What's new

Myanmar - giấc mộng bình yên

- Lời mở đầu:

Chiều 26/05, máy bay hạ cánh tại Tân Sơn Nhất. Mở điện thoại....
1 phút, 2 phút, 3 phút... chuông điện thoại bắt đầu reo.

11 ngày lang thang mất tăm, mất tích, khóa điện thoại và không báo trước lời nào; 24h về trễ do Hàng Không hủy chuyến bay mà không biết (do không check mail); đặt chân xuống Sài Gòn, tôi nhắm mắt chờ bão tố kéo đến.

Cái giá tôi phải trả cho chuyến đi không hề rẻ, nhưng với hành trình vừa qua, tôi lại cảm thấy không đắt chút nào. Tôi quyết định, do đó, tôi sẽ chấp nhận, cho dù sẽ thế nào đi chăng nữa.

Mở thread từ cách đó khá lâu, nhưng trong đầu mọi thứ vẫn còn rất mù mờ và không có gì chắc chắn. Cuối cùng, nhờ có 2 bạn đồng hành cực kì xuất sắc và 1 chút may mắn không thể ngờ, hành trình 12 ngày trọn vẹn đến từng phút giây. Gấp rút xin visa, đặt vé máy bay khi đã cận ngày. Sáng 15 hẹn lấy vi sa và ngay buổi chiều hôm ấy thì bay.

Quay trở về, mở trang Phượt, bỗng dưng đứng trước cảm giác không thể viết. Không thể viết được. Sợ. Giống như đứng trước 1 tượng đài cao sừng sững đã có quá nhiều áng văn hay ca ngợi, câu chữ của mình trở nên lủng củng và thừa thãi. Bỗng dưng mà hóa vô duyên!

Cuối cùng, cũng quyết định ngồi cặm cụi viết. Viết vì cảm xúc của mình. Viết vì muốn chia sẻ. Cũng hành trình đó, cũng điểm đến đó, nhưng mỗi thời khắc trôi qua đã là 1 thời khắc khác. Mỗi cảm xúc của mỗi người là 1 cảm xúc khác. Và những cái khác riêng biệt đó làm nên 1 cuộc sống đa sắc màu. Thế nên, dù hay, dù dở, viết cái đã rồi tính!
 
Last edited:
PH ơi chuyến đi của bạn hay quá.

Tớ ko biết gì về Myanmar hết, chưa đc ăn súp dừa và cũng ko biết bánh đậu xanh trong quán trà sữa, càng ko đc đá cầu ở ngoài đg :((
(Các) hướng dẫn viên :D của tớ lẽ ra phải tử tế hơn hướng dẫn viên của bạn, vậy mà cuối cùng tớ ko biết gì hết. Cuộc đời gói trọn trong khách sạn và mấy khu ăn uống kiểu phương Tây. Có một hai lần đc ăn đồ ăn Miến, thì lại trong những cái quán mà khách chủ yếu là người phương Tây.
Tớ bảo tớ muốn đến chỗ nào có nhiều "locals", tức là chợ búa, nơi sinh hoạt của người địa phương, nông dân hay là người nghèo gì đó, bọn "hướng dẫn viên" chỉ ra xung quanh và nói: Locals gặp khắp trên đường còn gì!

Đấy là tớ còn đi đc nhiều hơn một người khác trong nhà tớ, chỉ quanh quẩn ở một khu-ko-có-ngừoi-địa-phương của Rangoon, đi chợ đá quý và đi ăn ở một chỗ duy nhất!

Bó tay.

Sẽ đi nhiều hơn ở lần sau vậy. Rất ghen tị với bạn :(

Thật ra, bọn mình đi đâu có hướng dẫn viên đâu!!! :D Chỉ khăn gói xong là lên đường. Lịch trình thì chỉ xem qua, đến đâu thì mua vé đến đó. Vừa đi, vừa hỏi. Như đã giới thiệu lúc đầu, 3 người, vô tình sao phân chia việc rất đều: 1 người nói và hỏi liên tục, 1 người chụp hình và 1 người ngồi yên để về nhà...ghi lại kể cho mọi người nghe. :D

Bạn ở trong khách sạn sang trọng, thế nên bạn không phải chịu cái nóng oi bức của 1 ngày mùa hè trên đất Miến. Cái nóng oi, ko máy lạnh, ko chút gió, đến nỗi nước máy cũng nóng như nước đun. Dưới cái nóng đấy, tôi và congchua thoi thóp như 2 con cá mắc cạn, ko ngủ được, ko quạt nổi, chỉ nằm và thở...

Đi với tour, chắc bạn không phải chịu cái nắng chói chang, không phải đi chân không ở nền chùa vào chính ngọ, để vừa đi vừa...nhảy choi choi vì lớp nền ấy nóng muốn lột gan bàn chân.

