What's new

Một vòng Nam Mỹ

Tôi và anh bạn thân đã bàn về cuộc du ngoạn thứ 2 này của chúng tôi trong 2 năm qua. Ước vọng của chúng tôi là đi 1 vòng quanh thế giới, với dự định là 1 năm, nhưng tùy cơ ứng biển, không có gì ràng buộc cả.
Trong thời gian đó, các thông tin trên mạng còn eo hẹp và thực tế chúng tôi cũng chẳng biết nhiều gì về mạng. Chúng tôi đã phải đọc các sách vở về du lịch, mà chúng tôi có thể mượn được ở thư viện. Nhờ những thông tin mà chúng tôi thu nhập được, chúng tôi đã vạch ra cho mình một tuyến đường và ngày tháng lên đường (ngày tháng, rất quan trọng để tránh mùa mưa).
Với kinh nghiệm phiêu bạc có sẵn, chúng tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết chung: 2 cái võng có mùng, 2 cái mền mỏng, 1 máy quay phim, 1 máy chụp hình gọn nhẹ, 1 bộ lọc nước, 1 bộ nồi du lịch, 1 cái bếp nấu bằng xăng (bếp gas không có tiện: bình gas không được mang lên máy bay và cũng khó tìm được chỗ mua bình gas mới), 2 cái dĩa, 2 cái ly, 2 cái muỗng, 2 cái nĩa, 1 con dao, 1 sợi dây dù để phơi quần áo, 1 bộ kim chỉ, ít thuốc tiêu chảy, vài viên asperin và rất quan trong là 2 cuốn thánh kinh, Lonelyplanet, 1 cuốn South America và 1 cuốn Central America. Tôi thì thủ thêm một cái cần câu cá.
Chúng tôi đã phạm một thiếu sót lớn, đó là không học tiếng Tây Ban Nha.

Chúng tôi hẹn gặp nhau tại thủ đô Caracas vào ngày 12-10-2004 và sẽ liên lạc với nhau bằng mail. Cũng may là chúng tôi lại quá hên và gặp nhau tại phi trường, mới khởi hành đã gặp chuyện lành.
Chiều tối nay, mới thò đầu ra khỏi nhà trọ là bị 2 cảnh sát đến hỏi giấy tờ và đòi hỏi khám bóp??? Khi thấy 2 thằng tôi trên R… dưới D.., hihi, các chú không làm phiền nữa (Chúng tôi đã được chủ nhà trọ mách trước rồi, buổi tối ở khu vực đó phức tạp, ra đường chỉ nên mang bản foto của passport mà thôi. Hihi, khu này là khu nhà nghèo mà).
Sáng ra chúng tôi đi tìm chỗ đổi tiền, chúng tôi thấy đổi tiền chợ đen không có sự chênh lệch lớn và có thể bị lừa, nên vào ngân hàng là chắc cú. Trước cửa ngân hàng có lính bảo vệ, được trang bị súng ống đến tận răng. Nhân viên ngân hàng mở cửa cho chúng tôi từ bên trong, khi khách vào được phía bên trong là cánh cửa tự động đóng lại, hihi, không ai có thể chạy ra ngoài. Trong ngân hàng thì sạch đẹp, nhân viên làm việc rất nhiệt tình, chỉ có nỗi cách làm việc thì giống VN ta vào thời kỳ 90, chờ cho sếp ký rất là lâu.
Đi dạo phố Caracas vào ban ngày thì ok và ở đây đi xe buýt rẻ lắm. Vì chúng tôi không thích thành phố lớn cho lắm, nên ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi ra bến xe để đi tiếp tới Santa Fe. Tại bến xe, sau một lúc nói chuyện bằng động từ ”to quơ”, hihi, chúng tôi mới cho phép nhân viên ơ đây chích ngừa cho mình, miễn phí nhé và thêm tờ giấy chứng nhận nữa. Anh bạn tôi hiểu được một chử, Amarillo, aha thì ra họ mới tiêm cho mình thuốc phòng ngừa ”sốt vàng” (nếu bạn đi du lịch đến vùng Nam Mỹ và Châu Phi, nhiều quốc gia đòi hỏi, là mình phải có giấy phòng ngừa ”sốt vàng”, họ mới cho nhập vào nước họ).
 
