What's new

Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại...

Tôi đã nghe nhiều về Lệ Giang, những con đường lát đá, chiếc lồng đèn treo cao và những trải nghiệm đầy thú vị. Cái ngày mơ về Lệ Giang là những chiều mưa tháng 8/2010, sau đó lên kế hoạch rủ rê vài bạn đồng hành xuất phát vào tháng 10/2010, tôi nghe mùa thu ở Lệ Giang đẹp lắm mà. Nhưng vài trục trặc khách quan đã xảy ra, nghĩ rằng giấc mơ về Lệ Giang đã trở nên xa vời...Ai mà ngờ, tháng 03/2011 tôi đã tạm gác lại tất cả, lên đường đi tìm đến Lệ Giang - nơi mà tôi sẽ còn quay lại...

attachment.php

Phần 1: Hướng về Hà Khẩu

Sau khi đi xe Phương Trang từ Rạch Giá lên Sài Gòn vào lúc chiều ngày 17/03 thì tôi đã có được vài tiếng ngủ trước khi lên đường đi bụi sang đất Trung Quốc. Tôi ngủ ké nhà bác bên Hương Lộ 2, mới tờ mờ chừng 4h sáng thôi là điện thoại của tôi báo thức inh ỏi. Lượt chuông thứ 1, thứ 2…với tay tắt máy….đến lần thứ 5 tôi mới quyết chí bò dậy, hehe!

Đồng hồ chỉ gần 5h sáng, giật mình, vì quên mất tôi phải đến sân bay trước giờ khởi hành 30 phút. Giờ bay của tôi là 6h30 sáng mà! Cuống cuồng đánh răng, rửa mặt và gõ cửa phòng bà chị họ nhờ chở ra sân bay dùm. Thiệt tình tôi không muốn hành người khác thế đâu, nhưng không kịp gọi được taxi rồi, taxi mà vào đến rồi chở tôi đi không khéo lại trễ giờ bay luôn!

Cuối cùng cũng đến được ga nội địa Tân Sơn Nhất (TSN) lúc 6h sáng, gặp bà chị bạn đồng hành duy nhất của chuyến đi này. Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục chạy maratong vào cửa check in, vừa đẩy hành lý vào xếp hàng thì cô nhân viên sân bay phát loa hỏi “còn hành khách nào đi Hà Nội chuyến bay Jetstar lúc 6h30 sáng không ạ?”, tôi giơ tay ngay. Cô ấy kéo dải băng phân cách ra cho tôi được ưu tiên làm thủ tục kèm theo nhắc nhở rằng lần sau quý khách phải đến sớm trước 30 phút, haizza! Trước tôi có 1 cô tây tóc vàng nữa, nhưng cô ấy ra hiệu cho tôi check in trước đi, tôi gật đầu cảm ơn và nhanh chóng làm xong thủ tục.

Cong mông chạy lên tầng làm thủ tục soi an ninh thì thấy khiếp vì 1 hàng dài người dằng dặc, tôi đang trễ chuyến mà! Loa phóng thanh vẫn vang inh ỏi báo hiệu cửa bay sắp đóng, hết cách tôi đành phải chạy lên hàng trên cùng xin phép 2 ông “khoai tây” cho tôi làm thủ tục trước, 2 ông gật đầu. Hành lý tôi soi trót lọt, nhưng bà chị thì bị dính lại bởi cái tripod, quá cận giờ, không còn cách nào mang tripod theo nên đành gửi lại ở sân bay cho người nhà lại lấy.

Vừa kịp đến lúc cửa bay chuẩn bị đóng, nhưng tôi thấy sau tôi còn có 2 ông khác còn trễ hơn cơ. Vậy ra chúng tôi chỉ là 2 trong những hành khách cuối cùng của chuyến bay hehe! Tôi đôi khi hay vậy lắm, trễ giờ bay hoài nhưng lần nào cũng đến kịp lúc. Chắc có kinh nghiệm chạy maratong nên không đến nỗi, lần này coi như tập thể dục buổi sáng thôi. Sân bay này nhỏ, chạy vài bước là tới chứ hồi bên Changi, tôi chạy muốn tụt quần ấy chứ :))!

attachment.php

Đôi chân thần kỳ, trễ mà không trễ :D
 
Last edited:
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại... (P.5 tiếp)

@KevinAuto: cảm ơn bạn ghé chơi, Vân Nam đi mùa thu thì còn gì bằng, thích thế không biết hehe :D

