What's new

Nhóm 3708 và những chuyến đi.

Kết thúc phần 9
252467_1681738977391_1655075186_1154713_7057975_n.jpg

261563_1681743417502_1655075186_1154716_1558590_n.jpg

Cuối cùng 10h30 Ku Vĩnh, bác Hành Lạc và Phi Phương, bằng tình thần đồng đội đã chinh phục đoạn đường được xem là giang khó nhất trong hành trình, chinh phục được đôi giày bệt trong điều kiện thời tiết rất xấu để chạm tay vào cái cục Inox ở độ cao 3143m.
253610_1683375338299_1655075186_1156910_8295444_n.jpg

253973_1681753417752_1655075186_1154720_3141735_n.jpg

Cả bọn đã reo hò chào đón những thành viên cuối cùng chạm đích, và cùng nắm tay nhau, cùng bá vai nhau hát vang khúc khải hoàn mừng .....ngày Quốc tế lao động hahahaha.
264468_1681748057618_1655075186_1154718_5788476_n.jpg

252507_1683383538504_1655075186_1156929_6281454_n.jpg
 
Phần 1o gần hết rồi cố gắng nào.
Hơn 30 phút ngắm nghía, mẩn mê các kiểu với cái cục Inox trong niềm hân hoan phấn khích cũng là khoản thời gian đủ để “lão rét” tấn công. Hai chân bắt đầu run run, 2 tay giật giật….quơ….quơ, hai hàm răng quánh bò cọp liên hồi, đôi kính đã bị hơi nước phủ mờ, tớ thận trọng…thận trọng từng bước để leo xuống nhường cái cục Inox cho đoàn khác.
259809_1685584073516_1655075186_1159124_2101649_n.jpg

Theo lịch trình, bọn tớ xuống núi về trạm 2800m theo hướng trạm tôn, ăn trưa ở đấy, sau đó tiếp tục khám phá đồi chè và nghỉ đêm thứ 3 tại một điểm gần đồi chè.
Bây giờ là 11h30 trưa, cái bụng của tớ đang đánh trống liên hồi mà lệnh là phải hành quân hỏa tốc mới đảm bảo được lịch trình. Bác Giàng bảo từ đây đi xuống trạm khoản 2 tiếng nữa đấy. Mình bảo thầm trong bụng, bác í mà đi hai tiếng, chắc mình đi 3-4 tiếng mới đến được, eo ôi đi thôi người ơi. Vội vàng lót dạ mấy miếng phô mai, tớ tiếp tục điệp khúc leo trèo khi niềm hân hoan phấn khích vẫn vương vấn đâu đây.
Thầy giáo Tuấn đang cắm cúi leo xuống.
261352_1685601553953_1655075186_1159155_4953424_n.jpg


Đại lộ bùn chào đón bước chân ta
251356_1685611474201_1655075186_1159157_5091539_n.jpg

Tình hình là đôi giày của em Phương càng ngày càng khó tính, mặc dù đường xuống đã bớt sình và sạch hơn hẳn, nhưng em không thể đi chuyển nhanh được, cứ đi một đoạn là nó lại lỏng dây ra. Và cũng chính vì đi chậm, nên em í lại bị lạnh. Mà đừng nói gì em í, đến tớ đây mà còn bị lạnh nữa là, thế mà không biết bằng cách nào mà bác Hành Lạc chịu được cái lạnh giỏi thế?
265047_1685624034515_1655075186_1159165_4042651_n.jpg

Và tớ xin ké
254911_1685640194919_1655075186_1159175_7656063_n.jpg

So với chặng đường đi lên, thì cung đường đi xuống đông đúc hơn nhiều bởi đây là đoạn đường xuống chung cho cả 2 cung trạm tôn và sín chải. Bọn tớ phải chờ mãi mới đi qua được cầu thang này
263651_1685650075166_1655075186_1159179_753899_n.jpg

ở đoạn xuống này còn vài cái cầu thang bằng gỗ và những đoạn dốc cũng khá thẳng nữa. và đặc biệt là tớ được gặp lại một cây đổ quyên vàng khá đẹp nhưng chẳng dám rút máy ra chụp vì Ku Vĩnh cứ thúc dục liên hồi. Kết quả là cả đoạn đường dài tớ chỉ có vài shot thế này thôi
262656_1685659955413_1655075186_1159191_5771653_n.jpg
 
Hết phần 10, còn 2 phần nữa là xong phù phù!
262682_1685666875586_1655075186_1159194_5917800_n.jpg

