What's new

Một thoáng Hà Nội và té nước Lào-Thái tháng 4/2010

Hai mươi mấy tuổi đầu, Hà Nội trong Tôi là những gì rất đẹp, rất cổ kính qua những bài viết, những hình ảnh mà Tôi từng xem bằng chương trình Du lịch và cuộc sống, qua những miêu tả của vài người bạn ở Hà Nội. Suy nghĩ
về Thủ đô thật nhiều, và đến hôm nay thì đã biết được Hà Nội như thế nào rồi đó. Xin cảm ơn những người
bạn Hà Nội thật đáng yêu.
Đáp chuyến bay sớm từ SG, Hà Nội đón Tôi bằng một giọng điệu ngọt ngào: "Cô bé, đi xe bus về Hà Nội nào"
với ngón tay chỉ về chiếc xe màu đỏ, đó là nhân viên của hãng hàng không Jestar. Tôi mĩm cười với chính
mình. Bắt đầu một chuyến đi thú vị rồi đây!
 
Theo kế hoạch thì hôm nay Tôi sẽ đi Vang Vieng. Trước khi sang đây đã tìm hiểu một chút về điểm đến này, cả tìm hiểu trên mạng, lẫn tìm hiểu qua những câu chuyện của Anh. Mong muốn được đến Vang Vieng cho bằng được.

Trên đường đi có ngang qua chùa Wat Phonxay Setthathirath khá nổi tiếng nhưng Tôi không vào vì phải đi Vang Vieng đoạn đường Vientiane-Vang Vieng khá xa khoảng 160km.

DSC07092Small.jpg


Đi một đoạn được khoảng 110km thì police man gọi lại, bác Khánh tài xế phải leo xuống,
DSC07094Small.jpg


Vì là ngày Tết của họ nên anh police đẹp trai cũng khá dễ tính, chỉ bước lên xe một chút, ngó ngó một chút, và bác tài "nhét nhét" một chút, sau đó thì cười cười một chút và chỉ đường cho xe tiếp tục di chuyển
DSC07095Small.jpg
 
Đi sâu thêm một chút nữa thì xe dừng để tiếp tục hỏi đường, rỏ khổ cái ngôn ngữ Lào, chả ai trong đám chúng tôi biết, cái từ duy nhất là từ Vang Vieng.

DSC07100Small.jpg

Cuối cùng thì vào quán đó ăn trưa luôn
Cả xe bước xuống thì ... hỡi ơi với cái menu cực độc như vậy, có đến 3 menu để coi:

DSC07105Small.jpg


DSC07106Small.jpg


DSC07107Small.jpg


Hiểu cái gì là cái gì Tôi chit liền. Rỏ khổ, người mua và kẻ bán!
 
Cuối cùng thì chui hẳn vào bếp cho nó lành. Bắt đầu màn chỉ trỏ, sau khi tụi Tôi lục tung cái quán của người ta lên. Người Lào thật hiền lành, Tôi chỉ nghĩ đến cái chuyện mấy chục đứa chui vào cái bếp và yêu cầu cái này , cái này, ... ở VN chắc bị cho ăn mấy vá rồi đuổi thẳng cổ, đằng này họ chỉ cười cười, trông hiền lành đáng yêu cực.
Đây, ăn món truyền thống của Lào nào:
DSC07108Small.jpg


DSC07110Small.jpg


DSC07109Small.jpg


Đứa nào cũng khá đói, ăn muốn hết chọ xôi như vậy thì chị chủ mới đem dĩa thị bò ra.

DSC07111Small.jpg

Dùng để ăn kèm với xôi (không như tại cửa khẩu ăn kèm với thịt nướng), nhưng xôi thì đã ăn sạch rồi, giờ thì ngồi ăn thịt không. Thịt bò rất ngon.

Vừa ăn, vừa quan sát quán một chút. Một quán trang trí khá đặc trưng
DSC07102Small.jpg


DSC07103Small.jpg


DSC07104Small.jpg
 
Nhiệt độ bên ngoài lúc này khoảng 40 oC, hoặc là Tôi cảm tưởng thế?? Thật tình là cái khí hậu khắc nghiệt của Lào thì chỉ có đến như nầy mới biết.