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Vài bạn viết mail hỏi tôi là “tại sao không đi Bắc Kinh, Hồ Nam hay Hàng Châu? Hàng Châu mới là Venice Châu Á!”. Tôi cũng không biết phải trả lời ra sao, mỗi nơi mang một hình hài, dáng dấp và sự cảm thụ riêng biệt chứ. Nhưng có lẽ chính xác hơn là tôi bị thu hút bởi những bức ảnh cùng với giai điệu thật hay mà một vài lần tôi tha thẩn search được trên youtube, rồi sau đó tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần…

Giờ đến đây rồi, thấy lựa chọn của mình có sai đâu, đã thấy bình yên trên từng bước đi. Cảm nhận cái lạnh tím tái cả da mà vẫn mở to miệng thổi phù phù ra khói một cách thích thú. Không biết là do thiên nhiên “ru” tôi quá hay sao mà tôi cứ cảm tưởng người dân ở đây đang sống một cách “chầm chậm” và hay "suy tư", kiểu như thế này..

attachment.php


Còn đây là hội những người đàn ông đảm đang, hehe, anh này đang đếm túi hàng, thiếu một túi về vợ mắng haha

attachment.php


Điệu con đi tắm nắng, có ai đó nhớ một thời được cha cõng trên vai không?

attachment.php


Chắc lúc này mẹ nó giữ nên cha cười toe thế này hehe

attachment.php

 
Last edited:
Re: Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại... (P.5 tiếp)

Điệu con đi tắm nắng, có ai đó nhớ một thời được cha cõng trên vai không?

IMG_0307.jpg

Xem hình mà cứ tưởng đang xem một bộ phim TQ nào đó... bài viết gợi tả và khơi nhiều cảm xúc.

" đã thấy bình yên trên từng bước đi". Đồng cảm cho câu nói này. Với riêng Paven, cảm xúc phượt không gì đẹp hơn thế.

Tiếp lười ơi :)
 
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại... (P.5 tiếp)

@Paven: Okay okay, đi tiếp, sẽ còn đi tiếp, đi dài dài Paven ơi haha!

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Phụ nữ, đàn ông thì nói rồi, chụp rồi, còn mỗi trẻ con thôi nhỉ! Trẻ con thì đâu đâu cũng đáng iu và dễ thương hết. Đại Nghiên cũng đầy trẻ con chạy nhảy khắp phố, có đứa thì nhìn tôi tò mò đầy dò xét, cũng có đứa cứ khều móc tôi một cách nghịch ngợm. Những lúc đó cũng lo đùa với chúng chẳng ảnh iếc gì được hehe! Vậy mà chẳng lần nào tôi mang kẹo theo trên người, nhẽ ra phải thủ vài túi kẹo để dụ con nít chứ nhỉ?!

Có cậu chàng vừa bị bố mắng, mặt đang tươi rói bỗng trở nên lầm lì, nhìn thẳng đầy khiêu khích haha.

attachment.php


Bé trai khi bị mắng thì vậy, còn bé gái lại khác, nhíu mày và bắt đầu mếu máo rồi đây!

attachment.php

Trẻ con xứ lạnh thì được phú thêm đôi má hồng, đứa nào đứa nấy phũng phịu và được mặc thêm quần áo ấm nên cứ tròn lụi cả ra. Nhóc này bú hết bình sữa rồi, mắt cứ ngơ ngác nhìn anh chị chúng đang đùa giỡn!

attachment.php

Tôi gặp cô bé này đang ngồi nhịp trống theo nhạc trong một tiệm CD, ai đi rồi thì biết tiệm CD ở đây luôn có vài cái trống để khách và chủ nhân của nó “hòa nhịp” cùng nhau, nghe mộc lắm! Cô bé còn nhỏ nhưng nhịp rất đúng nhạc, ra vẻ điệu nghệ nữa, chưa kịp chụp lúc đó thì cô bé đã bỏ ngang chiếc trống, ào xuống đường chạy nhảy cùng lũ bạn rồi. Đúng là trẻ con :D

attachment.php

Còn bé gái này đang thổi lấy thổi để cái bong bóng, bé làm tôi nhớ đến nhỏ em họ tôi hồi nhỏ. Lúc bé nó cứ xin tiền tôi mua bịch cốm, nó không ăn nhiều mà chủ yếu để dành mấy cái bong bóng xanh đỏ trong bịch cốm ấy. Rồi thể nào nó về cũng bắt cha của nó thổi hì hụi mấy cái bong bóng đó đến sưng cả môi. Có ai muốn thổi cho mình chiếc bong bóng xanh đỏ thời thơ ấu một lần nữa không?

attachment.php

Ở đây trời tối rất lâu, hơn 19h nhưng trời vẫn còn ửng sáng, sự thú vị của sự chênh lệch múi giờ đây mà. Những con đường phố cổ bắt đầu nhăm nhe khoác lên mình chiếc áo sáng rực.

attachment.php

Chị em tôi rẽ đúng đường về hostel, ăn tối một chút trước khi đi thăm một Đại Nghiên khác về đêm, những chiếc đèn lồng sẽ được đánh thức bằng thứ ánh sáng đầy màu huyễn hoặc, những bước chân bước trên nền đá ngày càng nhiều hơn, duy chỉ có một thứ âm thanh mà tôi lấy làm khó chịu đôi chút - sự ồn ào của các quán bar… trong cổ trấn!
 
