What's new

[Chia sẻ] Madagui Trophy - Vượt qua chính mình.

Xem ra khó nhai nhỉ bác @foolishbeat. Như bác đã nói, muốn chơi giải này ngon lành chắc phải phát huy cái máu liều mạng thêm nữa quá :D
 
Cảm ơn bác, chơi được hết àh. Nhưng muốn có số, có má (ví dụ top 10 gì đó) thì phải tập và phải cố ạ. Còn không khỏe khỏe chút là chơi được rồi.


Dốc bột.
Mình đã từng đạp Đà lạt trail với những con dốc khủng nhiều lần nên có phần hơi quá tự tin với màn “địa ngục giáng xa” downhell. Nhưng rõ ràng là biết 1 mà không biết 10. Chưa từng có con dốc nào mà 10 thằng down 9 thằng ngã như cái “dốc bột” này. Nó dài và cao thăm thẳm.
Vừa đến đầu dốc đã có thằng ban tổ chức tay cầm máy chụp hình bảo “xuống cẩn thận”. Đang máu mình lao luôn. Rạt rạt rạt xoạch ….bụi bay mù trời, người xe lẫn lộn. Long cũng làm cái rầm sưng cả tay tưởng ko thi được nữa. 2 anh em nhăn nhó ôm tay chân mà dắt xuống dốc. Tây té rầm rầm. Mình chỉ chứng kiến đúng 1 thằng xuống được dốc đó với tốc độ cực chậm và bánh sau thường xuyên lết ngang. Dắt bộ còn nhanh hơn :D.

422190_10150587272837087_553147086_9225744_374145440_n.jpg

Dốc bột đây, ngon thì downhell đi!

Mình cũng phải note lại tí, cái dốc nhìn ảnh không kinh dị đúng không? Mình chủ quan thế nhưng thực tế nó khá sâu và bề mặt ko bám (loose surface) nên nếu thắng (phanh) là cả 2 bánh trượt đi té liền còn nếu không thắng thì ...(BB)

Được một lúc dễ thở hơn mình đạp. Long đạp đằng trước. Do cũng gần hết pin rồi nên mình cố chạy theo Long. Lại thấy 1 thằng của ban tổ chức nữa, lại bảo cẩn thận. Cbn đường đang ngon cẩn thận gì nhỉ. Vừa nghĩ xong thì rầm. Lần này rầm chứ không phải xoạch nhé. Cả người cả xe mình bay theo một quỹ đạo nào đó, đầu đập xuống cục đất nghe cái cộp một phát rất rõ. Lần này nặng, nghe tê tái trong người. Cố lắm mới đứng dậy nổi. Nhẹ nhàng dắt xe lên rồi định thần một lúc. Rồi lại leo lên xe. Long lúc này chạy trước ko thấy.
Mũ bảo hiểm tốt, rất tốt :D!

Chuột rút.
2 lần té nặng, với đoạn down hill làm mình yếu đi kha khá. Vừa qua một cái rãnh nước nhỏ xíu thì “A!!!!!!!!!!” chuột cắn chứ không phải chuột rút nữa. Về sau nghĩ lại chính đoạn down hill, do phải gồng để giữ thăng bằng xe khiến mình bị căng cơ và chuột rút chứ không phải đoạn uphill. Mình la khá to làm mấy thằng tây phải hỏi thăm xem mình bị sao. Nói “Just a cramp” tụi nó mới bỏ đi. Chưa bao giờ mình bị chuột rút đau như vậy. Nó rút từ bắp trái sang bắp phải. Mình phải tự bẻ nó một hồi lâu mới tập tễnh lên đường được. Hồi tập luyện đạp, bơi 1500m rồi chạy 6km chuột nó cũng có thèm rút mình đâu.

395509_10150587273222087_553147086_9225748_2111427029_n.jpg

Hình như qua cái rãnh này thì mình bị chuột rút thì phải. Note (không phải ảnh của mình và ko phải chân mình)
 
Last edited:
Chạy bộ, lại bị lạc lần nữa.

