What's new

[Chia sẻ] Miền cao vài chỗ dừng chân

So với nhiều bạn bây giờ, tôi không phải người đi nhiều.

So với cách đây vài năm, cảm xúc và khả năng viết lách, chia sẻ giảm đi nhiều.

Nhưng cũng sợ mình sẽ quên mất, hoặc phí hoài một vài chỗ dừng chân.

Nên viết mấy dòng, mấy bức ảnh. Cũng là chia sẻ.

Sẽ không theo cung đường cụ thể nào cả, mà tản mạn, mỗi nơi, mỗi chuyến, gần có, xa có, mới có, cũ có. Lúc nào còn nhớ ra thì còn vào viết vài dòng.
 
Góp với các bác vài pic cho nó xôm
Ảnh chụp trong chuyến đi Hà Giang về với phiên chợ cuối năm Thương nhớ Đồng Văn 30/12/2012.

Bất cứ chuyến đi nào cũng để lại chút gì đó bụi bặm, lần này là đun cafe trên đỉnh Mã Pí Lèng, con đèo mà đã biết đến xê dịch thì kiểu gì cũng muốn chinh phục nó.
303689_293789370723714_860499584_n.jpg

Đêm ở chợ cũ Đồng Văn, bên nồi thắng cố bập bùng ánh lửa, mèn mén và rượu ngô đầy chén, anh người Mông thổi sáo, gảy đàn, liệu đời có mấy phút được sướng như này.
307630_293789697390348_1248827103_n.jpg

Toàn cảnh chợ phiên cuối năm - Chợ Đồng Văn mới.
68637_293790057390312_375597144_n.jpg

Và đồng hành về chợ là anh Xã Hội Chủ Nghĩa này đây, đổ đèo không sợ đá mạt, chỉ sợ Zai bản không chịu được thể loại xăng pha nhớt pưng pưng lại lên tạt đầu.
148953_293790457390272_1999849609_n.jpg
 
Hà Nội mù mù, mưa lất phất. Mây mờ trời.

Nhớ những đám mây bông che phủ đỉnh núi buổi sáng nào, nhìn về phía con đường xa, với một dòng thác nhỏ xíu trắng tinh...

59609899.jpg
 
8680574218_e611547e06_z.jpg


Hễ bước qua cửa check in ở bất cứ sân bay nào là y như rằng tôi chỉ ao ước được hạ cánh thật nhanh! Càng nhanh càng tốt! Không phải vì tôi sợ độ cao. Chủ yếu vì tôi ghét cảm giác lơ lửng kiểu không có gì bấu víu cũng chả có gì làm điểm tựa.

Nhưng cũng có lúc tôi không hề muốn "hạ cánh" chút nào. Như bây giờ chẳng hạn. Cảm giác đó dai dẳng đã hai ngày nay, từ lúc tôi về lại với phố xá đông đúc. Đồng bọn tôi chắc là cũng vậy!

Tôi đã lại thèm nắng, thèm gió, thèm cả cái lạnh tê tái một chiều cuối xuân ở miền núi đá giăng trên đá. Tôi đã lại thèm cảm giác lo lắng tột đỉnh cho sự an toàn của bạn bè. Tôi đã lại thèm chút an tâm lạ sao đã dấy lên khi ngồi sau xe một người vừa kịp quen trước đó vài tiếng. Tôi đã lại thèm giày bệt, quần rộng, áo rộng, khăn nhiều màu, như bạn Teptep của tôi.

Tôi đã lại thèm những cung đường cua ngoằn cua nghoèo như tay áo, không bao giờ biết cái gì đợi mình phía trước. Những vách đá sừng sững, như thế đã lặng câm cả ngàn năm ở đó rồi. Những con dốc cao ngút mắt, ngỡ không thể chạm vào, mà vẫn từng bước đến nơi. (Thế đấy, người ta vẫn nói, đi là đến!). Những cây sa mộc cô đơn, chúng có cô đơn thật không hay là vì tôi nhìn chúng bằng đôi mắt cô đơn? Và nữa những bông trẩu trắng, những cây gạo đang đốt lên những ngọn lửa cuối cùng hòng mong muốn xua tan phần nào một trời quan tái.