Last edited:
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại... (P.5 tiếp)

Bữa tối tại hostel vẫn là hộp ngũ cốc với các loại hạt, một ít trái cây khô và hộp mì to đùng của TQ, bổ sung thêm viên sủi C và cốc sữa nữa! Vậy là xong buổi tối. Chúng tôi ăn uống rất chừng mực, bởi những ngày đầu thì ý nghĩ tiết kiệm chi phí càng nhiều càng tốt cứ quẩn quanh trong đầu mà, tuy nhiên đến những ngày từ Lệ Giang về thì bắt đầu thả ga vụ ăn uống haha!

Khi trời còn nhá nhem

attachment.php


attachment.php


Dùng bữa tối xong, chúng tôi tiếp tục đổ theo dòng người ra phía Quảng trường (QT) Bánh xe nước. Đại Nghiên về đêm thật lộng lẫy, có điều đông người quá, được cái trời lạnh nên không cảm thấy ngộp ngụa giữa hơi người. Từ hostel đi thẳng, rẽ phải rồi đi cái cầu đá nhỏ, đi thẳng men theo con đường phía bên phải đi lát thì đổ ra đường chính về phía QT Bánh xe nước. Quán xá đâu đâu cũng khoác lên màu của đèn lồng sáng rực, dòng Ngọc Hà chảy ngày đêm, hai bờ liễu rũ, đường gì mà u hoài đến thế không biết. Bà chị tôi cứ tiếc cái tripod bị bỏ lại ở sân bay nên ảnh ọt cứ dựa vào “địa lợi” cả thôi. Đến trước 2 cái bánh xe nước to đùng ở QT thì nhận ra quá chừng súng ống đang lên ngòi chờ nổ. Bà chị tôi cũng máu me nhập cuộc, không cần tripod, chị đặt máy lên thành bê tông (“địa lợi” đấy) rồi cũng đứng chờ nổ hehe!

Súng ống, đại bác và tiểu liên đây!

attachment.php

Tôi đi quanh quanh đấy nhưng chốc chốc phải ngó nghiêng xem có che khuất tầm bắn của ai không, nhỡ bắn nhầm tôi thì sao. Từng vòng tròn người hò hét gì đó phía bên kia, sang ngắm nghía thì thấy họ đang cùng nhảy những điệu xoay vòng, vòng tròn càng lúc càng rộng, càng nhân lên khi những du khách hứng chí nhập cuộc. Tôi toan nhảy vào thì bà chị tôi trờ tới hỏi tôi mấy giờ rồi? tôi nhìn đồng hồ đã chỉ sang 20h hơn, tụt hứng, đành rời khỏi “bước nhảy hoàn vũ” của khu old town mà đi về phía new town hiện đại.

Quảng trường Bánh xe nước

attachment.php


Bước nhảy hoàn vũ hehe!

attachment.php

Từ QT bánh xe nước đi thẳng ra đường lớn rồi rẽ phải, chúng tôi đi qua một giao lộ đông đúc, đầy rẫy những cửa hàng quần áo kiểu như Ninomaxx hay Blue nhà mình. Cảnh sát giao thông làm việc rất tích cực, dù có các cột đèn tín hiệu và ý thức sang đường của người dân chấp hành rất tốt.

Đường phố khu newtown

attachment.php


Cảnh sát giao thông ở kia

attachment.php

Tôi tự nhiên nghĩ đến giao thông ở Việt Nam mà chạnh lòng, có lần đọc một bài báo viết về góc nhìn của người phương Tây về giao thông của Việt Nam, họ ví von giao thông chúng ta như “những đàn linh dương đầu bò” chạy mãi không bao giờ dứt, và “đi bộ sang đường” của Việt Nam cần phải được cấp “bằng mạo hiểm” hahaha! Trong hành trình tôi cũng có hỏi vài người từng đi du lịch ở Việt Nam nghĩ thế nào về đất nước của mình, nói riêng về giao thông thì hầu hết ai cũng bảo đó là trải nghiệm thú vị…. Nhưng tôi nghi ngờ câu này quá, mấy cái WC kinh khủng của TQ cũng được các bạn ấy liệt vào dạng “trải nghiệm thú vị” đấy thôi!
 