Last edited:
attachment.php

Biển ở đây cũng đẹp, nhưng vì 2 ngày qua thiếu ngủ, sau khi dạo phố và mua vé máy bay xong, chúng tôi quay lại khách sạn ngủ tiếp. Chiều nay chúng tôi đón xe buýt ra phi trường rất sớm. Tại phi trường chúng tôi dùng thời gian để nghiên cứu cuốn thánh kinh, để lên chương trình cho dự án B (dự án A, dental floss coi như hủy bỏ, hihi).

attachment.php

Vào lúc 2 giờ 30 sáng máy bay của hảng hàng không TAM cất cánh và sau 3 tiếng bay, chúng tôi đáp cánh tại phi trường São Paulo.
Trước tiên chúng tôi đến quay Information để hỏi những thông tin về thành phố này. Nhân viên làm việc rất ân cần và tận tình, bản đồ thành phố, lịch trình xe điện… đều miễn phí.
Sau khi gửi hành lý xong, chúng tôi đón xe buýt đến TaTuapé, nơi đây chúng tôi đi xe điện tiếp vào trung tâm thành phố.
São Paulo là thủ đô và thành phố lớn nhất của Brazil. Với 17 triệu dân vào năm 2004 thành phố này thuộc dạng lớn thứ ba của thế giới và lớn nhất của phía nam địa cầu.
Tuy vào thời điểm này ở đây là mùa hè, nhưng hôm nay trời vẫn lạnh, hình như là bị ảnh hưởng bão.

attachment.php

Sau khi đi dạo khu trung tâm, Praca da República, chúng tôi tạc ngang qua khu Châu Á, Liberdale. Nơi đây tập trung một lượng ngừoi Hoa, Nhật và Hàn Quốc rất đông.
Tôi được biết hành phố này mới ra một bộ luật giao thông rất đăc biệt. Các phương tiện giao thông vào lúc khuya, nếu thấy vắng xe, thì được vượt đèn đỏ (vì thành phố này đã xảy ra nhiều vụ cướp cạn, khi người lái xe đang dừng lại khi đèn đỏ).
Vào đến trưa thì chúng tôi phải quay lại phi trường. Chiều nay thì chúng tôi bay hãng hàng không Gol. Trên máy bay chỉ vỏn vẹn 20 hành khách. Tôi không nhớ là mình bay bao lâu, nhưng tôi nhớ là lúc 5 giờ 30 chiều, chúng tôi đáp xuống một phi trường nhỏ bé tại Fox de Iguaçu.
Từ phi trường chúng tôi đón taxi đi thẳng đến phiá ranh giới Argentina. Thủ tục hải quan ở đây rất dễ, chỉ vài phút sau, chúng tôi nhảy lên xe buýt và đi tới một thị trấn yên tĩnh gần biên giới, Puerto Iguazú
Chúng tôi tìm đển những nhà trọ mà chúng tôi tìm thấy trong thánh kinh, nhưng chúng tôi thấy giá cả hơi mắc, thì tình cờ có một bà già ra hiệu chúng tôi đi theo về nhà bà gần đó. Bà cho chúng tôi thuê một phòng bên cạnh nhà bà rất rẻ.
Tối nay chúng tôi đi dạo khu phố nhỏ và thưởng thức nền ẩm thực ở đây, Tenedor libres, buffet thịt nướng. Ngoài việc đớp các món thịt nướng phủ phê, chúng tôi còn được thưởng thức rượu vang ngon và nghe nhạc sống. Phải chi lúc này có cô bạn gái bên cạnh thì quá lãng mạn, hihi. Giá rẻ bèo.

attachment.php

Hôm nay chúng tôi chỉ đi dạo sông và hỏi thăm về những tour ở đây. Một anh chủ ca nô mời chúng tôi đi câu cá dọc theo bờ sông, và anh ta đưa những hình mà khách đang ôm những con cá khổng lồ để mồi chài. Tôi thì thích đi câu lắm, nhưng anh bạn tôi lại không thích đi.
Đây là ngã ba sông… Phía sau lưng anh bạn tôi là Paraguay, bên tay trái của anh bạn tôi là Brazil và chúng tôi thì đang đứng trên đất Argentina.

