What's new

Một vòng Nam Mỹ

Tôi và anh bạn thân đã bàn về cuộc du ngoạn thứ 2 này của chúng tôi trong 2 năm qua. Ước vọng của chúng tôi là đi 1 vòng quanh thế giới, với dự định là 1 năm, nhưng tùy cơ ứng biển, không có gì ràng buộc cả.
Trong thời gian đó, các thông tin trên mạng còn eo hẹp và thực tế chúng tôi cũng chẳng biết nhiều gì về mạng. Chúng tôi đã phải đọc các sách vở về du lịch, mà chúng tôi có thể mượn được ở thư viện. Nhờ những thông tin mà chúng tôi thu nhập được, chúng tôi đã vạch ra cho mình một tuyến đường và ngày tháng lên đường (ngày tháng, rất quan trọng để tránh mùa mưa).
Với kinh nghiệm phiêu bạc có sẵn, chúng tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết chung: 2 cái võng có mùng, 2 cái mền mỏng, 1 máy quay phim, 1 máy chụp hình gọn nhẹ, 1 bộ lọc nước, 1 bộ nồi du lịch, 1 cái bếp nấu bằng xăng (bếp gas không có tiện: bình gas không được mang lên máy bay và cũng khó tìm được chỗ mua bình gas mới), 2 cái dĩa, 2 cái ly, 2 cái muỗng, 2 cái nĩa, 1 con dao, 1 sợi dây dù để phơi quần áo, 1 bộ kim chỉ, ít thuốc tiêu chảy, vài viên asperin và rất quan trong là 2 cuốn thánh kinh, Lonelyplanet, 1 cuốn South America và 1 cuốn Central America. Tôi thì thủ thêm một cái cần câu cá.
Chúng tôi đã phạm một thiếu sót lớn, đó là không học tiếng Tây Ban Nha.

Chúng tôi hẹn gặp nhau tại thủ đô Caracas vào ngày 12-10-2004 và sẽ liên lạc với nhau bằng mail. Cũng may là chúng tôi lại quá hên và gặp nhau tại phi trường, mới khởi hành đã gặp chuyện lành.
Chiều tối nay, mới thò đầu ra khỏi nhà trọ là bị 2 cảnh sát đến hỏi giấy tờ và đòi hỏi khám bóp??? Khi thấy 2 thằng tôi trên R… dưới D.., hihi, các chú không làm phiền nữa (Chúng tôi đã được chủ nhà trọ mách trước rồi, buổi tối ở khu vực đó phức tạp, ra đường chỉ nên mang bản foto của passport mà thôi. Hihi, khu này là khu nhà nghèo mà).
Sáng ra chúng tôi đi tìm chỗ đổi tiền, chúng tôi thấy đổi tiền chợ đen không có sự chênh lệch lớn và có thể bị lừa, nên vào ngân hàng là chắc cú. Trước cửa ngân hàng có lính bảo vệ, được trang bị súng ống đến tận răng. Nhân viên ngân hàng mở cửa cho chúng tôi từ bên trong, khi khách vào được phía bên trong là cánh cửa tự động đóng lại, hihi, không ai có thể chạy ra ngoài. Trong ngân hàng thì sạch đẹp, nhân viên làm việc rất nhiệt tình, chỉ có nỗi cách làm việc thì giống VN ta vào thời kỳ 90, chờ cho sếp ký rất là lâu.
Đi dạo phố Caracas vào ban ngày thì ok và ở đây đi xe buýt rẻ lắm. Vì chúng tôi không thích thành phố lớn cho lắm, nên ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi ra bến xe để đi tiếp tới Santa Fe. Tại bến xe, sau một lúc nói chuyện bằng động từ ”to quơ”, hihi, chúng tôi mới cho phép nhân viên ơ đây chích ngừa cho mình, miễn phí nhé và thêm tờ giấy chứng nhận nữa. Anh bạn tôi hiểu được một chử, Amarillo, aha thì ra họ mới tiêm cho mình thuốc phòng ngừa ”sốt vàng” (nếu bạn đi du lịch đến vùng Nam Mỹ và Châu Phi, nhiều quốc gia đòi hỏi, là mình phải có giấy phòng ngừa ”sốt vàng”, họ mới cho nhập vào nước họ).
 
