What's new

Nhóm 3708 và những chuyến đi.

Tiếp theo là phần 4.
Trong mây mù, trong mưa rừng, trong cái buốt giá ở 50c, dao dộng của “cái vòng quả lắc” ấy đã giúp cả bọn nhanh chóng hạ cái “lốp xe” dài nhằn dai nhách í để tiếp tục hành trình.
11h30 trưa ngày 30/01/2011 đi thôi anh em ơi…i…..i…
Con đường lầy giữa rừng trúc già đón chào chúng tớ
253109_1648885356071_1655075186_1118297_7902946_n.jpg

254881_1648890236193_1655075186_1118300_5898052_n.jpg

Càng lên cao thảm thực vật ở đây càng đa dạng. Nào là mảng rêu xanh bám kín cả gốc và thân trúc, nào những cánh hoa tí hon đủ màu hồng tím đỏ vươn lên từ những thảm rêu xanh tốt trên bờ đá, hay thi thoảng những nụ đổ quyên vàng đỏ chen chúc giữa đám trúc già xen kẽ những cây tùng cổ thụ như muốn tô sắc màu cho bức tranh sơn cước.
rêu đủ màu
248189_1648907996637_1655075186_1118313_1383282_n.jpg

và hoa đủ loại
247008_1648914076789_1655075186_1118321_4927840_n.jpg

252758_1648904276544_1655075186_1118311_3350009_n.jpg

248648_1648920836958_1655075186_1118328_4300476_n.jpg

247790_1648932957261_1655075186_1118349_2687395_n.jpg
 
Hết phần 4
Ngắt vội một nhành hoa dại cài lên ba lô, tớ tiếp tục cuộc hành trình.
253413_1648927077114_1655075186_1118335_4883186_n.jpg

Nếu có dịp quay lại nơi này, tớ sẽ bổ sung vào bài tập của mình món luyện mắt sao cho nhanh hơn bước chân để ngắm cho bằng hết hoa lá cỏ cây nơi này.
255103_1648938957411_1655075186_1118351_6330113_n.jpg

Lang thang trong rừng trúc già
255109_1648943837533_1655075186_1118352_2427418_n.jpg

nghỉ chân vãn cảnh
248203_1648947477624_1655075186_1118353_6008217_n.jpg

những cây tùng cổ thụ
247690_1648951677729_1655075186_1118356_42627_n.jpg

253062_1648960677954_1655075186_1118364_5106348_n.jpg

Phương pháp trượt bùn của A Phìn nè
Đoạn đường từ điểm dừng lại ăn trưa đến trạm 2800 hầu như không có dốc, chỉ hơi lầy lội và thỉnh thoảng lối đi chỉ vừa một bàn chân, nên chúng tớ phải bám vào các bụi trúc để khỏi phải trượt bùn hay trượt chân xuống vực. Không còn giữ được đội hình theo 3 nhóm như ngày đầu, Ku Vĩnh, A pú, A phìn, Ku Quân đã cùng với đội porter vượt lên dẫn đầu, tiếp theo là tớ bác hành lạc, em phương, bác rùa cứ lang thang ngắm nghía tứ bề, tiếp theo là 2 em Thanh, em Minh, 2 thầy giáo Minh Tuấn và Ku Việt, cuối cùng là bác Giàng porter trưởng chốt đoàn. Nhưng vì ham chụp hình nên đôi lúc tớ bị tụt lại sau cùng. Có lúc vì mãi mê với đám rêu xanh, với bụi hoa đỗ quyên đang cố thủ giữa vòng trúc già, đến lúc ngước lên thì thấy bác Giàng đứng đợi, thế là ba chân bốn cẳng chạy….chạy….bò…bò…hết tốc lực cho đến khi gặp được em Phương và bác Hành Lạc, thấy tớ thở hì hục, bác hành lạc lại nhắc “đừng có thở bằng miệng dễ bị viêm họng lắm em”. Vậy là nhớ ra phải ngậm miệng lại hít vào phình bụng ra rồi thở ra hóp bụng lại. Nhưng chỉ được vài bước chân thôi, thì miệng tớ lại há ra trở lại, rồi đến đôi mắt bỗng trố lên to hết cỡ, chân tớ vận động chậm …chậm…lại, rồi nữa người trên đường như tê cứng lại. các bạn có biết chuyện gì không?
247355_1648895956336_1655075186_1118305_5726785_n.jpg
 