Tôi đã lại thèm chút nắng lưng đèo, dù lòng mình còn đang ở phía bên đây. Tôi đã lại thèm một hơi thở dài khi trông lên nghìn trùng núi đá, cứ thở dài vậy thôi, không thể trả lời vì cái gì khi bạn đồng hành hỏi tôi tại sao. Tôi đã lại thèm những ánh mắt trẻ thơ, đẹp mà buồn, mẹ kiếp, hay tôi đã lại tự vận cái buồn của mình vào trong những cái hồ thu phẳng lặng ấy? Dẫu thế nào, chúng ám ảnh tôi ghê gớm với đôi chân đôi tay nhem nhuốc, áo quần đầy bụi đất và cả bàn chân không thoăn thoắt trên ngọn núi tai mèo. Tương lai của chúng ở đâu? Trên những ruộng ngô trồng trên đá? Trên những con dốc trĩu nặng bởi cỏ hay củi trên lưng? Một năm có bao nhiêu tháng đói? Có bao nhiêu ngày gió lạnh buốt len trong manh quần cộc mùa đông.

Hạnh phúc, hạnh phúc đôi khi giản đơn quá, chỉ là chúng ta sinh ra ở đây chứ không phải ở kia. Tôi cũng từng nghĩ như thế khi đọc Nhẫn thạch.

Nhưng chắc gì, tôi, chúng tôi, đã hạnh phúc hơn???

Ở đây, tôi có vui, có buồn, có háo hức, chờ đợi, có những rung động đã đến thật tự nhiên. Những cái bàn kê san sát trong chợ phiên giản đơn với mấy cái ghế gỗ, chiếc điếu cày, rượu ngô và chén và bát. Những nụ cười sơn cước, dễ mến, dễ gần, dễ tin khiến cho người ta thấy cái đời sống này sao mà đơn giản quá chừng. Mùa đến trồng ngô. Gà chó lợn nhơn nhớn thì cắp nách đi bán. Chủ nhật đến thì đi chợ uống rượu suông, bắn điếu thuốc lào, ăn bát thắng cố. Mời thì uống. Say thì ngủ. Ngủ đâu mà chả được, nhà hay vệ đường, quan trọng mẹ gì đâu, vì mắt vẫn cứ nhắm thế và các suy nghĩ (nếu có, nhưng tôi nghi là đếch có) sẽ ngừng chạy loạn trong đầu.

Ở trong cái khung cảnh ấy tôi thấy đời thật dễ chịu và... dịu dàng. Tôi ăn trộm từ dịu dàng của tay sửa xe máy tên Hùng, chúng tôi gọi là Vương Chí Hùng, vì đó chính xác là những gì tôi cảm thấy. Tôi lại bỗng muốn trở nên có ý nghĩa với một ai đó khác. Tôi thấy cần một bàn tay vững vàng. Tôi lại thèm tự do như một ngọn gió, thèm đến bực bội. Nghe thật điên rồ. Loạn. Chả ra thể thống gì! Nhưng nếu có thế, thì đã làm sao? Sự hưng cảm bắt nguồn từ khung cảnh, mà tôi, thật ra cũng chỉ là người (nói cho oai để mà bào chữa vậy thôi chứ thật ra tôi đang nghĩ đến tựa sách gì đó na ná "Còn có là người"!).

Trưa nay có một lượng cồn kha khá chảy vào máu tôi. Cái thứ vodka "Chim Xanh" Lò Đúc ấy, tôi thật so thế quái nào với rượu ngô núi đá, nhưng đành phải vậy thôi! Dù ngon dù không, dù làm từ gạo hay ngô, dù là dởm hay thật thì chúng cũng thôi thúc tôi nói ra vài điều muốn nói!

Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là một chiếc balo (tôi đã giặt sạch sẽ rồi) và một phương tiện gì cũng được miễn là nó chuyển động, kể cả xe bò, và biến khỏi đây các thứ. Tất nhiên, phải có cả chiếc ipod chỉ với 2 bài hát: Hey Jude và When you say nothing at all.
 
Bạn
6941596998_c32af74890.jpg


Trong những ngày tháng Tư rất đỗi vội vàng, có lúc nào, bạn cảm thấy mình như cái lốp xe trong tay cậu bé này (tôi đã chụp trong phút dừng chân trên cung đường từ Mộc Châu, Sơn La về Mai Châu, Hòa Bình)? Chúng ta quay, quay, quay, quay… dưới đủ mọi lực tác động của cuộc đời, hầu như không biết tới điểm dừng, mặt ngoài thì dần dà trơn tru và nhẵn nhụi để rồi chắc chắn tới ngày kia sẽ trơn tuột giống một hòn đá cuội đã nằm dưới dòng chảy cả nghìn năm.

Khi đó, cái gì sẽ “cứu rỗi” bạn?

Về phần mình, ngoài việc tự lên dây cót tinh thần bằng một câu trong cuốn “Ba gã cùng thuyền (chưa kể con chó)” rằng, “cái gì cũng có cái dở của nó, một gã đã phán như vậy khi mẹ vợ hắn về nơi thiên cổ và sau đó người ta đến đòi chi phí đám tang”, tôi thường để những phút giây đọng lại sau mỗi chặng đường sớm khuya chạy qua đầu như cuốn phim chiếu chậm.

Đó là khoảnh khắc tôi bị đẩy vào quán trà nhỏ ở thị trấn Bắc Hà bởi cái lạnh lẽo vô chừng của mưa thu. Quán trong mưa vắng lặng. Phố trong mưa buồn tênh. Bỗng dưng thèm một điếu thuốc lá. Thèm đến ghê người. Để cho ấm lên. Để cho cái ẩm ướt, âm u đang bao quanh tan đi. Nhưng giống ông Lưu Quang Vũ, tôi đã chẳng có điếu thuốc nào đốt lên cho đỡ sợ.

Đó là cái đêm cây lặng im vì vắng gió, đèn vàng phai trên lá, sương mờ giăng giăng, đứng trên chiếc cầu sông Hàn thưa bóng người qua, ngó con sông như bắt nguồn từ phía chân trời và kết thúc lại cũng ở chân trời. Thấy mọi thứ mênh mông diệu vợi quá. Rồi lại ngẫm đời sao giống con sông này, ngày hờ hững trôi, ngày cuồn cuộn chảy, có bên bồi và bên lở ở phía kia...

Đó là một xóm nhỏ đường đất ở gần thị xã Tây Ninh, 7h tối là bên ngoài tối thui, vắng lặng. Nơi ấy có căn nhà mát rượi chìm trong bóng cây trái với một cái sân vuông vắn phủ đầy cỏ Nhật phía trước. Trong nhà, người đàn ông đã luống tuổi, cái phong trần được càng thời gian bồi đắp như phù sa, lựa những trái sầu riêng ngon nhất vườn, tự tay bóc cho khách. Ánh mắt rạng ngời khi khách xuýt xoa cái vị ngọt lịm và thơm lừng. Người đàn ông ấy có 1 bộ dàn nghe nhạc chỉ với Phú Quang, Trịnh, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng..., đã chiều tôi mà để Ngọc Anh đưa đẩy Phú Quang nguyên một buổi chiều dài. Tệt mông xuống nền gạch hoa mát rượi, tựa lưng vào tường, nhắm mắt, lắng nghe... "Tôi muốn mang hồ Gươm đi trú đông/ Nhưng làm sao mang nổi được sông Hồng"... Tôi chợt nhận ra chính tôi cũng có những "hồ Gươm" yêu đương đấy mà đành nén lòng để lại...