Last edited:
attachment.php

Xe buýt chạy lạng lách theo đèo trở lại Vinã Del Mar làm cho tôi hơi bị xỉn. Hôm nay trời lại nắng đẹp, thật là xui quá.
Chúng tôi phải đợi đến chiều mới có xe đò đi Calama. Trên xe chúng tôi được phục vụ bữa tối.

Sáng nay xe dừng lại Antofagasta, một thành phố cảng để xuống khách, rồi tiếp tục lên đường với vài khách còn lại. Bữa ăn trưa được phục vụ trên xe, trong khi xe từ từ leo lên dãy núi Andes và ngang qua khu sa mạc rộng lớn, Atacama. Sa mạc này là nơi ít mưa nhất trên thế giới
Gần chiều thì xe chạy tới Calama, nằm ở độ cao 2700 mét, trên dãy núi Andes. Du khách đến thành phố nhỏ giữa xa mạc này là để tiếp tục đi qua Bolivia hay là Argentina. Ngoài ra nơi đây cũng có vài điểm để đi thăm quan: làng dân tộc Chiu Chiu, Tatio Geysers (mạch nước phun nóng) và Chuquicatama (mỏ khai thác đồng lớn nhất thế giới (mỏ trần, với chiều dài 4,3 km, chiều rộng 3 km và chiều sâu 900 mét). Những người hâm mộ máy móc khổng lồ, họ thích thăm quan nơi đây, để chiêm ngưỡng những chiếc xe tải, hơn 100 chiếc, với chiều cao là 7 mét và bề ngang 8 mét, trị giá là 5 triệu $ /chiếc. Mỗi xe có thể tải 400 tấn (gắp 20 lần xe tải thường, còn chỉ tải gấp có 10 lần so với xe tải Việt Nam thôi, hihi).
Việc đầu tiên là chúng tôi thăm hỏi chuyến xe đi Uyuni, thuộc Bolivia, phải đến ngày chủ nhật mới có xe, là vào 2 hôm nữa.
Ở trên độ cao như thế này vào đêm rất lạnh, và chúng tôi nguyên đêm đã không ngủ được. Không phải là lý do lạnh trong phòng, mà đó là những chịu chứng khi bạn bất thình lình lên độ cao như thế này. Nếu bạn yếu thì bạn sẽ thấy mệt mỏi và khó thở.
Thành phố này nhỏ lắm, đi một chút xíu là hết phố. Hôm nay chúng tôi dời qua nhà trọ mới, vừa rẻ hơn mà lại được nấu nướng.
Tuy là nằm giữa xa mạc, nhưng khu công viên của thành phố cũng khá xanh.
Chúng tôi sẽ lên đường vào tối nay, chủ nhà trọ đã vui vẻ cho chúng tôi ở lại đến tối mà chỉ lấy nửa giá thôi. Chiều đến là chúng tôi đã tranh thủ lội bộ đến bến xe và ngồi chờ. Tại đây chúng tôi chứng kiến 1 vụ giật đồ tại bến xe, anh phụ xe đã nhanh chóng đuổi theo tên trộm và anh chàng kia phải bỏ lại bịch đồ.
Trên xe rất nhiều hành khách và cũng nhiều hàng hóa. Tôi thấy mọi người đều mặc áo ấm dày và còn thủ thêm mền. Đến khuya chúng tôi mới bắt đầu thấy lạnh, quần áo chúng tôi mặc không đủ ấm. Tấm mền nhỏ bé mà chúng tôi mang theo phủ không kín thân sác 2 thằng, tuy là đã phủ mền qua đầu mà chúng tôi cứ run cầm cập.
Khi xe dừng lại một ngôi làng nhỏ, nhiều hành khách trên xe tranh thủ xuống xe để đi tiểu tiện. Chúng tôi cũng xuống theo, quàu, chưa bao giờ tôi thấy một bầu trời đêm đẹp đến thế này, hàng ngàn, hàng triệu sao sáng lấp lánh.(có 3 yếu tố theo tôi nghĩ mà bầu trời đẹp nhứ thế, là vì trên độ cao không khí trong sạch, thứ hai là khu này không có mây, tứ ba là xa ánh sáng đô thị).
Dĩ nhiên là cả đêm chúng tôi không ngủ được. Xe đò tự nhiên dừng lại vào lúc 5 giờ 30 sáng, và tài xế tắt máy xe. Mọi người đều ngồi trên xe và ngủ, không một ai biết tiếng Anh để cho chúng tôi hỏi lý do gì mà phải ngủ trên xe (họ rất nhiệt ính và cố gắng giải thích, nhưng 2 thằng chẳng hiểu mô tê chi hết).
Hai thằng tôi đành ngồi run và theo dõi đồng hồ từng giây phút. Đến 6 giờ thì ánh sáng ban mai mới từ từ ló lên, chúng tôi hết sức là vui, nhưng mọi người xung quanh vẫn còn ngủ.