Tranh thủ trong lúc đợi em Phương sửa lại giày
261663_1685671595704_1655075186_1159196_3812486_n.jpg

Và duyên số đã định, không ai có thể hoàn thành vai trò Porter tốt hơn em.
264020_1685677475851_1655075186_1159198_39038_n.jpg

Ba lô cái trước cái sau vậy đấy mà giọng nói vẫn oan oan: Chị ơi, còn trà gừng không cho em một miếng, bà con đi chậm làm em lạnh quá.
Mày lạnh còn đỡ cái bụng tao nó quánh trận liên hồi và cái chân nó sắp biểu tình rồi nè. Hai chị em lại lục ba lô kiếm đồ ăn và đành chấp nhận cầm cự bằng phô mai. Chờ mãi, đợi mãi mà chẳng thấy ai lên cả, trong khi Ku Quân, bác Rùa, A phìn đã vượt qua mình từ lâu, đồng hồ trên tay tớ đã chạy hết canh ngọ, thế là 2 chị em lại tiếp tục lê lết bám trúc, đạp nứa trên con đường nhão nhẹt.
Cũng may là đi có một tẹo thôi, thì cái láng 2800 đã hiện ra chứ không là tớ đã có ngày giỗ rất dễ nhớ rồi.
262280_1685682195969_1655075186_1159203_6993911_n.jpg

Cái láng lợp bằng tôn khá lớn có khả năng ‘xếp cá mòi” khoản 30 người, bên trong có sàn gỗ hẳn hoi và đây là nơi dừng chân của những ai leo FXF theo cung trạm tôn. Ngoài cái láng lớn này, thì bên cạnh còn có một cái bếp và một cái láng khác nhỏ hơn một tí, nghe đâu đó là láng của porter. Ở trạm này cũng có vài ba sạp buôn bán thức ăn và nước uống với hình thức trao đổi hàng – tiền –hàng đấy. Văn minh nhân loại đây rồi các bạn ơi!
269169_1717954722762_1655075186_1169977_1388724_n.jpg

268693_1717956642810_1655075186_1169979_3732340_n.jpg

269147_1717958522857_1655075186_1169980_4996610_n.jpg
 
Phần 11, hướng về bằng đường trạm tôm, lúc này chưa mọi người vẫn có quyết tâm đi đôi chè.
Nhìn lại bộ dạng của mình lúc này mà tớ cũng phát khiếp chứ đừng nói chi người khác: từ đầu đến chân một tông màu nâu đất, đất quyện chặt cùng nước mưa và sương - chỗ dày chỗ mỏng – chỗ đậm chỗ nhạt – chỗ khô chỗ ướt. Chưa hết, mặt mũi thì tèm nhem đất cát, đầu tóc thì chẹp nhẹp bện thành từng tép từng tép. Đôi giày ọc ạch nước, tớ lê lết bước thấp…bước cao, cố gắng tha cái thân đang run cầm cập liên hồi vào trong lán. Quăng cái ba lô xuống sàn, tớ lạng quạng cố kiếm cái gì đó để cho vào cái bao tử rỗng tuyếch. Tội nghiệp cho cây xúc xích còn sót lại ở dưới đáy ba lô. Trong vòng chưa đầy 2 nốt nhạc, nó đã lọt thỏm vào bao tử của tớ một cách không thương tiếc. Đang ngó tới ngó lui, coi có còn cái gì bỏ bụng nữa không thì em Phú hăm hở bước vô lán đưa cho mình thỏi sôcôla. Thật là không bàn phím nào diễn tả được cảm xúc này của tớ. Công nhận là socola có tác dụng nhanh thật, chỉ 1 thỏi nhỏ thôi, uống thêm một ngụm nước là tớ đã lấy lại linh hồn ngay. Lúc này mới chú ý, bác Rùa, a Phìn, anh em Ku Việt, Ku Minh, em Tuấn, Ku Quân, A Pú diện mạo cũng chẳng khá hơn mình là bao. Và cũng đã 2h chiều rồi mà Phương Thanh, Hoài Thanh, Phương và bác Hành Lạc vẫn chưa về tới lán. Cả đám lo lắng, không biết có kịp về tới sapa trong tối nay không.
269931_1717959802889_1655075186_1169981_3819573_n.jpg

