What's new

[Chia sẻ] Lượt phượt ở Đài Loan

Đài Loan chưa bao giờ là một điểm đến nằm trong wish list của đa số dân du lịch, khi thế giới còn quá nhiều điều hay ho để khám phá. Trước khi khăn gói quả mướp lên đường sang đây, tôi cũng đảo sơ qua một vài website du lịch về Đài Loan, và tương đối thất vọng khi hòn đảo hình khoai tây nhỏ bé này dường như không mấy hấp dẫn. Tôi nghĩ bụng: thồi, cũng tốt, mình đi tu :)).

Thế nhưng, tu được một thời gian thì cái ham muốn lang thang trỗi dậy. Đôi khi chỉ cần bước chân ra khỏi con đường chật hẹp đông đúc và những tòa nhà quen thuộc để đến với những con đường thênh thang đầy gió đã là một niềm vui. Tôi vui sướng với cảm giác mình lao đi khỏi những thói quen thường nhật, lướt qua những cánh đồng, chạy dọc bờ biển, đến với núi đồi trời mây. Và chính vì cái sự đi đó, tôi nhận ra rằng Đài Loan thật sự có những tính cách riêng thú vị. Hà sa số điểm hiking trên khắp đất nước, những suối nước nóng (Hot springs) hoang dã giữa dòng nước lạnh cóng mùa đông, những hẻm núi cao vút đồ sộ và những bãi biển tuyệt đẹp trải dài là một sự ngạc nhiên đối với tôi.

Số tôi nói chung chưa đi tu được :D
 
@Chitto: chung quy là lười thôi ạ, nhưng không viết cũng thấy phí nên em lại tiếp tục :). Khoảng giữa đến cuối tháng 12 bắt đầu có tuyết, thường thấy ở những vùng núi cao, đẹp nhất thì chắc là ở Hehuanshan với núi Tuyết
----

Lần này đi cùng tôi là 1 bạn zai người Séc và 1 bạn gái Slovak, gọi tắt là Slô cho tiện. Hai bạn là 1 cặp, còn tôi như muôn đời đi 1 mìn haizz. Bạn Séc hàng ngày 3 bữa phụ trách nấu nướng bếp núc cho cả 3 người, còn tôi với bạn Slo thi nhau đi rửa bát. Hai bạn cũng rất ý tứ để tôi không cảm thấy ngại, cứ mỗi khi tôi chỉ lảng vảng xung quanh thôi 2 bạn đã chuyển ngay sang nói tiếng Anh rồi. Cuộc sống 3 người nói chung cũng không có gì mâu thuẫn.

Mặc dù ở Đài Loan, Mỹ và Canada là hai đối tượng được "tôn sùng" nhất, nhưng đại loại cứ tóc vàng da trắng là được chiêm ngưỡng và quý hóa khắp nơi. Nên hai bạn Đông Âu này cũng không ngoại lệ.

Buổi sáng ở điểm check-point, chúng tôi gặp 1 nhóm leo núi khoảng gần chục người ĐL cũng đến từ TP Kao Hùng. "Đồng hương" mà, thế nên là ríu rít làm quen trò chuyện. Các bạn Đài rất vui khi có "tây" leo núi nhà mình, ai cũng muốn chụp ảnh chung. Hai bạn Đông Âu cũng vui vẻ chụp cùng. Chưa hết, họ còn cứ dí máy vào chụp 2 bạn Đông Âu bất cứ khi nào làm 2 bạn vô cùng bối rối.

Đoàn người lặc lè leo núi đến điểm nghỉ chân đầu tiên cách tầm 2km. Các bạn Đài đi trước, còn trong 3 đứa thì tôi lên trước tiên. Vứt phịch cái balo xuống đất, tôi ngồi vật ra thở dốc. Chừng 15' sau, 2 đứa kia lên đến nơi và mỗi đứa ngồi phịch xuống bên cạnh tôi. Lập tức, các bạn Đài đon đả chạy ra cho bánh cho táo, mời uống nước chè... Và màn chụp ảnh cùng lại tiếp tục. Tôi ngồi bên cạnh cười hi hí, thằng Séc trót cầm bánh cầm táo rồi nên lại méo mặt ra cười cười.

