What's new

Những chuyện vụn của người sống xa VN

Ờ, Toe, giao thương hai chiều tốt chứ, nhưng mà sao... chẹp...
Chị cũng giao thương hai chiều lắm í, hehe. Mỗi lần từ VN sang không thể dùng valise đựng đồ được nữa, mà phải đóng vào bao tải dứa (loại túi đại Ikea - cũng là đồ made in VN luôn), rồi ra sân bay quấn nilon xung quanh, hết 50k/kiện.
Hàng từ châu Âu về là đồ tinh tuyển kiểu như đồ chơi (nhất định không made in Tàu khựa), đồ làm bếp, đồ du lịch (outdoor), quần áo túi đẹp, mỹ phẩm, sách và đĩa.
Hàng từ VN sang là quần áo, giày các loại, đồ vải trong nhà (rèm, khăn bàn, đồ vải cho giường...), đồ thủ công mỹ nghệ, trang trí nhà cửa, gia vị, các loại hạt khô VN, sách truyện tiếng Việt, đĩa nhạc VN...

Đấy, giao thương thế mới bõ công chứ, hè hè.

Muốn nấu cháo lòng thì đã có món dồi lợn chưa?
 
Giờ họp của chó

Tôi ở trong một khu nhà chung cư được xây từ năm 1976 dưới thời Đông Đức (xuất xứ của ngôi nhà ghi rõ ràng trong Hợp đồng thuê nhà). Khối nhà 5 tầng được sắp xếp rất hợp lý với những dãy ngang và dãy dọc nối vào nhau bằng những block có cầu thang và lối đi riêng (nói thêm là các nhà cao dưới 6 tầng ở Đức không cần có thang máy, luật quy định thế, nên chủ nhà chẳng bao giờ buồn làm thang máy cả). Và giữa các khu nhà bao giờ cũng có những khoảng trống để cỏ mọc thành thảm xanh mướt. Ở đó có các cột kim loại cho các gia đình chăng dây phơi phóng; ở đó người ta bố trí một vài cây cầu bập bênh, hố cát, cầu trượt nhỏ cho trẻ con; ở đó vào mùa hè các gia đình trải khăn nằm dài sưởi nắng; và ở đó cứ hằng thứ sáu, thứ bảy tầm 5 giờ chiều trở đi, lũ chó trong khu nhà lại họp mặt thân ái.
Các ông chủ, bà chủ, cô chủ, cậu chủ đứng thành vòng tròn trò chuyện râm ran. Người đàn ông trung niên luôn mặc áo ba lỗ và quần short khaki, trên vai trái có một hình xăm mặt trời tay cầm cuộn dây giữ con chó cưng lông bạch với những đốm loang đen. Con chó ấy bị tật ở chân sau bên phải. Thường thì vào buổi trưa tôi hay gặp nó được dẫn đi dạo gần nhà, nó phậm phạch bước rất khó nhọc. Chân sau bên trái cũng không khoẻ, nên gần như nó phải lê hai chân sau, và chỉ di chuyển bằng hai chân trước. Nhiều lúc nó mệt quá, dừng lại và ngước đôi mắt ươn ướt nhìn ông chủ như muốn cầu xin chấm dứt cuộc đi dạo vì sức khoẻ bắt buộc này.
Những lần gặp gần đây nhất, tôi nhận thấy nó yếu đi nhiều. Cái chân sau bị tật gần như không cử động được nữa,và cái chân bên cạnh cũng không gập đựơc khớp. Con chó khoang to lớn lê trên cỏ thành một vệt thẫm những lớp cỏ mềm cùng lá cây Răng sư tử nằm rạp. Người đàn ông trung niên chủ của con chó khoang kiên nhẫn đứng hút thuốc chờ con vật cưng chậm chạp di chuyển. Ông ta không hề tỏ ra cáu gắt hay mệt mỏi. Ông ấy cứ đứng giữa nắng trưa mà hút thuốc.
Vào buổi họp con chó khoang nằm lừ đừ nhìn các bạn nô đùa chí choé. Nổi bật nhất là hai em lông xù bông đeo cổ dề màu đỏ, nô giỡn khoái chí, chạy loạn lên quanh đám người và chó. Chủ của hai em ấy là một ông già và một bà già dáng người bé nhỏ, da vàng ệch, lúc nào cũng mặc đồ sẫm màu trịnh trọng.
Con chó chăn cừu to lớn như một con bê thì nằm ngoan ngoãn gối đầu lên giày của cô chủ nhỏ tuổi da trắng như tuyết và luôn mặc đồ đen tuyền cả cây loẻng xoẻng xích và đinh ốc các loại sáng loáng gắn trên cả quần áo, giày cao cổ và túi đeo chéo sau lưng.
Một chàng Bulldog thì giơ cái mặt túm lại như cái bánh bao nghiêng ngó hết bạn nọ đến bạn kia. Bà chủ trung niên của chàng ta đang thao thao bất tuyệt điều gì đó với các ông bà chủ khác.
Bác Rottweiler ở tuổi xế chiều hết thời tung hoành trên trang trại rộng lớn nhưng vẫn giữ thân hình thon chắc, chân dài và cái đầu ngẩng cao kiêu hãnh nhìn bọn đàn em đang tíu tít trên thảm cỏ, tuy bác bị rọ mõm.
Còn hai bạn chó một vàng nâu một đốm đang giỡn nằm ngả ngốn rồi sủa um tí tỏi.
Chủ của bạn vàng nâu quay ra suỵt suỵt nạt nộ.
Người cứ họp và chó cũng họp. Cứ hằng chiều thứ sáu và thứ bảy các tuần, đều đặn như vắt chanh, có đôi khi thấy thiếu một hai ông bà chủ và một hai bạn chó, nhưng cuộc họp tuần nào cũng diễn ra.
Ấy là một nét văn hoá của khu nhà tôi ở!