Sau một hồi núi thẳm rừng hoang thì cuối cùng đã tìm ra được đường trail. Khỉ con vẫn chạy trước như phần lớn đoạn đường đã qua và ..còn lại. Mình vẫn lếch thếch theo sau. 2 phát chuột rút, 2 phát té xìu cbn nó rồi. Con đường nhựa thật ngon. Mình bảo Khỉ chờ xíu cho mình núp gió rồi 2 anh em kéo. Tốc độ lúc đó khoảng ..37km/h. Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vừa chạy được một đoạn là phải rẽ vào đường nhỏ.

imgp0160yc.jpg

Long Khỉ con chạy trước, mình là người tung nắm đấm (làm màu cho oai chứ đuối lắm rồi =)) )

imgp0161y.jpg




Quăng xe chạy bộ tiếp. Lúc này đã có khá khá xe dựng đầy ở bãi của cả ba nhóm. Ultra, Extreme và Adventure. Hi vọng lọt vào top 10 còn khá mong manh. Khỉ chạy trước. Mình chạy theo sau. Khá đói lên làm gói energy gel thứ 2 hay 3 gì đó. Tốc độ chạy lúc này khá chậm. Chậm hơn đoạn chạy trong rừng tối nữa. Theo tính toán thì chỉ khoảng 2km rưỡi mà chạy mãi chạy mãi, qua đồi qua rãnh, xuyên qua nhà dân.

DSC_1078+%28Medium%29.JPG

Chạy xuyên qua mấy cái vườn cafe tiêu điều cacao của nhà dân như vầy.


Một lúc chỉ thấy còn 2 thằng chạy mà không thấy tag dẫn đường đâu cả. Hic không lẽ lạc nữa sao? Khỉ con chạy vào nhà dân hỏi đường cũng ko biết. Cả đoàn quay lại. Đoàn này bị lạc đông nhất có lẽ hơn chục mạng lạc đường. Mình với khỉ đi đầu lên quay lại ..chót. Lại mất mấy phút lạc đường nữa. Xuyên vào vườn cây nhà dân, nhóm quay lại đâu hết. Một số bị bỏ lại phía sau, một số đã chạy trước rồi. 2 thằng chạy chung với 2 em tây. 2 em tây dẻo dai phết, chạy mãi không mệt. Mình theo được cũng bở hơi tai. Long Khỉ con có vẻ còn rất mạnh vẫn chạy trước. Cuối cùng 2 em rớt lại còn 2 anh chạy về đến nơi để xe đạp.

imgp0291n.jpg

Vẫn là Long chạy trước, FB chạy sau.
 
Last edited:
Bác columb sắp bán hàng cần post hả? :D Mod ơi không viết hoa đầu dòng kìa (only in phượt ha ha =)) ) À đến đâu rồi nhỉ? Đua xong 1 tháng đến giờ. Giờ mèo lại hoàn mèo rồi, đi bộ cũng lười nói chi là chạy.

Lội sông.
Éo hiểu sao một thằng cao mét (6) mốt như mình cũng vác nổi cái xe đạp để xuống cái dốc sâu hút hút trước khi bơi qua sông đó. Thực tình mình ngán đạp xe đến cổ rồi. 2 lần té cộng với 1 lần cái cây kẹt vào đề sau (rear derailer) khiến cái đề mình ko tốt lại cái thắng đĩa dính sình kêu xào xào đạp nặng muốn chết.

IMG_3166.jpg

Thằng tây vác cái xe xuống dốc. Lúc nhìn con dốc này mình cũng ko biết sao gánh xe xuống được mà cuối cùng cũng liều.

IMG_1876.jpg


Khiêng xe xuống sông mình tính quăng ngay lên cái phao ruột xe rồi bơi qua sông. Xe mình nặng quăng xuống nước nó chìm chứ không nổi. Một số thằng xe nổi ôm xe bơi qua sông luôn. Sau một hồi cập rập khiến 2 cặp qua trước, cuối cùng mình cũng được quyền bỏ xe lên phao cho người của ban tổ chức kéo qua sông. Bơi qua sông với đôi giày vào nguyên ba lô hơi hoảng. :D Cuối cùng mình cũng bám dây mà qua. Bước qua bên kia bờ chân run rẩy…
Phải bước tiếp thôi.!

