What's new

Một vòng Nam Mỹ

Tôi và anh bạn thân đã bàn về cuộc du ngoạn thứ 2 này của chúng tôi trong 2 năm qua. Ước vọng của chúng tôi là đi 1 vòng quanh thế giới, với dự định là 1 năm, nhưng tùy cơ ứng biển, không có gì ràng buộc cả.
Trong thời gian đó, các thông tin trên mạng còn eo hẹp và thực tế chúng tôi cũng chẳng biết nhiều gì về mạng. Chúng tôi đã phải đọc các sách vở về du lịch, mà chúng tôi có thể mượn được ở thư viện. Nhờ những thông tin mà chúng tôi thu nhập được, chúng tôi đã vạch ra cho mình một tuyến đường và ngày tháng lên đường (ngày tháng, rất quan trọng để tránh mùa mưa).
Với kinh nghiệm phiêu bạc có sẵn, chúng tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết chung: 2 cái võng có mùng, 2 cái mền mỏng, 1 máy quay phim, 1 máy chụp hình gọn nhẹ, 1 bộ lọc nước, 1 bộ nồi du lịch, 1 cái bếp nấu bằng xăng (bếp gas không có tiện: bình gas không được mang lên máy bay và cũng khó tìm được chỗ mua bình gas mới), 2 cái dĩa, 2 cái ly, 2 cái muỗng, 2 cái nĩa, 1 con dao, 1 sợi dây dù để phơi quần áo, 1 bộ kim chỉ, ít thuốc tiêu chảy, vài viên asperin và rất quan trong là 2 cuốn thánh kinh, Lonelyplanet, 1 cuốn South America và 1 cuốn Central America. Tôi thì thủ thêm một cái cần câu cá.
Chúng tôi đã phạm một thiếu sót lớn, đó là không học tiếng Tây Ban Nha.

Chúng tôi hẹn gặp nhau tại thủ đô Caracas vào ngày 12-10-2004 và sẽ liên lạc với nhau bằng mail. Cũng may là chúng tôi lại quá hên và gặp nhau tại phi trường, mới khởi hành đã gặp chuyện lành.
Chiều tối nay, mới thò đầu ra khỏi nhà trọ là bị 2 cảnh sát đến hỏi giấy tờ và đòi hỏi khám bóp??? Khi thấy 2 thằng tôi trên R… dưới D.., hihi, các chú không làm phiền nữa (Chúng tôi đã được chủ nhà trọ mách trước rồi, buổi tối ở khu vực đó phức tạp, ra đường chỉ nên mang bản foto của passport mà thôi. Hihi, khu này là khu nhà nghèo mà).
Sáng ra chúng tôi đi tìm chỗ đổi tiền, chúng tôi thấy đổi tiền chợ đen không có sự chênh lệch lớn và có thể bị lừa, nên vào ngân hàng là chắc cú. Trước cửa ngân hàng có lính bảo vệ, được trang bị súng ống đến tận răng. Nhân viên ngân hàng mở cửa cho chúng tôi từ bên trong, khi khách vào được phía bên trong là cánh cửa tự động đóng lại, hihi, không ai có thể chạy ra ngoài. Trong ngân hàng thì sạch đẹp, nhân viên làm việc rất nhiệt tình, chỉ có nỗi cách làm việc thì giống VN ta vào thời kỳ 90, chờ cho sếp ký rất là lâu.
Đi dạo phố Caracas vào ban ngày thì ok và ở đây đi xe buýt rẻ lắm. Vì chúng tôi không thích thành phố lớn cho lắm, nên ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi ra bến xe để đi tiếp tới Santa Fe. Tại bến xe, sau một lúc nói chuyện bằng động từ ”to quơ”, hihi, chúng tôi mới cho phép nhân viên ơ đây chích ngừa cho mình, miễn phí nhé và thêm tờ giấy chứng nhận nữa. Anh bạn tôi hiểu được một chử, Amarillo, aha thì ra họ mới tiêm cho mình thuốc phòng ngừa ”sốt vàng” (nếu bạn đi du lịch đến vùng Nam Mỹ và Châu Phi, nhiều quốc gia đòi hỏi, là mình phải có giấy phòng ngừa ”sốt vàng”, họ mới cho nhập vào nước họ).
 
Last edited:
attachment.php

Khoảng 2000 dân cư Uros sống trên đảo nổi. Họ sống bằng nghề đánh bắt cá, bắt chim, lượm trứng chim và bây giờ thêm nghành du lịch. Phụ nữ thì họ kiêm luôn nghành dệt.
Trout, một giống cá hồi từ Canada được thả vào hồ vào năm 1940. Giờ đây chúng là loại cá yêu chuộng để phục vụ du khách nơi đây, đồng thời nó cũng đã hủy hoại môi trường sinh thái tại hồ.

attachment.php

Lâu lâu họ phải đấp sậy mới lên phía trên những lớp sậy đã bị mục, thường thường là khoảng 3 tháng, nhưng vào mùa mưa, sậy sẽ bị mục lẹ hơn.
Các đảo này được họ neo dính vào đấy hồ. Đảo sậy có tuổi thọ tới 30 năm.
Lõi cây sậy cũng là thức ăn chính của họ, ngoài ra họ cũng dùng sậy cho việc điều trị một số bệnh.
Trở về lại đất liền, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình đến Cuzco bằng xe đò đêm.