Phần 5
Tớ đã bị lạc vào “vương quốc Đỗ Quyên”, những cây đỗ quyên lấp xấp ngang mặt với đủ màu đỏ vàng trắng
247310_1661886361088_1655075186_1133891_4729077_n.jpg

248694_1661892281236_1655075186_1133902_7632297_n.jpg

252996_1661903241510_1655075186_1133919_4596732_n.jpg


cận cảnh đổ quyên vàng nè
253821_1662071045705_1655075186_1134174_620842_n.jpg

249780_1662077045855_1655075186_1134183_8037690_n.jpg

còn đây là đổ quyên đỏ
Và Giữa Vương quốc này chàng cầu hôn nàng với nụ đỗ quyên
255600_1662080845950_1655075186_1134191_3949487_n.jpg

Dù mây mù bao vây nhưng các bạn hữu vẫn chăm chỉ tác nghiệp
255077_1662090726197_1655075186_1134196_1204936_n.jpg
Do bài quá nhiều hình mà không có chữ nào nên mạo phạm đánh vào vài dòng.
 
Kết thúc phần 5
254098_1662097766373_1655075186_1134205_2696153_n.jpg

Ta cũng tranh thủ
di chuyển thêm một đoạn cho bớt lạnh, chúng tớ bị bao vây bởi rừng đổ quyên vàng cổ thụ, cây nào cấy nấy cao ngút ngàn, cành lá ngả nghiêng các kiểu qua những khe đá để rồi những chùm hoa vàng làm sáng rực cả vòm trời. Không bùn lầy, không dốc dứng, nhưng đôi chân của tớ chẳng muốn nhúc nhích, tựa lưng nép sát vào một gốc đây để né đường cho các chiến hữu, đang hí hoái định nhờ bác hành lạc chụp dùm cho 1 tấm, thì hỡi ôi, nàng Đỗ đã cô lập hoàn toàn tâm trí của bác í rồi.
246653_1662105926577_1655075186_1134212_2775906_n.jpg

và đây là tác phẩm của bác.
248996_1662110446690_1655075186_1134213_5490541_n.jpg

Đỗ quyên là một loài hoa đa dạng và phong phú về chủng loại, nào là tứ quyên đỏ tía, nào là hồng quyên đỏ nhạt, nào là bạch quyên trằng, nào là hoàng quyên vàng. Nhưng tớ không ngờ là ngoài đa dạng về chủng loại, Đỗ quyên còn phong phú về kích cỡ. Và không ngờ hơn cuộc đời của mình lại có ngày chết đứng trước những đóa Đỗ quyên to ơi là to như những chùm đèn lồng lơ lững trên mây kia. Thật không lãng phí công người trèo đèo vượt suối, vật lộn với mây với mưa rừng,với cái lạnh ở độ cao 2800m so với mực nước biển để chiêm ngưỡng sự hoang dã không kém phần kiêu sa của Vương quốc này.
254093_1662114446790_1655075186_1134215_6713137_n.jpg

Những khoảnh khắc của tớ cùng đồng bọn ở Vương quốc Đỗ Quyên
250134_1662118686896_1655075186_1134223_4093541_n.jpg

Mờ mờ - ảo ảo như bồng lai tiên cảnh
 
Phần 6
Trong khi cả bọn loay hoay các kiểu thì Bác Giàng, porter trưởng, đang đứng co ro dưới gốc đỗ quyên thúc dục bọn tớ lên đường.
248780_1667878070877_1655075186_1140629_6376882_n.jpg

Thôi đành tạm biệt rừng Đỗ quyên, theo hướng dẫn của bác Giàng, bọn tớ lại nối đuôi nhau tuột xuống những tảng đá, xuôi theo con suối tiếp tục cuộc hành trình.
http://a5.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/249932_1667884191030_1655075186_1140636_5928532_n.jpg
Lưu luyến - ko muốn rời chân
Trời về chiều, mưa dường như đã tạnh hẳn, nhưng mây vẫn dày đặc và quyện quanh những gốc cổ thụ làm che khuất tầm nhìn của bọn tớ. Lúc này hai em Thanh dường như đã thấm mệt, mà hình như không chỉ hai em ấy đâu, mà là cả đám đều mệt, ai nấy cũng “lặng lẽ ….từng bước….từng bước thầm…” khi qua vườn trúc.
252966_1667887151104_1655075186_1140638_5433937_n.jpg

Chên vênh trên đỉnh núi
Còn tớ thì đã tranh thủ gởi cái bao mệt nhọc, cái túi giá lạnh trên từng cành, từng gốc, từng đóa đỗ quyên này rồi.
247279_1667891431211_1655075186_1140640_2199294_n.jpg

Trong chuyến đi của tớ lần này, ngoài tớ thì còn hai em Thanh và em Phương là nữ. Sau chuyến test Bà Đen về tớ ngại nhất sức khỏe của Hoài Thanh, cả lúc lên lẫn lúc về tốc độ đều không theo được mọi người trong đoàn, còn Phương Thanh thì chả lo, em ấy đã chạm đích bà đen top đầu tiên, em Phương cũng khá khá vì cô nàng này có một í chí và quyết tâm rất cao. Vậy mà chỉ có hơn 3 tuần tăng tốc tập thể lực, em đã làm tớ thật sự ngỡ ngàng trong khâm phục. Ngày hôm qua, em đã vuợt qua tớ khi leo lên con dốc dài ngoằn thẳng đứng, và hôm nay em lại có mặt trên từng cây số. Không biết là có “động cơ đốt trong” nào không hở em ?
255731_1667902391485_1655075186_1140655_4385160_n.jpg

Hay là thầy giáo Minh đã dạy em tuyệt chiêu gì đóa:p
Này thì 10 characters
 
Phần 7
Xuống dốc được một đoạn thì tớ vượt lên đi đầu và tung tăng trên con đường mòn trong tiếng chim líu lo, không biết là có loài chim nào ở độ cao này không nữa, nhưng tớ nghe rất rõ tiếng chim. Tiếng người huýt thì không thể nào trong trẻo và thánh thót như thế được.
Đi thêm một đoạn nữa lại nghe sột soạt tiếng bẻ cành, tiếng chặt củi và gặp một chàng dân tộc, tớ hồn nhiên “anh lên tận đây để lấy củi về àh?”, đến khi anh đáp lại là “lấy củi về thổi cơm tối cho đoàn” thì mình mới nhận ra đây là anh porter nhà mình. Vậy là đã đến trạm nghĩ khi trời còn rất sáng. Ku vĩnh, A phìn, A pú đã tươm tất trong bộ áo ấm sạch sẽ, cả em Quân và bác Rùa cũng đã tới từ lâu. Công nhận mấy bác này trâu bò thật.
Một lát thì cả nhóm sau cùng bác Giàng chốt đoàn đã đến, em Phương cứ luyến tiếc vì thời gian ở lại Vương quốc đỗ quyên ít quá, về đây sớm cũng chả làm gì. Nhưng mà bù lại cho em ấy là doanh trại của chúng tớ được đặt dưới những cây đỗ quyên vàng cổ thụ.
260299_1673937422357_1655075186_1146942_8292780_n.jpg

Thế là cô nàng lại dụ dỗ bác Hành Lạc tác nghiệp khi trời còn đủ ánh sáng.
246834_1673895421307_1655075186_1146902_7845464_n.jpg

Và tớ cũng tranh thủ
255159_1673905181551_1655075186_1146909_7634624_n.jpg

247524_1673910301679_1655075186_1146911_4863111_n.jpg

260299_1673912781741_1655075186_1146912_3553320_n.jpg

248229_1673966423082_1655075186_1146957_8287497_n.jpg

255049_1673972343230_1655075186_1146966_3522275_n.jpg
Chán vụ 10 characters này quá!
 
Hết phần 7 nhé, hôm nay có gắng làm cho xong đến phần 11 để mấy bữa kết thúc vụ hậu Fan này luôn.Ai chưa giải quyết vấn đề của mình thì làm nhanh lên
Còn Ku Quân và em Minh thì đã quấn chăn
248879_1673915261803_1655075186_1146913_4666872_n.jpg

254554_1673920701939_1655075186_1146920_4089001_n.jpg

Mới có 3h30 chiều, mà trời quang mây tạnh, nên trong khi chờ đợi cơm tối và chống lại cái lạnh ở vùng núi cao, chúng tớ lại chơi trò “nướng cá” với cái bếp anh porter vừa nhóm cho. Kiếm một cái cây dài dài thế là chúng tớ hành nghê. Nào là vớ chống vắt, nào áo, nào khăn,… lần lượt lần lượt từng em một được xông khói.
255039_1673925182051_1655075186_1146922_536841_n.jpg

252986_1673930422182_1655075186_1146924_3832727_n.jpg

Thật đúng nghĩa là xông khói. Ngọn lửa được nhóm từ mấy cây trúc mục mới cháy được một tí, chưa đủ làm khô những cây củi lớn đã bị cơn gió thoảng qua cướp mất, thế là cả bọn lại chu miệng thổi, lửa vừa bén lên được một tẹo thì lũ gió ở đâu lại vờn qua và hất khói lên khuôn mặt của ai đó đang đứng đối diện với nó, thế là lại chổng mông, chu mỏ lên thổi tiếp.
254909_1673953302754_1655075186_1146949_3779243_n.jpg

Thiệt cái tình, rõ khổ, già tần này rồi mà còn chơi dại, cái trò này hồi nhỏ mày chơi chưa đã hả Thủy. Nhớ ngày xưa, cứ mỗi độ đông về, những cơn mưa dầm miền trung làm đống củi keo dấu kỹ dưới đanh bếp lại ẩm ướt. Thế là mỗi ngày tớ được xông khói đều đặn 2 lần, và chắc nhờ vậy mà bây giờ tớ mới có được làn da mặn mà đến thế.
254024_1673957542860_1655075186_1146952_5754187_n.jpg

Cũng may mà anh porter thương tình đổi cho mấy cây củi khô và vài cục than hồng ở bếp ăn, chứ cứ tình trạng này kéo dài, thì ngày về mình sẽ thành xê-kô mất.
Rồi có những lúc tớ phải đi lánh nạn thế này đây
255035_1673977783366_1655075186_1146970_3380039_n.jpg

Khói là vậy, cay mắt là thế, nhưng cái tổ khói này vẫn có một sức hấp dẫn riêng của nó. Buổi cơm tối cũng nhanh chóng kết thúc, và mọi người lại sum vầy quanh tổ khói để kể cho nhau những cảm xúc trên suốt chặng đường. Mãi đến khi những giọt sương đêm nặng dần và rơi lộp độp trên bếp lửa, bọn tớ mới chịu rút lui vào trong lều.
 
Phần 8, cố lên gần được rồi, mạng hôm nay mưa tệ quá.
Khi tiết mục kể chuyện đêm khuya kết thúc, cũng là lúc trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa xuyên qua tán lá rơi lộp độp trên nóc lều, làm cho cái lạnh trên núi cao này càng lạnh hơn. Tớ trùm hẳn cái túi ngủ qua khỏi đầu và co người thành con tôm luộc, thế mà cái lạnh vẫn nhẫn tâm len vào từng lỗ chân lông, từng thớ thịt của tớ. Nhắm mắt lại, tập trung trí óc vào hơi thở, nhưng mãi mà chả ngủ được, bao nhiêu là đỗ quyên, là rêu xanh, là hoa dại đủ sắc màu cứ lần lượt về tìm tớ, đến nổi tớ phải lẩm nhẩm đếm, nhưng đếm tới đếm lui mà ko thể nào đi vào giấc ngủ được. Mà ngoài kia thì nào đâu chỉ có mưa, gió, gió càng lúc càng lớn, gió làm những tán lá rừng va vào nhau xào xạc…xào xạc, làm cái lạnh nơi đây thêm phần sinh động. Nước mưa đã theo làn gió làm ướt cả góc lều phía tớ đang nằm. Lấy hết can đảm bật người dậy, lót lại cái áo mưa dưới lưng và mặt thêm áo vào với hi vọng sẽ ngủ được khi bớt lạnh.
Thật tình, chưa bao giờ giấc ngủ lại khó khăn với tớ như lúc này và cũng không ngờ “bác í” lại sợ bác “thời tiết” như thế, tớ cứ nghiêng người hết bên này đến bên kia mà vẫn không chạm tay được tới “bác í”. Và đến khi tớ bắt đầu chập chờn, mơ mơ màng màng thì đã nghe văng vẳng tiếng í ới của các bạn Hà Nội, nằm rán một tí thì Ku Vĩnh cũng lên tiếng thúc dục mọi người dậy. Trời đã tạnh mưa, nhưng chị gió vẫn còn mãi miết đùa giỡn trên những tán đỗ quyên cổ thụ.

Vậy là cuối cùng, một đêm mưa gào, gió rít, ẩm ướt và lạnh lẽo đã qua. Tớ lọ mọ chui ra khỏi lều, thì đã thấy Ku Vĩnh ngồi hong đồ bên bếp lửa. Công nhận ku này nội công thâm hậu thiệt, đi cũng nhanh mà ngủ cũng nhanh, 2 ngày rồi, ngày nào cũng dậy sớm cả.
Trong khi đoàn Hà Nội lục đục lên đường thì bọn tớ mới bắt đầu bữa sáng với tô mì gói. Mới nhìn tô mì mà tớ đã nghẹn. Những sợi mì dường như trơ ra trong nước, chả chịu chín, còn vài lát thịt thì nỗi lềnh bềnh không chịu lặn bởi phần mở quá dày.
Nhưng thôi, vì sự nghiệp cao cả, nên tớ dành nuốt lấy nuốt để, tống cho lẹ cái lũ ấy vào bao tử. Đang cặm cụi chuẩn bị khăn áo lên đường, thì em Phương, sau một hồi tìm kiếm đôi giày, đã nghẹn ngào thông báo một chiếc giày đã bị cháy vì cái tổ khói đêm qua. Không biết đêm qua, em ấy hong giày kiểu gì mà một chiếc đã lặng lẽ ra đi trong làn khói, chỉ còn lại mỗi một sợi dây để lại làm tin. Bây giờ phải làm sao đây, giày đi rừng thì mỗi người chỉ có một đôi, mà đoạn đường từ đây lên đến đỉnh được cảnh báo là rất dốc và sình lầy, làm sao đây…làm sao đây…..Cả đám cứ loay hoay….loay hoay…..
Và cuối cùng thì bác Hành Lạc cũng tìm ra được giải pháp bằng sự kết hợp cưỡng chế giữa đôi giày bệt của P.Thanh và 2 sợi dây thừng của Ku Vĩnh. Có ai hình dung ra công nghệ này không nhỉ?

7h30 sáng, Bọn tớ đã Khởi động ngày thứ 3 bằng cách vật lộn với con dốc thẳng đứng. Đến hôm nay thì kỷ năng bám níu của tớ đã hơn hẳn, dù đất có nhão và trơn sau trân mưa đêm qua, nhưng cứ nhằm những gốc trúc tươi mà đu người lên.
261654_1679773648259_1655075186_1151954_7179543_n.jpg

Qua được con dốc, để lại phía sau rừng đổ quyên, bọn tớ lại tiếp tục len lõi theo con suối trong rừng trúc già đi về phía đỉnh của một con dốc khác.
260432_1679779808413_1655075186_1151956_803972_n.jpg

255777_1679790888690_1655075186_1151975_6776665_n.jpg

249636_1679797488855_1655075186_1151982_108088_n.jpg

265067_1679847730111_1655075186_1152010_1444573_n.jpg

Thật tội nghiệp cho Phương, cứ đi một đoạn, thì sợi dây buộc giày lại lỏng ra, thế là phải dừng lại buộc.
263656_1679802808988_1655075186_1151988_1759626_n.jpg
 
Hết phần 8, thôi ngủ mạng kiểu này chả làm được gì nhiều.
Và cứ thỉnh thoảng tớ phải cho em ấy một liều thuốc tinh thần
260486_1679811449204_1655075186_1151992_1970846_n.jpg

251141_1679816489330_1655075186_1151993_3171772_n.jpg

Khi qua được con suối, mây càng lúc càng nhiều, một vài người đã bị lạnh vì tốc độ đi quá chậm, thế là một vài thành viên đành phải tăng tốc, để lại em và bác Hành Lạc dìu dắt nhau trong mây, trong mưa phùn. Ku Quân, A phình, A pú, bác Rùa và P.Thanh đã đi trước từ lâu.
246988_1679850370177_1655075186_1152012_4896039_n.jpg

Tớ, Ku Vĩnh, Thầy giáo Minh cũng cố đi chậm lại để hỗ trợ Phương, nhưng cũng chỉ được một lúc vì không chịu nổi cái lạnh khi vượt qua rừng trúc lùn lầy lội.
254045_1679857210348_1655075186_1152019_386586_n.jpg

251330_1679862010468_1655075186_1152022_6639261_n.jpg

263060_1679866650584_1655075186_1152026_204005_n.jpg

Cả bọn đứng nép vào góc khuất để đợi nhưng lạnh quá, thế là phải túc tắc lên đường sau khi em Vĩnh kêu mà chẳng có tiếng đáp lại.
Con đường càng về đỉnh, càng dốc đứng và lầy lội. Trúc lùn cứ bám quanh chân tớ, lúc này tớ chỉ biết đi bằng cảm tính và theo hướng tiếng reo hò vang đội của những đoàn đã chạm đích trước.
 
Vĩnh vừa đọc được một bài cảm nhận của một số bạn trong chuyến đi Nam cát tiên, mọi người ai muốn đi thì vào đây tham khảo nhé
Con đường càng về đỉnh, càng dốc đứng và lầy lội. Trúc lùn cứ bám quanh chân tớ, lúc này tớ chỉ biết đi bằng cảm tính và theo hướng tiếng reo hò vang đội của những đoàn đã chạm đích trước.
9h45h sáng 1/5 - Mây và gió mãi mê vui đùa trên ngọn trúc, mặc cho sương mù lượn lờ vây kín cả bầu trời, mặc cho bao kẻ độc hành đang khó nhọc từng bước trên độ cao 3100. Kéo cái khăn đã thủ sẳn ở cổ qua mặt và trùm kín mũi, để những hạt mưa theo gió không quất thẳng vào mặt, lấy hết sức, tớ bám chặt những cành trúc và đạp chân qua những gốc trúc hướng về cái cục Inox để tránh con đường dốc đầy sình.
261253_1681670735685_1655075186_1154625_3022075_n.jpg

253522_1681688096119_1655075186_1154645_3527236_n.jpg

Khi đã nghe rõ những tiếng tung hô reo hò, đôi tay tớ dường như rã rời, thế là đành dừng lại ở góc khuất này, nhân tiện đợi Phương và bác Hành lạc lên cùng. Đúng là đi du lịch ngày lễ, dù mưa phùn lạnh rét, dù dốc đứng và lầy lội, như con đường lên đỉnh luôn tấp nập kẻ lên người xuống.
261983_1681697256348_1655075186_1154662_1230964_n.jpg

263523_1681703816512_1655075186_1154668_74351_n.jpg

Cũng chỉ đứng được một lúc, gặp được em Minh, Phương và Tuấn thì người tớ run lên bần bậc vì rét. Nên 4 chị em đành phải tiếp tục dù chưa thấy bóng dáng Vĩnh, Phương và bác Hành Lạc đâu cả.
262213_1681723577006_1655075186_1154702_4518838_n.jpg

Dòng người một lúc càng đông, đông như trẫy hội í. Thì ra cũng có khối người khùng …khùng giống mình kìa
261712_1681731817212_1655075186_1154708_4622956_n.jpg

Từ chối những ngày lễ an nhàn, ấm áp chốn thị thành, vật vả với từng con dốc - từng con suối, lê lết qua những bãi sình lầy trong giá rét, trong mưa phùn, trong sương mù. Đã thế, lại chẳng có bún bò, bún mộc, cơm tấm, canh chua mà chỉ toàn là bánh mì kẹp trứng chiên, trứng chiên kẹp bánh mì, mì gói, mì gói và mì gói, mỗi ngày chỉ được 1 bữa cơm với rau xào thịt. Vậy đấy, đánh đổi mọi thứ thuộc về văn minh nhân loại, không một chút đắn đo, tư lự, cả đám bọn tớ đã đánh cược toàn bộ sức lực của mình trên cung đường từ bản Cát cát đến nóc nhà đông dương. Và cuối cùng, chúng ta là người chiến thắng.
263968_1681735017292_1655075186_1154710_3758284_n.jpg
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,351
Latest member
Buyoldgmailaccountsf
Back
Top