiều bộn bề suy nghĩ, lắm khi quên hẳn mấy chuyến vi vu, hoặc đôi khi nghĩ già rồi, vi cái đít gì nữa. Nhưng nhiều khi quyển sách trên giá nó rơi đúng vào đầu mình, với dòng chữ "Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả" với dòng chữ trang đầu tiên: Ở tuổi 26 bạn có dám cưới vợ? Giờ mình 36 tuổi rồi, ngẫm lại thấy hồi xưa vừa liều vừa gan, đọc lại một mạch cả chuyến đi thấy thanh xuân sáng bừng lên như bó đuốc. Ở chương cuối cùng của cuốn sách, mình lúc đó có viết: "Sẽ có những chuyến đi khác, gọi nôm na là nối dài giấc mơ... Biết đâu lúc đó, lại không chỉ có 2 người". Hồi đó nghĩ thấy chắc xa xôi lắm, nhưng ngờ đâu ngày đó cuối cùng cũng đến. Trước đây mình viết lần đầu trên Phượt, thì lần này mình cũng sẽ viết tại đây, dù 7 8 năm rồi mình mới đăng nhập lại vào forum, chẳng biết giờ mọi người còn hoạt động trên này nhiều không nữa. Như lần trước, mình sẽ cố viết cho đến kết thúc, giọng văn chắc cũng đã nhạt, nhưng tâm hồn còn tươi lắm
__________________________________________________________

KÌ NGHỈ HÈ TÀO LAO CỦA GIA ĐÌNH NHÀ CÁO

WE TRAVEL NOT TO ESCAPE LIFE, BUT FOR LIFE NOT TO ESCAPE US

Nhiều năm trước, cũng giống như rất nhiều đồng bạn trong những năm tháng đó, mình cũng ham hố những chuyến đi xa, cũng đi nhiều nơi xa hơn mình từng nghĩ đến khá nhiều. Lúc đó sướng lắm, giai thành phố cả đời chưa ra đến ngoại ô, nay lang thang trên những con đèo con dốc vùng cao, tâm hồn phơi phới vô lo nghĩ, cảm giác cứ thế này mà đi được vòng quanh thế giới thì tốt nhỉ? Nhưng cứ đi mãi thế thì họa chăng chỉ có lắp chân vịt vào đít, đội lấy cái tấm pin năng lượng mặt trời và sống bằng quang hợp thì mới đi mãi được. May mắn cho cái thân mình là lấy vợ xong mình cũng vẫn tiếp tục những chuyến đi được kha khá lần, mà nổi bật nhất là “Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả”

Mình và vợ mình giữ được thời gian vui chơi như vậy được đến 5 năm, và chuyện gì đến cũng phải đến: Tự dưng nhà có thêm một đứa nữa. Con bé này được đặt biệt danh là Cáo, vì con Cáo là con vật thông minh, khôn ranh và luôn tìm được cách sống sót trong rừng rậm, chứ không phải cứ Cáo là sẽ già và gian ác như trong truyện cổ tích đâu.

DSCF0391.jpg


Ngày xưa, mỗi lần thấy bà chị đi du lịch cùng gia đình toàn chui vào Resort nằm thư thả, ăn uống nghỉ ngơi vui chơi bãi biển, thú thật, mình khinh lắm. Úi dời ơi, tuổi trẻ mà nằm dài như cá trên thớt thế kia á? Sao không xách cái xe máy mà chạy đi tận cùng thế giới mà tìm kiếm những vẻ đẹp đích thực đi. Thế rồi bụp một cái, có con, mình tự dưng cũng lại thích đi Resort, nằm dãi thẻ ra cho nhàn, mỗi lần đi du lịch là tay xách nách mang, chở theo cả cái chợ Đồng Xuân đi cùng, từ ngày đó, mình đã nghĩ là chắc giờ tiêu chuẩn của mình nó khác rồi, từ nay muốn đi đâu, mình sẽ bay cho nhàn, rồi tìm một khách sạn ngon nghẻ, có bể bơi cho con nó vầy và tận hưởng một kì nghỉ mèo lười như thế cho nó nhàn.

Thật sự đi như thế nó nhàn và sướng thật, mình vẫn cho rằng đi như vậy là cực kì phù hợp với gia đình, hoàn toàn không có ý so sánh gì về các kiểu du lịch nhưng nhiều khi vừa ngồi giặt quần đùi vừa ngẫm nghĩ lại những chuyến đi cũ cứ tự cười một mình, thấy vui vui và nhiều kỉ niệm khó quên, nhưng liếc xuống cái bụng đang chảy xệ ra, mình lại thở hắt rồi tiếp tục giặt quần, kỉ niệm tan như bong bóng xà bông...


000097.JPG

Bẵng đi 5 năm tiếp theo, cái bụng đã chảy dài hơn một tí, lượng tóc cũng vơi đi kha khá, có sợi lại còn highlight màu khói mới sợ, chả phải do lo nghĩ gì đâu, chắc mình xấu lông nên nó vậy. Đúng vào dịp tết năm 2023, đang ngồi rửa bát trong hiên nhà, chẳng vì một lí do gì, giống như một ý tưởng tự dưng bùng nổ trong đầu như một quả bom, mình đập cái nồi xuống sân rồi hét vang “*** gì nữa, ĐI”

Vợ mình từ trong bếp nghe động ầm ầm từ trong bếp phi ra, tay lăm lăm cái đũa cả trợn mắt hỏi “Gì đây? Gì đây? khởi nghĩa hay biểu tình nào?” rồi nhanh nhẹn xắn tay áo ra vẻ thuần thục tư thế đàn áp lắm. Mình nhanh nhẹn áp sát không cho nó kịp vung tay, khẽ bịt mồm thì thào “Đi, mình sẽ đi xuyên Việt, em giai ạ”. Con này tưởng mình bị ngộ độc nước rửa bát nên tròn mắt hỏi “Đi đâu? xuyên gì?”. Mình khẽ đánh mắt ra tư vị phụ huynh đang ngồi cách đó mấy mét uống trà, ra dấu thậm thụt đầy bí ẩn rồi nói lại cho rõ như để khẳng định cái ý tưởng vô cùng điên rồ tại thời điểm ấy: “Mình sẽ đi xuyên Việt, cả nhà luôn, hĩm ạ”.