Điểm dừng chân thứ 2 cách điểm thứ 1 chừng 2km, cũng là nơi mọi người nghỉ ăn trưa. Có qua có lại, chúng tôi cũng giở đồ ra và mời lại họ một ít quà bánh của mình. Bầu trời mùa thu trong xanh ngằn ngặt, mây làm thành 1 tấm thảm trắng xốp trôi lờ đờ ở phía xa, đẹp quá. Đẹp thế này thì lại phải chụp ảnh thôiii. Các bạn Đài giở tripod, chuẩn bị sẵn sàng. Tất nhiên họ không quên cho 2 bạn tây ở chính giữa, lần này thì thằng Séc kéo tôi vào chụp cùng bằng được.

Một hai ba cười nào, 1 kiểu, từ từ chụp thêm kiểu nữa cho chắc... Cheerssss, các bạn đều giơ 2 ngón tay Victory lên... Hai bạn nhà mình thì không giơ, thế là bị nhắc nhở.

"Khi nào tôi đếm đến 3, thì tất cả mọi người phải giơ tay lên yê yê nhé, nào làm lại"... Yê ê ê

Thế nhưng đó mới chỉ chụp xong 1 máy thôi, còn 2 cái máy khác đang chờ đến lượt. Yê yê.

Hai bạn khoai tây nhà mình bắt đầu sợ...

Chúng tôi đến đỉnh phía Đông của núi Tuyết khi trời bắt đầu nhả ra những tia nắng hoàng hôn đầu tiên. Nhác thấy thấp thoáng bóng các bạn Đài trên đỉnh, bạn Séc và bạn Slô bảo tôi dừng lại ở đây thôi, bọn tao sợ rồi, khi nào người ta đi thì mình lên. Tôi đồng ý.

Thế nhưng chờ mãi chờ mãi mãi mãi mà họ không đi, tôi chép miệng bảo thôi lên thôi, ng ta cũng có ý chờ bọn mày lên để chụp ảnh cùng đấy há há. Hai đứa đành xách ba lô đứng dậy.

Chúng tôi, mà chính xác là hai bạn tây được chào đón hết sức nồng nhiệt trên đỉnh. Đủ các thứ bánh kẹo hoa quả trà cafe được mang ra mời, tôi ngồi cạnh thì họ cũng sẽ lịch sự mời tôi, cũng có người phớt lờ, nhưng nếu mình lỉnh ra chỗ khác thì chắc chắn chẳng ai đoái hoài tới. Thực ra cũng không phải ghen tức gì, chỉ thấy hơi buồn cười, rồi lại chạnh lòng một tẹo... Thằng Séc nói nó ghét kiểu phân biệt đối xử 1 cách ngu ngốc, coi da trắng tóc vàng như thánh, còn look down on những người cùng châu lục ở nước kém phát triển hơn, và nó cũng ko thích lợi dụng sự nhiệt tình thái quá đối với nó như thế. Tất nhiên không phải ai ở đây cũng vậy, nhưng có thể cảm nhận điều đó rất rõ sau 1 thời gian sống và tiếp xúc với người ở đây...

Màn chụp ảnh là không thể thiếu. Tôi và bạn Slô bảo với bạn Séc lúc này đang cáu, try to be polite please... Nó cũng đứng vào chụp cùng pô thứ nhất. Rồi định quay người bỏ đi thì 1 bạn Đài khác chạy ra. Chờ đã chờ đã còn máy của tôi. Bạn Slô kéo bạn Séc quay lại chụp, nó bèn lấy cái khăn quàng cổ quấn kín mặt đứng đó. Bạn Đài khác lại chạy vào, còn máy này nữa, tất cả giơ tay (Victory) lên nhé.

Thế này thì quá sức chịu đựng của bạn Séc rồi. Bạn Séc giật cái khăn ra ném mạnh xuống đất. No more picture. Enough. Cộng với một khuôn mặt đỏ gay gắt và bừng bừng tức giận. Thôi, nó tức rồi, không chụp nữa. Bạn Đài đó cất máy, nhưng có hai bạn Đài khác vẫn cầm máy chụp lại cái khuôn mặt đỏ như gà chọi của bạn Séc, rồi đi xuống núi.

