What's new

Núi Dinh-chuyến đi kinh hoàng.....:|

NÚI DINH

000_0001.jpg

- Như các bạn đã biết là vào ngày 23/8/2010, team chúng tôi có tổ chức một buổi cắm trại trên núi Dinh và theo dự định thì bài viết đã ra lâu rồi nhưng do mốt số yếu tố khách quan nên bây giờ bài viết mới được thực hiện.


- Cảm ơn Hiếu và Phương đã đồng hành với tôi trong chuyến Survival Camp này, hi vọng lần sau sẽ có những người bạn đồng hành mới và sẽ có chuyến đi thú vị hơn.


- Đây là chuyến đi không phải của chủ nghĩa anh hùng, chủ nghĩa liều mạng nhưng là của tình bạn, tình đồng đội đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả.


- Xin Lưu Ý: đây là bài viết dựa trên những thứ đã được trải nghiệm hoàn toàn bằng đời thật, người thật, việc thật, nếu vẫn không tin chúng tôi cho luôn số DĐ của ng dân đã giúp chúng tôi trải qua 3 ngày vừa sợ vừa vui và vừa thú vị trên….^^


Giới thiệu nhân vật:


***Hiếu, anh bạn đa tài và được mệnh danh là Thần Lửa, cựu Scout của Nga:

102_0058.jpg


***Phương, anh bạn vui tính và biết cách làm cả nhóm lên tinh thần trong những lúc khó khăn:
102_0059.jpg



***Tui, đang sinh hoạt trong Scout của VN:

102_0060.jpg


DAY 1 (23/8/2010): “CHÚNG TA ĐÃ LẠC VÀO TRONG KHU RỪNG ĐẦY MA QUÁI, KHỈ THẬT” (trích lời của tôi trong đêm ấy).


Như một kì trại bình thường, tui dậy thật sớm, lúc ấy là 5h15 và sau đó lên đến bến xe Hoa Mai là 5h30. Cả team đã hẹn với nhau là 6h xe sẽ chạy và team mình sẽ có một chuyến đi thú vị. Nhưng……..Khi đến đó mới biết là Hiếu vẫn còn đang loay hoay tìm xe, Phương thì chưa liên lạc dc, An Binh (một người đăng kí đi cùng với chúng tôi) thì khoá máy DĐ. Khoảng 6h15, Hiếu chạy lên, Phương cũng đang trên đường chạy lên và An Binh vẫn khoá máy. Sau khi ăn sáng đầy đủ, 7h chúng tôi lên xe và đinh ninh là anh An Binh sẽ có thể tự lo liệu lên dc....

Lên xe, tôi để cái xẻng phía sau và ngồi nói chuyện, xe chạy dc chừng 45 phút thì cả 3 người đều cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi, một cảm giác mà dân đi trại lâu năm như chúng tôi chưa hề có. Kì lạ ở chỗ, chỉ có chúng tôi bị, còn các vị khách ngồi xung quanh vẫn tỉnh queo, 3 chúng tôi phải cố gắng thoa dầu để đỡ cảm giác nhức đầu khó chịu. Trong khi đang trên xe, chúng tôi cố dò la hỏi tình hình núi Dinh với người đàn bà ngồi kế và chúng tôi có được nhiều thông tin hữu ích nhưng chẳng có tác dụng với chúng tôi sau này….Biết là team chúng tôi có thể thiếu người, tôi liền mượn DĐ của Phương lên YM, bắn tin cho một anh từng là Thiếu trưởng tên Chí Hiếu thuộc một Đạo ở Bà Rịa - Vũng Tàu, do trưởng Phạm Văn Nhân điều hành, để xin “viện binh” và cũng lo lắng không biết có thể tiếp viện dc không, chúng tôi vẫn lo lắng.…..