--------------------------------------------
Vĩ thanh: Đoạn trên tôi viết từ năm 2007, lúc ấy con chó khoang to lớn bị bệnh rất nặng, gần như không đi được mà chỉ lết hai chân sau lê trên mặt đất. Bẵng đi một thời gian chỉ thấy ông chủ chó ra họp hội, mà không thấy con khoang đâu. Nhà tôi sụt sùi thương, nghĩ nó không qua khỏi.
Tuần trước tôi lại thấy nó chạy nhảy tung tăng nô với lũ chó con. Cái chân bị liệt đã khá nhiều, nó đi lại nhanh nhẹn và còn chạy nhảy nữa.
Vui quá!
 
Rộn ràng Tết

Chuyện cực ngắn :)

Chuyện 1:

".......
Dưới đây là công thức gói bánh chưng

Tỉ lệ 1 bánh to : 2.5 lạng gạo + 1 lạng đỗ + 1 lạng thịt
=> ví dụ: 20 bánh = 5 kg gạo + 2 kg đỗ + 2kg thit
................"


Chuyện 2


"Báo cáo đã hoàn thành xong nhiệm vu đi chợ Tết đợt 1.
- lực lượng tham gia gồm có: A, B, C, D,E, F.
- khuân vác chính : B,D,F
- món hàng nặng nhất: 20 kg gạo nếp (giá tiền = 11kg nếu mua lẻ) + 6 kg đỗ xanh

Cảm ơn đội ngũ khuân vác thật chuyên nghiệp"

Chuyện 3:
"AV trong đội gói bánh chưng tối mai, lại lỡ hẹn ấy ấy"
 
Hí hí

Có bạn hỏi Có phải tớ đang ở VN ko. Nếu ở VN thì tớ ko post bài vào topic này Mà ở VN thì mọi thứ đều có sẵn, cứ ra ngoài mua thôi, đâu cần làm

Bánh chưng của bọn tớ đây, nơ niếc màu mè nhé:

IMG_2163.jpg


Báo cáo của 1 bạn trong đội luộc bánh "Bánh chưng được thẩm mỹ viện bằng Aluminium foil trông xinh xắn và xì tin lắm" :LL (bánh gói lá vậy nhưng sau lại bọc giấy bạc rồi bỏ vào nồi nấu cho chắc ăn :D)
 
"Để nỗi nhớ như con thuyền lướt sóng
Tới bến bờ chỉ là giấc mơ"

Nỗi nhớ dâng đầy trong em, nỗi nhớ về những tháng ngày đã qua. Có nhiều khi chạy theo deadline, chạy theo kế hoạch đã lên lịch, rồi không hề tự hỏi rằng khoảnh khắc đã qua chẳng thể nào trở lại được. Để rồi những lúc ngồi bâng khuâng nghe giai điệu dìu dặt du dương nào đó, lại vẩn vơ nhớ về những khuôn mặt, những giây phút tựu về bên nhau.