Last edited:
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại... (P.5 tiếp)

Đến giao lộ ngã tư đó, chúng tôi không sang đường mà rẽ phải tiếp tục đi bộ, hoa nở khắp nơi, về đêm vẫn nhận ra thứ màu sắc thiên nhiên đó. Đi qua một cây cầu, bà chị tôi muốn dừng lại để lợi dụng thành cầu làm tripod bắn tỉa một phần Đại Nghiên đang sáng ánh đèn.

Một Đại Nghiên tĩnh lặng

attachment.php


Tôi cứ đi tiếp một đoạn, gặp một đám teen TQ nhìn tôi với cặp mắt đầy tò mò hehe, chắc chúng thừa biết tôi là du khách nên một trong đám đó bị đùn đẩy về phía tôi, những đứa đùn đẩy thì luôn miệng bảo “shuo ba, shuo ba” (nghĩa là nói đi, nói đi). Nhưng tội cho đứa bị đùn đẩy, gãi đầu gãi tai mãi chỉ nói được “hello” với tôi hehe, tôi chào chúng bằng tiếng Hoa, chúng lại ngỡ ngàng như thể tôi là người Hoa vậy! Những con người ở xứ lạnh này đều có đôi má ửng hồng, nước da đẹp và tôi nghĩ thế hệ sau này của TQ có thể trạng vượt bậc hơn chúng ta nhiều. Tự nhiên tôi nhớ đến “sữa tươi” và lời của anh bạn làm trong ngành chế biến công nghiệp từng nói với tôi rằng: “Con em Việt Nam chúng ta đang uống một thứ ngon hơn nước một chút!”…

Sau khi qua cầu

attachment.php

Tôi dò dẫm và phát hiện ra một lối khác vào Dayan từ khu new town. Bước xuống vài bậc thang là thấy ngay 1 trạm cảnh sát bên tay phải. Khu này quá yên tĩnh, vắng vẻ, nhưng vẫn sáng ánh đèn, có lẽ người ta đang trùng tu hay xây dựng thêm gì đó vì tôi thấy đất cát, gạch ngói ngổn ngang. Tôi cứ bước đi một cách vô hồn, sự bình lặng trải dài theo bóng tối, có những thứ chừng như trầm mặc mà đằng sau là những câu chuyện dài…

Lặng lắm những bước chân nghe rõ mồn một

attachment.php

Đi đâu cũng về “La Mã” cả, tôi lại rẽ đúng về hướng QT Bánh xe nước, vậy là từ đó tôi có thể tìm thấy đường về hostel sau khi rẽ lạc vài chặng. Mà cũng chẳng phải lạc đâu, theo bà chị tôi nói thì chúng tôi có biết đường đâu mà lạc haha.

Khu QT Bánh xe nước

attachment.php


attachment.php

Chặng về mới để ý cái dãy thức ăn nhanh ở khu QT Bánh xe nước, chúng tôi hơi đói, cũng có ghé vào, nhưng bảng giá của nó đắt lòi, thà ăn vặt còn hơn. Tôi thì dứt cơn với KFC nhanh lắm, vì tôi chả ăn được các thể loại của loài lông vũ, nhưng bà chị tôi thì khác: yêu gà, thương gà, ăn gà đến độ có một thời bác sĩ cấm không cho ăn hehe, vậy nên dứt cơn cho chị ấy là tội lắm.

Kính thưa các loại gà!

attachment.php

Đêm dạo bước trên những con đường lát đá ấy, chẳng buồn chụp hình nữa, muốn thả trôi lòng mình theo thứ âm thanh xa lạ mà tưởng chừng quen thuộc. Tôi nghe thoáng đâu đấy tiếng nghệ sĩ hát live, anh ta hát jazz nghe rất phê, nhưng chẳng phiêu được bởi hàng tá quán bar đập tùng xèng nồi niêu xoong chảo phía bên kia! Ồn! Tự hỏi các cô dân tộc đang đứng phe phẩy mời khách kia có phải là người Bạch chính hiệu không nữa, điệu bộ sành quá đi. Nghĩ cũng đúng khi có lần đọc đâu đó người ta viết là “Lệ Giang thì phải đi liền, đi ngay kẻo hiện đại hóa tràn vào xô bồ cả lên”, và với Tây Tạng cũng vậy! Ai muốn đi nữa thì đi nhanh thiệt nhanh đi nhé! hehe
 
Last edited:
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại... (P.5 tiếp)

Đêm nay ông trăng chơi trò vờn bắt, cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Bà chị tôi nói mình đang đi trong thời điểm mà mặt trăng trở nên to nhất, đúng hơn là gần trái đất. Theo bà chị tôi thì những ngày trăng to thế này thường xảy ra thiên tai ở những vùng từng bị trước đó, trường hợp ở Lệ Giang thì nó từng bị phá hủy một phần do động đất. Tôi cười xòa, trăng đẹp thế cơ mà, làm gì xảy ra thiên tai… (Khoảng vài tuần sau khi trở về, Vân Nam xảy ra trận động đất cách Tây Nam Dali khoảng hơn 200km).