268218_1717961522932_1655075186_1169983_6548883_n.jpg

Đến lúc này, mọi người nhất trí cắt bỏ đồi chè và đi cung Sín Chải về sapa ngay trong đêm nay, bởi một phần lương thực cho đoàn cũng đã cạn, quần áo của bọn tớ hầu như là đã bị ướt, Ku Quân, Minh Và Tuấn thì đã để quên hết đồ ấm lúc dừng lại ăn trưa ngày hôm qua và lo lắng nhất là hai em Thanh và Phương gần như đã kiệt sức. Đợi mãi, đến hơn 2h trưa, mới thấy bác Hành lạc dắt 3 cô về tới lán, trông bộ dang của bác te tua chẳng thua gì 3 em, còn em gái thì cô nào môi cũng tím rịm, mặt nhợt nhạt không còn một tí máu.
May mà lúc này Bác Giàng tiếp sức kịp thời, những tô mì gói nghi ngút khói được bày lên. Cả đám bọn tớ nhào vô, không cần biết bên ta là ai….không cần biết đây là đâu….mà hình như cũng không cần biết ta là ai….và chỉ cần biết trên tay là tô mì, ai cũng húp lấy húp để, húp đến ngụm nước cuối cùng mới chịu buông cái tô ra khỏi cái mặt ra. Đúng là chỉ những lúc thế này, khi mà tất cả những gì thuộc về lụa là của cuộc sống được dũ bỏ ta mới biết ta là ai.
Xong buổi trưa, lúc này trời cũng đã tạnh hẳn, tớ nhường chiếc áo dùng để che mưa cái balo cho em Phú, mọi người cũng tất bật chuẩn bị lên đường, em Phương lại loay hoay cột cột…thắt thắt với đôi giày. Sự lo âu đã hiện rõ trên khuôn mặt của Bác Giàng khi nghe cụ Rùa giải bày tình hình của em Phương. Và thật may mắn, có một anh Porter trong đoàn dư 1 đôi ủng, mà lại vừa chân của Phương nữa chứ. Dze…ze….ze…..ze…. không hạnh phúc nào bằng, không biết cảm giác của Phương thế nào, chứ trong tớ dâng lên một niềm vui khó tả và niềm vui ấy cũng hiện rõ trên khuôn mặt của em Thanh của A Pú.
260540_1717965403029_1655075186_1169988_4139109_n.jpg

Gần 3h chiều, mưa đã tạnh hẳn, nàng mây dường như đang xếp cất vẻ mặt u sầu để nhường chổ cho cậu nắng rong chơi, xếp gọn hành trang, gởi hết tất cả đồ đạt không cần thiết cho porter, bọn tớ thần tốc lên đường.
Trái ngược hẳn với cung đường đã qua, trước mặt tớ là con đường mòn uốn lượn trên sườn núi, chạy hết ngọn này đến ngọn khác và đặc biệt có một lang can tay vịn chạy dọc con đường. Bây giờ tớ mới biết tại sao dân phượt bảo cung đường trạm tôn là cung dành cho trẻ em và người già.
261551_1717968563108_1655075186_1169992_5603124_n.jpg

269944_1717971603184_1655075186_1169994_6530263_n.jpg
 
Phần cuối cùng đây cả nhà ơi.
Loay hoay với đống đồ nghề trong ba lô thế là tớ lên đường sau cùng
262105_1724575568279_1655075186_1177070_3611411_n.jpg

Cố gắng nhanh bước theo em Phương, nhìn thấy em tươi cười qua từng bậc đá với đôi ủng mới, vậy là yên tâm, với lại có bác Hành lạc hộ tống nên tớ tiếp tục đua
269931_1724582968464_1655075186_1177074_910034_n.jpg

Đuổi kịp A Phìn rồi nhé
269110_1724588768609_1655075186_1177077_1328174_n.jpg

Sương mù vẫn nhảy múa liên hồi trên triền núi. Thỉnh thoảng, nàng mây cao hứng tung mình lên cao để lộ ra dãy núi trùng điệp nhấp nhô,
268375_1724593128718_1655075186_1177080_4854017_n.jpg

nhưng vừa rút máy ra thì nó lại thế này đây.
260330_1724600768909_1655075186_1177082_5631873_n.jpg

Một con dốc dài còn sót lại trên cung đường trạm tôn. Nhìn cái cầu thang này mà ai cũng trầm trồ nhớ lại những con dốc đã qua
264890_1724605329023_1655075186_1177085_5490889_n.jpg