Còn ba chúng tôi ngồi lại trên đỉnh. Hai bạn nằm vật ra đất, thở dài.
 
Leo núi Tuyết (cont)

Chỗ nào cũng bắt gặp những biển mây, ngồn ngộn


img1490a.jpg


img1499t.jpg
 
Kể tiếp đi Rosy , kể cho tớ thèm mùa thu trong veo và những biển mây bồng bềnh có ở khắp nơi nơi của bạn !
Không biết mùa thu năm nay của tớ đã trốn ở đâu rồi !
 
Đêm trên núi ngày rằm, mặt trăng hiện ra từ cuối hoàng hôn, treo lơ lửng trên mây, tròn xoe toả thứ ánh sáng bàng bạc lên khắp núi rừng. Chẳng cần có tí ánh đèn nào, chúng tôi ngồi thư thả sụp soạp mỳ tôm dưới ánh trăng lung linh ấy, co ro vì rét, nhưng chả đứa nào đi vào nhà ngồi cả. Đêm ở độ cao hơn 3000m, lạnh đến -3 độ C, không có tuyết rơi, nhưng mây trắng, trăng và cỏ lau kia thôi đã làm mọi thứ trở nên lãng mạn kinh khủng rồi. Chúng tôi ngồi vui vẻ tán dóc cho đến khi mọi người khác ở trong cabin chìm vào giấc ngủ để kịp khởi hành buổi sáng sớm ngày hôm sau.

Hai đứa bạn lầm rầm đọc 1 đoạn kinh Phật. Tôi ngồi cạnh, cảm giác thư thái và mênh mang. Giở đt ra, nhưng không có sóng để chia sẻ đc cảm xúc này.

img1602g.jpg
 
Bình minh trên núi

Chúng tôi để báo thức 5h sáng dậy, nhưng lạnh quá, cả người tôi như đông cứng thành đá trong cái túi ngủ mỏng manh, không thể ngủ nổi. Xoay bên này, bên kia, có bao nhiêu quần áo khăn mũ đắp hết lên người mà vẫn rét. Tôi cứ đành chập chờn chờ trời sáng.

5h, cả lũ bật dậy như lò xo. Trời đã chớm hửng, có thể nhìn rõ biển mây trắng đục bên dưới. Chúng tôi lọ mọ đi đánh răng rửa mặt với thứ nước đá lạnh đến đau rát và đỏ bừng cả tay cả mặt, rồi lại chui ngay vào cabin đắp hết mọi thứ lên rên hừ hừ. Thằng P. xung phong nấu mỳ tôm cho cả bọn ngay cạnh giường ngủ, rồi cứ thế mỗi đứa cuộn trong túi ngủ ngồi húp sụp soạp mỳ tôm. Ngon không thể tả.

Ăn xong có thêm sinh lực, chúng tôi ra ngoài chờ mặt trời lên. Ánh bình minh đỏ rực từ phía xa như làm bừng sáng mọi vật, mê hoặc tất thảy mọi người, tất cả cứ lặng đi ngắm nhìn mặc cho gió thổi vù vù bên tai. Tôi luôn có cảm giác thật đặc biệt mỗi khi ngắm nhìn những khoảnh khắc giao thời của trời đất, cảm thấy thêm 1 ngày được sống trọn vẹn và những điều mới mẻ đang đón chờ phía trước.

5.40 a.m

img16161.jpg

5.55 a.m

img16221.jpg

Khi mặt trời lên cao hẳn, chúng tôi mới về chỗ ngủ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Hôm nay sẽ là ngày chinh phục đỉnh núi, hứa hẹn cũng sẽ rất mệt với khoảng hơn 14km hiking cả đi lẫn về.