Chưa kể chuyện ăn uống, tôi thì không sao, nhưng hai người bạn đồng hành của tôi mém khóc thét khi mỗi ngày đều là bánh mì ốp la, và, với ly trà sữa, bụng họ sôi sùng sục cả đêm. Thế nên, mấy ngày sau, chỉ có mỗi tôi là vẫn bánh mì ốp la, vẫn nhấm nháp trà sữa. :">

Ngày đi xe đạp ở Bagan, bạn congchua ê ẩm khắp người do đạp xe.

Nói đến chuyện khách sạn, đêm về Yagoon, tôi tưởng là cả 3 phải ngủ ngoài đường, do không tìm được khách sạn.

Nhưng cũng may.....

Phải nói, sau hành trình này, đối với tôi mà nói, còn hơn là 1 giấc mộng!!!

Vì vậy, chúc paper cũng có được giấc mộng ấy ở lần tiếp theo đến Myanmar, :).
 
Last edited:
Thì tớ cũng như bạn mà, nhưng "hướng dẫn viên" của bạn hay thế còn gì :(
Còn tớ, nếu đi lại sẽ đi một mình quyết liệt hơn, hoặc là sẽ yêu cầu rõ ràng hơn. Mấy bạn "hướng dẫn viên" mà tớ đi cùng đều nghiên cứu về văn hóa - lịch sử, túm lại tớ cần biết gì thì tớ đi với người biết cái đó.
Nhưng đời sống thực tế của người địa phương thì các bạn đó đã ko nói gì, hoặc chỉ ra, cho tớ biết. Hoặc ko nghĩ là cần, hoặc (tớ nghĩ là) ko muốn nói :(
Tớ nói là tớ muốn thử đi tàu, cái chuyến tàu mà tớ đọc thấy đâu đó viết là rất khủng khiếp, tớ nghĩ là ở đó sẽ gặp nhiều người địa phương, xem họ như thế nào, sống ra sao, tụi nó nhất định bảo là ko đi đc.
Thế là tớ chỉ biết toàn thứ lí thuyết mà thôi,

Mà đi thế này đâu phải để ngồi uống cafe và ăn đồ ăn tây phải ko bạn?
Sẽ rút kinh nghiệm cho các chuyến đi khác nữa

Dù gì, Myanmar vẫn là mảnh đất thật là đáng yêu. Nhưng người Myanmar, nói thành thật, trong suy nghĩ của tớ ko khác gì người Bangladesh, Ấn, Arab.... nói chung là "go inside" thì rất nhiều vấn đề, chứ ko "pure" như một số bạn nghĩ. Tớ là tớ vẫn cứ thấy an toàn hơn với người văn minh (VN cũng ko văn minh lắm ;))

Anyway, PH viết tiếp đi. Toàn thứ tớ ko biết :D

Thật ra, bọn mình đi đâu có hướng dẫn viên đâu!!! :D Chỉ khăn gói xong là lên đường. Lịch trình thì chỉ xem qua, đến đâu thì mua vé đến đó. Vừa đi, vừa hỏi. Như đã giới thiệu lúc đầu, 3 người, vô tình sao phân chia việc rất đều: 1 người nói và hỏi liên tục, 1 người chụp hình và 1 người ngồi yên để về nhà...ghi lại kể cho mọi người nghe

Bạn ở trong khách sạn sang trọng, thế nên bạn không phải chịu cái nóng oi bức của 1 ngày mùa hè trên đất Miến. Cái nóng oi, ko máy lạnh, ko chút gió, đến nỗi nước máy cũng nóng như nước đun. Dưới cái nóng đấy, tôi và congchua thoi thóp như 2 con cá mắc cạn, ko ngủ được, ko quạt nổi, chỉ nằm và thở...

Đi với tour, chắc bạn không phải chịu cái nắng chói chang, không phải đi chân không ở nền chùa vào chính ngọ, để vừa đi vừa...nhảy choi choi vì lớp nền ấy nóng muốn lột gan bàn chân.

Chưa kể chuyện ăn uống, tôi thì không sao, nhưng hai người bạn đồng hành của tôi mém khóc thét khi mỗi ngày đều là bánh mì ốp la, và, với ly trà sữa, bụng họ sôi sùng sục cả đêm. Thế nên, mấy ngày sau, chỉ có mỗi tôi là vẫn bánh mì ốp la, vẫn nhấm nháp trà sữa. :">

Ngày đi xe đạp ở Bagan, bạn congchua ê ẩm khắp người do đạp xe.

Nói đến chuyện khách sạn, đêm về Yagoon, tôi tưởng là cả 3 phải ngủ ngoài đường, do không tìm được khách sạn.

Nhưng cũng may.....

Phải nói, sau hành trình này, đối với tôi mà nói, còn hơn là 1 giấc mộng!!!

Vì vậy, chúc paper cũng có được giấc mộng ấy ở lần tiếp theo đến Myanmar, :).
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,029
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top