Ông trăng đang núp lùm kia kìa hehe

attachment.php


Rồi thì cũng hiện ra

attachment.php


Đường phố bắt đầu thưa người hơn, nhưng ánh sáng vẫn tràn ngập. Ai đó đang thả trôi giấc mơ của mình trên dòng Ngọc Hà bằng những cánh sen óng ánh.

Phố đã thưa người

attachment.php



Giấc mơ nào cho tôi?

[
attachment.php


Chiếc xe này đang chờ người chủ?

attachment.php


Người bán hàng ở đâu?

attachment.php

Về đến hostel, cậu nhân viên mặc áo hồng đang phơi vài tấm trải giường ngó thấy chúng tôi liền hỏi hôm nay chúng tôi đã đi đâu, tôi bảo chỉ đi vòng quanh thôi. Cậu ta cười và hỏi tôi có ăn gì chưa? Tôi bảo tôi thấy đói nhưng phải đi tắm rồi mới ăn. Tắm xong, lên phòng thấy bà chị đang ngồi online laptop up hình, tôi cũng muốn online mà chỉ có một máy nên tôi đi xuống phòng sinh hoạt để online máy của hostel. Cậu nhân viên và cô bé Zhang Lin (cô bé ở cùng phòng với tôi) đang trò chuyện cùng mọi người rất sôi nổi, nhưng toàn tủng xẻng cả thôi, tôi chẳng hiểu gì đâu! Thấy tôi xuống, Zhang Lin quay sang bắt chuyện bằng tiếng Anh, may quá, ít ra tôi cũng có người để tám rồi!

Chuyện là chúng tôi dự định sẽ đi leo núi tuyết Ngọc Long vào ngày hôm sau, nhưng nghe mọi người thông tin là cáp treo đang bảo trì và chưa thể đi được. Tôi hơi thất vọng một chút, vì núi tuyết sát bên đây thôi. Tôi ngồi máy tính online đến 23h thì mọi người đã về lại phòng hết cả rồi, nếu ở VN thì giờ này còn sớm chán đi chứ! Chỉ còn cậu nhân viên ở đấy ngồi ghi chép gì đó, lâu lâu cậu ta hỏi chuyện tôi bằng tiếng Hoa, nhưng tôi tiếng đực tiếng cái, có cái biết thì trả lời, cái không thì cứ cười trừ! Hỏi ra thì biết cậu ta tên là Xiao Ding. Cậu ấy tò mò làm thế nào tôi có thể viết và nói được tiếng Hoa (vì tôi có viết tên mình ra bằng tiếng Hoa cho cậu ấy xem), tôi bảo tôi biết pinyin và có thể tự học. Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi tiếp tôi bằng tiếng Anh “bồi” theo kiểu: you travel here study. Vậy đó, tôi hiểu cậu ta nghĩ tôi là dân du học, tôi lắc đầu giải thích tôi chỉ đi bụi thôi. Cậu ta lúc này hình như chưa hiểu lắm về từ backpacker nên chỉ gãi đầu cười và “zen me shuo, zen me shuo” (nghĩa là “nói thế nào, nói thế nào đây”).

attachment.php

Trăng Lệ Giang hôm nay sáng lắm, thế là một ngày đêm ở đây sắp qua. Tôi ngồi giữa cái lạnh 4 độ c và nhiệt độ ngày càng hạ dần, uống hớp trà gừng mua được ở Lào Cai cũng thấy ấm bụng đôi chút. Đèn ở phòng sinh hoạt chung đã tắt, khoảnh sân lúc này chỉ còn mình tôi với bác chủ nhân của hostel này, ông ta đang rít thuốc lào và cũng ngắm trăng như tôi. Chợt Xiao Ding kéo ghế lại gần tôi, tay cầm chiếc điện thoại bật từ điển, có lẽ cậu ta muốn tám với tôi đây mà, haha…
 
Last edited:
Thèm đi Lệ Giang quá , Bạn viết tiếp nhé . Bài viết đầy đủ và rõ ràng quá , hy vọng đọc xong rồi đi nhưng vẫn muốn bị lạc như Bạn (beer)
 
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại...(P.6)