_DSF0237.jpg


Con thị thì cũng không lạ gì những ý tưởng hâm dở của mình nhưng nó thường không bao giờ đo lường hết mức độ vĩ đại của các ý tưởng đó. Nó hỏi: “Đi bằng ô tô à? ô tô nào? Nhà có bao giờ mua xổ số đâu mà hăng hái thế?”. Lúc này mình mới vỗ vai ả đèn đẹt rồi xòe 2 bàn tay trắng ra bảo “Đây, mình sẽ đi bằng cái này này” nói rồi mình co một bàn tay lại vặn ga ìn ìn. Ả vợ xem chừng vẫn còn băn khoăn lắm, cái xe thì cũng to đấy, nhưng hồi xưa 2 đít đi mấy ngàn km cũng chẳng sao, giờ thêm hẳn một đít nữa thì ngồi theo chiều thẳng đứng à? Lúc này mình mới ôn tồn giải thích cho cái bộ não mông lung đó rằng, Năm sau con thị Cáo nó vào lớp 1 rồi, cũng phải có một dấu mốc đáng nhớ, sau này nó đi bằng ô tô tên lửa gì cũng sẽ rất dễ dàng, nhưng một chuyến đi bằng xe máy thì sẽ rất khó tìm đấy, con này đít nó cũng ngày càng to rồi, không đi nhanh thì có mà mua sidecar đi à? Con thì sắp vào lớp 1 rồi, cũng phải có dấu mốc để lại với đời chứ? Cũng cưới nhau 10 năm rồi chả lẽ cứ đều đều như thế này thì cũng chán bỏ mẹ phải không?, làm một cú hoành tráng kỉ niệm cho cuộc sống phong phú ắt cũng chẳng phải ý tồi? Tôi nói vậy đồng chí có hiểu không? Hay là não nó còn chưa thông?

Lúc này, ả vợ đã dần hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nó thì thào bàn lùi “Nhưng đi vào lúc nào?” Mình rút ngón tay ngửa mặt lên trời lẩm nhẩm bấm độn rồi ngâm: Ngay trước hạ chí, vào giữa tháng 5, đoạn san sát rằm, khi vừa bế giảng”

Mình tính lúc đó là vì thực ra 2 vợ chồng đều làm việc liên quan đến trường mầm non, thời gian vừa bế giảng xong là thời gian nhàn nhất, vừa xong cái sự kiện cuối năm, con cũng vừa tốt nghiệp và chuẩn bị vào cấp 1, thời tiết lúc này vừa mới bước vào mùa hè, chưa quá nóng cũng chẳng nhiều mưa, cũng chưa đụng phải luồng du lịch đầu hè của các gia đình có con đi học từ cấp 1 đổ lên, mà từ nay cho đến lúc đó cũng còn hơn 4 tháng, thỏa sức mà ủ mưu hèn kế bẩn.

Cũng phải nói chút vì sao phải ủ mưu lén lén lút lút như du kích thế này, ấy là vì kinh nghiệm của mình cho thấy, tất cả những kế hoạch đầy tính hoang dã, mạo hiểm như mấy cái trò đi xe máy đa phần sẽ bị người thân trong gia đình cực lực cấm vận và phản đối, chỉ có cách là cứ âm thầm mà làm, giữ kín được đến đâu thì giữ, đoạn nào không giữ được thì ta nói giảm nói tránh, vừa lươn lẹo, vừa an ủi động viên, có thế mới nhấc chân ra khỏi nhà được. Nhớ hồi xưa, mình mạnh mẽ hiên ngang tuyên bố con sắp đi xe máy dọc đất nước mà bị dọa chặt chân cũng thấy hơi gai gai...

Thế rồi ngày tháng dần trôi, thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc cũng gần đến cái mốc dự kiến rồi, mình bắt đầu những công tác chuẩn bị đầu tiên cho chuyến hành trình mà mình tạm gọi là “Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo”



DSCF0443.JPG
 
N
Hay quá, viết tiếp đi bạn ơi. Mà dìm hàng mẹ Cáo ít thôi, nhìn trẻ đẹp vậy kia mà.
 
Xin lỗi mọi người, do tuần vừa rồi mình bận sự kiện trường lớp quá nên chưa kịp viết, hôm nay mới tiếp tục được, chứ không có ý định bỏ ngang đâu <3. Hóa ra vẫn có người đọc, mà không ai đọc thì mình vẫn viết thôi

_________________________________________________


Một buổi sáng ở Tuy Hòa, chúng mình có đọc được thông tin về việc Nha Trang sắp tổ chức một buổi trình diễn khai mạc lễ hội hè 2023 cùng với các màn trình diễn khinh khí cầu, flycam, và pháo hoa rực rỡ. Đối với người lớn thì thôi, bỏ qua cũng được, nhưng với cái tâm hồn 6 tuổi của chú Cáo bé nhỏ thì chắc hẳn đấy là một thứ gì đó hấp dẫn lắm. Nhưng vấn đề lớn nhất là 4 5 ngày nữa mới diễn ra lễ hội đó, mà theo lịch trình dự kiến thì ngày hôm nay mình đã phóng tới Nha Trang rồi. Đã thế thì mình bẻ lịch trình luôn, ăn chơi mà đến đâu thì đến, ta cứ ở thêm Tuy Hòa 1 ngày cho lại sức đã.