Cabin ngủ nhìn từ trên cao

img16341.jpg
 
Lên đỉnh :)

Đó là một buổi sáng mùa thu tuyệt đẹp, bầu trời trong vắt phía trên cao, nắng chan hoà và mọi vật như bừng lên với tất cả sức sống căng tràn của nó. Mùa thu, lá cây chuyển màu đỏ rực, nổi bần bật dưới nền trời xanh và bên cạnh những thân gỗ chết khẳng khiu trắng dã.

img16321.jpg

Chúng tôi thong thả tản bước, lòng lâng lâng vì cảnh đẹp và những mẩu chuyện vui vẻ. Nhưng vừa leo vừa nói cực mệt, nên được 1 lúc cả lũ quyết định không nói nữa để đẩy nhanh tốc độ. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã vượt qua con dốc phía trên cabin, và bước vào 1 vùng rừng âm u lạnh giá - khu rừng đen (Black Forest)

Khu rừng trông như một bãi cọc khổng lồ. Những thân cây trần trụi, thẳng tưng và cao ngạo nghễ chọc lên trời, mọc san sát nhau như người ta cắm hương vậy. Rất ít ánh nắng lọt được xuống dưới, nên dù vừa được sưởi ấm dưới thứ ánh nắng mặt trời kia, tôi cứ có cảm giác sởn gai ốc khi bước vào... Khu rừng đen còn nổi tiếng bởi ... gấu đen. Trên một số thân cây có thể nhìn thấy vết cào của nó. Tuy "cơ may" gặp gấu đen là rất ít vì chúng không hay lảng vảng ở những khu vực có người qua lại, nhưng xác suất vẫn có. Cả bọn cũng hãi hãi. Tôi không dám đi cách 2 đứa kia quá xa, mắt đảo như rang lạc và căng thẳng nghe xem có tiếng sột soạt nào không. Quãng đường trong rừng tưởng như kéo dài vô tận, mỗi lần nghe tiếng động lạ là tôi lại giật mình lo lắng, chiếc gậy leo núi trong tay đẫm mồ hôi (nhát thế :T). Nhưng trộm vía cuối cùng thì cũng không gặp bạn gấu nào, một không gian hùng vĩ và ngập tràn nắng lại đón lấy chúng tôi.

img16851.jpg

The Holy ridge

img17131.jpg

Núi san sát núi và mây trắng lại bồng bềnh. Giờ đây chỉ còn lại những bụi cây lùn thấp, những cây gai và đá. Ngẩng mặt lên phía trên, tôi nhìn thấy quả núi sừng sững với con đường được gọi là "The Holy Ridge". Xa xưa, đây vốn là nơi thử thách lòng can đảm và sự trưởng thành của những cậu con trai trong 1 bộ tộc người dân sinh sống gần đây. Nếu anh ta có thể một mình đi qua vô số những triền núi dốc và dựng ngược dài khoảng hơn chục km đó, anh ta sẽ được coi là đã trưởng thành và được tôn trọng. Hiện tại, hiking The Holy Ridge chỉ được khuyến cáo cho những người có kinh nghiệm leo và thể trạng tốt. Tôi đành kính nhi viễn chi vậy. Nhìn thấy the Holy ridge cũng có nghĩa là sắp tới nơi, tôi thấy lòng phấn chấn

Thế nhưng quãng đường dài gần 2km lên đỉnh đó mệt không thể tưởng. Càng lên cao, không khí càng loãng, nắng càng gay gắt và tôi thấy người cứ lả dần. Tôi nốc gần hết chai nước mang đi, ăn 1 quả táo, nhưng chỉ bước được độ dăm mét là thở hồng hộc. P và K đi phía sau tôi, và khi tôi ngoái lại thì thấy 2 đứa đang lăn ra giữa đường ngủ. Tôi cũng ngồi chờ 1 lúc, nhưng thấy chúng nó mãi không dậy, nên đứng lên 1 mình đi tiếp.