@Tommy_ngo: Cảm ơn anh đã ghé xem, hy vọng anh đến đấy nhanh nhanh hehe, kẻo nó bị "cách mạng hóa" hết ấy :D

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Phần 6: Anh bạn Tiểu Đinh

Chuyến đi này, tôi quen được rất nhiều người bạn, nhưng dài ngày hơn cả là anh bạn Tiểu Đinh này. Hôm nay check mail, nhận được tin cậu ta đã đến được Lahsa. Tiểu Đinh nói cho dù hành trình là khó khăn nhưng anh ta sẽ bền bỉ vượt qua, anh ta chỉ dừng đi cho đến khi nào ngã xuống mà thôi…Tôi ngước nhìn trời, chẳng thấy ánh trăng nào cả, chợt nhớ đến trăng ở Lệ Giang, sáng rực cả khoảng sân hostel, nơi mà tôi ngồi giữa cái lạnh 4 độ C nhâm nhi trà nóng và xí xa xí xồ Anh Hoa lẫn lộn với cậu bạn hữu Tiểu Đinh…

Tiểu Đinh (áo hồng) và tôi

attachment.php

Tiểu Đinh tên đầy đủ là Cao Tiểu Đinh (Gao Xiao Ding), người ở Trùng Khánh (Chongqing), hơn tôi 3 tuổi nên nhất quyết đòi làm “gege” (ca ca) và bắt tôi làm “didi” (đệ đệ), cậu này thoạt trông rất trẻ, bà chị tôi cũng nghĩ hắn không nhiều tuổi thế đâu.

Thêm nữa, tôi nhớ nhầm pinyin giữa Xing và Ding nên cứ nghĩ cậu ta tên là “Tiểu Tinh”, lại còn bảo tên tiếng việt của cậu ta là như thế, nhầm lẫn thật! Lúc mới đến hostel ở Lệ Giang (Lijiang), cậu này cứ bám lấy tôi hỏi đủ thứ bằng tiếng Anh và cả tiếng Hoa, tiếng Anh thì tôi trả lời được, còn tiếng Hoa thì may ra thôi, tôi đâu biết nói tiếng Hoa nhiều đâu. Mà ngặt nỗi, cậu này tệ món Ăng-lê nên cứ cố hiểu nhau bằng to- quơ là nhiều!

Lần trước ở train station tại Côn Minh (Kunming) thì cô bán vé bảo tôi giống người Nhật, thì cậu này bảo tôi giống người Thái?!! Bữa đầu tôi ăn sáng bằng ngũ cốc của bà chị mang theo, tôi có mang theo ly mì mama của Thái nữa. Khi thấy ly mì của tôi, Tiểu Đinh cười cười bảo nó nhỏ quá, rồi khoe tôi ly mì, ah không, tô mì lớn của Trung Quốc (sau này tôi ăn thử thì dở tệ, haha, khẩu vị tôi chắc khác thôi). Cái vụ hàng Tàu cái gì cũng to thì tôi có được chứng kiến ở Hà Khẩu (Hekou) rồi – một cây xúc xích to đùng, to hơn cái đùi tôi nữa không chừng hehe, nghe bà chị tôi bảo với độ to như thế thì chất bảo quản trong đó cũng chả ít, bữa về gấp quá không mua được chứ tôi tính mua về treo cho bọn trẻ con ở xóm nó khiếp!

Đêm trăng đầu tiên ở Lệ Giang sáng rực, tôi nhâm nhi gói trà gừng mang từ Lào Cai sang, ngồi giữa khoảng sân thoáng của hostel nên cái lạnh cứ ùa lấy tôi, mọi người đã về lại phòng cả, phòng đọc sách cũng đã đóng.

attachment.php

Tôi cứ ngồi đấy, lâu lâu thở phì phèo ra một mớ khói, nghĩ đủ thứ vẩn vơ mà chỉ có kẻ đi bụi mới hiểu. Tiểu Đinh cứ lết lại gần, hắn hỏi tôi là du học sinh ah? Tôi lắc đầu, bảo chỉ là dân du lịch thôi, hắn hiểu và gật gù. Hắn ngồi cùng bàn với tôi, tay viết viết gì đấy vào cuốn sổ tay nhỏ xíu (sau này qua cô quản lý hostel thì biết đó là Diary của anh ta), lúc sau ngước đầu hỏi tôi sẽ ở đây bao lâu? Tôi trả lời khoảng 3 đêm thôi, sau đó sẽ đi Đại Lý (Dali) và quay lại Côn Minh (Kunming) trước khi trở về ViệtNam. Hắn ta gật gù, rồi mặt đăm chiêu, muốn nói gì đó nhưng chả thể diễn tả được cho tôi hiểu, tôi nghe được câu “shuo zen me yang” (nghĩa là: “nói như thế nào nhỉ”), lại gãi gãi đầu và xổ 1 tràng tiếng Hoa mặc cho tôi cứ đực ra, cố lắm mới nghe được vài từ chính để đoán nghĩa, vậy mà cũng ngon lành cành đào. Cũng hiểu được anh ta muốn hỏi gia đình tôi có đông anh em không, tôi bảo chỉ mình tôi thôi, cậu ta tròn dẹt mắt bảo “the same, the same”, ah ra cậu này cũng con một.
 