AVvXsEhJpmhmifINvdzHi6L7Bjm-8iMkd0xThHDD3Bb5sKADGsP167S6ve-Sk78hcVGd71JIpZiOs-k_Do5SCL-jqg7UbUMSwpoGDXdE1Cqu2iA3deqB8SRayKL8NI5WQWN6TPAWvrorQfpq6edWuvb9r8bchsoDIJnGvdTPAW6JOO2ZupOGPLKjsPFD6zcH3xFI=w486-h648


AVvXsEhdWCVP6j_xqF5fd5gpPtfu0m2kzIntJpy5ZroslShaeLs1qC6otdbSNAY5t3ihjNKXOUtEAB2fsQ_LxVSpojiLc5KNuH4PzkXBZ_yQHF_hoN9vIoWSh6JjpbmkcOvFYds8ljYWVKBAm6C1w-sCAMBjTEptIs-qOzQdKNEfyNT2P_qnX3voEvD4cm2hXN_h=w589-h442



Ở Tuy Hòa mùa này, sáng nắng chiều mưa, cái gì cũng to, nắng thì vỡ mồm con chồn, mưa thì con chồn vỡ mồm. Nếu để kể ra làm trò gì ở thành phố này thì nói thật, nhà mình chỉ ăn chơi ngủ nghỉ. Đầu tiên là phải trải nghiệm cơm gà Tuyết Nhung, một trong những quán cơm gà đông và ngon bổ rẻ nhất thành phố. THật sự cơm gà ở đây cực kì ngon và cũng rẻ nữa, ít nhất là với khách du lịch như mình, giá 30k 1 suất, ăn no lặc lè buổi trưa luôn. Trên đường về thì đi ngang qua anh bán dừa, cũng làm đôi quả ngọt lịm với giá rẻ giật mình. Các bạn nghe thấy vèo 1 cái đến trưa đấy là bởi vì sáng bọn mình ngủ như lợn đến 10h mới dậy mà. Về Khách sạn, hôm qua mình vào bừa cái Carolina giá 350k 1 đêm hỏi ở lễ tân, hôm nay muốn ở thêm 1 đêm nữa thì được báo giá 400k, mình có mò lên agoda, đặt đúng phòng đó, giá 250k, vậy là xong xuôi chỗ ở luôn.

AVvXsEhM7vVkAGwScM9tef0uc7wANUynnqIuty-5xIXBCx0kNPRMEf4Gecaua9V6Fg9MX4tVjfoYe69sBnHOaKLGeBEU9FracLchSQlnXyuqYb6e16EEivBPFyKU4aex7iwJzry0I-J_fmCmJ4brM3ETOGQ-g9J0RywO5haa9ZFL99UZA624dlD-ZWDVEaidL8d9=w626-h470
Căn phòng nhỏ ở Tuy Hòa, đủ dùng

NHìn trời nắng quá, cả nhà giục nhau nghỉ ngơi 1 tí rồi đi tắm biển cho đỡ nắng. Cái 1 tí khoảng 1 tiếng đấy là cả một sự thay đổi ngoạn mục khi bầu trời nắng bỗng mây đen vần vũ, sóng biển đánh ào ào như bão. Nhà mình vẫn tinh thần ăn chơi phi thẳng ra biển, cùng lúc với cơn mưa nặng hạt đổ rầm rầm, xung quanh vài ba gia đình địa phương cũng tắm biển nên có vẻ an toàn. Nói thật nếu vào biển lạ mà không ai tắm mình cũng rén lắm, chẳng biết dưới mặt nước kia có sóng ngầm hay đá ngầm gì không? Vừa tắm biển nước mặn ở dưới, vừa tắm nước ngọt ở trên giời rơi xuống rát cả mặt, nhưng cảm giác phê hơn tắm thường rất nhiều. Bọn mình chơi dưới biển trong trời mưa bão đến khi cả làng đã bắt đầu vắng toe thì mới bò dọc bãi cát tìm về xe máy, cái xe đã ngập nửa bánh trong nước rồi...

AVvXsEh3b0kW2eBWpW-tHwjRZ_SRgGjZqqRZDUoM6RNHZEE_0rzVodwjqsTcoFZWN-RDEiFhUYhpODKtQMn5BUmbwjIiY6ZFaY8d6fRIZOQBZvt8jSx3bHzzEwW2RGW2xK_H2kaREqCE5_Uc6cQzd1eWwBGCculRlzVQIkTebvgzQXeFVM3AlzN7DC702dYkgj0q=w584-h438


AVvXsEgYUcVwfCAqGkM4MCg0rWTEojyLzVfMl6f1Sdaq-jO3UfJlSkLAJpoY8oxJsY8Rn-6wxtXTKO5tFuKFiuKjJjUNyHgM5onRYkIkb3wR-d5rMS6osETEbiGkfbKK1Mkbd6CL8OEEfcCiCqan3dGXUu02b72ROT9P0TollIAEk7PzM5-ETZNvgQtGgabeXOTB=w535-h402


Ở Tuy Hòa mà không tìm mấy quán ốc vỉa hè để trải nghiệm thì cũng phí, một bữa tối toàn ốc ếch là phần thưởng cho những chú lính chì vượt giông bão đi ăn. Và cuối cùng, vào thời điểm gần nửa đêm, trời tạnh mây quang thì tháp Nghi Phong mới hiện ra rực rỡ để tiếp đón lũ thảo khấu chúng mình từ Hà Nội vào. Ban ngày đi qua đây thấy cái tháp này cũng thường thường, nhưng buổi tối lên đèn thì vui mắt phết, khỏi nói cái sự màu mè này nó thu hút trẻ con đến thế nào. Trước tới giờ, mình đều đi vèo 1 phát qua Tuy Hòa mà không dừng lại nên cứ có cảm giác không ấn tượng lắm với thành phố này. Nhưng sau 1 ngày trọn vẹn ở đây, mình thấy Tuy Hòa đang dần phát triển khác hẳn ngày xưa, giờ thì thành phố quy hoạch đầy đủ các khu vực và rất rộng rãi, thông thoáng. Với những địa điểm cực kì hấp dẫn xung quanh thì chắc chắn Tuy Hòa sau này sẽ còn ngon lành hơn nữa...