Xuống thấp hơn một tẹo, thời tiết đã thay đổi hẳn
267390_1724617929338_1655075186_1177095_3369296_n.jpg

Hai chị em ta lai nhí nhảnh
 
Tiếp cho phần cuối.
Thế là đành bấm bụng dừng lại chụp vài tấm dù lúc này Ku Vĩnh và Ku Quân đã bỏ xa mọi người.
269966_1724614049241_1655075186_1177092_2791845_n.jpg

Bây giờ là 4h30 chiều mà nắng vẫn rực rỡ thế này đây
262743_1724621169419_1655075186_1177097_2795600_n.jpg

Thời tiết thay đổi đến chóng cả mặt, và tớ lại ngất ngây với trời đất
269620_1724629249621_1655075186_1177101_4803650_n.jpg

264342_1724633729733_1655075186_1177103_6444790_n.jpg

264145_1724638129843_1655075186_1177107_2766876_n.jpg

Ôi tía ơi, có một quy luật cơ bản của phép biện chứng duy vật ở đây

Ngất ngây ...ngây ngất một hồi, nhìn qua nhìn lại chỉ còn vài tên, các bác porter đã bỏ xa bọn tớ được một quãng đồi, thế là ba chân bốn cẳng đua. Em Phương lúc này đã hồi phục được phần nào công lực, chỉ có 2 em Thanh là vất va vất vưỡng.
263045_1724645850036_1655075186_1177118_3402560_n.jpg

Đã gặp được em Quân nhưng Ku Vĩnh thì đang ở tận đẩu tận đâu

Ngậm ngùi tạm biệt anh "Sơn" em đi nhé, dù anh rất là đẹp trai nhưng em không thể nào ở lại cùng anh được.
260393_1724683130968_1655075186_1177172_3284122_n.jpg
 
Phần cuối dài khiếp.
Tình hình rất là tình hình, do đi trong bùn lâu quá, nên trên đoạn đường khô ráo này, đôi chân của tớ cứ thoăn thoắt ...thoăn thoắt, buộc cơ thể của tớ di chuyển nhanh, nhanh đến độ tớ không kịp nhìn cảnh vật xung quanh. Nhưng "hại" bất cập "lợi" tớ lại có thời gian để "tác nghiệp"
Minh ơi, làm một tấm để sau này có cái mà kể với con cháu nè
268514_1724678570854_1655075186_1177169_6954652_n.jpg

259864_1724691451176_1655075186_1177177_6284726_n.jpg

267467_1724696411300_1655075186_1177181_5119047_n.jpg

Cụ Rùa hộ tống Ku Việt. Ngay lúc này bác thông báo Ku Việt bị trật chân. Nhưng thật may, có một cô gái Hà Thành nào đó đã ra tay ..hehehhe..
270691_1724702011440_1655075186_1177183_6270658_n.jpg

Đây! con đường ta đua....với anh porter
Và tớ dụ bác dừng lại làm một tấm để chờ đồng bọn
261760_1724708811610_1655075186_1177185_43234_n.jpg

Đi tiếp một đoạn nữa, thật ra là tớ vừa đi vừa chạy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ku Vinh đâu. Nắng chiều dần buôn trên những ngọn đồi, xa xa kia là thác Bạc (anh porter nói vậy)
259953_1724713251721_1655075186_1177188_4163124_n.jpg

Tiếp tục hỏa tốc, 5h30 mới gặp được Ku Vĩnh đang ngắm suối cùng một số anh em porter.
269500_1724717571829_1655075186_1177190_6599824_n.jpg
 
Phần tiếp theo của phần cuối.
271040_1724722091942_1655075186_1177192_4351662_n.jpg

Bỏ bớt chiếc áo khoác ngoài, tớ tranh thủ trong khi chờ đợi đồng bọn
269778_1724737412325_1655075186_1177202_6477825_n.jpg

267875_1724742452451_1655075186_1177207_2403348_n.jpg

Ôi.... đôi hài vạn dặm vô tình trên đám rêu xanh
267902_1724747892587_1655075186_1177227_1154432_n.jpg

Đợi một lát thì cả bọn cũng có mặt đông đủ, em Phương đã tươi hẳn ra, ngược lại 2 em Thanh thì hổn hển thở. Sau này khi về đến sapa, nhìn lại chứng tích của P.Thanh, tớ mới chọt dạ, bởi từ lúc giày Phương bị cháy, tớ chả chú ý gì tới 2 em gái này, mà lại luôn miệng thúc dục nữa chứ. Thiệt cái tình, tớ đã vô í quá đi thôi. Hai em bỏ qua cho bà chị già này nhé!