attachment.php

Sáng hôm sau chúng tôi tới Cuzco rất sớm, ở độ cao 3399 mét.
Nơi đây trước kia là thủ đô của thời đại Inca (từ thiên niên kỷ 13 cho tới 1532) và từ năm 1533 thành phố này phải chịu nền thống trị của thực dân Tây Ban Nha cho tới năm 1821.
Cuzco được công nhận là Di sản thế giới vào năm 1983 bởi UNESCO, nơi đây tiếp khoảng 2 triệu du khách mỗi năm.

attachment.php

Thực dân Tây Ban Nha hủy phá những kiến trúc của thời đại Inca và dùng những bức tường còn lại để làm nền tảng cho việc xây nhà thờ của họ và thành phố mới.
Ngoài ra thực dân Tây Ban Nha còn dùng nơi đây là trung tâm thống trị va chuyền bá Kitô giáo.

attachment.php

Đường phố thật cổ kính và yên tĩnh.
Với diện tích là 70.015 km2 và dân số chỉ có 358.935 người vào năm 2007. Tính theo tỷ lệ thì chỉ có 5,1 người dân sống trong 1 km2.

attachment.php

Trung tâm thành phố, Plaza de Armas.
Igleasa de la Compania de Jesus, được khởi công vào năm 1571, bởi các tu sĩ Dòng Tên muốn tạo một nhà thờ tráng lệ nhất trong vùng Cuzco. Tổng giám mục của thành phố cho rằng cần phải có sự cho phép của Đức Giáo Hoàng Phaolô III tại Vatican. Khi thông điệp trở lại, là nhà thờ đã hoàn tất.

attachment.php

Ngày hôm sau chúng tôi đi theo tour- city thăm quan một số nơi xung quanh thành phố.
Coriancha, Golden Temple, là đền thờ tế thần mặt trời của thời đại Inca. Trước đây từ bức tường đến sàn nhà đều được lót bằng vàng và trong sân thờ có rất nhiều tượng vàng. Thực dân Tây Ban Nha đã bắt dân Inca chuộc lại sự tự do cho thũ lãnh họ, Atahualpa, bằng số vàng trên (sau này họ cũng giết ông ta).
Thực dân Tây Ban Nha còn đập phá đền thờ này và xây dựng nhà thờ Santo Domingo trên nền tảng còn lại. Những trận động đất đã gay thiệt hại cho nhà thờ trầm trọng, nhưng các bức tường củ của người Inca vẫn còn nguyên vẹn, (nhờ các khối đá chặt chẽ lồng vào nhau, một cách xếp đá tinh vi mà cho đến ngày nay, người ta vẫn chưa biết người Inca đã thế nào mà làm được).
Sacsayhuamán, nơi đây đã xảy ra những trận chống đối cuối cùng của người dân Inca.
Thực dân Tây Ban Nha cũng khai quật thành này với hy vọng tìm kiếm thêm chau báu. Ngoài ra những viên đá ở đây được sử dụng cho việc xây dựng thành phố Cuzco mới, chỉ có những viên đá to lớn, khó vận chuyển mới còn lại, khoảng 20 %.
 
Chào ban peru,
Tết này nhóm mình sẽ đi Nam Mỹ, tới Peru vào cuối tháng 2. Bọn mình chỉ có khoảng 5-6 ngày ở Peru (Lima và Cuzco - Machu Pichu), sau đó sẽ sang Bolivia. Nếu có thể thì mình sẽ liên hệ với các bạn trước khi tới nhé!!!

Để chuyến đi thêm thú vị, các bác nên cố gắng học thêm một chút tiếng Tây Ban Nha.
Chúc các bác luon vui khỏe
 
Chào bạn VKO, ở Peru có 25 vùng, mình đang công tác tại một vùng không phải Lima, Cuzco nhưng rất vui khi được giúp đỡ các bạn trong phạm vi có thể. Do bạn lưu lại Peru quá ngắn nên mình nghĩ ít nhất mình có thể giúp bạn về phần ngôn ngữ TBN khi bạn mới sang, chẳng hạn khi bạn cần giao tiếp với người địa phương thì sẽ gọi điện thoại cho mình dịch hộ...Bạn hãy để lại email, mình sẽ liện hệ lại nhé.
 
Để chuyến đi thêm thú vị, các bác nên cố gắng học thêm một chút tiếng Tây Ban Nha.
Chúc các bác luon vui khỏe
Vâng, cảm ơn bác, bọn em cũng đang tính học một khóa để có thể giao tiếp căn bản bằng tiếng TBN ạ.

Chào bạn VKO, ở Peru có 25 vùng, mình đang công tác tại một vùng không phải Lima, Cuzco nhưng rất vui khi được giúp đỡ các bạn trong phạm vi có thể. Do bạn lưu lại Peru quá ngắn nên mình nghĩ ít nhất mình có thể giúp bạn về phần ngôn ngữ TBN khi bạn mới sang, chẳng hạn khi bạn cần giao tiếp với người địa phương thì sẽ gọi điện thoại cho mình dịch hộ...Bạn hãy để lại email, mình sẽ liện hệ lại nhé.