AVvXsEh7QLt_d2o2eIWAAyBZHDx_KHp-Gqbb-V2V6pJDfZpSGJXwRen8ZEQ8997cBLrL7FHOGAKT1I6mfxdt08M3FVuhgw28HreDOVrcSsHzhmGnfoI0jlQmLmKb5gFeGmKp9iaHivJR4FAa-vMfCErwNFmbBf-BkrbW5R17-QmI-J1iBMM35UGdhMn3tX9Pll3Q=w615-h461



AVvXsEio8iHWkxOjIL2XdJI2Kw1FTH5lXcYYmy_xhO3K0Ts50Bn2ubg_9Un9hELn75uDqCU-_oDNCW1N7TjjaRBUstRGHCu6bPb3xxpLmL0kDuqTMrWBzYBmi3RUYB07SmIP7p_wN4pOzttEk1KHLPKN38svykNSgOsE82h3TkRLhYcUiUdkUFm1Np8EaI8jLYUf=w497-h663
 
AVvXsEgIrmkcbt1Km-8NHZ4_VGiFabn1KP3ALF2J_ueRgzbv872WY_8dGWGzQBhLykUm1PGxEo26VJh0ogEN-kArMowbNV6-fx4JqGnGvi12mds8FYS5jZWMcclie2fuh7-04-sli0_qsCHphWTDUp0K04KfdrZs31KVfCbA-3pxxGeecRD5setQk0ytHS9_1C81=w603-h452






AVvXsEiUsnaKSLLXBv6Z2pyWl_DE3yiJccBg4adC89zO-6FUzP9ZpFH_jb4eJ7rrvuIojWEaNMfZ99QbLnANkKilvkRYgtg0Dct5I6L_loYO0R-10HCaBAtKQ_CG4y4aE79LB3ODjfofu5Pa6YJ8tmuno5GE2J_oBB1ELVDI52RqCWb0eSaH3RAdEXhy-YmuCxnn
Bò né ăn sáng

Ở Tuy Hòa có một cái là cái Tháp Nhạn, nghe đồn thì nó giống cái tháp Bà ở Nha Trang, lại cũng gần thành phố, mà quan trọng nhất là cả nhà mình chưa ai đến đây nên bọn mình dành buổi sáng ngày tiếp theo để thử xem tháp Nhạn có gì, vé vủng các thứ vào đây cũng rẻ, lại còn có tiết mục xe điện đi khoảng vài trăm mét lên núi mất khoảng 10k thì phải. Đường lên núi cũng ngắn lắm, nên chỉ có 1 chuyến xe chạy lên chạy xuống, nếu bạn thích thì có thể đi bộ cho cứng chân, còn nếu đi xe điện thì chắc chưa đến 5 phút đã tới nơi rồi. Nếu lỡ chuyến xe điện, bạn sẽ phải chờ 10-15 phút để có chuyến xe mới. Nhà mình thì chọn chờ mấy phút để đi xe điện, vì vui và mát mà.

AVvXsEiq1v9dXmUnRGfsEsS-O9nJuwSYG289XIdcGH3LVc9Nvb5ZOmfA3CczQVOIZWD3E1r5YmCm3PLjgZLJIa2t43H8UDYTu_KE59ktT8pkrvIVK8P6vOBkGKboCfCNmnHhOYB8MDuKbvnlGvZ7gTBHPglfFqv51GVFIOa5pXDtzdpIiS22fobtiBNixQfuHJjn=w580-h435
Nhân vật trải nghiệm nằm dãi thẻ ra chờ xe

AVvXsEgP5HViSDx0660oVf3Jo2lETaIj-bgCp5FYBu6G8lVIaxIlkAmmlRYGMU35bRQCWEZIRvGZaxnfrmwl9sQzR_qSzGnHlFcSDFAu1CdTZBv7f3n6f_A90NXY21SqByRLZQvlrlnQIliShP0LIM51cZNST_jaQbJm3IvAxKySEbBKVux05WH-7OY6NifFNFKF=w538-h404
Gia đình trên chuyến xe 5 phút

AVvXsEh5d1YLpRPXu3NccZ9f0sZoRk0LJvIKTN6HPoEaI9Z94LHkmal3idCHweK-QCc2-TFLB7lP8Yoy7OIPRPFoz4vI5TM-NH-ec6L5W5fSCKWDep11OiteONc3Xs2_IzaFjjwv8Gaf9qpzdUjkZQVRvDxDulNxZj7c9HCUpW4bpfbtuuz4rD-z5J6GlmGFw3ln=w517-h776
Tháp Nhạn

Ở Tháp Nhạn thì có gì? Có 1 cái tháp cổ như ảnh các bạn sẽ thấy dưới đây, và... hết rồi, một chút ngắm nhìn phong cảnh, vài hàng quán, chỉ vậy thôi, có lẽ buổi tối ở tháp Nhạn với những ánh đèn chiếu sẽ gây ấn tượng hơn. Trong lúc chờ xe lên thì mình và con Cáo được nghịch thử đàn đá của mấy cô biểu diễn bên ngoài, đàn đánh vui tai và tiếng trong trẻo lắm, kể ra xách được một bộ về đánh cũng vui, nhưng bộ này chắc mấy chục kg luôn

AVvXsEjF3O_wVc5GRh9xBDlOZaj8e0v8R2UQWQvDLv1o-06tQ7s8RofbtbPSv1aeZUI4J-frNu7E-ROqUWYg0SGhWyAK5mJC6su9fzyx7Lsel5oeDCS8J5_pEV3_ROtl1JblyqCLQD0t1yG-nvxif6b7uTGtHJE7Z6yUFVux0BSxSoVp8_A-xl7r1rCEh1lk3uRu=w492-h655
Bộ đàn đá đây nè

AVvXsEhj0lMSDprXUrrdxCYcZyGAQx7MJgeXHkcThMhQKsLAvPA1sd6e1lOcInlTuy-spD4vWl3F6AEcXFKihdfBFdztZyq7VW00pe73QHykcqzoeR9cQKkOEiO6KWnzp9aOzKLGsLz4Em6lDNdE7XVcFf_PrwaHUqKT1dK4o75SGLoH0J2o778GgWW4SRPFTZRy=w449-h599


Vậy thôi, đủ để tạm biệt Tuy Hòa rồi, chúng mình đi tiếp đến những miền xa xôi đây
 
Ấy mà quên, trước khi đến miền xa xôi thì phải thăm qua kè biển rêu xanh xóm Rớ đã, trong tưởng tượng của mình thì kè biển đó sẽ phủ kín rêu xanh mướt mát mắt, nhưng thực tế thì toàn là kè biển trơ đá, hình như rêu phong gì thì cũng có mùa thôi, dù sao đường kè biển cũng là đường đi về phía trước nên không có gì muộn phiền lắm, đoạn này đang xây dựng, có lẽ sau 1 năm nữa thì đường xá đẹp lắm rồi.