Khi xuống xe bên vệ đường, cả team mới đặt balô xuống đất thì xe chạy, tôi chợt nhớ đến cái xẻng và la lên, vì ở đó có nhiều xe ôm nên có 1 tay xe ôm trờ tới, nói “ Lẹ lên”…Tôi phóng lên chiếc xe Dream cũ đã bay mất phần trước, lộ cả máy và bắt đầu rượt đuổi trên quốc lộ 51 mà ….không đội mũ bảo hiểm. Tài xế phóng xe không biết tốc độ bao nhiêu nhưng gió đập mạnh vào mặt tôi thì cũng thấy khiếp đảm lắm. Rượt đuổi trên con đường khoảng 3 - 4km thì mới lấy lại được và chúng tôi chạy từ từ về. Về đến nới mấy tay xe ôm kia chỉ “Ê, xe mày chạy đến bốc khói rồi kìa”, tôi nhìn quả là bốc khói thật. Chuyến rượt đuổi vừa rồi nói thật là chỉ có phim hành động hoặc công an đang truy đuổi cướp mới chạy tốc độ vậy, thật kinh hãi….

Ngồi nghỉ ngơi một quán nước bên đường, cũng là một tiện đồ điện, chúng tôi vừa ngồi vừa uống nước, Phương thì bốc máy kêu taxi Mai Linh Vũng Tàu nhưng kêu 2 lần thì chả thấy taxi nào trờ đến, tôi thì phone anh An Binh để kêu lên nhưng cuối cùng nhận được một tin nhắn CỰC KÌ THẤT VỌNG LÀ ”may em di choi vui ve, anh nhac di len lam” => lời nói chả có trọng lượng => làm mất công dời ngày đi, năn nỉ tùm lum nhưng team vẫn hoàn lại 3 ng. Sau đó tôi và Hiếu đi mua dầu hôi cho kì trại,chúng tôi mua đến 2.5 lít để đề phòng bất trắc xảy ra. Đến khi tôi và Hiếu đi mua dầu về thì taxi vẫn chưa đến, sau đó chúng tôi hỏi số phone của hãng taxi gần đây, chị bán hàng cũng cho nhưng chẳng ai đến. Bực mình,chúng tôi quyết định đi xe ôm nhưng khi vừa quyết định xong thì….1 loạt số fone của tài xế taxi gọi đến hỏi địa điểm và…..chẳng ai đến dc. Tổng thời gian khi xuống xe và bắt đầu lên xe ôm là…2h đồng hồ.

Sau khi đã thỏa thuận giá, chúng tôi nhảy lên xe và được chở lên núi trên con đường nhựa. Trên đường lên núi, chúng tôi đi thấy nhiều xe bus và trước khi đi qua cây cầu trên đó, tôi thấy một ngôi nhà ven đường đông người đang vui vẻ, sau này mới biết là trưởng Phạm Văn Nhân đang ngồi trong đó và căn nhà đó là của ông Thành, gọi là Thành Núi, nổi tiếng nhất khu núi Dinh này và ông cũng là người đem lại cho chúng tôi cảm giác vui vẻ, sảng khoái và thú vị nhất nhưng chúng tôi sẽ nói về ông ta sau….

Khu cắm trại Hiếu nhớ khi đi hồi 2k8 là một doanh trại quân đội, có chuồng bò này kia. Nhưng khi lên đây, chúng tôi khó khăn lắm mới tìm lại được nơi này vì nơi này đã bị bỏ hoang sau khi bộ đội chuyển xuống núi. Cuối cùng sau một hồi vòng vèo, chúng tôi cũng đã tìm được khu đó. Nó khá là rậm rạp cây cối và cực kì…gọi là âm u. Ở giữa khu đó có một căn nhà tôn hoang và một cái sàn gỗ bỏ trống, không cần suy nghĩ, Hiếu nói là phải lấy cái sàn đó để trú cho hết buổi trưa rồi đi tiếp.