Cảm ơn Peru, email của mình là [email protected], đoàn mình vì thời gian không cho phép nên mỗi nước chỉ có không quá 1 tuần bạn ạ, chỉ đủ để thăm một vài điểm chính nhất. Đoàn cũng khá đông (12 người) nên có thể mình sẽ nhờ Peru trợ giúp khi ở bên đó nhé (tìm hiểu trước về dịch vụ vận chuyển chẳng hạn...). :)
 
attachment.php

Viên đá to nhất cao 7 mét và nặng 128 tấn.

attachment.php

Nghệ thuật xếp đá của người Inca, cho đến ngày nay vẫn là một bí ẩn. Những viên đá được xếp khít vào nhau mà không cần đến kẻ hồ và nhiều khẽ đá khít đến nỗi người ta không thể trườm một cái lưỡi lam vào.

attachment.php

Phải hối lộ mới được phép chụp hình với bọn trẻ này.;)

attachment.php

Tambomachay, the bath of the Inca, cũng là một di tích thời Inca. Người ta vẫn chưa biết trước đây người Inca đã dùng nơi đây để làm gì, có thể đây làt thành quan sát của Cuzco mà cũng có thể là nơi nghỉ dưỡng của nhũng quan chức thời đó( kiến trúc bao gồm một loạt cống dẫn nước, kênh rạch và thác nước).
Dân địa phương tin rằng, rửa mặt bằng nước nơi đây, bạn sẽ trẻ mãi. Dĩ nhiên là tôi cũng thử, các bác thấy tôi sau 7 năm, lúc này có già lắm không? :)

attachment.php

Puca Pucara, Red Fort (bởi những tảng đá phát màu đỏ vào lúc hoàng hôn), một di tích quân sự của thời đại Inca.
 
attachment.php

Puca Pucara nằm ở trên đồi cao.
Điểm cuối cùng của chyến thăm quan ngày hôm nay là ghé thăm nơi sản xuất áo len và những sản phẩm lảm bằng len từ con Llama.
Khi xe chở chúng tôi về lại Cuzco thì trời đã tối. Xe chạy vòng vo trên đồi, cho phép chúng tôi thấy cảnh Cuzco vào đêm thật tuyệt đẹp.
Ở Peru ngoài món Ceviche tôi còn nghe quảng bá rất nhiều về món Guinea Pig, Guy. Thoạt đầu tôi cứ tưởng là một loại heo rừng, khi thấy chữ pig, thì ra đây là một loại chuột (còn gọi là con bọ). Các thổ dân vùng núi Andes tiêu thụ loại chuột này rất nhiều. Chúng tôi thử món đút lò, da ăn dai nhách, không được ướp gia vị gì cả, nói chung là dở, thua món chuột đồng của miền tây xa lắc xa lơ.

attachment.php

Sáng nay chúng tôi đi thăm quan các điểm ngoài vùng Cuzco. Trước tiên xe đưa chúng tôi đến thăm một nơi bán quà lưu niệm.

attachment.php

Sau đó chúng tôi đi tiếp đến Chợ Pisac, mỗi chủ nhật, chợ này thu hút rất nhiều du khách, bởi với truyền thống các làng dân tộc đến đây trao đổi hàng hóa (bây giờ chợ hội họp thêm ngày thứ ba và thứ năm, nhưng không sống động bằng ngày chủ nhật). Hình mượn.

attachment.php

Làng Pisac nằm trong thung lũng thiêng liêng, Sacred Valley và trên dòng sông Urubamba.
Tại thung lũng nhờ khí hậu ôn hòa, người dân họ có thể thu hoach được 3 vụ mùa, chủ yếu là bắp. Nơi đây họ có tới 72 loại bắp.

attachment.php

Người Inca xây dựng ruộng bậc thang trên sườn đồi dốc, cho đến ngày nay họ vẫn đang sử dụng. Họ đã tạo ra các bậc thang bằng cách lấy lớp đất mặt phong phú bằng tay từ các vùng đất đồng bằng. Các bậc thang cho phép họ sản xuất dư thừa thức ăn hơn bình thường.

attachment.php

Làng Pisac phía dưới đồi.

attachment.php

Ngoài ra khu vực này được biết đến bởi nhiều di tích lịch sử từ thời Inca.
 
attachment.php

Đền thờ mặt trời. Người Inca rất giỏi về thiên văn.

attachment.php

Trên độ cao như thế này, chỉ cần leo thang vài bậc là muốn hết hơi. Nhiều du khách lớn tuổi gặp khó khăn khi thăm quan những khu vực như thế này.

attachment.php

Ollantaytambo, một thị trấn cổ từ thời Inca, nằm ở độ cao 2792 mét và cách xa Cuzco khoảng 60 km.
Đây là nơi cư ngụ cùa vị hoàng đế Pachacuti.
Dưới thời chinh phục của thực dân Tây Ban Nha, nhà lãnh đạo cuộc kháng chiến, Yapanqui Manco đã dành chiến thắng khi đối mặt với quân Tây Ban Nha. Nhưng ông biết về lâu dài sẽ không cầm cự lại và vào năm 1540 thị trấn này thuộc quyền sỡ hữu của thực dân Tay Ban Nha.
Nơi đây cũng là điểm khởi hành cho cuộc hành trình đường bộ, Inca trail.