AVvXsEhrQaM01OZpZn6PDcPrH80tBhGbXHRoC1jkvzaHaDvEd_cRYnXkbCrfiEyKDEpOKss1--nFhoXQ5HzzHut_bFCqAe7ZO2rUZhW9mIE-qPL932No2qDm4zFlbf9n3Grh-QY6eYu3Wt19AcL4hWVik2e-vOSydNinEsO3GXkcZYF-b3Iu-b0Ms4IrYx1EUVzd=w539-h404
Một đoạn gần bờ kè xóm Rớ

Hướng về phía hải đăng Đại Lãnh, bọn mình bon bon theo tuyến đường ven biển để đi, hồi trước, muốn đến hải đăng thì phải đi theo đường đèo Cả, rồi vòng xuống giữa đèo để xuống vũng Rô, nhưng giờ đây, tuyến đường ven biển tuyệt đẹp đã được xây dựng thì chả có lẽ nào không đi.

AVvXsEjHx1keMup2wZHOSRwNXY0JbR9LziVlidgxdn_zJw5f6B9xu6BdhM7P4HEXFR7y46haL_DWVP65T_NgFy7GcNoGN4C8Qyd8HFrRbliGtq7rTyeRf-wAa3a0hsW87g2VAU_YOJmh5D4fQKFFJOhDCnaLy4nIc8MsdPCK3LQit6Ks2C0_xHWAlBeovMkUEYgc=w590-h442
Một trạm xăng ven đường

Trước khi đến những địa điểm nổi tiếng như hải đăng hoặc bãi Môn thì có một bãi biển nhỏ cũng rất đẹp mà các xe thường xuống ngắm, đấy là bãi Tiên, đoạn này bọn mình không chủ động dừng lại đâu, vì trời thì nắng chang chang, thỏ con đi học chả mang thứ gì. Nhưng vì bãi biển quá đẹp nên chúng mình lại tiếp tục điệp khúc "Mặc mẹ thế giới xung quanh, anh em ta lại tung hoành nơi đây". Giữa trưa, với tất cả áo chống nắng và kính râm, chúng mình vẫn nhảy múa như thường tại đây.

AVvXsEih41UIMF7oYS8_bjhxRzDO9RWJWcGYZFpWnqK62_zLN3f22CBcwKoGKRCsz6SmDefMv5vM7vQ7lWkIVdfdMovIX7vcfXv_1OaiyaYZVUP1c8WgPT0uXIErbqSDARTIPmQlPdGJyJWajs_0jreLme1o0mEjk43QR2kxKuvxXFSZcPd-P3WdOByoNWEu0IZO=w610-h457
Đường đẹp không mẹ ơi

AVvXsEhlyn3Y9LiuugRrnb_Cz9yZzQtyqmn7_5ZTCHDk_C1qzxF8ozFB9wNmiTtjfCqoIjMV7nz7gp57PEsKwDYX4qGNBRB-rm3ZJilY-HeCA-Q-xcsrOVcQD4e9n1EP8h1lHYc3hkyJCN7zNwwR3m_6b7Ac1HjHcwd8NZz4JBJWQzsqHhCogeg3gjLxTChqCzHn=w624-h281
Bãi tiên nè

AVvXsEioahMVGZHKUXVmGPOB5Njd7Bm27ga0dA5tNn1PehJgs2KFIyNS_dptPMCGus6tfr2qgStJ0njPe16qtveJlWuYmou_w1AHmeZdKez_OuFEZgS-_68PeoBR_0yO4S1pbFQybl2BufZ2GQUGdV5XQ7ykjG0F4Q9J_twyX7HnBb3--MDI0H4CvVRdxOvG_ivr=w528-h396


AVvXsEhl2qVPMFwblF2shKBi1xDQMs5O1QOuz9bq_9DI6OtIf1vRRAo5cIrxFEhFBv7R8RJsZ4LyWTvX3uu9oZh3jA4WrB6VLdeEbobgJWjg__Cc2h8goPwusyva-Z3glc84bigYHKtHl1uazh3kZWluF9MQoUOBzm33_AIlQc9sjxCK_Ve7QyIdQfSlDbp9B6UC=w508-h677


Đi thêm tầm chục km đường đẹp như tranh vẽ nữa là đã nhìn thấy hải đăng và bãi Môn rồi, chắc hẳn ai đến bãi Môn cũng đều có những ấn tượng và cảm xúc tuyệt vời trước khung cảnh nơi đây. Đứng từ trên đường ven biển, chẳng cần flycam hay thiết bị gì tinh xảo, có khi chỉ cần một cái điện thoại bình thường cũng có thể tạo ra những bực ảnh đẹp ngỡ ngàng tại đây, đẹp thế nào thì chắc rất khó để miêu tả thành lời, chỉ có những bức ảnh ghi lại được 30% vẻ đẹp của cả bãi biển này.

AVvXsEgo64INBhDxYcRJgFgwj728T54BYWt4ugVqDWM-LBwdKZNIDYiVxikt5guoKDjSuTOcuCOUjtzp21qdotQ_eM0_yd12i6XjNyhhg-5LIOJCTMa6sTKQvkYsqZqlq_q27WiBimz9KxFN6eowyZDb1Os4pmCRxyDJmFkn0eCfKuuFbgpBoXCfY1KCke0hwn4x=w612-h459


AVvXsEh3FNq7BoWdsjMe5Ojo50RpgD6sLDQwxOhBNHgmgyox-a0pLTJivXCkbnBfwngSqN3DJVuUYoQ1rBkWKepBD4yLdw0ya7zywrnUFmVAVlC-qr2ugkkvHffv1MpOi89ckrieoA1X8HY25kKIFJIQW7X_fmf15B_LD1LIy1DliTqA278YhARkL8WDQKDBwU85=w561-h421



AVvXsEgFnQ4KiB94bWQxloVMIpj8lyics5LF62rZH9GivVlGVJfZFzpwXVbjP6OkmESHvG-WjCwDNrCuwEx_9j4zgKTVnVIfyqpzkShQs5-j_RZMqKAn8DErzN9SEwcWaqCdSGG6H5ybMqeqh3DxSbPohK_rHqtgHy0WILY8ZbBNHEljUEtrsy4RC6HQ9qdeLdOl=w612-h459
 