Rừng là rừng chập chùng.
Qua bờ thì con đường nhỏ xíu lại đến khi không còn đường gì nữa, chỉ là vết phát cây cỏ phía trước mà thôi. Dù đường khá bằng nhưng không đạp được. Mà có đạp cũng không đi. 2 anh em dắt bộ xe trong bụi cỏ dại ngập đầu. Tốc độ rất chậm. Một hồi lại tới nhà dân rồi đường mòn rồi rừng xanh núi đỏ. Cuối cùng đến được chân cầu Nghĩa Tình. Quăng xe, mặc áo phao. Nạp thêm nước. Lại lên đường.

Giã từ đôi giày thân yên, chạy bộ chân trần
Từ lúc quăng xe mình nghe phơi phới, sắp về đích rồi. Hơn 4 tiếng đã trôi qua chứ ít gì. Khỏe quá. Bây giờ chạy ra bờ sông, bơi dọc sông rồi về thôi. Nói thì dễ, nhưng chạy ra bờ sông cũng khoảng hơn 1km nữa. Đôi giày ướt dình sình lầy nặng chịch lại còn hở đế nữa làm mình cảm thấy khó chịu vô cùng. Quyết định quăng giày đi chân đất!!
Bỏ lại đôi giày ngay ngắn bên vệ đường mình chạy bộ chân trần với đôi vớ. Nhẹ khủng khiếp. “Feel like nothing!” =)) Sướng không thể tả. Nhưng đó là một quyết định hơi sai lầm. Long lúc này có vẻ mệt lầm lũi chạy sau. Cũng phải đạp xe tốt thế thì chạy bộ yếu thôi. Mình chạy thoải mái nên khá nhanh, vượt một số bạn đáng kể, lâu lâu phải chậm lại chờ Khỉ con lên. Xuống sông!!!
Nước mát và nông hơn mình tưởng. Siết lại cái áo phao rồi lao xuống dòng nước. Mặc nguyên bộ đồ với balô, áo phao mũ bảo hiểm bơi khó hơn mình tưởng. Sai lầm là không mang kính bơi mà không gỡ kính bảo hộ ra trước khi nhảy xuống nước. Nón bảo hiểm cứ đè lên kính khiến nó chực rơi ra.
SANY0011+%28Medium%29.JPG

Bơi sông đại loại nó dư lày.

Mặc dù nằm im thì tự nước nó cũng đưa mình về đích nhưng đây là cuộc đua. Không lẽ nằm ì ra. Bơi sải khó thì ta bơi ngửa. Hết ngửa rồi ếch rồi xải tất cả các phương pháp đều được thử. Bọn tây kia cũng loay hoay ko kém. Không cách nào bơi nhanh được với bộ đồ kì dị trên người.
Một lúc sau thấy cha con thằng tây vượt lên. *** nó bơi sau mình cả 50 chục mét hơn mà bơi đẹp vô cùng. 2 cha con sải đều. Lúc này mình mới nhận ra sải là nhất. Nhưng quá muộn rồi. 2 Cha con thằng tây vượt lên ngoạn mục.
Long cũng loay hoay với cái kính mát cuối cùng gỡ kính ra ..cầm tay. Coi như bơi một tay nên rất chậm. 2 thằng bò lên khỏi sông cuối cùng của nhóm.
 
Last edited:
Loại hình du lịch như thế này là mình thích nhất đấy, cứ ngỡ không có ở Việt Nam chứ :D. Tiếc là năm nay lại thi rồi nhỉ :(

Nhất định năm sau mình sẽ tham gia :L
 
Haizz topic gì mà viết 3 tháng chưa xong :D. Thôi xin kể nốt cho phải phép.


