Tôi và anh bạn thân đã bàn về cuộc du ngoạn thứ 2 này của chúng tôi trong 2 năm qua. Ước vọng của chúng tôi là đi 1 vòng quanh thế giới, với dự định là 1 năm, nhưng tùy cơ ứng biển, không có gì ràng buộc cả.
Trong thời gian đó, các thông tin trên mạng còn eo hẹp và thực tế chúng tôi cũng chẳng biết nhiều gì về mạng. Chúng tôi đã phải đọc các sách vở về du lịch, mà chúng tôi có thể mượn được ở thư viện. Nhờ những thông tin mà chúng tôi thu nhập được, chúng tôi đã vạch ra cho mình một tuyến đường và ngày tháng lên đường (ngày tháng, rất quan trọng để tránh mùa mưa).
Với kinh nghiệm phiêu bạc có sẵn, chúng tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết chung: 2 cái võng có mùng, 2 cái mền mỏng, 1 máy quay phim, 1 máy chụp hình gọn nhẹ, 1 bộ lọc nước, 1 bộ nồi du lịch, 1 cái bếp nấu bằng xăng (bếp gas không có tiện: bình gas không được mang lên máy bay và cũng khó tìm được chỗ mua bình gas mới), 2 cái dĩa, 2 cái ly, 2 cái muỗng, 2 cái nĩa, 1 con dao, 1 sợi dây dù để phơi quần áo, 1 bộ kim chỉ, ít thuốc tiêu chảy, vài viên asperin và rất quan trong là 2 cuốn thánh kinh, Lonelyplanet, 1 cuốn South America và 1 cuốn Central America. Tôi thì thủ thêm một cái cần câu cá.
Chúng tôi đã phạm một thiếu sót lớn, đó là không học tiếng Tây Ban Nha.
Chúng tôi hẹn gặp nhau tại thủ đô Caracas vào ngày 12-10-2004 và sẽ liên lạc với nhau bằng mail. Cũng may là chúng tôi lại quá hên và gặp nhau tại phi trường, mới khởi hành đã gặp chuyện lành.
Chiều tối nay, mới thò đầu ra khỏi nhà trọ là bị 2 cảnh sát đến hỏi giấy tờ và đòi hỏi khám bóp??? Khi thấy 2 thằng tôi trên R… dưới D.., hihi, các chú không làm phiền nữa (Chúng tôi đã được chủ nhà trọ mách trước rồi, buổi tối ở khu vực đó phức tạp, ra đường chỉ nên mang bản foto của passport mà thôi. Hihi, khu này là khu nhà nghèo mà).
Sáng ra chúng tôi đi tìm chỗ đổi tiền, chúng tôi thấy đổi tiền chợ đen không có sự chênh lệch lớn và có thể bị lừa, nên vào ngân hàng là chắc cú. Trước cửa ngân hàng có lính bảo vệ, được trang bị súng ống đến tận răng. Nhân viên ngân hàng mở cửa cho chúng tôi từ bên trong, khi khách vào được phía bên trong là cánh cửa tự động đóng lại, hihi, không ai có thể chạy ra ngoài. Trong ngân hàng thì sạch đẹp, nhân viên làm việc rất nhiệt tình, chỉ có nỗi cách làm việc thì giống VN ta vào thời kỳ 90, chờ cho sếp ký rất là lâu.
Đi dạo phố Caracas vào ban ngày thì ok và ở đây đi xe buýt rẻ lắm. Vì chúng tôi không thích thành phố lớn cho lắm, nên ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi ra bến xe để đi tiếp tới Santa Fe. Tại bến xe, sau một lúc nói chuyện bằng động từ ”to quơ”, hihi, chúng tôi mới cho phép nhân viên ơ đây chích ngừa cho mình, miễn phí nhé và thêm tờ giấy chứng nhận nữa. Anh bạn tôi hiểu được một chử, Amarillo, aha thì ra họ mới tiêm cho mình thuốc phòng ngừa ”sốt vàng” (nếu bạn đi du lịch đến vùng Nam Mỹ và Châu Phi, nhiều quốc gia đòi hỏi, là mình phải có giấy phòng ngừa ”sốt vàng”, họ mới cho nhập vào nước họ).