Ở bãi Môn có nóng không? có chứ, nóng như mọi nơi trên đất nước này vào mùa hè thôi, nhưng trong bóng râm thì không khí lại rất mát mẻ. Trong khu vực này, thì duy nhất có 1 địa điểm để nghỉ ngơi mà bất cứ dân du lịch gạo cội nào cũng biết, đấy là nhà chú Mười. Nhà chú Mười sống ở đây đã rất lâu, và cũng là căn nhà duy nhất dưới chân hải đăng, chả biết nhà chú sống từ bao giờ nhưng cách đây mười mấy năm có dịp qua đây mình cũng đã ngủ nghỉ ở đây rồi. Khu này chẳng có nhà cửa gì mấy vì toàn bộ khu vực này là đất quốc phòng, không được xâm phạm, có lẽ vì nhà chú ở đây cũng quá lâu nên chắc cũng trở thành hộ gia đình quốc phòng luôn rồi. Nhà chú Mười bán nước nôi, đồ ăn, cắm trại cho những ai có nhu cầu. Hiện tại thì khu vực này cũng có thêm một vài hàng quán rồi nên cảm giác nó không vắng vẻ như xưa, nhưng ngày trước, đi cả chục km không có nhà nào xung quanh thì cái quán nhỏ nhà chú Mười thật đáng quý biết bao. Chú Mười đã mất cách đây khoảng 4 năm rồi, giờ chỉ còn chị con gái chú bán hàng thôi.

AVvXsEj_jKBrDItjm5JPuCVqr8A0M2pITqSOPoowCG7qrYEDssIztN7zKZH7HHT4G0e0Q0aP5EO744mmHbvSboOhC5dUugrmzapyb2p5y8rnkLxRW36HupBo_nGzOh4MVtI9QIp5KgyUrzFDdx_o3reWwLUqRXC4lErNzaoBBpgPP5kSOl387f5qwT3Jqwfyh30H=w552-h414


Mình không nhớ mấy lần mình đến quán này, nhưng ít nhất có 2 lần nhớ rõ, đấy là năm 2009 với chuyến xuyên Việt, anh em chui vào quán tìm chỗ ngủ vì đến muộn, quán bé tẹo không có chỗ may sao được chú cho mượn võng nằm vắt vẻo ngoài vườn đến sáng. Lần thứ 2 là đi trăng mật, 2 vợ chồng được ưu tiên cho 1 góc giường trong góc quán.

AVvXsEjMy3GDyMMykRxjmT4mk_VCLCXu3nX9AsacmIRW-k0OQEyUhsAKxUAqKWSoxteHc20qPszuhej3R6eQv9D6OlBXFWiis6wobUpNfKUkG4fSz1IFABC8RgCpG362STENE7Azte2u1-6HFYxTtNiGBz2n2E1f8dEHsgmrb8y3h_ZxaqRJI9opw55t_Y9UJ7Ng=w449-h600


Dẫn em Cáo béo vào thăm lại nơi đậm chất kỉ niệm cũ, nó cũng vui lắm, xung quanh vài anh chị em du lịch xe máy cũng đang ngồi ăn trưa. Chúng mình chỉ mất vài phút để nhận mặt người quen, và con Cáo cũng chỉ mất vài giây để nhận ra sát cạnh quán có một con suối bé chảy róc rách mát lịm. Con suối này chẳng biết có phải chỗ cho trâu đầm bò ỉa gì không, mình chỉ biết nó cứ chảy tít từ núi ra, và vòng ra tận biển bãi Môn, vì thế nên tại Bãi Môn có một dòng nước ngọt lớn chảy ra thẳng biển, tạo thành cái loại sóng ngược sóng xuôi ngay sát vách đá chứ không phải sóng 1 chiều như biển thông thường. Nước này ấm lắm, nên tắm biển lạnh thì cứ chui vào đoạn sát suối mà nằm. Con Cáo béo xin bố mẹ cho ra suối chơi, ừ thì đi, nhưng mình nhắc nó đừng làm ướt quần áo. Vừa dứt lời thì bà ý nhảy bũm 1 cái xuống suối, ướt sạch. Con mẹ Cáo cứ thế ngồi vầy nước trong bóng râm, nhìn mát mắt thật. Đôi ba anh chị em trên bờ liếc nhìn con bé, có vẻ thèm thuồng, mình trộm nghĩ, thèm thì cứ nhảy xuống tắm với cháu đi, ngại gì chứ. Người lớn thật lạ, quần áo thì đầy trong balo, nhưng cứ ngại cái gì gì đó không dám buông thả bản thân theo dòng nước mát. Cái gì gì đó chắc là vì chả-ai-làm-như-thế, nhưng không thử chắc về sẽ tiếc lắm.

AVvXsEgAg53M_hpGYzw311BMiQq8LESybarKN8rD5y8OxxK7EsEvF3lmmRHj5DNrsAbuux_LWVYGpNZ1eA_0qsFWjHN9JSzEpyla1ie9ieVzVILAmXO1Y_mOF9UL9TGH2AORUwT139PNoB025wOPfZhhs_dCdHvOz5CYAtbDBVLJbAEmyDheWfKLsDf6tPnbol5K


AVvXsEi9ZYAzVhPxD5W4je5yt5ubzJMWenNhmev1iV_EWda0y9TFnNwPbdnw0cXcOIcYREUFioBQM3H-0-ARSHyT8BwrZW5CVNXKZLmQ3a85up_Mbf8z4rPb68RlAWzuq6HQS4Y__t33TDKJ21z2nt_YkpgXbExJnmIfenQA919Gu6mxREgkUfwmAlrLA11hw6wq=w631-h420


AVvXsEhK3HeKChd_I2JYs235Ld1QjSiCfaugkhuK2ub37zMrVWYhnHMXKuAjaqAEqdpZVOd2CTZhiqGOdwLhS5RoN8aRfyTdFJVZmR4Rg5ajVqN1zmL_Sx6VMTkHTw7rZyiV4TBXQngA0lnWPGcVJvo4knZqecRHIuig7J3xkHoce6zBK8_V7aI75uTpJyivQ_Ip=w582-h437


AVvXsEi5MpdrxbjADG-DyQATjH8bMEZf4AVNPdO73dF_fo8Y1Tf5RPRG93V4n0pJJEl02asnPQS6GBi_66PXjlxC7oSnT7Jir8csoeVgvOj6FZuLpLLjMb3qGZQkOHvA2I1_5_lF__5hS64BjhXWC-1g5_hBT_6Ab5cGurf0UwDPKIhewocpW3g3qkVpPIerQd8u=w448-h597