Phở và hủ tiếu chỗ này có vị rất khó ăn, Tôi không tài nào nuốt nổi, đành dùng mỗi chọ xôi cho lành!
Ăn xong, anh chủ quán dễ thương tặng Tôi luôn cái chọ làm kỹ niệm, lúc đem về tới SG, bạn bè Tôi đều thích thú với nó. Cảm ơn anh nhé.

Lại lên xe, bước ở dưới đường lại ứước lên xe thì không thể tưởng tượng nổi. Chỉ ước ao cái máy lạnh nó lạnh nhanh nhanh lên một chút.

Đi thêm một chút nữa thì gặp cái quán này

DSC07113Small.jpg


DSC07115Small.jpg


Đi đến đây thì Tôi biết mình đã gần đến nơi rồi vì theo thông tin Tôi tìm trên mạng thì /Vang Vieng ngày nay là một thị xã của du khách ba lọ, với nhiều cơ sở kah1ch sạn, nhà hàng, thị xã này nằm trên tuyến quốc lộ chính, bắt đầu phát triển từ năm 1980 do lượng khách du lịch ba lô đến đây/.

Và chạy một đoạn đến chỗ này:
DSC07116Small.jpg


Dễ dáng bắt gặp mấy con đầm mặc bikini đi bộ dọc 2 bên đường (mặc dù trưa nắng khoảng 1pm). Thế là Vang vieng hiện ra. Không còn kiềm nén được cảm xúc nào. TB chỉ còn biết thốt lên wowwwwwwwwwwww! Một cảnh trí hùng vĩ, còn cái không khí thì tuyệt vời lắm lắm.

DSC07118Small.jpg


DSC07119Small.jpg


DSC07120Small.jpg


DSC07122Small.jpg
 
DSC07144Small.jpg


Yêu lắm với không khí tại đây mà mọi hoạt động của nó đều gắn liền với con sông Nam Song. Nào nhảy dây, nào bơi lội, nào chèo thuyền, nào nằm lười trên những chiếc phao.
Bạn Lào không có biển, nên họ yêu quý cái sông này không kém dòng Mê Kông trong thủ đô.

DSC07147Small.jpg


DSC07140Small.jpg


Ở Vang Vieng còn dể dàng bắt gặp nhiều người nhảy múa những điệu sôi động đầy bản sắc, nam cũng như nữ họ dùng bàn tay uyển chuyển của mình, kết hợp với đôi chân và điệu nhạc. Khung cảnh thảnh thơi, bình yên đến lạ kỳ len lõi từng ngóc ngách tâm trạng của mình. Tôi nhắm mắt tận hưởng trọn vẹn một hơi thở căng đầy. Nhấp nháp một chút Beer Laos và cá sông nướng ở đây thì tuyệt đỉnh. Gía không hề đắt nhé. Còn nhà tắm nước ngọt cũng khá ok, không tính phí, nhưng điều kiện khá tạm ổn.
Bắp luộc ở đây cũng khá ngon và ngọt.
 
Ở chơi đến 5pm thì ra xe về lại thủ đô. Nhìn luyến lưu không khí bình yên này một lần nữa, hẹn ngày trở về thăm Vang Vieng

DSC07152Small.jpg


Và hoàng hôn đã đến phía bên kia

DSC07154Small.jpg


Những ngôi nhà dễ dàng bắt gặp trên suốt cung đường là thế

DSC07157Small.jpg


Để ý cái bảng một chút nào, lần sau có đi xe máy thì còn biết nah65n ra đã đi đúng đường về
DSC07156Small.jpg


Xe về tới Thủ đô khá trễ, khoảng hơn 8pm, ghé dùng cơm luôn và xe lại chở mấy thân xác uể ải vì nước của cả đám về ks BOVAKHAM.