Cứ đi khoảng 20m là lại phải dừng lại thở 1 lần, đớp ko khí như cá. Km cuối cùng lên đỉnh có lẽ tôi đã đi bằng "niềm tin", bởi lẽ nước đã uống sạch, thức ăn để hết trong balo thằng P. Tôi khát khô cổ và món mỳ tôm buổi sáng đã bay mất từ lúc nào. Người tôi cứ lả lả đi, tôi chỉ vừa lê bước vừa tự nói với bản thân "sắp đến rồi, sắp rồi, cố lên"... Đôi khi chỉ muốn nằm vật ra đất, nhưng ko hiểu thứ sức mạnh nào đó lại kéo đôi chân đi tiếp...

Gần đỉnh, những thân cây chết khô xơ xác và trơ trọi hứng nắng gió

img17081.jpg

Thế rồi tôi nhìn thấy cái cọc báo tôi đã tới km 10.8. Chỉ còn 100m nữa, tôi gồng lên bằng tất cả chút sức lực còn lại. Km 10.9, và tôi nhìn thấy phiến đá sừng sững giữa trời. Đã lên tới đỉnh. 9h30 phút sáng ngày 2/11 :D

img17251.jpg

Tôi hét lên chạy đến, rồi nằm vật xuống đất, vừa cười vừa thở như điên. Cảm giác này luôn luôn tuyệt vời, tôi thấy lòng mình lâng lâng sung sướng. Trên đỉnh lúc này chỉ có 1 bác cảnh sát ở Đài bắc đang ung dung ngắm tôi và xì ra 1 đống xủng xoẻng. Định thần lại 1 lúc, tôi ngồi dậy và ... xin tẹo nước uống, bác rót cho 1 cốc đầy ự, rồi lôi bánh với hạt điều ra mời tôi ăn. Cảm giác sung sướng như 1 liều đô-pinh tuyệt diệu, cộng với nước và chút bánh, tôi lại thấy sức lực mình tràn trề như xưa, mọi mỏi mệt đã tan biến đi đâu mất
 
(tiếp)

Đây là bác cảnh sát ở Đài Bắc, bác này sau đó làm chúng tôi điêu đứng :T

img17221.jpg

Tầm 40' sau thì 2 đứa kia cũng lên đến nơi

img17401.jpg
[/IMG]​

Chúng tôi lôi đồ ăn ra và đánh chén hết sạch những gì mang theo. Lòng rộn rã vui sướng. Đây đều là độ cao nhất cả 3 đứa từng leo tới.

Không ai ngờ được sau đó một lúc thôi, chúng tôi dở khóc dở mếu trên chặng đường về
 
Đường xuống núi gian nan

Ngồi chơi chán chê trên đỉnh, cũng đến lúc đi xuống để về kịp trước trời tối. Lúc này, bác cảnh sát ở Đài Bắc ra bảo:

- Đi theo tao, tao biết 1 con đường khác đi xuống nhanh hơn, mất có 2 tiếng thôi là về tới cabin rồi. Mày đi đường cũ phải mất 2 tiếng rưỡi.

Chúng tôi tin ngay. Một phần vì bác là cảnh sát, lại trông pờ rồ kinh, một phần vì cũng muốn đi đường khác xem cảnh vật thế nào, lại còn nhanh hơn chứ... Cả lũ khấp khởi tấp tểnh đi theo. Tôi hỏi:

- Thế bác đã đi đường này bao giờ chưa?


- Chưa. Rồi bác giở sổ ra cho tôi xem 1 đống ghi chép nhằng nhịt mà tôi loáng thoáng nghe được là từ "1 người bạn". Tôi cũng an tâm

Rồng rắn lên mây
img1285.jpg

Đi được chừng 20', 2 ngả rẽ hiện ra. Bác chỉ con đường mòn nhỏ xíu bên phải và dốc tuột xuống dưới:

- Thôi chia tay ở đây nhé, tao còn đi The Holy Ridge chứ ko quay về cabin. Hẹn gặp lại.​

Rồi bác rẽ trái. Ba đứa tưng hửng nhìn nhau, chặc lưỡi, tiếp tục thôi.

Nhìn thì có vẻ như 1 lối mòn và cũng có người qua lại, nhưng thực tế nó dốc hơn chúng tôi tưởng, đất đá lạo xạo trôi theo từng bước chân. Có nhiều đoạn tôi phải ngồi xuống rồi trườn bằng mông. Không có lấy 1 chỗ bằng phẳng để đứng, chúng tôi cứ thế lao xuống liên tục, đầu ngón chân đau điếng.