Last edited:
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại...(P.6 tiếp)

Qua trò chuyện, Tiểu Đinh là con trai một trong gia đình, thích cuộc sống tự do tự tại nên trở thành một tay đi bụi lung tung khắp nơi bằng cách “đi bộ”, tôi thảng thốt cứ phải yêu cầu cậu ta lặp lại từ ấy, bởi theo tôi biết từ Chong Quing – his hometown mà đến được Lijiang là một khoảng cách rất xa. Anh ta giải thích thêm cho tôi rằng hành trình tuy chủ yếu là đi bộ nhưng anh ta đôi khi cũng đi nhờ xe nếu được miễn phí, mà trong đó hầu như anh ta chỉ đi nhờ được “xe chở heo”. Khởi đầu với 200 tệ mang theo (khoảng hơn 600k tiền Việt) vậy mà cậu ta đã đi qua rất nhiều nơi, lưu lại vài chỗ để kiếm tiền bằng cách xin việc ngắn hạn, bất kỳ công việc chân chính gì mà cậu ta có thể làm được để duy trì hành trình và cuộc sống một cách cơ bản nhất. Tôi thấy cậu ta nói là có nhiều bạn bè trên mạng xã hội gì đó mà tôi không nghe rõ, tôi đoán anh ta nhận được nhiều sự giúp đỡ từ bạn bè khắp nơi trên suốt hành trình.

Khi đến Lijiang, cậu ta phải ở lại hostel này và làm việc để kiếm thêm tiền đi tiếp sang Tây Tạng. Tiểu Đinh đã ở đây được 1 tháng, tích lũy được nhiều kinh nghiệm từ các tay đi bụi đến từ nhiều quốc gia, và cậu ta nghĩ cậu ta rất may mắn khi gặp được chúng tôi, vì cậu ta chưa từng gặp được người Việt Nam đi bụi nào.

attachment.php

Những bữa sau, cứ hết giờ làm việc, anh ta cứ mon men lại gần tôi và lại hỏi đủ thứ tiếng Anh nhặng xị cả lên, ra là anh ta muốn giao tiếp tiếng Anh tốt hơn, mà tôi là người Việt thì phải PR cho tiếng Việt thân yêu của mình chứ, nên bên cạnh thực hành tiếng Anh (dù tiếng Anh tôi thuộc dạng lớp mầm) thì tôi có hướng dẫn anh ta nói vài câu đơn giản bằng tiếng Việt. Anh ta xem ra có vẻ thích thú khi cố phát âm như người Việt, tuy nhiên khó vô cùng! Trong khi đó ngữ điệu của tiếng Việt lại giúp tôi dễ phát âm tiếng Hoa hơn, lợi thế cho người Việt nhé . Vậy chứ vài ngày ở đây tôi nhận ra được nhiều sự khác nhau trong cách phát âm tiếng Hoa ở các vùng khác nhau của TQ, không biết sao chứ tôi thấy dân Vân Nam nói dễ nghe hơn dân Bắc Kinh nhiều lắm, hệt như Bắc Trung Nam nhà mình thôi, tạm gọi đấy là sự đa dạng… âm tiết!

attachment.php

Nói nhiều thứ nhưng tôi ấn tượng khi anh ta hỏi tôi có nhớ ba mẹ khi đi bụi thế này không? Tôi lắc đầu nhanh chóng, bảo chỉ khoảng 2 tuần thôi mà…(dù lúc này tôi thấm câu hỏi ấy lắm, vì tôi là con một mà lại mang trong mình ý định đi xa tận vài năm), Tiểu Đinh cười cười, trầm ngâm một lúc rồi bảo anh ta rất nhớ ba mẹ, họ lo lắng cho anh ta rất nhiều, nhưng anh ta đã xem việc chu du là cuộc đời của mình rồi, sống không nhất thiết phải theo một guồng quay định sẵn, lớn lên phải lập gia đình, có một công việc ổn định, lương cao, mua nhà….anh ta nghĩ sống phải là tự do, tự tại, làm được điều mình mong muốn, đừng quá cố chấp hay áp đặt bởi lý tưởng của người khác… chợt anh ta quay sang bảo tôi có hiểu không? Tôi gật đầu, cười và bảo rằng 2012 tận thế rồi, không có nhiều thời gian nữa nhỉ, đến lượt cậu ta phá lên cười…Có gì mắc cười không nhỉ :D
 