attachment.php

Chương trình hôm nay là quay lại bên phía Brazil để thăm quan Itaipu, được mệnh danh là hòn đá hát. Đây là một trong những thủy điện lớn nhất thế giới và là niềm tự hào và hãnh diện của chính quyền Brazil. Nằm trên sông Panará và ranh giới giữa 2 quốc gia, Brazil và Paraguay. Thủy điện này được xếp vào một trong bảy Kỳ Quan Thời Đại của Thế Giới vào năm 1995.
Chúng tôi đến nơi vào lúc trưa và nhân viên đang nghỉ trưa. Chúng tôi phải đợi 1 tiếng đồng hồ phía ngoài cổng. Cũng hên chúng tôi gặp được 3 người du khách từ Anh đi du lịch bằng xe mô tô, trò chuyện với họ giúp cho thời gian trôi qua lẹ. Tôi nhớ hình như là có 3 loại vé đi thăm quan và chúng tôi chọn loại vé miễn phí thì phải.
Từ năm 1976 chính quyền Brazil cho phép du khách thăm quan khu thủy điện này, và cho tới nay 2 thằng tôi đóng góp là người Việt Nam thứ 119- 120 đã đến thăm quan nơi này. Nơi đây trung bình tiếp 1500 du khách mỗi ngày.
Hiệp định xây dựng Itaipu được ký vào năm 1966 giữa 2 quốc gia, Brazil và Paraguay. Trong thời gian đó, trước tiên chính quyền Brazil thực hiện việc tái định cư cho những dân cư trong khu vực. Ngoài ra các loài thú vực và những loại thực vật quý hiếm cũng được di dời qua khu vực thích hợp khác. Đến năm 1975 công trình mới được khởi công. Cho đến năm 1984 mới bắt đầu đưa vào hoạt động. Năm 1991 thì 18 đường ống mới xay xong, mỗi đường ống có đường kính là 10 mét và độ cao là 110 mét. Hiện 2005 họ đã gắn xong 16 cái turbin và hy vọng vào cuối năm họ sẽ hoàng tất 2 cái cuối.
Mỗi turbin có năng xuất là 700 megawats, cung cấp điện tương đương cho 1,5 triệu dân. Điện ở đây được dẫn hàng ngàn cây số, để phục vụ cho những thành phố lớn như Rio và São Paulo… Đáp ứng 25% của tổng năng lượng điện cho toàn quốc. Trong đó điện nơi đây cung cấp tới 90 % tổng năng lượng điện của Paraguay.

attachment.php

Gần chiều chúng tôi tranh thủ thăm quan Cataratas hay là được gọi, Iguaçu Falls, thác nước thuộc sông Iguazu, được sếp vào Bảy Kỳ Quan Thiên Nhiên của Thế Giới. Khúc sông này nằm trong khu vực Iguaçu National Park, bên phía Brazil và Iguazú National park, bên phía Argentina và cũng là ranh giới của 2 quốc gia này. Hai khu vườn quốc gia này được xếp vào UNESCO World Heritages Sites vào năm 1984 và 1987.

attachment.php

Dành cho những người khoái cảm giác mạnh. Ca nô sẽ đưa bạn đến sát chân thác.
 
Giọng văn dí dỏm, bình dân - đậm chất xích lô, nhưng không thiếu những thông tin thiết thực với tầm hiểu biết sâu sắc thay vì chỉ copy những kiến thức khô khan, khó nhớ. Chuyện kể của bác thật thuyết phục. Em cảm ơn bác!
 
attachment.php

Tùy thuộc vào lượng nước, khu vực này có tới từ 150-300 cái thác lớn nhỏ, và có độ rơi từ 60-82 mét.

attachment.php

Bạn có thể chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thác trên máy bay trực thăng. Nhưng bên phía Argentina thì họ cấm, vì họ muốn bảo vệ mội trường sinh thái tại đây.