attachment.php

Mãi đến 7 giờ sáng trời mới ấm và hành khách trên xe bắt đầu thức dậy.

attachment.php

Ah thì ra chúng tôi đang chờ ngay cửa khẩu, Ollagüe, phải tới 8 giờ sáng họ mới bắt đầu làm việc.
Vì cũng có vài xe chờ trước, đến 9 giờ chúng tôi mới ra khỏi ranh giới Chi Lê. Ngay khu vực vùng đệm chúng tôi chuyển sang xe khác để chạy tới ranh giới Bolivia. Khi xe dừng lại mọi người tủa nhanh ra khỏi xe, thì ra không phải dành nhau để qua cửa khẩu mà là chạy đến mua thức ăn từ những quày bán rong tại ranh giới (hơi giống Việt Nam), thấy thế chúng tôi cũng bắt chước, dĩ nhiên là tôi đã rút kinh nghiệm và đã đổi tiền Bolivar trước. Bây giờ tôi mới hiểu, là họ đã thèm thuồng ẩm thực của họ. Tôi phải công nhận họ có một văn hóa ẩm thực riêng, thức ăn họ phong phú, lạ và rẻ. Ngược lại nền ẩm thực của Chi Lê chỉ có nào là pizza, gà rán, burger… mà lại mắc.
Thủ tục nhập khẩu tại Bolivar cũng rất dễ, nhưng hành khách trên xe phải kiên nhẫn đợi đến 11 giờ 30 trưa, xe mới lăn bánh, cũng vì phải đợi 2 bà buôn.
Lâu lâu chúng tôi thấy những con llama hoang, không có tên bằng tiếng Việt (một loại lạc đà) chạy băng ngang đường, làm bác tài xe phải bóp còi ỏm tỏi. Khoảng 2 giờ trưa thì xe dừng lại San Cristobal, một thị trấn nhỏ, để cho chúng tôi ăn trưa.
Sau bữa ăn trưa, xe chạy khoảng một tiếng là đến Uyuni. Một thị trấn nhỏ với chỉ 21,400 dân cư và nằm ở độ cao 3675 mét. Hàng năm có khoảng 60.000 du khách đến đây là để thăm quan hồ muối, Salar de Uyuni. Nơi đây cũng là điểm thông thương và qua lại giữa Bolivia và Chi Lê.
Đường rày này chỉ phục vụ một chuyến trong một tuần thôi, vận chuyển giữa Calama và Uyuni có thể mất 24 tiếng (nhiều du khách tả lại, cuộc hành trình trên đường sắt rất là không thoải mái).

attachment.php

Tôi thích thăm quan chợ, người dân ở đây không thích bị chụp hình, vì thế phải chụp lén lút. Quày thịt là thịt llama đó. Chợ ở đây rất thiếu rau cỏ nhưng lại có nhiều loại khoai tây lắm (khoai tây xuất xứ từ Bolia và Peru).

attachment.php

Đến 12 giờ trưa chúng tôi đi theo tour thăm quan những điểm du lịch tai đây. Chúng tôi xuất phát hơi trễ, ơ đây họ dùng giờ dây thun, hihi.
Nghĩa trang xe lửa. Trước kia những chiếc xe lửa chạy bằng hơi nước này dùng để vận chuyển khoáng sản đến các vùng cảng ven biển. Trong những năm 1940, ngành công nghiệp khai thác khoáng sản sụp đổ, một phần là do sự cạn kiệt khoáng sản. Xe lửa đã bị bỏ hoang và từ đó tạo thành nghĩa trang xe lửa.

attachment.php

Thăm quan làng sản xuất muối. Họ bán quà lưu niệm cũng làm bằng muối.

attachment.php

Khí hậu khắc nhiệt, nên 2 gò má các đứa trẻ đều bị tím bầm. Dân ở đây họ còn nghèo lắm.
 
Last edited:
Thích quá !!! Bạn post thêm nữa đi

Không biết 2 bạn mang quốc tịch nào chứ nếu quốc tịch VN thì chắc gặp nhiều khó khăn cho những hành trình như thế này lắm.

Mình cũng thích những chuyến đi như vầy và mơ ước được đến những vùng đất xa xôi thế này. Vấn đề thời gian, tiền bạc thì không lớn, nhưng trên hết vẫn là visa nhập cảnh, chính những chiếc visa làm cho nhiều người thích xê dịch phải chùng chân :D
 
Thích quá !!! Bạn post thêm nữa đi

Không biết 2 bạn mang quốc tịch nào chứ nếu quốc tịch VN thì chắc gặp nhiều khó khăn cho những hành trình như thế này lắm.

Mình cũng thích những chuyến đi như vầy và mơ ước được đến những vùng đất xa xôi thế này. Vấn đề thời gian, tiền bạc thì không lớn, nhưng trên hết vẫn là visa nhập cảnh, chính những chiếc visa làm cho nhiều người thích xê dịch phải chùng chân :D

Cám ơn bạn đã đề cập đến bài viết của tôi.
Đúng như bạn nói, với cái hộ chiếu Việt Nam, thì chuyện du ngoạn nhiều nước như chúng tôi thật là khó thực hành được. Hy vọng một ngày nào đó, các bạn trong nước cũng thực hiện được.
 
attachment.php

Salar de Uyuni,cánh đồng muối lớn nhất thế giới ,với diện tích là 10582 km² và nằm ở độ cao 3653 mét. Hồ được bao phủ trên bề mặt bởi một lớp muối có bề dày từ vài chục cm cho tới vài mét (chỉ có tài xế ở đây mới biết đường đưa du khách thăm quan vùng này bằng xe jeep). Hồ muối còn có một mặt phẳng gần như tuyệt đối.
Trong nước muối của hồ chứa một hàm lượng lớn Lithium, khoảng 50 đến 70% dự trữ Lithium của thế giới, một nguyên liệu quan trọng trông việc chế biến những cục pin sạc.
Thêm đó hồ còn chứa tới 10 tỷ tấn muối.
Trong hình chúng tôi đã chụp sai vị trí của ánh sáng. Nếu chúng tôi chụp theo ánh sáng, thì hình sẽ không có bóng và bạn có cảm tưởng như tôi đang đứng thăng bằng trên chai rượu.

attachment.php

Vào những ngày mưa, một lớp mỏng nước phủ đầy mặt muối, tạo nơi đây trở thành 1 tấm gương khổng lồ (lượng mưa ở đây rất ít).
Hình mượn từ mạng. Chúng tôi không đủ khả năng chụp hình đẹp như thế, hihi.

attachment.php

Loại khách sạn này khởi đầu vào những năm 1993-1995, nhưng vì vấn đề xử lý nước thải tốn kém (phải mang vào đất liền) và nếu không được thực hành đúng qui định sẽ gây ô nhiễm trầm trọng cho môi trường. Nên chính quyền địa phương đã cấm xây dựng thêm khách sạn trên đồng muối.
Hotel Playa Blanca, khách sạn duy nhất nằm giữa đồng muối, vào thời điểm này.
Bạn để ý những khung cửa và cái cây trước cánh cửa, đó là lõi gỗ của cây xương rồng đó.

attachment.php

Bàn, ghế, giường… mọi thứ đều làm bằng Muối. Khách sạn cũng xây bằng muối.

attachment.php

Đến khách sạn, du khách ở lại chỉ được phát 1 chai 1,5 lít nước để uống. Khách sạn không có phòng tắm. Trong toilet tập thể, chỉ có ít nước để rửa tay mà thôi.