AVvXsEjfsPzMpx0d-f0iQEHdS82I8eSWhXX1J0ItmVicta1jo3-8mBMhwWPIZEBoMbWi56ftmLSFF6c5XXupNpQxp_jq1DuX9di37xiw4FIZvb1zp9eXVMz6p-lan9oSGyFhKh2wliXZLdYATPidXbkw7r23Gt3oYbPsFfT4h0G20PIjbH9OEDH0F_Yiwy5nD0pU=w515-h687


Tắm suối với ăn chơi vật vã, nói chuyện với chị chủ quán mãi đến 3h chiều bọn mình mới sửa soạn hành trang chinh phục hải đăng Đại Lãnh. Để leo lên hải đăng đón bình minh thì thường phải dậy lúc 4h sáng, trước còn có một con chó nhà chú Mười dẫn khách đi đến tận ngọn hải đăng, nhưng giờ đây chắc con chó đó cũng ngỏm lâu rồi, mà lại là giữa trưa thì cứ thế chuẩn bị mũ nón nước nôi mà leo thôi. Ngay từ chân núi, đã có mấy anh xe ôm chở khách thẳng lên đỉnh với giá mấy chục nghìn một khách rồi. Ban đầu cứ tưởng dân thường, mãi rồi mới biết mấy anh đấy toàn là người trên hải đăng tranh thủ kiếm tay trái một tí. THực ra thì ai mệt cũng đáng đấy, vì đường lên khá dốc và nắng, nhưng bọn mình muốn tìm kiếm cảm giác leo núi, chinh phục nên mặc cho bao anh chị người lớn phải đi xe ôm thì em Cáo vẫn kiên cường leo lên từng bước một.

AVvXsEjfpjKPL-_1PNhT8GBHD8koQCuJaWguW7qrsEi1ZDa5N_ZQSABsEw_FPHqfZKPyo8JjypFjo7jH5Z5L1pVBcCPamYrymIl7qWkthjrDvO8w5HG5zzqRPyMKakM33VbIoHf17p5e3lhWhCLxZgVjI-MZNpXUdX6H-PVbfHuMLhSwrsuv85y9N1WphyElfWHi=w467-h622



Hải đăng Đại Lãnh to đẹp lắm, với tầm nhìn tuyệt vời nhìn ra tứ phía. Từ hải đăng thì leo mấy chục bậc thang là ra mũi Điện, nếu không tính mũi đôi thì đây là nơi đón ánh bình minh đầu tiên trên đất liền Việt Nam, giang hồ bảo thế. Với khung cảnh đẹp tuyệt ở đây thì hẳn Đại Lãnh phải là nơi chứng kiến nhiều màn tỏ tình lắm đấy...
 
AVvXsEgzbhCOX4bIc5323qb645nIeb3M2gJtr1Ok8NlrepCPXZQFGrHjdHneX2EZdWWwY5KgqX6nWh0G5_1_927hXnDhDKhE9G02g7vVWyQUSHc7uFE2oKnl8-04J4LeIC43y8b5BiRTMzMpfpBiD3JRdG3kLvEgOxqYpdxP0zbEPYcQK17od7Z3EGOVOIqIymkA=w577-h770
Nằm tận hưởng gió mát 1 cái

AVvXsEh5IbIQ5IzDNsWR_iv3BLgt2nCYOPnLlMsdk2fvPf7Eu14UCWPgN894QV_kWp9Y18AgXUR4kobgA_2DXgJM5BtL1s1P7NwhmWsY7Dr0Q58NBrCfUV_iBfxpKsFZnDgY50-5bFvTAYE3Y8uV_1VaclM03UmC9-R5tMe7vVKUUHvKF-TQUYLBeK0z9kjbDxXw=w654-h435


AVvXsEh7aVjnRKnRn3b30gSXujBaQHleIDHewJCXZGsLo3WTtXQG-DxYsDk8KhNSlanTy0BatnsRuu_Dz94ZiIwm5cpJg5VIcoaaUEIAy9FobRVjgnxkG9jGovQoOPDZubCx63lHiQLu0jbzicBaG-NPE6ZzzyWCds_7pFSV6ehBOM6I7Lp3AlxEnB9JW_OiEGh-=w675-h449

AVvXsEi-qu4HdGNOt6_giQyPPhyCxRvdFMldbpJuWVH32_DqG9g4kew12RbueaD5ThDXhYPdzZqZ1D-av9qil3JtU62dTmdCiFYxQsC1aflqLTgf1rKUSkKaBVLPJi9DE8Ierd-AWlDPGmkmB7gnwH3ETItjTUAEKxFV5AMobzwCr3M9z5hrfXuNVFE5q339we4p=w626-h417


AVvXsEgv7VLGawyXwCH1pb-gsla7FIsFUfBoeCVhpzXy_8RH5tq_b6_19Mnja697_fR11GyvdTN3cwbib_VNLqjWUrtm9ze_T8M1VYQcJttXQ11MzpXEds6sDjaesjJw4AhVOanm1uOB-0IsEZekHkbA3BHUR0kQz6xA0zOx2pxtlgs5Nv5YZYKnF_sl1EWmhecX=w533-h800


AVvXsEjVIx_ymFgh64Cfeto6XeiMcK6aF9xv36LKa9OykYBi38QJ40Fv4khP-BDZt3imCiLcfD53vz6Y46y4c8cofpSoBFvv-dcSJYJf4h1zIJiJOvgWEmT9lSi4-udRb6pNs4HLQZbWF3KZ1cvnZuLMDvi-n6tQqkvKSqMt35jbtZoM1heVjgfdxTsNAODUb7Ib=w676-h450




Nếu sáng suốt hơn 1 chút và mang theo đồ bơi thì chúng mình đã có thể đi lối tắt xuống bãi Môn tắm biển rồi, nhưng vì chả mang gì nên đành lếch thếch quay lại nhà chú Mười thay quần áo. Để đến bãi môn thì phải đi bộ dọc theo một bờ cát dài như sa mạc, nhưng quãng đường đó hoàn toàn xứng đáng với một bãi biển dài, sóng nhẹ cát mịn và đặc biệt rất thoải, với khung cảnh 2 bên cực kì đáng chiêm ngưỡng luôn. Ban đầu, mình rất muốn làm một đêm cắm trại nướng đồ tại bãi biển này, nhưng sau khi hỏi thuê đồ ở nhà chú Mười thì chị chủ quán bảo không nên cắm ở đây vì muỗi ở đây to lắm, hút phát nào thấm phát đó luôn. Vì thế bọn mình đành tạm dẹp vụ cắm trại tại đây, vì 2 mẹ con nhà con Cáo đều nhóm máu O, cực kì hút muỗi luôn.