Mọi người đang tắm rửa thì bất ngờ ...cúp điện. Cũng may Tôi đã kịp tắm xong. Bên ngoài nghe tí gọi nhau ý ới, rất nháo nhào. Cảm giác bất an xâm chiếm điều không hay đang xảy ra.

Bước ra bên ngoài thì... không tin nổi vào mắt mình nữa. Một đám cháy thật to, lửa và khói nghi ngút phía đối diện với KS

DSC07163Small.jpg


DSC07172Small.jpg


DSC07173Small.jpg


Lo lắng thật sự khi thấy đám cháy càng bén sang bên cạnh mà chẳng hiểu ERT của Lào ở chỗ nào. Chạy ra ngoài hẻm thì người dân đã đổ xô đi xem đầy tính hiếu kỳ như VN mình. Nước Lào rất chậm trong vấn đề PCCC, hơn 45 phút sau thì mới nghe tiếng rú còi và cảnh sát dẹp đường để xe tiếp cận khu vực, Tôi bật cười vì tưởng cả một đội xe với đám cháy to này, ai ngờ có 1 chiếc xe bồn bé tí, nhìn chiếc vòi rồng phun vào đám cháy chả khác gì " kiến đòi giết voi".

Mùi hơi độc đã bắt đầu lan tỏa trong không khí. Dân Hóa nên Tôi cảm nhận khá nhanh, khuyên mọi người đeo khẩu trang và nhanh chóng di chuyển đến nơi an toàn, vì vị trí đám cháy rất gần với ks, chỉ khác là đám cháy bên kia đường.

Vậy là cháy nguyên cái chợ That Luong, thoáng giật mình một chút vì mới sáng đây Tôi còn ghé chợ để mua rau câu và mấy hộp sữa tươi, lúc đi bộ ra ăn sáng.

Chợ này cũng có nhiều tiểu thương là người Việt. Và dù là người gì thì cũng tội cho người dân. Thấy mọi người đập cửa nhau rầm rầm mấy căn nhà cạnh đám cháy, rồi đám khác thì di chuyển mấy thùng gaz của cửa hàng gần đó, cảnh sát thì đã tập kết rất đông. Nói chung, đầy tính chất thụ động trong việc chữa cháy, có một số người còn bảo "có lý do riêng nên người ta mới không chữa?!". Chả biết có đúng hay không nhưng điều gì cũng có nguyên nhân mà.

Nhóm chúng Tôi thì bắt đầu liên lạc nhau, thu dọn cái gì quý giá nhất, nhiều bạn nghe tin chạy về sau chỉ còn lấy kịp pass port rồi cùng nhóm di tản đi nơi khác. Đúng là một kinh nghiệm đi phượt cũng nên học hỏi lắm.
 
Những gương mặt thất thần của mấy người bạn. Nghỉ cũng buồn cười, nhìn mặt đứa nào cũng thấy ngu ngu làm sao, và công cuộc di tản bắt đầu

DSC07177Small.jpg


DSC07178Small.jpg


Có đứa mặc cả quần áo ngủ di tản luôn, chắc mới tắm xong
DSC07179Small.jpg


Đi một đoạn khá xa, chúng tôi xin vào " tá túc" trong một quán ăn kiểu như quán lẩu dê vậy. Khá dơ và bừa bộn. Nhưng để chứa từng này đứa thì dòm ngó xung quanh chẳng còn nơi nào phù hợp. Tôi nghe loáng thoáng em nào nói như nói với chính mình " trời ơi, tối nay mình phải ngủ cái chỗ này sao? Theo đúng ngữ điệu của người Hà Nội khiến Tôi và cả đoàn không nhịn được cười.

DSC07181Small.jpg


Minh man trấn an mọi người một chút với bài hát trữ tình đầy sâu lắng. Còn thằng Mập cứ một mực đòi hát "con biết bây giờ mẹ chờ em mong, ... xuân này con vắng nhà". Thiệt, tình cảnh này chỉ mong sao chúng nó bình tĩnh vậy là tốt rồi.

DSC07180Small.jpg
 
Sáng hôm sau, Tôi tranh thủ chạy ra hàng báo để đọc thông tin thì hỡi ơi với mấy tờ nhật báo toàn tiếng Lào, mặc dù thấy cái ảnh đám cháy bên ngoài mấy tờ báo là Tôi biết đã đưa tin, nhưng không tài nào đọc được, cô bán thì chả biết tiếng Anh, tôi đành lục cái quấy báo của cô lên xem có tờ nào song ngữ Lào-Anh, hay Lào-Việt hay không, mà vô vọng. Lắc đầu ngán ngẩm cái thủ đô này không bằng cái thành phố Phnom Penh của Cam, daily news của Cam lúc nào cũng song ngữ Khmer-Anh hết.

Mở máy chụp ảnh đưa cô ấy xem mấy tấm hình, chẳng hiểu cô ấy hiểu ra vấn đề gì mà cô chạy vào trong nhà gọi thằng con ra, thằng nhóc thì đỡ hơn một tẹo hỏi được 1 câu " que du rom" rồi nghe Tôi bảo Vietnam, Hắn quay qua mẹ của hắn nói 1 tràn tiếng Lào, rồi Tôi hỏi có loại báo mà có 2 ngôn ngữ không? Chả hiểu sao hắn chạy vô trong nhà, rồi nín thinh, cô bán báo nhét vào tay Tôi tờ báo, khi Tôi lấy ví ra trả thì cô lắc tay ra chiều không lấy tiền , có khi nào cô này nghĩ mình là phóng viên hay đại loại thế không nữa (?). Thôi thì cứ coi đại loạt hình trên báo kiểu "thầy bói xem voi". Tôi bật cười bước đi.

Quay về đám cháy hôm qua, giờ thì người dân đã ra xem rất đông, xe cứu hỏa còn đó, khói cũng còn đó,

DSC07188Small.jpg


DSC07189Small.jpg



Cũng may là đám cháy xảy ra vào ban đêm, chắc chắn không có thiệt hại về người, vì người dân Lào họ ngủ rất sớm ( tùy chỗ thôi, đoạn sau Tôi giới thiệu bạn 1 chỗ không ngủ sớm)

Và người ta lại tất bật với công việc thường ngày, hôm nay là thứ 2 nên thấy có học sinh đi học. Nhiều khi hóa ra lại hay, mấy tháng sau hay năm sau sẽ có một ngôi chợ That Luong mới xinh đẹp hơn thì sao!

Tôi lại đi tìm chỗ ăn sáng. Đang đi thì anh bạn cùng đoàn bắt kịp nhịp, nên 2 đứa cùng vào. Đi một lúc đã thấy tới khu người Việt nữa rồi, nhà hàng Đồng Xanh này:
DSC07190Small.jpg


Hai đứa dạo một chút trước khi vào quán. Ở Lào hầu như gia đình nào cũng có ít nhất 1 xe hơi, còn như nhà này thì cũng gọi là bình thường ở đây

DSC07193Small.jpg


Người ta để cả xe hơi bên ngoài

DSC07192Small.jpg


Bạn mời Tôi thêm quả trứng với tô phở nghi ngút khói của bác Mai, vừa ăn vừa xem truyền hình tiếng Việt, cứ ngỡ như mình đang ở VN vậy.

DSC07194Small.jpg


Quán khá đông khách hàng người Việt, hoặc ăn sáng hoặc uống cafe. Cái loại cafe đen bác Mai lấy từ VN sang, bán ở đây 5000 Kip/ly đen. Thật ra là quá hời ( theo cách đánh giá của tôi), hương vị không có gì đặc biệt vì không phải loại của cafe Ban Mê
DSC07197Small.jpg


Nhưng vài hôm sau, Tôi có thử Cafe Champa tại Talat Sao với giá 14000 Kip/Ly- loại để vào ly xinh xinh kiểu, có nắp và ống hút to to nữa như của High Land coffee SG thì hương vị tốt hơn một tẹo. Nhưng tính ra VNĐ gần 35000 thì với hương vị như vậy chẳng đáng chút nào. Về Hàn Thuyên uống Cafe Bệt còn sướng hơn!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,063
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top