attachment.php

Đi ngang qua những cây cầu này mà cũng thấy hơi run run.;)
Chiều tối nay, chúng tôi quay trở lại phía Argentina, hình như là 7 giờ chiều là cổng ranh giới đóng cửa.
Tôi ra chợ mua 2 miếng bò beef steaks to đùng với giá chỉ 3,5$ và dĩ nhiên thêm một chai rượu đỏ. Tối nay 2 thằng tôi có một bữa ăn ngon tuyệt.(beer)
(Bò của Argentina rất rẻ và ngon, bên đây họ có nhiều thảo nguyên bát ngát, thuận tiện cho việc chăn bò. Những người chăn bò được gọi là Gaucho. Cũng như Cowboys, họ dẫn đàn bò từ cánh đồng cỏ hoang vắng này đến đồng cỏ hoang vắng khác. Họ sống ngoạn mục bên cạnh với thiên nhiên và vài tháng họ mới về nhà một lần.)

attachment.php

Hôm nay chúng tôi đi thăm quan thác bên phía Argentina.
Ngay cổng vào là những nơi bán quà lưu niệm.

attachment.php

Bên Argentina họ làm việc văn minh hơn. Du khách được phát bản đồ của khu vực. Từ phía ngoài cổng, du khách được xe kéo trên đường rày, đưa tới khu vực thác.
 
attachment.php

Thác, nhiều thác lắm.

attachment.php

Có nơi rất nhiều bươm bướm.
Trong khu vực này rất nhiều cảnh đẹp. Đến trưa chúng tôi dùng buffet tại một nhà hàng trong khu vực, rất ngon và rẻ lắm.
Đến chiều thì chúng tôi lên xe đò đi Buenos Aires.
Chưa bao giờ trong đời chúng tôi được đi loại xe đò cao cấp như thế này. Chỉ với 3 dãy ghế, mỗi ghế vừa rộng và êm lắm, ngã người nằm ngủ thoải mái, có thêm một cái mền nữa.
Mới lên xe là có tiếp viên phục vụ trà nóng, nước ngọt và bánh. Đến chiều tối anh chàng tiếp viên lại phục vụ khăn nóng và một khay thức ăn nóng (cứ y như là phục vụ ăn uống trên máy bay), ngoài ra còn có cả rượu sủi bọt ga, một loại Champagn.
Sau bữa ăn khá ấn tượng, màn hình trên xe được bật lên và chiếu một trong những cuốn phim hay mới nhất của làng phim Hollywood. Tôi đã ngã chìm sâu vào một giấc ngủ ngon và không còn nhớ họ chiếu phim gì nữa.

attachment.php

Anh tiếp viên đánh thức chúng tôi để phục vụ bữa sáng. Ít lâu sau thì xe chúng tôi đến bến đúng theo hành trình. Bến xe ở đây rộng lớn lắm, tiện thể chúng tôi thăm hỏi giá vé xe cho chặn đường kế tiếp.
Sau đó chúng tôi tìm đến bến xe điện và đi tiếp đến San Telmo, khu vực này nổi tiếng với nền văn hóa Tango.
Vì chúng tôi đến hơi sớm, nên nhà trọ chưa có phòng mà phải đợi 2 tiếng nữa. Tôi thương lượng gửi hành lý lại nhà trọ và tranh thủ thời gian đi dạo phố.

attachment.php

Quảng trường Obelix.

attachment.php

Khu vực trung tâm thành phố. Đoạn đường đi bộ.