Trong thời gian đó, các thông tin trên mạng còn eo hẹp và thực tế chúng tôi cũng chẳng biết nhiều gì về mạng. Chúng tôi đã phải đọc các sách vở về du lịch, mà chúng tôi có thể mượn được ở thư viện. Nhờ những thông tin mà chúng tôi thu nhập được, chúng tôi đã vạch ra cho mình một tuyến đường và ngày tháng lên đường (ngày tháng, rất quan trọng để tránh mùa mưa).
Với kinh nghiệm phiêu bạc có sẵn, chúng tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết chung: 2 cái võng có mùng, 2 cái mền mỏng, 1 máy quay phim, 1 máy chụp hình gọn nhẹ, 1 bộ lọc nước, 1 bộ nồi du lịch, 1 cái bếp nấu bằng xăng (bếp gas không có tiện: bình gas không được mang lên máy bay và cũng khó tìm được chỗ mua bình gas mới), 2 cái dĩa, 2 cái ly, 2 cái muỗng, 2 cái nĩa, 1 con dao, 1 sợi dây dù để phơi quần áo, 1 bộ kim chỉ, ít thuốc tiêu chảy, vài viên asperin và rất quan trong là 2 cuốn thánh kinh, Lonelyplanet, 1 cuốn South America và 1 cuốn Central America. Tôi thì thủ thêm một cái cần câu cá.
Chúng tôi đã phạm một thiếu sót lớn, đó là không học tiếng Tây Ban Nha.
Chúng tôi hẹn gặp nhau tại thủ đô Caracas vào ngày 12-10-2004 và sẽ liên lạc với nhau bằng mail. Cũng may là chúng tôi lại quá hên và gặp nhau tại phi trường, mới khởi hành đã gặp chuyện lành.
Chiều tối nay, mới thò đầu ra khỏi nhà trọ là bị 2 cảnh sát đến hỏi giấy tờ và đòi hỏi khám bóp??? Khi thấy 2 thằng tôi trên R… dưới D.., hihi, các chú không làm phiền nữa (Chúng tôi đã được chủ nhà trọ mách trước rồi, buổi tối ở khu vực đó phức tạp, ra đường chỉ nên mang bản foto của passport mà thôi. Hihi, khu này là khu nhà nghèo mà).
Sáng ra chúng tôi đi tìm chỗ đổi tiền, chúng tôi thấy đổi tiền chợ đen không có sự chênh lệch lớn và có thể bị lừa, nên vào ngân hàng là chắc cú. Trước cửa ngân hàng có lính bảo vệ, được trang bị súng ống đến tận răng. Nhân viên ngân hàng mở cửa cho chúng tôi từ bên trong, khi khách vào được phía bên trong là cánh cửa tự động đóng lại, hihi, không ai có thể chạy ra ngoài. Trong ngân hàng thì sạch đẹp, nhân viên làm việc rất nhiệt tình, chỉ có nỗi cách làm việc thì giống VN ta vào thời kỳ 90, chờ cho sếp ký rất là lâu.
Đi dạo phố Caracas vào ban ngày thì ok và ở đây đi xe buýt rẻ lắm. Vì chúng tôi không thích thành phố lớn cho lắm, nên ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi ra bến xe để đi tiếp tới Santa Fe. Tại bến xe, sau một lúc nói chuyện bằng động từ ”to quơ”, hihi, chúng tôi mới cho phép nhân viên ơ đây chích ngừa cho mình, miễn phí nhé và thêm tờ giấy chứng nhận nữa. Anh bạn tôi hiểu được một chử, Amarillo, aha thì ra họ mới tiêm cho mình thuốc phòng ngừa ”sốt vàng” (nếu bạn đi du lịch đến vùng Nam Mỹ và Châu Phi, nhiều quốc gia đòi hỏi, là mình phải có giấy phòng ngừa ”sốt vàng”, họ mới cho nhập vào nước họ).
Last edited: