Đi dạo trong công viên xong, tôi lang thang xung quanh đi về phía ga Shinjuku. Lúc đó gần giữa trưa , các shop và nhà hàng xung quanh bắt đầu đông đúc. Tôi cũng thấy đói , nên tìm quán để ăn. Tôi thấy có 1 quán bán Udon, giá cả cũng được nên vào ăn. Tôi nhìn hình tưởng là mì bò, nhưng không phải, mà là thịt heo. Tôi gọi thêm 1 cái tempura. Quán nhỏ , mì ngon, nước uống tự phục vụ, khách tự lấy ly đến bình nước để láy nước uống (hầu hết quán ăn sau này tôi ăn đều có nước lạnh tự phục vụ kiểu vậy).
Ăn trưa xong , tôi tiếp tục đi về phía bên kia nhà ga . Lúc này đã đông lắm rồi. Tôi thấy nắng nên không đi tiếp, vào ga để đi về ga Uguisudani , lấy hành lý ký gửi để qua khách sạn khác. Khi về ga lần này, tôi mới phát hiện xung quanh ga Uguisudani, có rất nhiều khách sạn cho thuê theo giờ. Tôi về tới khách sạn , khoảng gần 2 giờ trưa , lấy balô rồi lại đón tàu đi qua ga Ueno để check in khách sạn khác, cũng là dạng capsule. Từ ga Ueno, đến khách sạn này khoảng 500 mét.
Tôi dùng google map để dò đường, đến đúng địa điểm trên bản đồ, mà tôi không thấy khách sạn đâu hết. Có 1 anh thanh niên mặc áo vest lại hỏi tôi "massage ?". Tôi mới nhớ khách sạn mình có kinh doanh dịch vụ này. Tôi nhìn toà nhà trước mình, vẫn không thấy tên khách sạn đâu hết. Phía bên trong lối đi hẹp có vẻ ồn ào. Tôi nhìn kỹ thì thấy có 1 cái bảng nhỏ đề tên khách sạn trên tầng 6F. Tôi hiều thì ra toà nhà cho thuê nhiều tầng cho nhiều dịch vụ khác nhau. Tôi đi vào trong kiếm thang máy, thì mới biết tầng trệt kinh doanh trò chơi điện tử Pachinko, nên mới ồn vậy. Tôi bấm thang máy đi lên.
Trong thang máy có dán quảng caó dịch vụ massage của khách sạn, hình như 2000 yen cho 40 phút thì phải. Vừa ra khỏi thang máy, tôi hấp tấp bước vào thì bị nhân viên tiếp tân nhắc nhỏ phải bò giầy. Tôi quên vụ này, khách phải cởi giày, xách tới phòng có nhiều tủ nhỏ, bỏ giầy vào , khoá tủ lại , mang chìa khoá ra quầy tiếp tân. Tôi check in , trả tiền, lên phòng gửi bỏ balo to , rồi lại ra quầy gửi chìa khoá, lấy thẻ, quẩy ba lô nhỏ ra đường tiếp. Tôi thấy có nhiều khách mặc áo vest tới check in. Theo tôi biết, thì khách sạn con nhộng , xuất phát từ nhu cầu của những người làm trong thành phố mà nhà ở xa. Ngày nào lảm trễ thì không về nhà , mà ở lại thuê capsule ngủ để sáng mai đi làm. Nhưng giờ này là trưa chủ nhật mà, tôi nghĩ mấy khách tôi gặp là họ sử dụng dịch vụ massage.Em nhân viên tiếp tân ở đây nói tiếng Anh không rõ cho lắm.
Khách sạn gồm 3 tầng 5,6,7 , tiếp tân và nhà hàng ở tầng 6, tầng 5 khách ở, tầng 7 là massage, phòng tắm tập thể. Tôi lấy chìa khoá, lên cất balo lớn , rồi quay lại gửi chìa khoá, quẩy balo nhỏ ra đường . Địa điểm của tôi là Tokyo station, tôi muốn đi tới hoàng cung . Lúc tôi tới được Tokyo thì mới để ý là gần 4 giờ rồi, tôi nghĩ hoàng cung sẽ không cho vào, nhưng thôi cứ đi tới đó, rồi dạo lòng vòng cũng được. Tôi dò trên japan guide thì thấy có công viên xung quanh khu vực hoàng cung. Đúng như dự đoán, khi tôi tới được công viên và cổng hoàng cung thì bảo vệ đang chuẩn bị rào cửa lại. Tôi cứ đi dạo theo mọi người , trước hoàng cung có 1 khoảng sân rất lớn. Tôi đi về phía 1 cây cầu, thấy cũng đẹp, nhiều người đứng chụp hình tại đây. Nhưng nó nằm hơi sâu bên trong , chụp hình lên thì thấy thiếu sáng. Tôi lại men theo đường xung quanh để tới 1 cái cổng khác, có nhiều người tập thể dục, chạy bộ. Thì ra đây là cái cỏng nối giữa 1 con đường phía ngoài ra phía sân rộng này. Tôi đánh 1 vòng ra ngoài rồi men theo hào nước để vòng ra trước lại. Nắng tắt dần.
Tôi thấy 1 bảng ghi là có 1 công viên khác gần đó, nhưng không muốn đi công viên nữa , tôi rảo bước tiếp về phía ga Tokyo. Dự định tới 1 con đường , mà lúc nãy tôi thấy có vài gian hàng , giống như hội chợ hay kiểu vậy. Nhưng lúc tôi tới thì họ lại dọn dẹp rồi. Tôi thấy mỏi chân, ngồi nghỉ 1 chút rồi đi tiếp xuyên qua 1 toà nhà. Nhiều người ngồi uống cà phê, trò chuyện , ngắm 1 khoảng vườn trong sân của toà nhà đó.
Càng đi về gần ga , trời càng tối nhanh. Lúc đó mới gần 5 giờ , mà cứ như gần 7 giờ. Tôi lại thấy có nhiều anh mặc áo vest xách cặp , có vẻ mới tan ca. Tôi có 1 cuộc hẹn với thằng bạn làm chung công ty cũ lúc 6 giờ, thấy còn sớm , nên tôi quyết định đi vòng quanh ga. Mặc dù mỏi chân, nhưng tôi cứ đi, vì tôi không thích đứng lại nghỉ. Mỗi khi cần suy nghĩ việc gì hoăc không biết đi đâu , tôi hay đi lòng vòng, vừa đi vừa suy nghĩ, tôi thích vậy.
Đi qua trạm bus bên hông nhà ga, tới 1 ngã tư đường, tôi thấy có dòng người biểu tình, giăng biểu ngữ là phát loa, hô hào khẩu lệnh. Tôi không biết nội dụng, nhưng thấy họ đi rất trật tự, dưới lòng đương , nhưng ngay hàng thẳng lối. Vài cảnh sát đi kèm theo , phía sau lại có 1 xe chở nhiều cảnh sát hơn . Con đường này cũng tấp nập, rộng lớn, nhiều shop và hàng quán. Tôi quẹo vào ga, tìm chỗ mua vé. Tôi không cần mua vé, vì dùng JR pass, nhưng tôi muốn xem thử họ mua vé như thế nào . Tôi có xem clip trên youtube về cách mua vé bằng máy, giờ muốn coi thực tế xem sao. Ngày mai tôi sẽ đến nơi khác , trên tuyến đường sẽ phải đổi line và mua vé , 1 đoạn đường không dùng JR pass được.
Sau khi ôn bài xong, tôi vào ga, đi về trạm Ueno, chỗ tôi hẹn gặp thằng bạn. Tôi đi bằng line Yamanote, mấy hôm nay đa số đi bằng line này. Về tới trạm Ueno, vẫn chưa tới 6h, tôi đi ra ,tìm đến công viên Ueno ngồi chơi. Tôi lấy 1 gói thực phẩm khô mua trong Family mart ra ăn. Cái này giống như lạp xưởng pha với xúc xích, tôi thấy ăn cũng ngon, nếu có thêm lon bia thì đã. Nhưng tôi quên mua rồi. Gần chỗ băng đá tôi ngồi, có 1 cụ già , tôi nghĩ là người vô gia cư. Ông cứ ngồi thẩn thờ, không làm gì cả. Tôi nhớ lại lời ông anh tôi kế ngày hôm qua, những người vô gia cư ở Nhật (sau này tôi cũng gặp , hầu hết là người lớn tuổi) họ rất tự trọng. Những lần tổ chức từ thiện cho họ quà gì, đều phải gói cẩn thận, họ mới nhận.
Đến giờ hẹn, tôi quay lại ga Ueno, gặp thằng bạn. Tụi tôi cũng chưa có ý định đi đâu, nên vào Ameyoko để đi kiếm quán , định là ngồi ăn rồi uống vài ly bia . Thằng bạn tôi đang công tác ở Nhât theo dạng training , nó ở Tokyo được hơn 6 tháng. Hai thằng vừa tím quán , vừa hỏi thăm nhau. Nó kể hôm đầu tiên qua, lớ ngớ ở nhà ga, có 1 anh người Nhật mặc áo vest bảnh bao lại hỏi thăm giúp đỡ , nói tiếng Anh rất sỏi, còn chỉ cho cách đi tàu điện. Thằng bạn tôi hí hửng , cảm ơn rối rít, xong rồi hụt hẫng khi người đó đòi 300 Yen !!!
Đi qua vài quán khá ổn, mà đông nghịt người, cuối cùng, tụi tôi đi tới 1 chỗ có tấm bảng quảng cáo, thấy để lẩu 1080 Yen, bia 290 Yen, nghĩ là giá vậy quá tốt. Nên đi vào, quán nằm dưới hầm của 1 toà nhà. Lúc xuống tới dưới, nhìn thấy khá nhiều chai rượu tại cửa. Bạn tôi nói, thôi rồi, có vẻ sang trọng đây. Tôi nói,lỡ rồi, vô luôn. Nghĩ là có giá rồi mà, cứ gọi cải lẩu vài ly bia lai rai, nên đẩy cửa đi vào. Quán khá chật, giống kiêu bar hơn là quán ăn. Lúc đó chưa có ai, tôi hỏi em nhân viên nữ nói tiếng Anh được không. Em nói có, 1 ít, em hỏi tôi phải người Hàn Quốc không. Tôi nói người Việt. Àh, đây cũng có 1 người Việt, rồi chỉ vào 1 em nam đang đứng sau quầy bar. Ồ, à, nói chuyện hỏi thăm 1 hồi, biết em là sinh viên , học ở Viêt nam vài năm , rồi tự tìm sang đây học tiếp, vừa học vừa đi làm thêm.
Tụi tôi định gọi lẩu thì em nói lẩu ở đây nhỏ lắm, 1 người ăn thôi. Nên 2 đứa tôi nhìn nhau, nhìn lại thực đơn , quyết định gọi mỗi thằng 1 phần nướng gồm 5 xâu nướng , 850 Yen 1 phần, 1 ly bia 290 Yen. Đồ ăn cũng tạm được, nhưng có xâu gan ngỗng hay gan heo, tôi không ăn được, vì nướng còn hơi sống. Ngồi 1 hồi , 2 thằng thấy không thoải mái lắm, nên uống xong ly bia rồi đi ra. Biết chắc là không no, nên định là sẽ đi kiếm tô mì để ăn. Nhìn quanh quẩn con phố, thằng bạn gợi ý hay đi ra Shinjuku. Mới có hơn 7h , nên tôi đồng ý. Nó hứa dẫn tôi đến khu Kabukicho, nổi tiếng mức độ ăn chơi của Tokyo. Tôi cũng có nghe kế về khu này rồi, nên háo hức đi coi thử
Đến ga Shinjuku, đúng là bất ngờ. Hồi sáng tôi có ghé ngang rồi mà, thấy cũng đông , nhưng không khí khác. Còn giờ thì, em ấy khoác lên 1 bộ áo khác, wao, lộng lẫy, lấp lánh và có chút "ăn chơi" đúng nghĩa. Thật sự vậy. Tụi tôi đi tới mấy con đường xung quanh, đều thấy rất nhiều thanh niên đứng cò khách. Có nhiều bảng hiệu massage, in hình nhiều em gái trẻ trung, xinh đẹp. Tôi không biết phải miêu tả sao cho chính xác. Tụi tôi cũng đươc mời chào rất nhiều lần, nhièu thanh niên người nước ngoài làm công việc cò này, không chỉ riêng người Nhật. Nhiều anh còn tưởng tụi tôi là người Trung, nên nói tiếng Trung, xong chuyển qua tiếng Hàn. Mặc kệ, 2 thằng vẫn quyết tâm im lặng và đi tiếp , vì nếu mở miệng hỏi thăm, họ sẽ nói thêm , và biết đâu, tính tiền dịch vụ thông tin thì mắc công .
)
Tụi tôi đi lòng vòng hết mấy con đường ngang dọc, "nhức mắt" với biết bao nhieu là bảng hiệu. Kiêm 1 quán nhỏ, gọi Takoyaki để ăn, rồi đi tiếp. Đi tới gần 9 giờ tối thì chia tay nhau . Tôi về ga Ueno, tạt ngang Family mart, mua 1 chai nước , mua thêm vài trái chuối, tôi nghĩ mình cẩn bổ sung vitamin , 2 bữa nay ăn thiếu rau xanh quá. Trời khá lạnh. Lúc đi ngang qua trạm bus gần công viên, tôi thấy 1 cụ già ngồi co ro. Cũng không biết phải làm gì, nên đành bước tiếp. Về tới khách sạn , tắm rửa rồi chuẩn bi tính lại hành trình cho ngày mai. Sáng mai tôi phải dậy sớm, vì địa điểm ngày mai là thành phố khác. Đêm nay là đêm cuối tôi ở Tokyo. Kết thúc chặng đầu của hành trình.