Quang cảnh xung quanh:

000_0002.jpg

000_0003.jpg

000_0012.jpg


Hiếu và Phương lo trải áo mưa lên cái sàn đó, còn tôi thì sắp xếp đồ ở dưới, xong rồi cả ba đứa ngồi kiểm kê đồ. Xong rồi Hiếu nói tôi lên trải lại tấm bạt cho nghiêng về một phía kẻo nó mưa, tôi liền trèo lên, men theo thành sàn mà bước, cứ chắc mẫm là nó cứng lắm…đột nhiên……ẦM….chân phải tôi tọt luôn xuống cả cái sàn, đôi tay phản xạ nhanh đã kịp nắm lấy thành sàn và từ từ lôi tôi lên, thật là hú vía vì khi nhìn sang bên trái chỉ toàn là đinh rỉ sét, hên là tôi mặc quần dài và phản xạ nhanh không thì sập cả sàn và…Phương ngồi ở duới sẽ tiêu. Cả ba chúng tôi đều méo mặt vì hiện tượng kì lạ này vì Hiếu đã leo lên và đi wa lại trên đó nhưng nó không sập, cứ như nó chờ tôi lên rồi sập…..Xong đâu đấy cả ba ngồi lại mài dao miệt mài (chúng tôi thủ đến tận 5 con dao găm của lính US lận, phòng khi gặp cướp) và tập chiêu…phóng dao từ Hiếu, khỏi phải nói là cậu ấy….phóng ghê cỡ nào….Mài dao xong thì ngồi ăn trưa và nghỉ ngơi, xong rồi tôi và Hiếu đi thám hiểm một vòng xung quanh. Chúng tôi phát hiện có một bàn thờ với bình nhang và….một cây bông còn tươi trong đó, cảm giác rờn rợn trong tôi xuất hiện khi Hiếu hỏi: ”Nơi này bỏ lâu rồi mà sao vẫn có người tới ta..?”, nhìn xung quanh thì thấy một cây bị sét đánh chẻ làm 3, làm 4. Thật là một nơi hoang tàn kinh dị. Đi sâu vào nữa chúng tôi gặp một con suối cạn, quan sát một hồi thì Hiếu phát hiện ra cái cây bị chặt có vẻ còn mới và gọi tôi lại. Chúng tôi xem xét và kết luận vết cắt này khoảng 2 ngày trở lại đây và đoán là vết của bọn lâm tặc….Chúng tôi quay lại sàn gỗ và Hiếu nói là sẽ quay lại chỗ hồ cá để coi có người không, sau 20 phút thì anh ta quay về và nói là chúng ta sẽ dọn qua đó lát nữa nhưng……trời bắt đầu đổ mưa to. Cơn mưa như nước trút làm ướt cả đồ của chúng tôi và chúng tôi đành phải chịu trận khoảng hơn 1h đồng hồ. Trời xui đất khiến ra sao tôi lại lấy tay nếm thử nước chảy ra từ sàn gỗ, Hiếu liền chỉ cây địa y và…tôi liền nhổ 1 đống cả ra, mém chết thật…(địa y rất độc).
 
Last edited by a moderator:
Các bạn này nhát quá, mình tưởng các bạn phải ở lại phục kích và thấy được điều gì lạ lùng, khủng khiếp khiến các bạn kinh hoàng! nhưng thực tế thì toàn là sự sợ hãi do tưởng tượng ra mà thôi.
Cách đây 25 năm mình đã từng ngủ giữa rừng già thâm u vùng biên giới VN - Lào giữa hai tỉnh Điện Biên và Phong Sa Lỳ. nơi này chưa từng có người ở, bản làng gần nhất cáh cả nửa ngày đường đi bộ, trong khi đó trang bị mỗi người chỉ có một chiếc ba lô với mấy bộ quần áo, một đôi giày đi rừng, một con dao phát cây và một vài đồ dùng cá nhân khác, bọn mình không dùng túi ngủ, không lều trại mà mắc võng và phủ một mảnh vải che mưa lên trên, xoa dầu cao sao vàng để chông vắt và muỗi. đoàn chỉ có hai người, 5 h chiều trong sườn núi phía đông của rừng già trời đã tối, cũng may là trời mùa đông lạnh lẽo nên ít muỗi, vắt nhưng đêm lại dài kinh khủng, vậy nhưng bọn mình chả thấy gì đáng sợ cả, vẫn ngủ ngon lành. ngày đó thú nho nhỏ như cầy, cáo rất nhiều nhưng chúng thấy có lửa nên chúng không dám lại gần còn hổ báo thì không thấy dấu vết, có điều lạ là đêm khá yên tĩnh nhưng buỏi sáng thấy rất nhiều dấu chân lợn rừng ở khe suối gần đó.