attachment.php

Ở lại khách sạn đêm nay ngoài chúng tôi còn có thêm 1 cô bé người Peru, 1 anh già người Ý, 1 cặp người Đức, một cặp người Canada (họ đi du lịch Nam Mỹ bằng xe đạp) và một nhóm người Do Thái (trong đó có 2 chàng Do Thái đi cùng nhóm chúng tôi, nhưng khi họ găp người đồng hương, họ không quan tâm đến những người khác, 1 giống dân đặc biệt. Chúng tôi không thể phê bình một dân tộc chỉ vì những hành động của họ trong ngày hôm nay, mà chúng tôi đã gặp phải nhiều lần tương tự).
Đêm nay cô gái Canada có sinh nhật và anh già người Ý trổ tài làm bánh (tuy dụng cụ và vật liệu nhà bếp khá đơn sơ, anh ta vẫn hoàng thành một cái bánh rất ngon), anh quản lý khách sạn ủng hộ thêm chai rượu đỏ. Chúng tôi những người hợp chủng quốc đã có một buổi tối vui nhộn, ngoại trừ nhóm Do Thái, ngồi đánh bài phòng bên cạnh. Giữa cuộc vui, anh bạn của tôi la lên ”Quá đã, tối nay chúng ta không cần tắm” và mọi người đều rồ lên cười. Chúng tôi chấm dứt bữa tiệc bằng cách kéo nhau ra ngoài ngắm sao.
Chỉ có cánh cửa là làm bằng cây.

attachment.php

Anh già Ý sáng sớm qua phòng đánh thức tôi dậy, để chúng tôi cùng nhau chiêm ngưỡng cảnh bình minh tại đây.
Anh quản lý khách sạn rất hân hạnh lần đầu tiên đón 2 khách Việt, và ông ta muốn nếu chúng tôi có lá cờ Việt Nam, ông ta sẽ cắm chung với những lá cờ khác tại đây.
 
Last edited:
Chuyến đi của 2 bạn ...quá đả!Ước gì tui trẻ lại 10 tuổi ...để mỗi ngày chỉ ăn một bửa,để dành tiền ăn một bửa,hôm nay chắc cũng đủ tiền ...đi một vòng Nam Mỹ rùi!Hi hi.Thôi thì cũng nhờ bạn mà tui khỏi phải ...tốn tiền đi tới những nơi đó.Xin cảm ơn.
 
Chuyến đi của 2 bạn ...quá đả!Ước gì tui trẻ lại 10 tuổi ...để mỗi ngày chỉ ăn một bửa,để dành tiền ăn một bửa,hôm nay chắc cũng đủ tiền ...đi một vòng Nam Mỹ rùi!Hi hi.Thôi thì cũng nhờ bạn mà tui khỏi phải ...tốn tiền đi tới những nơi đó.Xin cảm ơn.

Mời bác theo giõi tiếp. Chúc bác và bác gái sức khỏe dồi dào để thực hiện nhiều chuyến ngoại du nữa
 
attachment.php

Chỉ có vài người chịu dậy sớm để chờ đợi giây phút này.

attachment.php

Xa xa mới có những đám mây.

attachment.php

Hotel Playa Blanca, bãi biển trắng.

attachment.php

Trong thời gian chờ đợi xe từ đất liền, kiên nhẫn và kiên nhẫn.

attachment.php

Mãi đến trưa xe jeép chúng tôi mới tới cùng thêm 2 chàng khách người Đức. Hai anh chàng người Do Thái và 2 thằng tôi leo lên xe, rồi chúng tôi chạy tiếp tới Isla del Pescado, đảo cá.
Đảo cá nằm cách Uyuni khoảng 102 km.
Trước tiên là chúng tôi ăn trưa. Thấy anh tài xế hơi vất vả, tôi phụ anh ta chiên thịt. Trưa nay chúng tôi ăn Llama steaks, thịt hơi khô, không ngon bằng thịt bò.

attachment.php

Ăn trưa xong, chúng tôi lên đảo chiêm ngưỡng những cây xương rồng khổng lồ.

attachment.php

Cây xương rồng này cao 12,3 mét, mỗi năm xương rồng chỉ vươn lên được 1 cm, có nghĩa là cây này phải là 1230 năm tuổi. Trong bảng chỉ ghi là 1203 tuổi, chắc là họ tính sai.
 