Về đích!
Lên khỏi sông cuối cùng nhưng do pin hồi lên mình cảm thấy rất xung. Nó rơi vào trạng thái muốn chạy bao nhiêu thì chạy như hồi mình tập chạy trên 10km. (đại loại ai chạy đường dài đều biết mấy giai đoạn của chạy bộ, đầu tiên là vào form, chạy chậm thở nặng nhọc.. cuối đoạn này – thường thì khoảng 3-4km cảm giác nặng chân ko muốn chạy nữa, qua được đoạn này thì cảm thấy xung vô cùng chạy thoải mái cho đến khi “hit the wall – đập đầu vào tường” ở khoảng trên 20km tới 30km). Mình muốn vượt qua nhóm cùng bơi với bọn mình nhưng Khỉ con có vẻ mệt, không tăng tốc được. Đôi chân trần mỗi lúc một đau do đoạn đường này toàn đá. Mình vấp bật cả máu chân nên cũng nhát chân. Chạy vượt lên trước và liên tục động viên Khỉ con lên mà không được, thôi đành chờ.

Đến cầu!!! 2 anh em song hành chạy qua cầu bằng nước kiệu. Một cảm giác sảng khoải vô cùng tràn ngập trong người. Tuyệt vời. Tiếng người vỗ tay, tiếng người động viên, tất cả đều ù đi. Về đến đích rồi!!!!!!!! Mình về thứ mấy, mấy giờ rồi, đây là đâu.. tất cả đều không quan trọng, chỉ có cảm giác thoải mái ngập tràn. Không hề thấy mệt mỏi bơ phờ hay đau nhức gì cảm.

Có cái gì đó gọi là hạnh phúc!

Lúc này 10h50p (có lộn không vậy BTC mình xem đồng hồ là 10h40 phút mà? :D) sau 5h50 phút chạy đạp chạy bơi chạy tá lả cuối cùng tui mình cũng hoàn thành cuộc đua. Ăn liền 2 li ice blend cam chanh gì đó ngon tuyệt vời. Có lẽ trên đời mình chưa từng ăn li kem đá nào ngon vậy. Hút đến đâu thấm đến đó.

Kết quả của cuộc thi Madagui 2012
Kết quả Madagui của 2 gà:
* Level: EXTREME
* HUYNH PHI LONG - Race Nº 173 - Age 29 - Time: 5h52
* NGUYEN QUANG THANH - Race Nº 196 - Age 32 - Time: 5h52
* Hạng: 11

----------------------------------------------------------
Thêm thông tin ở level này:
* Hạng 1: 4h36p (chính là 2 thằng David và Stephen chạy bộ cùng bọn mình khoảng 3km đầu)
* Về cuối: 8h04p
* 10 hạng đầu: không có người VN => 2 gà mình là 2 VN đầu tiên tính từ trên xuống!
* Đến hạng 22 mới có 1 VN nữa (team này gồm 1VN + 1 French)
* Từ hạng 22 => 27: không có VN
* Có 8 VDV bị loại (gồm 5 VN + 2 UK + 1 French)

Tuy rằng không lọt được vào top 10 như mong đợi, như quyết tâm, như hi vọng của anh em ủng hộ, nhưng đối với mình đây là một cuộc thi thành công. Nó thành công ngay từ khi chưa thi, từ khi mình có thể bơi 1500m non stop. :D. Đối với một người gần như không biết bơi như mình đó đã là thành công lớn rồi.
Sau khi thi cảm thấy thể lực hơn hẳn ngày trước. Đạp xe với anh em không còn phải khóa đuôi nữa mà thích khóa đuôi để dìu anh em yếu lên.

Cảm ơn huấn luyện viên lí thuyết Phuc430, người đã hướng dẫn lên chiến thuật cho mình thi lần này. Cảm ơn huấn luyện viên thể lực và cũng là bạn đồng hành Long Khỉ con :D chỉ cần đạp, chạy bơi theo nổi hắn thì coi như thể lực đã lên vùn vụt rồi. Cảm ơn anh Luatcyclecenter.com đã sửa xe và hỗ trợ vật chất đáng kể cho cuộc thi :D.
Cuối cùng là cảm ơn bà xã những ngày sáng sớm ra khỏi nhà, tối mịt mới về để tập thể thao.

Hẹn gặp mùa Madagui năm sau!
 
Nhân đây tôi cũng muốn kể thêm về 2 cô gái rất máu lửa, đã tham gia giải năm nay cùng chúng tôi đó là Yaya và Chu Chu. Nhưng thôi, để hai em tự kể vậy.