attachment.php

Cách xếp đá cũng cho chúng ta biết là nơi đây thuộc những đền thánh thiêng liêng của người Inca. Người ta cũng cho rằng, vì nơi đây xảy ra nhiều vụ động đất. Lẽ vì thế mà người Inca đã phát minh kiểu xếp đá này (các khớp dính chặt vào nhau và không thể bị đổ ngã khi động đất, nhưng thực dân Tây Ban Nha đã làm những bức tường này đổ ngã, nhờ những khẩu đại bác của họ).

attachment.php

Những nhà nghiên cứu về cấu trúc của thời Inca cho rằng, các chốt đá có thể là dùng để xếp đặt những tảng đá vào khớp, sau đó họ mới mài nó đi.

attachment.php

Tiếp theo xe chạy lên núi để chúng tôi thăm quan chợ Chinchero. Chợ này chỉ hội họp vào ngày chủ nhật, người dân cao nguyên, Quechua trao đổi hàng len của họ (một loại thổ cẩm) với người dân đồng bằng để lấy trái cây và rau quả.
Nơi đây còn được biết với biệt danh, là nơi phát xuất của cầu vòng, Birthplace of the Rainbow.
Những khu đồi gần đây họ chủ yếu trồng khoai tây, có tới 6000 loại.
Người hướng dẫn viên chỉ chúng tôi đỉnh núi Nevado Veronia ở xa xa, và nói, đã 3 mùa hè qua, đỉnh núi này không còn phủ tuyết nữa, có thể bởi lý do, trái đất chúng ta đang nóng dần, clobal warming.
Trước kia thực dân Tây Ban Nha đã vung tay giết hết gần cả làng, rồi sau đó họ bắt người dân còn lại của làng xây nhà thờ công giáo trên đất thánh của họ. Để phảng kháng, họ đã trang trí ngôi nhà thờ nơi đây bằng lối văn hóa của họ. Hình mượn.

attachment.php

Sáng nay đúng là 2 tháng trời chúng tôi ròng rã trên các miền Nam Mỹ. Chúng tôi đã đi qua chỉ có 6 quốc gia, nhưng các bạn backpackers đều nói là chúng tôi đi quá lẹ. Đúng thế, có nhiều nơi đẹp, mà chúng tôi không có thời gian ghé tới, như ngày hôm nay, chúng tôi không có thời gian để đi theo con đường Inca Trail (mất từ 2-4 ngày đi bộ theo đường mòn Inca), mà chúng tôi lại đi theo tuyến đường trung gia, để thăm quan Manchu Picchu. (Tuyến đại gia, đi theo trực thăng hình như đã bị cấm).
Nhà cổ học Mỹ, Hiram Bingham phát hiện nơi đây vào năm 1911. Vào thời gian đó đã có 2 gia đình đến đây ở từ Cuzco, vì lý do trốn thuế. Được xây dựng vào khoảng năm 1450 và hơn 100 năm sau, lại đi vào quên lãng vào thời gian 1572. Cũng hên là thực dân Tây Ban Nha đã không phát hiện được nơi đây, vì thế thành phố còn như nguyên vẹn, tuy nhiên nơi đây cũng đã trải qua nhiều quá trình tu bổ.
 
attachment.php

Trước tiên xe buýt chở chúng tôi đến Ollantaytambo và sau đó chuyển sang xe lửa đi Manchu Picchu. Cuộc hành trình bắt đầu đi dọc theo dòng sông Urubamba và đi ngang qua vài dãy núi. Xe ngừng tại một ngôi làng nhỏ Aguas Calientes, rồi từ đó lại đi xe buýt chạy vòng vo lên núi, qua phía bên kia núi, một thành phố quên lãng nằm trên đỉnh núi hiện ra tước mắt chúng tôi.
Nằm cách Cuzco 112 km (80 km đường chim bay) và trên độ cao 2430 mét, thuộc vùng cao nhất của khu rừng Amazon.
Năm 1983, UNESCO chỉ định Machu Picchu là một Di sản thế giới, mô tả nó như là "một kiệt tác tuyệt đối của kiến trúc và một chứng ngôn độc đáo của nền văn minh Inca".
Vào năm 2007, Manchu Picchu lại được khán giả bình chọn trên mạng là nằm trong danh sách, New Seven Wonders of the World.
Trong những năm 2000, có tới 400.000 lượng khách ghé thăm nơi đây. Vào thời kỳ đó vào mỗi tháng 4, khu vực này đóng cửa cho việc tu chữa và dọn vệ sinh.
Năm 2008 nơi đây được liệt danh có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất trên thế giới bởi sự suy thoái môi trường, tác động của phát triển du lịch.
Mới đây tháng 7 năm 2011, chính quyền Cuzco ra chỉ định, chỉ cho 2500 lượng khách đến thăm quan thành mỗi ngay. Nhưng chỉ có 400 khách là được vào phía bên trong nội thành mà thôi và chỉ trong 2 đợt thời gian là 7 giờ sáng và 10 giờ sáng.

attachment.php

Trong nội thành được chia ra làm 2 khu vực. Khu sinh hoạt và khu chăn nuôi.

attachment.php

Khu sinh hoạt bao gồm 140 cấu trúc: đền, đài phun nước, công viên và nhà ở. Có luôn cả một hệ thống dẫn nước vào các ngôi nhà, hệ thống cống và hệ thống tưới cho khu trồng trọt.

attachment.php

Các nhà thảo cổ cho rằng, trong khu vực sinh hoạt được chia tiếp thành 3 khu. Khu vực thiêng liêng, khu vực cho thầy phép và các đại gia.
Và khu thường dân, nhìn thấy vào kiểu xếp đá đơn giản.

attachment.php

Đền thờ mặt trời, Temple of the Sun. Nơi thờ thần vĩ đại Inti.

attachment.php

Thời đó nhà của họ lợp bằng mái tranh.

attachment.php

Tihuatana, hitching Post of the Sun, có thể là được thiết kế như dạng một đồng hồ thiên văn hoặc lịch của người Inca.
 
attachment.php

Với độ cao 2500 mét cách mặt biển, là nơi thấp nhất mà con Llama có thể sống được.

attachment.php

Trước kia nơi đây có tới 500 dân cư sinh sống. Vì một lý do gì mà họ lại mất tích? Họ có thể bị hủy diệt bởi căn bệnh dịch đậu mùa?

attachment.php

Con đường từ Aguas Calientes đến Manchu Picchu.
Ngày hôm sau chúng tôi ra phi trường đế bay tới Lima. Sở dĩ chúng tôi không muốn đi đường bộ, vì sẽ mất nhiều thời gian, và đoạn đường này rất hiểm trở.
Khi đến phi trường Lima, chúng tôi đón xe đi tới bến xe đò ngoại thành và mua tiếp vé x echo chặn đường tới, Tumbes. Vì chiều xe mới khởi hành, chúng tôi được phép gửi lại hành lý tại quày vé, và tranh thủ ghé vào trung tâm thành phố Lima thăm quan.
Lima là thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất tại Peru, 1/3 dân số cả nước sinh sống tại đây, khoảng 9 triệu.
Chúng tôi chỉ đi dạo phố ngay khu trung tâm và tiện thể thử món gỏi hải sản nổi tiếng tại đây, Ceviche, ngon và rẻ (dĩ nhiên là ăn tại quán ăn của người địa phương).

attachment.php

Trên đường đi tới Tumbes, trước khi lên xe, nhân viên bảo vệ quay hình từng người khách khi bước lên xe đò (có thể nếu xe bị cướp hay có chuyện gì xảy ra, thì họ sẽ có tài liệu để điều tra).Trên xe gồm 2 loại ghế, loại hạng nhất thì ngồi dưới, ghế rất rộng (cũng gần gần như xe đò cao cấp tại Argentina), và ghế hạng hai thì ngồi tầng trên. Chúng tôi nghĩ vì đoạn đường dài, nên chúng tôi cần một giấc ngủ ngon trên xe, vì thế chúng tôi chọn loại ghế hạng nhất. Trên xe chúng tôi được phục vụ bữa chiều vừa ngon và rất chu đáo, đồng thời toilet trên xe rất là sạch.
Khi sáng xe tới Tumbes, chúng tôi lần đầu tiên bị 2 thanh niên cám dỗ. Chúng cho chúng tôi biết là tuyến xe đi qua biên giới không phục vụ hôm nay vì ngày lễ, chúng sẽ đưa chúng tôi qua ranh giới bằng xe con với giá rất rẻ. Chắc là vì còn ngái ngủ nên chúng tôi đã nhẹ dạ đi theo chúng cho lẹ việc. Khi xe chạy gần đến ranh giới, chúng dừng lại một cơ sở cảnh sát ven đường và nói chúng tôi đưa passport cho chúng để làm thủ tục. Lúc này tôi đã tỉnh ngủ và thấy nơi đây không phải là cửa khẩu, nên tôi không đưa chúng passport và đồng thời tôi bước xuống khỏi xe. Sau một lúc thương lượng, chúng tôi trả chúng một ít tiền, xí bùm bum, rồi chúng tôi ngoắc một xe kéo (như xe tuk tuk), để quay lại Tumbes.
Trở lại bến xe, chúng tôi thăm hỏi và mua được vé đi tiếp tới Guayaquil. Dự định của chúng tôi là đi tới Machala, một thành phố nhỏ bên kia ranh giới, nhưng vì phải đợi chuyến xe hơi lâu, chúng tôi đã thay đổi chương trình.
Xe ra khỏi ranh giới bi xét passport hơi lâu. Tại vùng đệm của ranh giới, một cảnh buôn bán thật hỗn loạn, xe phải dừng lại bến nơi đây để đón thêm khách. Chẳng lâu sau xe lại rời bến và lúc này có một anh cận vệ leo lên xe hộ tống với súng ống trang bị đến tận răng.
Thủ tục vào cửa khẩu bên phía Ecuador thật dễ dàng. Phía bên này xe phải dừng lại một trạm kiểm xoát, để họ lục xét hành lý và họ quay phim nữa, tuy hơi mệt, mà cũng rang cười, vì lâu lâu mới có người quay mình.
Bàc tài xe đò này chạy lạng lách như vũ bão cứ như VN ấy, nhưng nơi đây rất thưa dân với những cánh đồng chuối rộng bát ngát. Mỗi lần xe chạy đến một khu phố nhỏ, xe dừng lại để đón khách và đồng thời là có người nhảy lên xe để rao bán thức ăn, quá nhộn nhịp, cũng là lần đầu tiên chúng tôi có cảm giác gần gũi quê hương.
Bến xe Guayaquil rộng lớn và rất an ninh, nhiều bảo vệ lắm. Thành phố Guayaquil tuy là thành phố cảng và cũng là thành phố lớn nhất Ecuador, nhưng nơi đây không có gì hấp dẫn để lôi kéo chúng tôi ở lại. Vì thế Chúng tôi tiếp tục mua vé xe đêm đi Quito. Chúng tôi phải đợi 3 tiếng rưỡi sau xe mới lên đương. Tính ra tối nay là tối thứ 2 liên tiếp, chúng tôi phải ngồi ngủ trên xe và 2 ngày không tắm, người lúc này khá khấm à nha.
Chuyến xe đò tuy cũ kỹ, nhưng tôi cũng chiềm trong một giấc mộng thật sâu, cho tới khi bất thình lình có người đánh thức tôi dậy giữa đêm, để kiểm tra giấy tờ và hành lý. Họ làm việc nhanh nhẹ và lịch sự, ít lâu sau xe được phép tiếp tục lăn bánh và tôi lại tiếp tục giấc mộng bị gián đoạn lúc nãy.

attachment.php

Quito, thủ đô và thành phố lớn thứ nhì của Ecuador, nằm ở độ cao 2850 mét và với 2,5 triệu dân vào năm 2005. Thành phố này nằm cách đường xích đạo chỉ 25 km về phía nam.
Đây là lần thứ 2 chúng tôi lại leo lên dãy núi Andes từ vùng sát mặt biển của Thái Bình Dương. Lần này chúng tôi đã quá quen thuộc với độ cao, nên sáng nay khi về đến khách sạn, chúng tôi đã ngủ một giấc ngon lành cho tới trưa.
Church of San Francisco.

attachment.php

Quito là một trong hai nơi đầu tiên (thành phố kia là Kraków), được UNESCO xếp vào Di Sản Văn Hóa Thế Giới năm 1978, World Cultural Heritages Sites.
Quito cũng là nơi mà du khách bắt đầu cuộc hành trình Nam Mỹ của họ, vì nơi đây có rất nhiều trường dậy tiếng Tây Ban Nha.
The Metropolitan Cathedral, khởi công vào năm 1562 và hoàn thành vào năm 1806.

attachment.php

Plaza de La Independencia, còn gọi là Big Square, nằm ngay khu trung tâm của phố cổ. Tượng đài của các anh hùng cho ngày dành độc lập 10 tháng 8 năm 1809.
 
Last edited:
attachment.php

Basilicadel Voto Nacional, Vương Cung Thánh Đường Quốc Nguyện, là một nhà thờ Công giáo La Mã nằm ở trung tâm lịch sử Quito. Đây là nhà thờ tân Gothic lớn nhất ở châu Mỹ.
Vương cung thánh đường xuất phát từ ý tưởng của cha Julio Matovelle vào năm 1883, cho đến năm 1892 công trình mới được khởi công và được thiết kế bởi một kiến trúc sư người Pháp. Đức Giáo Hoàng John Paul Đệ Nhị ban phước cho thánh đường vào năm 1985 và thánh đường được khánh thành vào năm 1988.
Vương cung thánh đường về mặt kỹ thuật "chưa hoàn thành". Truyền thuyết địa phương nói rằng khi Basílica hoàn thành, ngày tận thế sẽ tới.
Sau 2 ngày nghỉ xả hơi, chúng tôi lên đường đi đến Tuncan, một thị trấn gần ranh giới Colombia. Tại bến xe, chúng tôi phải đón taxi chở chúng tôi đến cửa khẩu Rumichaca. Nơi đây các nhân viên họ đang nghỉ trưa, siasta, nên số nhân viên còn lại họ làm việc rườm rà lắm, đồng thời thì hành khách ai cũng nôn nóng, vì thế mà phải chen lấn một chút.
Sau đó chúng tôi phải đi bộ qua một cái cầu. Bên phía Colombia, họ cũng làm việc tương tự. Ngay ranh giới vì chúng tôi hơi chụp giựt, nên đổi đô bị lừa một chút. Taxi là phương tiện duy nhất, để chúng tôi tới phố Ipiales.
Tại Ipiales, cuộc hành trình tiếp tục bằng xe đò mini tới Pasto, một thị trấn nhỏ cách đây khoảng 70 km và chỉ nằm cách núi lửa Galeras có 9 km (trước đây vài tháng, thị trấn này bị bao phủ bởi một lớp tro, sau một vụ núi lửa Galeras nóng giận).
Xe đổ đèo vòng vèo theo sườn núi và phía bên kia là vực thẩm. Càng lúc chúng tôi càng thấy ấm dần. Đến chiều thì xe chúng tôi đến bến xe Pasto. Chúng tôi không dám đi xe đêm khu vực này vì lúc nãy thấy đường đèo ớn quá. Chúng tôi nghỉ lại một nhà trọ gần bến xe đêm nay, để tiện cho sáng mai lên đường đi tiếp.
Tại đậy chúng tôi cảm nhận thấy sự hiếu khách của người dân Colombia một cách lạ thường, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ, chúng tôi không thể trò chuyện với họ được. (Thoạt đầu chúng tôi không có dự định đến Colombia, bởi những tin bắt cóc các người ngoại quốc nơi đây và ngoài ra chúng tôi cũng lo lắng về các băng đảng ma túy xứ này. Các bạn đồng hành mà chúng tôi gặp trên đường đều khuyến khích chúng tôi hãy đến xứ sở hiếu khách này. Họ giải thích, thứ nhất những người kỹ sư khai thác dầu mỏ mà bị bắt cóc, là họ dính líu tới chính trị, thứ hai các băng đảng mua bán ma túy, họ không có thời gian đi chọc ghẹo những du khách trên răng dưới cat tút (cám ơn ngôn ngữ mới của bác LeoBinh chỉ dẫn) :D, như chúng mình làm gì.
Thế là chúng tôi loại bỏ mọi sự lo lắng và sợ sệt, bây giờ chúng tôi đang ở Colombia.