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt bạn đồng hành của bác xích lô, cộng với câu chuyện dí dỏm, chi tiết và rất nhiều hình chụp của anh bạn được bác đưa lên, cho em hiểu rằng chuyến đi của bác rất ý nghĩa, trọn vẹn, bác đã tìm đúng người vừa có "hình thức" vừa có "nội dung", thay vì anh bạn Đan Mạch thiếu mất "nội dung" trong topic trước của bác, phải không ạ?
 
attachment.php

Một rừng xương rồng.

attachment.php

Vào buổi trưa, khí hậu rất mát.

attachment.php

Cũng như người địa phương, mấy con llama này không thích chụp hình. Chúng hơi mắc cỡ, nên khó đến gần chúng lắm.
Ngoài việc ăn thịt chúng, bộ lông của chúng được làm thành sợi len, đan áo rất ấm.
Chiều nay chúng tôi sẽ nghỉ lại ngôi làng nhỏ này, San Juan. Ở đây tôi thấy họ chỉ trồng được đậu phọng mà thôi.

attachment.php

Sáng ra thì xe bị xì lốp. Anh tài xế hướng dẫn chúng tôi đi thăm nghĩa địa cỗ, cách đây 1200 năm. Trong thời gian đó, anh ta đi tìm chỗ vá xe.
Không biết hồn ma chọc ghẹo, hay là tay mình bị run, mà hình mờ quá, hihi.

attachment.php

Nơi đây có 50 ngôi mộ, của những đại gia vào thời kỳ đó. Hài cốt của họ nằm trong những hang san hô.
Khoảng 30,000-42,000 năm trước đây, khu vực này là một phần của một hồ khổng lồ thời tiền sử, Hồ Minchin.

attachment.php

Chúng tôi chạy dọc theo đường xe lửa ngược trở lại Chi Lê (từ lúc rời Uyuni đến giờ, xe toàn chạy trên sa mạc và vòng vo theo núi bằng những con đường mòn sỏi đá mà thôi.
Chúng tôi ghé thăm quan núi lửa Ollague.
Những cục rêu xanh này là một loại cây, Yareta, người dân ở đây xử dụng loại cây này như củi và người ta cho rằng tủổ thọ của cây này là 3000 năm.

attachment.php

Chúng tôi chỉ leo xa xa đỉnh núi lửa thôi, vì bạn không được phép đến gần núi lửa, lỡ chạy không kiệp thì sao? Lúc đó ngồi cầu nguyện àh? Hihi.
 
attachment.php

Nghỉ ăn trưa tại hồ Cãnapa, hồ này có nhiều bày hạc.
Anh tài xế kiêm luôn việc nội trợ cho chúng tôi.
Bất cứ nơi đâu, chúng tôi đều gom rác lại và mang theo (hihi, khác với VN).
Bạn có biết một cặp hạc sống với nhau suốt đời không? Và chúng chỉ đẻ mỗi năm có một trứng mà thôi. Trong khi đó người dân địa phương lấy trứng chúng ăn và giết chúng để lấy cánh và lông chúng làm những bộ đồ trang sức cho ngày lễ tiệc của họ.

attachment.php

Lâu lâu chúng tôi yêu cầu tài xế dừng xe để giãn chân và hút thuốc.

attachment.php

Rồi chụp hình nữa.

attachment.php

Lâu lâu mới thấy được sự sống ở đây.

attachment.php

Arbol de Piedra, cây bằng đá. Đây là một hòn đá từ núi lửa, qua nhiều nhiều năm gió thổi (nơi đây có nhiều ngày gió thổi lồng lộng), hạt cát trên sa mạc sẽ bay sướt vào đá, đã tạo ra hình dáng này. Một tác phẩm của thiên nhiên.

attachment.php

Phía bên kia của hòn đá. Chiều cao của hòn đá là 7 mét.

attachment.php

Tối nay chúng tôi nghỉ chân tại Laguna Colorada nằm ở độ cao 4278 mét, rộng 60 km2 và với chiều sâu chưa tới 1 mét.
Nơi đây có 3 loại hạc (James flamingo, Chilean flamingo và Andean flamingo). Rất là lạ vì thường hạc hay sống ở những vùng nhiệt đới. Còn khí hậu ở đây vừa lạnh và gió, vậy mà đến tháng 11 là hàng ngàn con bay về đây sinh sống vài tháng. Thực vật ở đây rất hiếm, ngoài những bụi cỏ cứng và xương rồng, thì thức ăn của chúng là rêu trên mặt bờ hồ (làn nước màu đất đỏ trên hình, đó là một loại rêu).
Tuy là rất nhiều hạc, nhưng những nhà bảo vệ động vật vẫn e rằng, nếu người dân địa phương tiếp tục ăn trứng và giết hạc. Bày hạc sẽ mỗi ngày ít dần.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,130
Members
192,380
Latest member
camhuong007
Back
Top