Hai em í đây, Chu Chu và YaYa
430388_10150587271172087_553147086_9225720_1949849077_n.jpg


"26.02.2012, một chủ nhật khác thường, đôi khi có những thất bại là ... bình thường gian trường thế thôi!

22h hôm trước đã lên giường an vị, chuẩn bị giấc ngủ tốt cho Cuộc thi ngày mai sẽ bắt đầu lúc 5h sáng.

Nhắc lại về cuộc thi mà mấy hôm mình háo hức: Đây là một sự kiện thể thao do VietAdventure tổ chức nhằm tạo ra các cuộc phiêu lưu trong khu vực chưa được khám phá của Việt Nam hoặc trong khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời của đất nước, đồng thời nâng cao nhận thức về bảo vệ thiên nhiên. Vì lí do đó, 1 phần lệ phí của cuộc thi sẽ được góp cho tổ chức môi trường địa phương nơi diễn ra cuộc thi. Năm 2012 là năm thứ 2 được tổ chức ở Việt Nam được gọi là Madagui Trophy, Adventure Race được tổ chức trong và xung quanh vườn Quốc gia Cát Tiên, tỉnh Lâm Đồng để khám phá sâu thẳm phong phú rừng Việt Nam, 1 cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp nhưng đang bị nạn phá rừng hoành hành. Madagui Tropy không chỉ là một thách thức thể thao trên nhiều lãnh vực, nó đã trở thành 1 huyền thoại ở Châu Á, đó là “cuộc đua phiêu lưu tuyệt vời nhất ở Châu Á”. Đua trong rừng bằng xe đạp, chạy bộ và bơi qua sông, thực sự thú vị và độc đáo.
Năm nay, có tổng cộng 230 người tham gia, và chỉ 11 người Việt Nam tham dự. Phần lớn mọi người tham gia Adventure cho chặng thử sức và lần đầu tham gia. Extreme cho những ai muốn vượt sức mình và trải nghiệm hoàn hảo. Ultra cho chuyên nghiệp và thể lực dồi dào. Tụi mình chọn Extreme, tên nhóm là Vinca Cọp (Cọp Việt Nam) gồm 2 cô gái gan lì là Chu Chu và Yaya.

Vì sao tôi lại phải quyết định tham gia như thế: Vì "Khi mà mình chỉ còn có thể sống với việc suốt ngày chỉ nhớ về những hạnh phúc cũ, thì tức là hiện tại mình đang có vấn đề. Bởi cuộc sống luôn tiếp diễn không ngừng, nên hạnh phúc cũng cần được viết mới thường xuyên" => Refesh và thử thách mình, tại sao không?!

Quay về giấc ngủ trước cuộc thi: Chu và đồng đội không thể an giấc, nhỏ Ya nằm cái giường hai tầng bên trên mà cứ nhúc nhích, haiz, nó cũng trằn trọc như mình. Có phải vì háo hức, lo lắng thì đúng hơn, ngày mai sẽ chạy như thế nào đây, thể lực chuẩn bị chưa đủ, kinh nghiệm đạp xe trong rừng cũng chưa có, thiết bị liệu có đầy đủ chưa… 2h nằm fb, 3h nằm nghe nhạc… Những vận động viên chung phòng đã lục đục chuẩn bị. 4h, bật dậy thôi. Ăn sáng tiếp sức nữa chứ.
5h đúng, cự li Extreme xuất phát. Trước đó , nhóm Ultra đã khởi hành lúc 3h. Và nhóm Adventure thì 7h.

Vina Cọp ráng theo xe những ai có đèn. 5h sáng tối thui, rừng đen như mực, hiz… Lại không mang đèn đầu, nên cứ băng băng. Qua đoạn dốc … và bị vượt mặt. Ôi, ta lại mò mẫm sao? Cũng may còn cái đèn pin cầm tay nên 1 tay cầm 1 tay chạy. Xe đạp địa hình không phải dễ và nhất là với sự chập chùng, lồi lõm của đoạn đua. Gian nan xém té, xém lũi vào lùm. Thấy sợ rồi đó.

