Rất nhiều bản làng đã trôi nhanh phía ngoài cửa kính xe trong những chuyến công tác liên miên và vội vã… Như bản nhỏ này, tôi không kịp hỏi tên (mà thật sự thì nhiều lúc không gặp được ai để hỏi), chỉ nhân lúc xe dừng cho mọi người “hái hoa”, “trang điểm”, ghi nhanh một vài tấm hình. Đó là lưng chừng buổi sáng của những ngày cuối tháng Mười cách đây vài ba năm, chúng tôi có vỏn vẹn 2 ngày rưỡi cho hành trình Hà Nội- Lai Châu- Lào Cai- Hà Nội.
Mỗi bản làng vùng cao, mỗi xóm ấp mênh mông sông nước miền Tây, mỗi thị tứ nơi đồng bằng nhộn nhịp dù chỉ thoáng lướt trong tầm mắt đều gợi nhớ thị trấn nhỏ của tôi mùa này đang xanh rì hai hàng phượng vĩ và cả những con phố đông đúc ồn ã tôi vẫn đang qua mỗi ngày. Tất cả chúng thật sự khác biệt và chứa đựng những cuộc đời khác biệt. Nhưng có gì ghê gớm chứ? “Một thợ săn sư tử trong rừng rậm tối tăm. Và một bợm rượu say ngủ trong công viên trung tâm. Và một nha sĩ Trung Hoa với một nữ hoàng Anh quốc tất cả hợp nhau đến lạ trong cùng một cỗ máy. Hay. Hay. Nhiều người khác nhau đến vậy trong cùng một guồng quay” (Người không quê hương- Kurt Vonnegut).
Dù sao, chúng (bản, làng, thị trấn, thị tứ, phố…) đều là nơi ai đó luôn mong được quay về, như trong bài hát này:
Thị trấn
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=xxLyM_ZnBZ
Sáng tác: Quốc Bảo
Ca sĩ: Từ Hiền Trang
Thị trấn trong lòng tay là nơi em ra đời
Chiều nghiêng con dốc nghiêng tràn lên vai êm ái
Lấp lánh mặt trời giữa núi cùng đồi
Mặt người lặng lẽ vẫn thấy quen thật quen
Em đi núi đứng nhìn theo
Em đi phố khép màn chiều
Nhà vắng tiếng nói tiếng hát
Bâng khuâng chờ em
Ơi phố xá của em
Mùi cà phê thơm thật mềm
Và chiếc hôn dài tiễn đưa
Thị trấn êm đềm kia là nơi em quay về
Nhà thưa phố vắng bao mùa đi qua không khép
Vẫn có bè bạn vẫn có hò hẹn
Một thời nhỏ bé với chiếc hôn đầu tiên
Đêm qua em nằm mơ đi lạc trong núi
Cơn mưa đêm xa nhà thường là lạnh lắm
Nước mắt em nhòa một vùng mơ…