Đó là những giờ đồng hồ ngồi chờ chiều xuống và đợi bình minh lên, tóc rối vì gió, da mặn vì từng bụi sóng li ti theo sóng và gió bám lên người nơi bãi đá và ngọn hải đăng ở Dinh Cậu, Phú Quốc. Mỗi chiều, có những người đàn ông phần lớn ở tuổi trung niên, chạy xe máy hết con đường bằng xi măng, dài khoảng 50m rộng hơn 2m dẫn ra ngọn hải đăng. Họ đứng đó, nhìn về phía chân trời một lúc, rồi lại trở về thị trấn. Hình như họ đang tìm kiếm, nhưng không ai biết họ kiếm tìm điều gì...

Đó là bữa ngồi xe ô tô nguyên một buổi chiều từ Gia Lai sang Ban Mê, ê ẩm cả mông lẫn người. Hoàng hôn cao nguyên với ánh mặt trời đỏ rực như muốn đốt cháy những tán thông ven đường không làm bớt đi cảm giác rệu rã và đói lả. Tắm giặt xong, lò dò ra cổng nhà khách kiếm gì tống vào dạ dày. 20h, Ban Mê dường như đã ngủ rồi. Đường Lê Duẩn vắng lặng. Chỉ có gió. Hơi lạnh ẩm ướt. Thi thoảng, một chiếc xe máy vụt qua để lại những thanh âm tan ngay vào đêm tối. Sáng sớm, phố núi trong lành, đặc biệt sạch sẽ và hấp dẫn vô chừng với những hàng cây xanh hiền hòa, vài người phụ nữ đang chia báo đi các sạp ngay ở vỉa hè, cái chợ cóc đầy hoa và quả. 6h sáng đã thấy anh thợ ảnh quê Quảng Ninh loanh quanh tượng đài Chiến thắng. Mỗi tháng anh cũng kiếm được đôi ba triệu, đủ để sống đủ ở thành phố cao nguyên này.



Những điều nhỏ xinh ấy cho tôi thêm chút sức và lực để lao vào và tiếp tục với những vòng quay. Phải kiếm tiền đã chứ, rồi thì muốn đi đâu mới đi được.
6941596998_c32af74890.jpg


Trong những ngày tháng Tư rất đỗi vội vàng, có lúc nào, bạn cảm thấy mình như cái lốp xe trong tay cậu bé này (tôi đã chụp trong phút dừng chân trên cung đường từ Mộc Châu, Sơn La về Mai Châu, Hòa Bình)? Chúng ta quay, quay, quay, quay… dưới đủ mọi lực tác động của cuộc đời, hầu như không biết tới điểm dừng, mặt ngoài thì dần dà trơn tru và nhẵn nhụi để rồi chắc chắn tới ngày kia sẽ trơn tuột giống một hòn đá cuội đã nằm dưới dòng chảy cả nghìn năm.

Khi đó, cái gì sẽ “cứu rỗi” bạn?

Về phần mình, ngoài việc tự lên dây cót tinh thần bằng một câu trong cuốn “Ba gã cùng thuyền (chưa kể con chó)” rằng, “cái gì cũng có cái dở của nó, một gã đã phán như vậy khi mẹ vợ hắn về nơi thiên cổ và sau đó người ta đến đòi chi phí đám tang”, tôi thường để những phút giây đọng lại sau mỗi chặng đường sớm khuya chạy qua đầu như cuốn phim chiếu chậm.

Đó là khoảnh khắc tôi bị đẩy vào quán trà nhỏ ở thị trấn Bắc Hà bởi cái lạnh lẽo vô chừng của mưa thu. Quán trong mưa vắng lặng. Phố trong mưa buồn tênh. Bỗng dưng thèm một điếu thuốc lá. Thèm đến ghê người. Để cho ấm lên. Để cho cái ẩm ướt, âm u đang bao quanh tan đi. Nhưng giống ông Lưu Quang Vũ, tôi đã chẳng có điếu thuốc nào đốt lên cho đỡ sợ.