attachment.php

Văn hóa ẩm thực Ảgentina, cừu nướng. Vì hơi ngán thịt, trưa nay chúng tôi tìm tới một nhà hàng tàu và ăn buffet trưa ở đây, rẻ lắm. Sau bữa ăn căng bụng chúng tôi đi đến công viên San Martin thả một giấc trưa ngon lành trên nền cỏ êm sạch của công viên.
Ngày hôm sau, ngay phố chúng tôi ở, họ bày bán đồ cổ, khu phố trở nên khá nhộn nhịp. Nhiều cặp nam nữ đủ mọi lứa tuổi trổ tài nhảy Tango ngay trên đường phố (đôi khi chúng tôi cũng quên mang theo máy chụp hình, nên rất tiếc không ghi nhân lại những điệu Tango điệu nghệ như nơi đây).
Phong trào Tango phát xuất vào thời kỳ di dân, phần đông là người Ý và Tây Ban Nha. Vào thời điểm đó trai thì thừa và gái thì thiếu, vì thế những chàng trai phải nhảy giỏi mới có dủ khả năng mời người đẹp lên sàn nhảy. Vào mỗi tháng 2 hàng năm, nơi đây tổ chức lễ hội Tango-Festival và cuốn hút rất nhiều du khách.
Chúng tôi được biết ở khu Palermo có một nhà hàng Việt Nam khá nổi tiếng. Trưa đến chúng tôi ghé tới đó, với hy vọng sẽ gặp gỡ người đồng hương, nào ngờ vào ngày chủ nhật họ đóng cửa.

attachment.php

Tôi rất ham muốn được học nhảy điệu Tango ở đây, nhưng vì thời gian không cho phép, nên chúng tôi quết định ngày mai sẽ tiếp tục lên đường.
Trưa nay sau khi di dạo phố xong, chúng tôi ghé thăm nghĩa trang, Cementero de la Recoleta.
Cây cổ thụ phía ngoài cổng với những nhánh rễ khổng lồ. Anh bạn tôi phải hy sinh làm người mẫu, vì anh ta nính thở giỏi, hihi (vì trong nhửng khe rễ cây này, nhiều kẻ đã trút bầu tâm sự, khiếp quá).
 
Chào bác,không ngôn từ nào lột tả được ," Trên cả tuyệt vời " ! Cám ơn đã cho tôi biết thế nào là Nam Mỹ , đi một ngày đàng học được cả kho tàng tri thức , Thân !
 
Cảnh thiên nhiên của bác chụp nhìn mà em ngây ngất. nói thiệt, nhìn cai cách người ta bảo tồn những con Sông, suối, thác... cho thế hệ sau của họ ,mà ngậm ngùi cho VN mình. có cái thác, con song nào đẹp mình sẻ ra làm thủy điện hết rồi, vài năm nữa chắc những cánh rừng, con sông hay thác nc của VN mình chắc chỉ còn là kỷ niệm. Cám ơn bài viết của bác nhiều lắm
 