Cố gắng hết đoạn, sẽ đến chạy bộ, sẽ đỡ vất và hơn. Hix, nhóm ta và nhóm gồm 1 anh chàng người Pháp + 1 cô người Việt sẽ là 2 nhóm cuối cùng chốt chặn Extreme, haha… Thấy ghê chưa. Mình không thích cô người Việt, nhỏ nhắn nhanh nhẹn nhưng chảnh chẹ cứ như ta đây hok phải người VN(?!) bó tóc. Kệ, đội ai nấy tiến, nhìn cô gái nhỏ Pháp-Việt đó té lăn lông lốc trong rừng thiệt thấy… gớm mà cũng thấy thương, haha. Thằng người iu cứ thăn thoắt đi trước cùng con Partner Yaya nhóm mình. Y như mình và cô nàng nhỏ nhắn còn lại là 1 đội, mình sau lưng cô nàng, người chốt cuối, ớn ớn, màn đêm cứ thế, ta cứ lầm lũi đi. Trượt đá, trượt bùn, trượt nước… tối tăm gai đâm, cọ quẹt, xốc xếch liếm liếm mồ hôi, ôi thôi … Sống chết mặc bây.

Gần 7h sáng, Yaya thấy 1 ánh sáng le lói cuối con đường, khoái quá ban ra cứ nghĩ rằng đấy là ás cuối đường hầm, sắp được thoát ra đám tối tăm, ai dè, ấy lại là chiếc tàu lửa chạy ngược chiều lại, haha… Một khoảng bùn khô bao la trống rỗng, không có 1 mắt xích chỉ đường nào nữa. Rồi ta sẽ đi đâu?! Sai đường rồi, lại chui vào con đường bị phủ kín bởi cây cỏ, haiz, ta có thể lầm đường, nhưng không được lạc lối nhé. Mình linh tính không tốt, gọi Yaya chui ra, trở lại chỗ ban nãy tìm cột mốc hướng dẫn. May sao cũng thoát được. Lại lầm lũi tiến.

Ra đường mòn nắng chói chang rồi. Gặp 2 anh chàng người Việt khác đi ngược lại (họ đi nhầm đường nốt). Hỏi ra mới biết tổng cộng có 7 người Việt tham gia cự li Extreme này, 2 anh chàng tên Hải và Tuân. Thế là ít ra cũng có bạn đồng hành … bám chót, hơ hơ.
Đến check point thứ nhất, đứng thở 2 phút, tiếp nước, lấy xe đạp, tiếp tục cuộc hành trình. Hớn ha hớn hở đạp đạp đạp, tưởng là ngon. Ai dè gặp dốc cao như núi, không thấy mặt trời. Lại còn chiếc xe, thế là dắt xe (hoặc lôi xe) mà băng lên vậy. Băng lên Top xong thì thả dốc, mà ko phải đơn thuần dốc phẳng, dốc trơn đất sét, lồi lõm chập chùng, đường hẹp. Đoạn này mọi người vù mất hết. Mình mình bị trượt, haha, cái bánh xe sau nhổng lên tới đầu, 2 chân kẹp giữa cái đòn ngang, ê ẩm @___@’. Hên cái control được đứa con đồng hành, cũng hiểu nó chút ít, lệch qua trái soạt soạt chân trái, lệch qua phải nhích nhích chân phải, rồi trụ lại, rồi quăng xe cho xe té tự do, mình ngồi phổm xuống ôm … háng, haha, hơi thô, nhưng đau thật, tuy không té nhưng cũng chấn thương phần mềm nhẹ nhàng.

Qua được dốc này lại đến con dốc khác. Cặp Pháp-Việt sau lưng mình chắc đã bỏ cuộc vì lúc khởi hành xe đạp mình thấy nhỏ con gái té đùi đụi nằm sấp thấy tội luôn. Mình vừa qua mặt 1 cặp Nam người Pháp trung niên. Yaya vẫn ở phía trước chờ mình trên đỉnh dốc, mình lại lết thết lên. Nhìn nó vác xe mà hãi hung, haiz. Ta ko có sức, vác được quá nửa người, ráng lết lên đoạn 20m là xỉu, lại lôi xe xềnh xệc, kệ, xe mướn mà, tiếc gì!
Hải và Tuân, 2 anh vẫn đồng hành lúc tiến lúc lùi. Có những đoạn đuối, haiz, lại lầm lũi alone mà đi, ko thấy ai trước mặt cũng không thấy ai sau lưng, nghe tiếng loáng thoáng thế thôi. Đoạn bắt đầu hãi hùng nhất là gặp 1 ông người Pháp trong Ban tổ chức, đạp xe theo tụi mình, để chốt lại những người đi cuối. Ông ấy hỏi mình bao nhiêu tuổi, 26 huh? Bằng tuổi con gái ông ấy. Hiz, mình nghĩ ông cũng ngoài 60 rồi. Mà chân khỏe gớm, đạp và lượn dốc thoăn thoắt. Đứa trẻ như mình đúng dở hơi.

Hai cái đùi có dấu hiệu lạ, mình bị gì vậy ta, chân nhất không nỗi cùng xe đạp leo dốc. Haiz, đúng y như rằng, vọp bẻ, lần đầu trong đời bị vọp bẻ ngay đùi. Bị cả hai, mà bên phải nặng hơn. Ông ấy chạy lại hỗ trợ, còn 2 anh kia đứng nhìn và lầm lũi tiến tiếp. Rồi lại bị lần 2, lần này do ông ấy giúp mình dắt cái xe lên nên ko thấy. Bị sang chân trái. Phải lết lên chỗ anh Tuân nhờ hỗ trợ … vặn chân cho, haha… Anh ấy ko có khả năng trở ngược lại mà buộc mình phài ráng qua hết con dốc. Lại cặm cụi bước nặng nề. Nghĩ mà thảm, muốn bỏ cuộc, muốn khóc, muốn hét… mà ko làm gì nỗi nữa, ngoài chuyện … bước bước bước, những bước chân nặng nề như vào cõi địa ngục.
Rồi cũng lên Top, lại thả dốc, lại tan vào tốc độc và sự nguy hiểm đó. Nói sao cho đặng cảm giác trượt cùng vận tốc trên chiếc xe đạp qua địa hình cam go. Sình đọng vũng, trượt qua là bắn cả vào mặt, lên tới đầu, mùi tanh hôi bốc lên ngay, chưa bao giờ tham gia cái gì mà dơ dáy như lần này. Mà ta bỏ mặc, cái mệt và sự an toàn nó lấn át tất. Qua được chặng dốc, ta ko thở phào, mà chỉ hi vọng đoạn thả nên nhẹ nhàng hơn và đừng có dốc cao hơn nữa.
Ta không biết đoạn đường phía trước là gì nhưng cứ tiếp bước. Nghĩ rằng bao nhiêu người qua được ko sao, vậy thì ta cũng như họ thôi. Bỏ cuộc chẳng làm nên điều gì ngoài … cũng tự lết hết mà về, chẳng ai giúp hết, đợi hết. Cái gì cũng có giới hạn, mình còn cố gắng, người ta còn chờ đợi. Thế đấy.

Đoạn dốc bột. Gọi thế là vì ta sẽ lại thả dốc. Nhưng người hướng dẫn warning rằng: mày không nên cố gắng, cứ dắt bộ đi cho an toàn nhé! Ta nghe theo. Nắng chói chang, đất đá, cát đỏ, đẹp con mắt, chụp hình thì tuyệt. Lấy máy ra ghi vài tấm. Tuân v Hải gan lì, cứ đổ và xòe đường nhé, 1 người xe lội ra cả đằng trước, xúc sên. Người còn lại thì quăng xe dừng bỏ của lấy mạng, xe văng cả chục mét, haiz. Nhìn mà hãi. Ta cứ lết xuống mà cũng bị trượt, ngã, xe đè cả lên người, người đè cái balo sau lưng, hỏng cái nút máy chụp hình. Người bê bết từ sình lầy ướt đến đất cát khô… Không còn gì để tiếc, tanh bành.
Rồi ta cũng thử nếm cảm giác thả dốc bột đoạn cuối, ta qua được, hehe, bắt đầu phục hồi sức lực hơn, đạp đạp thẳng tiến thả dốc qua những con đường khúc khuỷa, vòng vèo luôn đầy ổ chuột, ổ gà. Tưng tưng chống tay vào ghi-đông xe mà mỏi cả vai, nhức cả tay.