Last edited:
Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại...(P.6 tiếp)

Bữa chia tay, anh ta có yêu cầu chúng tôi viết một vài dòng bằng tiếng Anh vào nhật ký của anh ta, bà chị tôi cũng yêu cầu ngược lại, thế là có một đống chữ tàu tủng xẻng trong quyển tập của chị ta. Với quyển của tôi thì có 1 bài thơ được sáng tác cấp tốc (anh này khoái món văn học, âm nhạc thì thích ca sĩ Huang Yi Da, thích nhạc cổ truyền Trung Quốc mà yêu Rock nữa mới hay) , tôi đọc chẳng hiểu, nhưng qua cậu bạn Yuan Hong thì biết bài thơ này chơi chữ rất hay khi lồng cả tên tôi bằng tiếng Hoa vào đấy. Ban đầu tôi định nhờ mấy bạn biết tiếng Hoa dịch dùm nhưng nghĩ lại việc tôi bảo Tiểu Đinh cố gắng học tiếng Việt và tiếng Anh thì tôi thấy mình chẳng fair-play chút nào, thôi tôi sẽ cố gắng học tiếng Hoa tiếp và nhất định sẽ đủ trình để tự dịch cả bài thơ này.

Giờ này, chắc Tiểu Đinh đang ở Lahsa – thánh địa linh thiêng của Phật giáo Tây Tạng. Cậu ta nói với tôi đó là con đường đi đến giấc mơ của cậu ấy, dù nó thật sự cô đơn, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Đó là một con người có lý tưởng thật thú vị, ai đó sẽ lại nhìn vào và nói điều đó thật điên rồ, nhưng…Tôi là một đứa mê bộ One Picece lắm (Việt Nam gọi là Đảo Hải Tặc), ai đọc truyện đó sẽ thấy băng hải tặc mũ rơm toàn những người có lý tưởng khác nhau nhưng đều giống nhau ở niềm tin mãnh liệt vào lý tưởng của mình cho dù bị mọi người cho là “khùng nặng”. Có anh đầu bếp tin vào “all blue” – nơi có tất cả các loài cá của đại dương bao la, có người tin vào các đấng thần linh, và thực tế, bạn có để ý ngay cả tờ dollar của người Mỹ cũng có dòng chữ “In god we trust”. Tôi nghĩ, chúng ta đều sống theo một lý tưởng riêng của chính mình, và tất nhiên nó thật sự có ý nghĩa trong cuộc đời ta, có thể người khác không hiểu đâu, nhưng đừng bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình, cho dù đó có là điều điên rồ gì đi chăng nữa hehe.

attachment.php

Dù sao, chúng tôi đã rất may mắn khi gặp Tiểu Đinh vào những ngày cuối cậu ta làm việc ở hostel này rồi trở thành bạn bè, và tôi chúc anh ta sẽ sớm hoàn thành chuyến đi một cách tốt đẹp, nhiều may mắn và bình an trước khi quay về hometown gặp lại người thân của mình…

Mà hình như đêm trước khi đi, bọn tôi quên trả lại cho Tiểu Đinh cái đĩa nhạc China của hostel, nên nó vẫn còn nằm gọn trong laptop của bà chị. Mong là đĩa này hay, nhạc ở Lijiang hay lắm ạ, mà cứ vẩn vơ nên đến ngày cuối vác tai nghe ngóng mà chẳng đến được mấy quầy CD ấy, ah có đến được một quầy, đĩa chép mà giá đắt lè cả ra, nhạc tạm thôi nên chúng tôi không mua!

attachment.php

Lijiang có một bài hát được tua đi tua lại khắp mọi nơi, chúng tôi hay trêu nhau là mình đang đi theo tiếng gọi của âm nhạc nên chẳng cần bản đồ gì sất…Âm thanh đó theo bà chị tôi là hơi rờn rợn, còn tôi thì thấy ám ảnh…Nhưng xa là nhớ, hãy cùng nghe bài hát này ở đây nhé, có dịp thì tôi sẽ kể tiếp cho mọi người nghe về gu nghệ thuật của Lijiang – thật đúng đắn khi người ta gọi đây là thành phố của nghệ thuật và là chốn thiên đường của bao nghệ sĩ ẩn danh…
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,674
Bài viết
1,135,015
Members
192,357
Latest member
pvausashop765654
Back
Top