Ngoảnh lại, đã thấy chúng tôi trượt được qua 1 sườn núi. Chỉ có đường xuống, nếu muốn lên sẽ vô cùng khó khăn vì rất dốc và gần như ko có gờ để bám.

Chúng tôi ngồi nghỉ, rồi lại tiếp tục trượt qua 1 sườn núi khác. Lúc này, chúng tôi đã ở khá sâu trong "thung lũng" giữa những quả núi cao sừng sững phía trên. Đi chừng 100m nữa, đột nhiên con đường mòn biến mất, xung quanh chỉ là bụi cây dại.

Thằng P. lẩm bẩm chửi rủa, tôi và K. nhìn ngó quanh quất tìm đường, nhưng không gì chắc chắn đâu là lối đi cả. Tuy nhiên từ đây, chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy con đường "chính thống" lên đỉnh, mặc dù nó chỉ là 1 vệt nhỏ xíu phía xa... Bây giờ phải đến được đó, chúng tôi bàn nhau...

Giờ đây không còn cách nào khác là xuyên qua những bụi cây để đi. Nhìn thì chúng lùn và có vẻ chỉ cần vạch ra là đi được, nhưng đó là những cái cây cứng ngắc với bộ rễ đan bám chằng chịt, chưa kể thân cây chìa ra gai đâm đau điếng. Gần như không thể đặt chân xuống đất vì rễ cây đan quá dày, chúng tôi buộc phải dẫm đạp lên thân và cành để di chuyển.

Gai cào xước tay chân, chui vào trong giày, và đôi khi chúng tôi ngã lộn nhào giữa đống cây cối um xùm đấy. Nửa tiếng trôi qua mà chúng tôi chỉ đi được vài chục mét. Con đường "chính thống" vẫn ở rất xa. Đứa nào cũng mệt lử vì vật lộn với cây và gai.

- Bây giờ không đi đường thẳng đến nữa, ko đủ sức và đến tối ko ra được mất, giờ đi đường vòng. Tìm cách ra những dốc đá kia thì ít nhất chúng ta sẽ đi dễ dàng hơn 1 đoạn - thằng P. nói, và ko quên bảo
"tao mà gặp lại thằng cảnh sát kia tao sẽ kill nó"

img1290s.jpg

Chúng tôi rẽ ngang để ra những dốc đá, mà thực chất là những vụ lở đá trước đây khi hàng tấn khối đá rơi xuống. Chẳng may đi qua mà đá nó rùng rùng lăn xuống thì cũng chết tươi, tôi nghĩ. Nhưng tôi không thể tiếp tục đi xuyên qua bụi cây nữa, mệt và gai cào đau quá rồi. Một cảm giác hoảng loạn dâng lên, nhưng tôi cố trấn an và đi theo thằng P.

Chúng tôi rón rén thật nhanh đi ngang qua những dốc đá, bụng tôi như thắt lại. Rồi lại tiếp tục bụi cây, rồi lại dốc đá... Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang trên độ cao hơn 3000m thật khủng khiếp, rát hết cả mặt, và nước thì đã cạn... Chúng tôi quyết định nằm nghỉ ở rìa những dốc đá để trấn tĩnh và lại sức... Chân tay tôi lẩy bẩy...

Tiếp tục vật lộn với bụi cây, con đường "chính thống" ngày 1 gần hơn. Giờ đây chỉ qua nốt cái dốc đá kia và 1 ít bụi cây nữa là đến. Chúng tôi bám nhau đi, không ai nói gì, tất cả đều quá mệt mỏi.

Cho đến lúc ra được "đường cái", chả ai bao ai tất cả cùng nằm vật xuống đất, bẩn thỉu và kiệt sức. Giờ này, lẽ ra nếu ngay từ đầu đi về bằng đường cũ, chúng tôi đã ở cabin từ lâu rồi...

Dù sao cũng là một kỷ niệm khó quên.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,128
Members
192,341
Latest member
Hb88compro
Back
Top