Vọp bẻ lần 3 sau khi vừa đi đánh dấu địa bàn bên dòng suối, hehe. Quê, ngồi lôi máy ra chụp hình tự sướng và ăn ăn bánh cho bỏ ghét. Chân vọp bẻ tê dại, đau không nhúc nhích được. Tự phục hồi rồi đứng dậy đạp tiếp.
Chặn nảy băng qua 1 con sông ngắn cùng xe đạp, xe trôi theo dòng nước lôi cả mình đi. Nước ngậm gần ngực… Cách 20m là con thác đổ, sẩy chân là đi luôn… Thế nhưng đoạn này nhẹ nhàng, ngoài chuyện ướt nhem và sợ hư đồ trong balo thì ko có gì đáng nói. Qua!

Những đoạn tiếp theo còn lại tương đối là dễ thở rồi, mệt có mệt, nhưng cứ tàn tàn mà đi vì chẳng biết nên nhanh v nên chậm ntn. Đoạn ra quốc lộ rất thong dong, thích nhất. Và khi lên đỉnh cái thích thì ta bị đạp xuống không thương tiếc."




By ChuChuPhung

http://www.facebook.com/media/set/?set=a.10150587270432087.385337.553147086&type=3
 
Thêm mấy cái ảnh dìm hàng nữa - ngố chịu ko nổi
419350_10150587274032087_553147086_9225759_2040416968_n.jpg



"Hội ngộ đồng đội ở vườn Cacao. 10h30’ tưởng là kịp giờ. Ai dè người ta tính là phải chạy bộ qua vườn Cacao rồi quay lại đây đúng 10h30’ mới khớp. Overtime rồi mấy em nhé! Xin họ đi tiếp, mà không được. Hốt lên xe cứu thương cả người cả xe mà trở về. 4 đứa Việt Nam, 2 ông Tây, đầy nuối tiếc, ấm ức, cả bực dọc và điên loạn, haha.
Mỗi người 1 tâm trạng nhưng ai cũng muốn finish mà, ai cũng còn sức để chiến đấu tiếp. Bản thân mình nhận ra không chỉ là tinh thần, mà còn về thể lực và cố gắng hơn nữa để vượt nhanh, thời gian nó luôn chua chát, chẳng đợi ai. Mình đã chưa thực sự chuẩn bị tốt về tất cả, đánh giá cuộc thi chưa đúng. Nếu tham gia cự li Adventure, có lẽ mình đã hoàn thành rồi, không thấy nhục nhục như giờ. Chỉ còn 1/3 quãng đường hơn 10km là ta xong, ta có thể làm được. Trớ trêu quá hen, lần đầu tham gia mùa giải mà thế đấy. Nên nhất định năm sau sẽ chuẩn bị kỹ càng hơi để chiến đấu.

Thêm một trải nghiệm tuyệt vời và sâu sắc về bản thân mình và những gía trị cần nhìn nhận lại. Về, tự nhủ sẽ tậu hẳn ngay 1 em MTB, tức Moutain Bike mà dân VN gọi là Xe đạp Địa hình, để tự enjoy, tự phạt, tự training. Không biết năm sau sẽ như thế nào, nhưng mọi chuyện đều bắt đầu từ hôm nay, hiện tại và chỉ có phút giây này mà thôi.

Madagui Tropy, mang lại cho mình ấn tượng và ngưỡng mộ thật sự vì con người, qui mô, ý nghĩa và tổ chức. Hành trình 20km trong suốt 5 giờ 30 phút của mình và Yaya đã kết thúc trong năm nay, nhưng hứa hẹn năm sau sẽ là 30km trong chừng ấy thời gian. Làm được không… Hãy đợi đấy, rồi sẽ thấy!"

By ChuChuPhung
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,689
Bài viết
1,135,330
Members
192,416
Latest member
localusasmm678
Back
Top