attachment.php

Nơi đây là nơi chôn cất những người có địa vị của thành phố. Nổi bật nhất là bà Evita, phu nhân của vị tổng thống Juan Perón, bà được nhiều người quý mến vì những việc làm từ thiện và tranh đấu quyền lợi cho phái yếu. Bà được mệnh danh là the First Lady of Argentina và bà mất đi vì căn bệnh ung thư ở tuổi 33.
Chúng tôi cũng tranh thủ quay lại bến xe đò để mua vé cho ngày mai. Sau đó chúng tôi muốn đi xem nhảy Tango tại những phòng trà khu gần nơi chúng tôi ở. Rất tiếc những nơi chúng tôi ghé ngang, đều hết vé chiều nay. Thôi đành an ủi vào tiệm thịt mua 2 miếng bò beef steaks loại ngon nhất (vẫn rẻ bèo), rồi ghé tiệm rau mua thêm bó măng tay và lẽ dĩ nhiên một chai rượu ngon (chỉ dưới 10 $ mà rượu uống ngon quá trời). Thế là 2 thằng phóng nhanh về phòng trọ rồi lôi đồ nghề ra làm bếp ngay trong sân nhà trọ, mặc kệ cho những người xấu số ở gần phòng phải chịu đựng mùi thơm lãy của miếng bò chiên bơ.
Sau khi trả lại phòng , một lần nữa chúng tôi phải trở lại khu bến xe để gửi đồ, vì chiều nay xe mới chạy. Tiếp theo 2 thằng tranh thủ viết vài postcards để gửi cho những người thân thương. Lúc đó chúng tôi mới biết cước phí gửi thư ở đây mắc thật.
Trưa nay chúng tôi lại tiếp tục ghé đến quán ăn Việt Nam, nhưng chúng tôi lại phải thất vọng, mới có 2 giờ trưa mà họ đã đóng cửa.
Những ngày qua chúng tôi đã đớp quá nhiều thịt, nên chiều nay 2 thằng chỉ ăn trái cây mà thôi.
Khi lên xe tôi mới biết là tại sao cùng một chặng đường lại có nhiều hãng xe khác nhau với nhiều loại giá khác nhau, thì ra tiền nào của nấy. Hôm nay chúng tôi đã chọn loại xe cho thường dân, dĩ nhiên là không thể so sánh với chuyến xe đò vừa rồi, nhưng cũng ok lắm, chỉ thiếu tiếp viên phục vụ ăn uống thôi, hihi. Dẫu sao đi nữa tôi cũng thiếp đi một giấc ngủ ngon. Đến khuya chúng tôi bị đánh thức bởi những nhân viên cảnh sát, họ chỉ hỏi xem giấy tờ tùy thân của hành khách và kiểm tra hành lý. Túi trái cây còn ít lại từ hồi chiều bị họ tịch thu, và họ giải thích là chúng tôi đã đến một khu vực nông nghiệp, họ rất sợ những vi trùng hay sinh vật lạ xâm nhập không kiểm soát vào khu vực của họ.
Sáng nay khi tỉnh dậy, trên xe tôi thấy mình đi ngang qua những cánh đồng bát ngát với những đàn bò hàng ngàn con, những vườn đào và vườn nho rộng mênh mông. Xe chúng tôi đến Mendoza trễ một tiếng. Tại bến xe, các nhân viên và chủ nhà trọ đến tiếp thị trực tiếp một cách rất lịch sự, thế là 2 thằng lợi dụng cơ hội trả giá tới bến.
Mendoza với 130.000 dân cư, nằm cách thủ đô 1100km và nằm ở độ cao 747 mét, vì thế khí hậu ở đây rất dễ chịu. Du khách không những đến đây để thưởng thức rượu nho mà còn tham gia nhiều trò chơi giải trí như: leo núi, thả xuồng theo suối (rafting), cưỡi ngựa, trượt tuết, bay diều (paragliding) và thăm quan vườn nho.
Ít có thành phố nào mà tôi thấy đẹp như nơi đây, với 4 công viên nằm 4 góc của khu trung tâm, ngoài ra một công viên rộng lớn nằm chính giữa. Đường phố thì rộng sạch và 2 hàng cây xanh đẹp. Tôi không hề thấy nạn kẹt xe, một thành phố với sức sống rất nhẹ nhàng.
Nơi đây là chúng tôi nhất định phải ở lại vài ngày.
Ngày hôm sau chúng tôi ra chợ mua đồ về nhà nấu cơm. Ông chủ khách sạn rất vui vẻ và nhiệt tình cho chúng tôi mượn nhà bếp.
Rồi chúng tôi cũng đi dạo phố để mua tour đi giải trí cho chương trình ngày mai.

attachment.php

Sáng nay chúng tôi phải đợi mất cả 1 tiếng đồng hồ trước cửa khách sạn để chờ xe tour đến đón. Họ phải chạy khắp thành phố để đón khách và họ xin lỗi sự chậm trễ của họ.
Khi họ đón hết khách, xe bắt đầu chạy tới El Sapo, cách thành phố khoảng 65 km. Trên đường, 2 bên là những vườn nho rộng mênh mông, dãy núi xa xa phía trước vẫn còn phủ tuyết trắng xóa.
Sau một tiếng trên xe, chúng tôi dừng lại một ngôi làng nhỏ. Hành khách trên xe cua chúng tôi được chia ra làm 2 nhóm, bên nhóm chúng tôi sẽ đi cỡi ngựa trước.
Anh hướng dẫn nhóm cỡi ngựa rất vui vẻ và cho chúng tôi biết, anh ta rất vinh dự được phục vụ 2 người khách đầu tiên từ Việt Nam. Anh ta liền dao cho tôi con ngựa trắng đẹp nhất trong nhóm.