attachment.php

Đoạn đường đến Cali là khoảng 370 km và phải đi mất 9 tiếng. Đi theo xe 7 chỡ ngồi thì hơi mắc, nên chúng tôi đành hà tiện một chút và đi xe đò mini.
Xe chạy vòng vo, có lúc lên đèo thì mây phủ kín, có lúc xuống đèo thì đôi lúc gặp phải đá lở nằm ngổn ngang trên đường. Xe chạy đến Papayan, có thể vì không đủ khách, chúng tôi được chuyển tiếp sang xe khác.
Đến chiều thì xe tới thành phố Cali. Thành phố này lớn thứ 3 của Colombia và vào thời điểm này chỉ có 2 triệu dân. Nằm ở độ cao 1000 mét, khí hậu ở đây gần như ôn đới. Nghành kỹ nghệ chính của thành phố này là thẩm mỹ và đường mía.
Chúng tôi lội bộ tìm đến nhà trọ Iguana và lúc này ngoài đường phố vắng tanh.
Chiều tối khi chúng tôi ra phố để ăn bữa cơm chiều, thì nguyên cả phố chợt như sống dậy. Hóa ra chiều nay đội bóng Cartagena, tranh thắng giải trung kết, giờ thì họ tủa ra đường và ăn mừng chiến thắng của đội bóng nhà. Chúng tôi được họ mời rượu và đôi khi bị ném bột phấn vào mặt (một dạng lễ tục ăn mừng ở đây). Cơm no rượu say, chúng tôi thả bước trở lại nhà trọ, trong khi đó cả phố còn đang vui nhộn.
Nhà thờ Ermita.

attachment.php

Chúng tôi đến Colombia với hai mục đích, là để đi tiếp qua Panama, nhưng vì đường bộ giữa Panama và Colombia không có cửa khẩu (khu vực ranh giới của 2 nước này rất hiẻm nghèo và khá phức tạp, chỉ có những Cartel ma túy mới sử dụng đoạn đường này). Ngoài ra mục đích chính của chúng tôi là đi bay, không phải bay trong các vũ trường sôi động tại đây mà bay trên núi, tự do như chim đấy.
Chúng tôi phải ở đây 2 ngày để săn lùng vé máy bay và tìm nơi dậy bay, Paragliding. Chúng tôi đươc biết Rob, một người thầy dậy bay từ Đức, anh ta đến nhà trọ làm việc một tuần một lần, và chúng tôi đã có một bữa trò chuyện với anh ta. Thấy anh ta có một tính chất thép (rặc khuôn người Đức), nên chúng tôi đồng ý chọn anh ta làm thầy.