Bạn nhắn tin bảo rằng, tới Finnegan mà nhớ em quá. Ừ, thì nhớ suông vậy, biết làm sao. Em cũng bồi hồi mất một tẹo, không phải vì em nhớ Finnegan, mà bồi hồi vì ít ra cũng làm cho ai đó nhớ đến em.

Em ước gì khoa học hiện đại sớm đưa vào sử dụng rộng rãi cái máy ghi lại được suy nghĩ của con người và chuyển sang file word. Tùy theo ngôn ngữ khi người đó tư duy mà máy chuyển dạng văn bản đúng thứ tiếng đó. Cái máy đó thật là bửu bối cho những kẻ luôn gặp khó khăn trong việc turn on bản thân và start bất cứ việc gì.

Giờ thì Hà Nội đang hiu hiu cái lạnh nốt tí dở của nàng Bân. Còn ở chỗ em bị quăng vào sống lẩn thẩn thì hoa cỏ đang nở tứ tung, nở hết cỡ và rắc khắp nơi. Nào là cánh hoa đào hồng phớt, nào là cánh hoa mận trắng trong, nào là bông bồ công anh phát tán, rồi cơ man những bông li ti, những phấn hoa phấn cỏ tít mù trong không trung. Làm em ngứa mũi, và em .... ắt xì!
 
Ơ thế nhà Toét cũng bị dị ứng phấn hoa giống tớ à? Hức hức, trời thì đẹp mỹ miều mà không dám ra ngoài trời lâu.

Tớ ước gì có cái máy thời gian, chạy đi chạy lại quá khứ tương lai cho nó sướng.
 
Khi mới từ VN qua, TA quen một bạn gái người Ả Rập. Đàn ông Ả Rập thì ngó bẩn, ghê, dê, rợn, nhưng phụ nữ Ả Rập, nhất là Ả Rập da trắng thì hiền lành dễ thương cực kỳ.

Bạn này mời TA về chơi và nấu ăn món truyền thống của nhà bạn ấy suốt. Thế rồi một hôm, vì cảm động tấm chân tình của bạn ấy quá, TA liền quyết định làm bánh để đãi bạn í. Bánh rán !

Hì hụi một buổi, TA làm xong bánh, gói ghém cẩn thận trong cặp, nhưng vẫn ngại ngùng sợ nó bốc dầu mỡ, cả buổi cứ lo lắng không yên. Đến giờ ăn, TA đưa bánh cho bạn Ả Rập bảo là TA làm tặng bạn í. Bạn í có cảm cảm động lắm, và ngặm một miếng, tới luôn phần nhân bánh. Đang nhai ngon lành, bỗng nhiên bạn í chột dạ hỏi : "nhân bánh làm bằng thịt gì vậy ?". TA hồn nhiên khai : thịt lợn, mộc nhĩ,... Chưa nói hết câu thì thấy bạn í phun phì phì, chửi thề rồi bỏ chạy.

Bạn í nghỉ chơi TA luôn, mấy lần gặp mặt nhưng ngó lơ đi, vẻ còn giận dữ nữa. Mãi sau này TA mới hiểu là những người Ả Rập theo đạo hồi không bao giờ ăn thịt lợn, vì họ cho rằng, đức thánh đã nhập xuống trần vào một bộ phận nào đó của con lợn, kinh co-ran không nói rõ đó là bộ phận nào nên những tín đồ đạo hồi quyết định không ăn thịt lợn vì sợ ăn phải thánh của mình.
Cũng mãi sau này, người bạn Ả Rập ấy mới không giận TA nữa, nhưng tình bạn thì mãi mãi ra đi, không bao giờ có thể trở lại thân thiết như thửa ban đầu.

Dù biết là mình chỉ vô tình nhưng TA rất ân hận, dù sao thì đó là một người bạn đầu tiên sẵn lòng giúp đỡ TA lúc mới xa nhà.
Mong là không ai gặp phải chuyện này nữa.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,121
Members
192,340
Latest member
routermikrotik
Back
Top