Đó là cái đêm cây lặng im vì vắng gió, đèn vàng phai trên lá, sương mờ giăng giăng, đứng trên chiếc cầu sông Hàn thưa bóng người qua, ngó con sông như bắt nguồn từ phía chân trời và kết thúc lại cũng ở chân trời. Thấy mọi thứ mênh mông diệu vợi quá. Rồi lại ngẫm đời sao giống con sông này, ngày hờ hững trôi, ngày cuồn cuộn chảy, có bên bồi và bên lở ở phía kia...

Đó là một xóm nhỏ đường đất ở gần thị xã Tây Ninh, 7h tối là bên ngoài tối thui, vắng lặng. Nơi ấy có căn nhà mát rượi chìm trong bóng cây trái với một cái sân vuông vắn phủ đầy cỏ Nhật phía trước. Trong nhà, người đàn ông đã luống tuổi, cái phong trần được càng thời gian bồi đắp như phù sa, lựa những trái sầu riêng ngon nhất vườn, tự tay bóc cho khách. Ánh mắt rạng ngời khi khách xuýt xoa cái vị ngọt lịm và thơm lừng. Người đàn ông ấy có 1 bộ dàn nghe nhạc chỉ với Phú Quang, Trịnh, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng..., đã chiều tôi mà để Ngọc Anh đưa đẩy Phú Quang nguyên một buổi chiều dài. Tệt mông xuống nền gạch hoa mát rượi, tựa lưng vào tường, nhắm mắt, lắng nghe... "Tôi muốn mang hồ Gươm đi trú đông/ Nhưng làm sao mang nổi được sông Hồng"... Tôi chợt nhận ra chính tôi cũng có những "hồ Gươm" yêu đương đấy mà đành nén lòng để lại...

Đó là những giờ đồng hồ ngồi chờ chiều xuống và đợi bình minh lên, tóc rối vì gió, da mặn vì từng bụi sóng li ti theo sóng và gió bám lên người nơi bãi đá và ngọn hải đăng ở Dinh Cậu, Phú Quốc. Mỗi chiều, có những người đàn ông phần lớn ở tuổi trung niên, chạy xe máy hết con đường bằng xi măng, dài khoảng 50m rộng hơn 2m dẫn ra ngọn hải đăng. Họ đứng đó, nhìn về phía chân trời một lúc, rồi lại trở về thị trấn. Hình như họ đang tìm kiếm, nhưng không ai biết họ kiếm tìm điều gì...

Đó là bữa ngồi xe ô tô nguyên một buổi chiều từ Gia Lai sang Ban Mê, ê ẩm cả mông lẫn người. Hoàng hôn cao nguyên với ánh mặt trời đỏ rực như muốn đốt cháy những tán thông ven đường không làm bớt đi cảm giác rệu rã và đói lả. Tắm giặt xong, lò dò ra cổng nhà khách kiếm gì tống vào dạ dày. 20h, Ban Mê dường như đã ngủ rồi. Đường Lê Duẩn vắng lặng. Chỉ có gió. Hơi lạnh ẩm ướt. Thi thoảng, một chiếc xe máy vụt qua để lại những thanh âm tan ngay vào đêm tối. Sáng sớm, phố núi trong lành, đặc biệt sạch sẽ và hấp dẫn vô chừng với những hàng cây xanh hiền hòa, vài người phụ nữ đang chia báo đi các sạp ngay ở vỉa hè, cái chợ cóc đầy hoa và quả. 6h sáng đã thấy anh thợ ảnh quê Quảng Ninh loanh quanh tượng đài Chiến thắng. Mỗi tháng anh cũng kiếm được đôi ba triệu, đủ để sống đủ ở thành phố cao nguyên này.



Những điều nhỏ xinh ấy cho tôi thêm chút sức và lực để lao vào và tiếp tục với những vòng quay. Phải kiếm tiền đã chứ, rồi thì muốn đi đâu mới đi được.
Bạn Mint viết rất sâu lắng và đầy trải nghiệm .
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,044
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top