AVvXsEhWSeyjUE5Y6F0Mi-hjtWQ7tehjOb-DX3IdjkeKutZvfKt-gdrdwIPGShrorFJF4mpqlXLtH1sWpF0cPSykDbNWX2Hc9RIyByDyl2hXF5qcUDfzVUeiUZd6X41TGKM_rNR1mNgjncM4JWOuCKZh6Ah1dZY64M6khHgoeW7t1TCekpZ6aKL7wA6QoHqZvf17=w591-h443


AVvXsEhqlHDzsghzfDZ7ih2ABP_uri2G7maGyJmrPs4-SljsRjHy8P3Tyai0ztw9jZtGY96r18WKo19vhO6cXZsSYQJVRAcoeTIoZSzBj4S8o5tXlGtaf7EhU3yhsrKrBAYylH6Cs6LcxgxC_xEfpcpJtFrrEmNcAIVa-9hxzA4MituonPCle6-PAlJ6McwNGrIz=w495-h659


AVvXsEheSHFCe63FS8bshOdjOabtwcSgSaNQ_nd55bKERDeSguKh_6Lfga0hXUg5XZJDTTEPqauWv0DNoTmCOxsRQrGONEI-c6-Qd2C3Cwkn8X203I7IWPTD7P8rq0rPCBmDV2aZGtMH5KjrMGNm_P6gq-MVy6oLkvfENFEpnzqA-7D0NlJzPnedHcLsF48ceEud=w600-h801
Đồi cát nè

Vẫy vùng dưới biển chán chê thì lên trượt cát, đến khi trời đất tối mịt chúng mình mới bò về quán. Chia tay cả quán xong thì bọn mình tiếp tục lên xe đi về phía nam, quả thật lúc này mình cũng chẳng biết đi đâu, có lẽ vì khu này cũng không có khách sạn nhà nghỉ gì, nên chỉ cứ hướng về phía nam, đến đâu thì nghỉ lại đó thôi. Bọn mình cứ đi xe máy tằng tằng chậm chậm, vừa tận hưởng gió trời, vừa tranh thủ cởi mũ cho khô tóc, đường thì tối om, lâu lâu mới có chút ánh sáng đèn điện nhưng cảm giác rất yên bình. Hồi trước thì cái đèo Cả nó đông đúc xe cộ lắm, đi rất sợ vì là đường độc đạo, nhưng từ hồi có cái hầm đèo Cả cho xe ô tô thì cái đèo bên ngoài vắng tanh, và chúng mình đã lang thang trên cái đèo đó tối nay.

Là một người yêu thích chụp ảnh, mình luôn cố gắng ghi lại mọi khoảnh khắc đẹp tuyệt vời trên đời này, nhưng, có thể vì trình độ còn yếu kém, hoặc vì máy móc giới hạn, có nhiều khoảnh khắc mà mình không bao giờ có thể ghi lại được vẻ đẹp của nó dù nó hiện ra ngay trước mắt. Mình nghĩ kể cả với những người chụp ảnh xuất sắc nhất thì cũng luôn có những khoảnh khắc khiến họ muốn buông máy mà ngắm nhìn, vì các bức ảnh chẳng thể nào miêu tả lại hết vẻ đẹp đấy. Tối ngày hôm đó, khi chúng mình đi ngang qua vịnh Vũng Rô, mình cũng nhìn thấy một khoảnh khắc tương tự. Ở vịnh, có hàng trăm bè nổi, hay thuyền đánh cá gì đó, mỗi cái đều thắp lên những ánh đèn lung linh hệt như một bầu trời sao, nó dài và rộng hơn hơn bất cứ khu nhà bè nào mình từng thấy. Vì đứng trên đèo nhìn xuống nên mình thấy được cả một vùng vịnh lấp lánh như bầu trời sao. Dù rất muốn dừng lại để nghi lại khoảnh khắc này nhưng mình chắc chắn sẽ chẳng thể nào chụp đẹp được như mình nhìn thấy, vì vậy mình cứ vừa đi vừa ngắm nhìn vùng vịnh đấy thôi, chẳng chụp gì cả, bức ảnh đẹp nhất là bức ảnh trong đầu mình đây này :D

AVvXsEhEI8Gt2sBhVodkQkcI3hfAk1IRFpNKfJ0zAUqVkBrdLrQh2L2upOBNvjl6pCMyY3s1Zo4vKd0Espu7os_cOKm1ANiBotgKrejUP1j9q-ThdvElqIrk8WWNudMyaE4hBVqvCqhu1UniWBDJOEaJKCtUthwi8-CkBDkY0L6eAqdOJcOAcVrKzfuym6bKD8nH=w518-h692
Bữa tối

Lếch thếch đi mãi đến vùng bờ biển Đại Lãnh cách đấy mấy chục km thì bọn mình mới tìm thấy chỗ nghỉ, đấy là khu du lịch Đại Lãnh, khu này vắng tanh, có vài nhà đang nghỉ cùng khu đó thôi, nói chung cũng giống như một khu nghỉ ven đường quốc lộ vào buổi tối, nó vắng vẻ lắm. Nhưng bù lại thì cả cái vùng bờ biển Đại Lãnh đó là của chúng mình. Đây hẳn là một ngày với quá nhiều vẻ đẹp, mình cũng chẳng mong chờ gì xuất sắc hơn nữa rồi...
 
Mới đọc mà cuốn quá, bạn chủ bài viết hay và vui quá. Cả nhà ai cũng rất vui và nhiệt. Mình mới đọc được tí mà phải làm việc nên sẽ đọc thêm sau, cho nhiều like cả nhà luôn
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,665
Bài viết
1,170,953
Members
192,318
Latest member
diendandientu
Back
Top