attachment.php

Những con ngựa này leo núi giỏi lắm. Đôi khi chúng tôi cỡi ngựa xuống dốc, cảm tưởng như là gần bị nhào lộn về phía trước. Rồi lại bởi chúng tôi đi dép, nên mỗi khi phi ngựa nhanh, các móng chân va vào 2 đôi gác chân, làm đau đầu ngón chân muốn chết.
Khi chúng tôi muốn ngừng, thì chỉ cần kéo căng cương ngựa về phía sau, muốn quẹo trái thì giơ cương trái về phía trái, muốn phóng nhanh thì húc 2 chân vào bụng ngựa

attachment.php

Đến trưa, chúng tôi quay về trại và dùng bữa trưa tại đây, cái mông của tôi lúc này cũng khá ê ẩm, còn anh bạn tôi tự hứa, sẽ không bao giờ thử cỡi ngựa nữa.
Nghỉ trưa một chút thì nhóm của chúng tôi phải đi thay đồ. Chúng tôi mặc những bộ đồ chóng nước vào. Sau đó xe chở chúng tôi đến bên một bờ suối.
Anh lái xuồng hướng dẫn chúng tôi những mệnh lệnh cần thiết, rồi chia chúng tôi xuống xuồng, mỗi bên là 3 người. Chiếc xuồng được chèo ra giữa dòng và cuộc vui bắt đầu. Chúng tôi luôn phải làm theo lệnh của anh lái xuồng, đôi khi chỉ một bên chèo, đôi khi thì cả 2 bên cùng chèo. Nhiều khúc cua quanh co làm như xuồng chúng tôi muốn va vào vách đá, nước thì bắn tung tóe tứ hướng, nếu không có bộ đồ thì chắc chúng tôi đã lạnh cóng. Với tài lèo lách khéo léo của anh tài công, chúng tôi đến bến một cách an toàn.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, toàn người tôi ê ẩm, vì những trò giải trí mà tôi tham gia ngày hôm qua.
Chúng tôi ra chợ mua đồ về nấu ăn và có nhiều người trong chợ đã nhớ mặt chúng tôi, họ chào hỏi rất vui vẻ. Sau bữa ăn, chúng tôi lại đi ngủ tiếp, không ngờ cuộc chèo xuồng hôm qua lại hao tổn sức đến thế.
Sáng nay là chủ nhật, chúng tôi ra chợ mà họ vẫn chưa mở cửa và chúng tôi phải đợi mất 1 tiếng. Tôi thấy nhân viên khách sạn vui vẻ và nhiệt tình, vì thế 2 thằng tôi muốn ra chơ mua ít đồ về nấu cho mọi người ăn. Chúng tôi mua 2 kg thịt bò bắp, chỉ có tốn gần 5 $ và một ít khoai tây, cà rốt để nấu ragout.
Khi nấu xong, thì các nhân viên chưa rảnh, nên chúng tôi ăn trước và dặn họ là cứ tự nhiên. Thế là 2 thằng tôi đi ra ngoài uống cà phê và đổi ít tiền Chi Lê, nhưng vì chủ nhật, các nơi đổi tiền ở đây đều đóng cửa.
Dự định của chúng tôi là gần chiều sẽ quay lại khách sạn ăn tiếp món ragout cho chắc bụng, rồi mới ra bến xe. Chúng tôi đã mua trước vé xe đò đi Chi Lê vào đêm nay từ 2 ngày trước.
Về lại khách sạn thì hỗi ơi, nồi ragout to đùng đã bị họ vét sạch (có 3 nhân viên thôi), họ khen ngon rối rít. Cũng hen là khi nãy, 2 thằng tôi đã dùng những đồng tiền Argentina còn lại để mua bánh mì. Giờ thì đành gặm bánh mì vậy.
Chúng tôi không dám rủi ro, nên chịu khó ra bến xe trước khi trời tối. Vì chỉ ở thêm có nửa ngày, nên ông chủ khách sạn cũng đồng ý là chỉ lấy nửa giá tiền cho ngày hôm nay, họ tiễn chúng tôi lên đường bình an.