attachment.php

Filipe đến đón chúng tôi tại nhà trọ đúng theo giờ hẹn. Filipe cũng là thầy dậy bay, Rob phải hợp tác với anh ta, nên mới được phép dậy học trò tại Colombia.
Trước tiên anh ta chở chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ ở phía đông bắc thành phố, nơi đây chúng tôi sẽ tá túc cho những ngày gần đây. Sau đó anh ta chở chúng tôi đến một nông trại. Chúng tôi lội bộ lên một ngọn đồi phía sau nông trai. Tại đây Rob đang ngồi chờ chúng tôi tới.
Bài học đầu tiên là cách chuẩn bị và xếp dù, nhưng vì ngồi mãi mà không có một ngọn gió, nên chúng tôi không học được cách cất cánh. Vì thế, chúng tôi được nghỉ sớm và Rob chở chúng tôi trở lại túp lều nhỏ.
Túp lều nhỏ này là nhà của Tate, một dân bay dù từ Cali. Anh ta cho chúng tôi thuê lại một phòng nhỏ tại đây. Trong nhà anh ta có cả hồ bơi và vài cây ăn trái, chủ yếu là xoài (chúng tôi uống nước ép xoài mệt xỉu). Anh ta cũng có thêm một người giúp việc và người đó sẽ phục vụ mỗi ngày 3 bữa ăn cho chúng tôi trong thời gian chúng tôi ở đây.
Tối nay một nhóm bạn của Tate đến đây để bay. Thình lình không khí đang yên tĩnh trở nên nhộn nhip. Tuy trong nhóm họ chỉ một người biết tiếng anh, nhưng cũng đủ giúp cho chúng tôi trò chuyện đến đêm khuya (chỉ ngồi tán phét và hút bồ đà thôi, dân bay không có nhậu nhẹt).
Sáng dậy, nhóm dân bay đã có xe chở lên núi để bay. Còn chúng tôi thì phải đi qua ngọn đồi đầy bãi phân bò hồi hôm qua :(, để tiếp tục tập cách cất cánh. Khổ nổi hôm nay lại gió ngược và đôi khi trời lại chuyển mưa lất phất. Thế là quay về nhà Tate ngồi ngâm thơ.
Chiều tối chúng tôi lội bộ qua nhà Rob, nhà anh ta chỉ cách nhà Tate vài trăm mét thôi. Tối nay Rob sẽ dậy cho chúng tôi về phần lý thuyết. Chủ yếu là hiểu về gió và an toàn trên không.
Hôm nay chúng tôi mới hiểu tại sao người bay dù cứ lượn mãi trên không và tại sao khi bay máy bay, đôi khi chúng ta có cảm tưởng như xe đang chạy ngang hố gà…
Đó là một hiện tượng gọi là thermal, khi một vùng đất được nắng sưởi ấm, nhiệt độ trong khu đó nếu tăng hơn 2 độ C, thì bầu không khí khu đó sẽ nhẹ hơn bầu không khí xung quanh và một quả bong bong khí vô hình bốc lên. Dân bay dù, sẽ lợi dụng hiện tượng đó, để được nâng cao lên, cũng như chim ưng xòe cánh lượn vòng vòng mà không cần vỗ cánh…, nói chút chút cho các bác hiểu sơ sơ thôi, nói nhiều chuyện sẽ dài dòng lắm.
Vì nhà Rob nằm trên ngọn đồi, khi học xong, chúng tôi ra ngoài sân chiêm ngưỡng cảnh Cali vào đêm thật đẹp.

attachment.php

Hôm nay chúng tôi tập được nhiều. Khi có gió (phải là gió thổi thẳng vào mặt), chúng tôi phải lao về phía trước và lôi dù lên (cũng gần như khi thả diều), khi dù bốc len cao phía trên đỉnh đầu là được. Cứ như thế mà làm đi và làm lại, mệt lắm. Đôi khi một ngọn gió sóc ngược làm cho chúng tôi lăn đùng, có lúc mặt tôi xuýt nữa úp phải vào đóng phân bò. Còn anh bạn tôi thì bị trật gân ngón tay út.
Đến chiều khi Rob thấy chúng tôi tương đối biết cất cánh, chúng tôi đi qua một ngọn đồi cao hơn và thế là chúng tôi được phép bay vài chục mét. Thật là vui sướng vô tả khi cảm giác chân không có đụng mặt đất.
Chiều tối Rob có việc phải đi vào Cali và rủ chúng tôi cùng đi chơi, nhưng bữa tập hôm nay quá vất vả, chúng tôi đã quá mệt mỏi, nên chúng tôi từ chối và lên chuồng sớm.
Sáng sớm anh bạn trai của cô Ô Sin gõ cửa kêu tôi dậy, Manuel. Anh ta chở tôi bằng chiếc cào cào lên núi mua gà. Tối nay tôi sẽ tự làm bữa tiệc Noel cho 2 thằng tôi. Tôi đã giải thích, là cô Ô Sin và anh Manuel cứ đi chơi, khỏi phải lo cơm nước cho chúng tôi.
Vì ham gà to, anh ta đã bắt một con gà nặng tới 5 kg. Khi làm thịt con gà tôi với bỡ ngỡ, có lẽ là tôi đã phải cắt bỏ hơn 1 kg mỡ.
Vào lúc 3 giờ chiều như đúng hẹn, Rob qua chở chúng tôi lên ngọn đồi tập cất cánh tiếp. Hôm nay bữa tập khá tốt, lần đầu tiên tôi không nghe Rob chưởi, hihi, còn Filipe thì chiều nay vắng mặt.
Chúng tôi chỉ tập được một chút, vì khi gió thổi ngược muốn tập tiếp cũng không được.
Khi trở về nhà, tôi nhờ Rob ghé lại một quán tập hóa để mua một chai Aqua Cliente, có nghĩa là nước nóng hay là được gọi là rượu Rhum (ngoài kỹ nghệ đường, nơi đây họ sản xuất cả rượu Rhum rất ngon), tôi mua luôn 1 chai với 3 năm tuổi.
Về lại nhà tôi liền nhảy vào bếp làm món gỏi gà và cháo gà. Tuy là thiếu nào là nước mắm nào là rau răm và gà lại không phải là gà đi bộ, nhưng tôi cảm thấy bữa ăn cho đêm Noel của 2 thằng tôi thật tuyệt vời.
Gần đêm khuya, cập tình nhân chị Ô Sin và Manuel về, họ cùng chia sẽ bữa tiệc thịnh soạn cùng chúng tôi. Buổi trò chuyện đêm nay chủ yếu là bằng động từ “To Quơ” và sự trợ giúp của cuốn tự điển.
FELIZ NAVIDAD, mừng lễ Giáng Sinh.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,169
Members
192,390
Latest member
inhopcartonj
Back
Top