Và tại con suối này, hội nghị diên hồng đã thành công tốt đẹp với toàn bộ thành viên nhất trí đi về theo cung đường trạm tôn để đảm bảo sức khỏe cho cả nhà. Ku Vĩnh có hơi buồn một tí nhưng cũng qua nhanh và em vui vẻ thúc dục mọi người lên đường.
268619_1724751932688_1655075186_1177234_3435019_n.jpg

5h45 bọn tớ khẩn trương lên đường với sự ủng hộ của thời tiết. Tớ lại lót tót đi sau cùng để "tác nghiệp"
Theo bác Giàng, dọc theo con suối này ta đi về phía trạm tôn
267454_1724754892762_1655075186_1177239_1069910_n.jpg

269534_1724756532803_1655075186_1177240_430434_n.jpg
 
Rồi cái này nữa là hết mục Hành trình vượt dòng thời gian của chị Thủy.
267429_1724758292847_1655075186_1177241_2317813_n.jpg

Ku Vĩnh cố đi nhanh cho rơi bớt nỗi buồn nè...báo hại bà chi này kêu khàn cả cổ mà em í chả thèm quay lại
Dù là cung đường dễ nhất trong 3 cung đường dẫn lên đỉnh, những nó vẫn không thiếu những con dốc dài.
Xếp hàng đi xuống dốc
261914_1724762492952_1655075186_1177243_1963458_n.jpg

268444_1724849735133_1655075186_1177431_6678530_n.jpg


Ta đi dưới ánh hoàng hôn
261754_1724853055216_1655075186_1177435_3435646_n.jpg

Và gần 7h30 tối, toàn bộ bọn tớ mới ra được khỏi rừng tới được trạm tôn. Lúc này tớ cũng đã thấm mệt, lưng áo đã ước đẫm mồ hôi từ lúc nào ko hay. Ku Quân chạy ra ríu rít giới thiệu đủ món khi thấy tớ lò mò về tới trạm, nhưng mệt quá, bỏ miếng cơm lam vào miệng nhai trong vô thức rồi gật gật liên hồi để đáp lại tấm chân tình của em, trong khi em thì cứ ríu rít hỏi ngon ko chị…ngon không chị.
Ku Vĩnh và A Pú đã chểm chệ trong lều từ lúc nào
259846_1724766213045_1655075186_1177247_7638131_n.jpg


Cuối cùng thì ước mơ khám phá sự kỳ vỹ của núi rừng Tây Bắc của tớ đã trở thành hiện thực. Sau 3 ngày ròng rã, không điện thoại, không internet, không khói bụi và kẹt xe, tớ bỏ lại tất cả những văn minh của cuộc sống hiện tại. Chỉ bằng chính sức mạnh của thể chất, tớ được du ngoạn trên dãy Hoàng Liên Sơn, đã chìm vào bồng lai thiên cảnh mà thiên nhiên đã ban tặng cho mảnh đất này, được cùng với tiểu đoàn 3708 chạm tay vào nóc nhà Đông Dương, được về với cuộc sống mộc mạc dân dã nhưng đầy ắp tình người. Dẫu có lúc chùn chân mỏi gối, dẫu có lúc tai ù bụng réo và thân ta rã rời, nhưng lòng vẫn an nhiên giữa thiên nhiên đại ngàn khi thế giới vẫn giẫm đạp chen nhau bươn tới…... Bao đèo dốc, bao sình lầy, bao lạnh lẽo rồi cũng đi qua khi trái tim hòa cùng một nhịp với núi rừng, với suối ngàn để hát vang với trời đất khúc khải hoàn.

Hành trình đã đưa tớ về với bản ngã của chính mình, đầy năng lượng và hừng hực lửa, đã thổi vào linh hồn tớ một luồng gió mới, làm bậc dậy một niềm tin, một hy vọng….. trong tớ.
267219_1724771573179_1655075186_1177256_4083751_n.jpg

Thật sự, hạnh phúc không nằm ở đích đến mà trên chặng đường ta đã đi qua
Thôi chết trễ học rồi bye cả nhà nhé.
 
Đoạn cuối cùng..lo đua với porter để kịp đi về sín chải, cuối cùng bà con bị trật giò nhìu quá, cả đoàn quyết định đi trạm tôn..
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top