attachment.php

Vào lúc 2 giờ sáng thì xe chúng tôi chạy tới ranh giới ngay trên đỉnh núi, nhìn phía bên ngoài tuyết phủ trắng xóa. Vì khá đông xe, nên phải mất 1 tiếng đợi chờ và sau đó, xe chúng tôi qua khỏi ranh giới một cách dễ dàng.
Tôi để ý thấy là xe đổ đèo vòng vo cả 1 tiếng đồng hồ và rồi tôi thiếp đi vào lúc nào không biết.
Tôi tỉnh dậy khi xe vẫn chưa tới Vinã Del Mar, đây là một thành phố du lịch biển, dành cho dân nhà giàu của Santiago. Nhìn qua cửa kính xe, tôi thấy cảnh vật xung quanh đẹp lắm.

attachment.php

Xe đến bến sớm và phải đợi thêm 1 tiếng nữa, văn phòng bán vé xe đi tiếp mới mở cửa. Chúng tôi gửi hành lý tại bến xe, rồi đi dạo một vòng phố. Lúc này chúng tôi cũng khá đói mà lại không có tiền Chi Lê, văn phòng đỏi tiền thì 9 giờ mới mở cửa.

attachment.php

Đổi được tiền, chúng tôi mua ít đồ ăn sáng và đón xe buýt đi tiếp đến Horcón, 1 làng đánh cá nhỏ, thích hợp cho dạng thường dân như chúng tôi.
Chúng tôi dự định sẽ ở lại đây vài ngày để tắm biển, ai ngờ vào thời điểm này sao mà lạnh thế.
Sinh hoạt tại Chi Lê khá mắc hơn Argentina nhiều, vì thế khi tìm được một nhà trọ giá cả hợp lý, chúng tôi phải xin phép là được nấu bếp (có một số nơi họ không cho phép). Bà chủ nhà vui vẻ và chấp nhận ngay.
Tôi cầm cần câu ra biển câu cá mà không được con nào, thế là đành mua cá lại của những ngư dân mới đi biển về.

Sáng hôm sau tôi lại dậy sớm ra biển câu cá và cũng không câu được con nào. Tôi gặp lại ông bạn mới quen hồi chiều hôm qua, rồi ông ta rủ tôi ra sông câu cá trout, một loại cá hồi. Tôi đồng ý ngay và trước tiên tôi chạy qua đám ghe mới đi biển về, để mua ít cá và một miếng mực ống (bạn nghe đúng rồi đấy “một miếng mực ống, chứ không phải một con mực ống”, họ câu những con mực to khổng lồ, thân mình có chiều dài từ 7-8 tấc). Tôi quay lại nhà trọ và dặn anh bạn tôi làm bếp, còn tôi thì đi câu.
Ông bạn người Chi Lê lái xe chỉ 10 phút là đến bãi câu, giữa cánh đồng cỏ. Chúng tôi ngồi câu tại một ngã ba suối, cá nhảy lên đớp bóng rất nhiều mà tiếc thay mồi câu không thích hợp, nên không câu được con nào.
Ngồi bên dòng sông ngâm thơ được một tiếng, thì tôi bị dị ứng bông cỏ, nước mũi tôi cứ chảy liên hồi. Thấy thế ông bạn Chi Lê chở tôi về lại.
Anh bạn tôi ở nhà đã nấu xong cơm. Chưa bao giờ tôi thưởng thức món mực lại dở như hôm nay, thịt nó nhai cứng gần như là cùi dừa.

Rồi ngày kế tiếp chúng tôi lại tiếp tục ở lại làng đánh cá yên tĩnh và buồn bã này thêm một ngày nữa và lại ăn cá (đi ăn ngoài mắc lắm. Vì tôi tưởng nơi đây là bãi tắm lý tưởng, nên đã lỡ trả tiền phòng trước 3 ngày, lỗi sai lầm lớn, ngu quá).
Buồn quá 2 thằng mua 2 chai pisco, một loại rượu đế, về uống để giết thời giờ.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,136
Members
192,381
Latest member
amazongayana32
Back
Top