Lưu Mai Mai
Phượt gia
Nói như bác Mèo bay thì thực sự nếu được như vậy thì tốt quá. Chả còn gì hơn thế, cái đó là cái ai cũng mong muốn nhất mà.
Nhưng cuộc đời đâu có được đơn giản vậy, chắc chỉ có một cơ số gia đình (chứ không phải là tất cả các gia đình) được như vậy, có nhiều gia đình ngoài bắc thường dạy con khác hẳn với miền nam, nhiều gia đình đến khi con cái học xong đi làm rồi vẫn không cho con đi chơi, dù là có đi chơi với bạn bè cùng lớp đi tham quan, có thày cô, nhà trường quản lý mà vẫn không được. Rồi lớn lên đi làm cũng không cho con đi chơi tối, nếu con cái có trót đi (trốn đi) thì về nhà đúng là ầm ỹ chả khác gì mắc phải tội lỗi tày đình.
Đấy là một trong những trường hợp thôi, còn những kiểu khác là con cái muốn đi đâu chỉ được phép đi với gia đình, bố mẹ, không được phép đi với bạn bè, hic, phụ huynh là phụ huynh, làm con phận làm con, phụ huynh vẫn cho con đi chơi nhưng không có đi với ai khác...
Có thể các bạn cười và kêu ca, nhưng đó lại là sự thật, để chúng ta sau này có làm phụ huynh thì chúng ta sẽ quyết ra sao với con cái, để hiểu rằng nói dối là nguyên do từ đâu. Vì sao con cái cứ phải nói dối ba mẹ và trốn nhà đi chơi với bạn.
Mình từng nghe một bác nói thế này tại thời điểm này và giữa thế kỷ này luôn nhé, bác ấy nói cả đời bác ấy khi xưa còn không được phép đi chơi, không bao giờ có định nghĩa phải đi chơi buổi tối, lúc lấy chồng cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, con gái bác ấy giờ đã vào đại học, cũng chưa được phép đi chơi với ai hết, không tham quan, không được phép ra khỏi cửa ngoài đi học về, đi đến nhà họ hàng. Bác nói đó là nguyên tắc gia đình nhà bác ấy.
Nhưng cuộc đời đâu có được đơn giản vậy, chắc chỉ có một cơ số gia đình (chứ không phải là tất cả các gia đình) được như vậy, có nhiều gia đình ngoài bắc thường dạy con khác hẳn với miền nam, nhiều gia đình đến khi con cái học xong đi làm rồi vẫn không cho con đi chơi, dù là có đi chơi với bạn bè cùng lớp đi tham quan, có thày cô, nhà trường quản lý mà vẫn không được. Rồi lớn lên đi làm cũng không cho con đi chơi tối, nếu con cái có trót đi (trốn đi) thì về nhà đúng là ầm ỹ chả khác gì mắc phải tội lỗi tày đình.
Đấy là một trong những trường hợp thôi, còn những kiểu khác là con cái muốn đi đâu chỉ được phép đi với gia đình, bố mẹ, không được phép đi với bạn bè, hic, phụ huynh là phụ huynh, làm con phận làm con, phụ huynh vẫn cho con đi chơi nhưng không có đi với ai khác...
Có thể các bạn cười và kêu ca, nhưng đó lại là sự thật, để chúng ta sau này có làm phụ huynh thì chúng ta sẽ quyết ra sao với con cái, để hiểu rằng nói dối là nguyên do từ đâu. Vì sao con cái cứ phải nói dối ba mẹ và trốn nhà đi chơi với bạn.
Mình từng nghe một bác nói thế này tại thời điểm này và giữa thế kỷ này luôn nhé, bác ấy nói cả đời bác ấy khi xưa còn không được phép đi chơi, không bao giờ có định nghĩa phải đi chơi buổi tối, lúc lấy chồng cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, con gái bác ấy giờ đã vào đại học, cũng chưa được phép đi chơi với ai hết, không tham quan, không được phép ra khỏi cửa ngoài đi học về, đi đến nhà họ hàng. Bác nói đó là nguyên tắc gia đình nhà bác ấy.