Các bạn quá nhát gan, có lẽ cả nhóm chưa bao giờ đi đến những nơi hẻo lánh cho nên <<thần hồn nhát thần tính>> ấy mà.
Núi Dinh thực ra chả có gì là <<thâm u cùng cốc>>, là bí hiểm so với những vùng miền khác bởi nó rất gần với khu dân cư. Khoảng 20 năm trước, khi chùa Phật Quang còn là một thảo am nhỏ, đường lên chùa phải men theo các bậc đá và nhiều đoạn phải đi bằng 4 chân, lũ nhóc chúng tôi vì tò mò và háo hức nên cũng đã đến nơi này ngủ lại một đêm giữa rừng hoang lạnh, trong tay <<không một tấc sắt>>, không có kinh nghiệm đi rừng, không hề được học qua hướng đạo hướng đời gì cả. Chỉ có sự háo hức của tuổi trẻ muốn đi xa, muốn khám phá, muốn tìm hiểu...mà thôi.
Cứ cho là chỗ đó có ma đi nữa thì cũng không cần phải hốt hoảng như thế, vì càng hốt hoảng thì càng rách việc mà thôi. Giải pháp tốt nhất trong trường hợp này là << chung sống hòa bình >> với ma. Ma lo việc của ma, mình làm việc của mình, chỉ cần lòng can đảm là mọi việc đều ổn thỏa. Rất tiếc, các bạn chuẩn bị khá nhiều << đồ chơi >> nhưng lại thiếu lòng can đảm.

Vì trải nghiệm và kinh nghiệm mỗi ngưởi khác nhau nên câu chuyện của mình trở thành một trò cười cho các bạn khác tha hồ chỉ trích.Chúng mình chỉ cố gắng hết sức viết lại câu chuyện thật sự,tin hay không là ở các bạn,còn các bạn phán xét chúng mình "nhát" hay "không can đảm" thì mình xin nói thật cac bạn nói thế khi các bạn rơi vào tình thế như mình (gặp nó) thì có chắc rằng các bạn phản ứng được như những lời các bạn nói ở trên không ???Chúng mình đã hành xử một cách bình tĩnh nhất có thể chứ một người bình thường thì sẽ ra sao? Kêu gào,than khóc hay đái ra quần kêu mẹ??? Mình chỉ viết topic này cũng không cần ai bênh vực là có hay không có chuyện này nọ nhưng viết chỉ để kể về một chuyến đi thú vị với tất cả sự chân tình của tuổi trẻ nhiệt huyết......Và cuối cùng là các cảm giác đó không hề tưởng tượng ra....làm thế nào để tưởng tượng ra cái cảm giác lạnh rợn cả người chạy dọc cả sống lưng giống như mình sắp chết đến nơi,trong khi cả 3 người cùng bị...??? Mình nghĩ nếu bạn trải qua nó rồi thì chắc sẽ không chỉ trích mình dữ dội như trên đâu...^^

Mình cũng đồng quan điểm với Can Khuong, còn chuyện chủ thớt nói mọi người chỉ trích dữ dội thì cũng không hẳn, vì cũng có người khen đó thôi, và đó là cảm nhận của mỗi người.

Cá nhân mình chưa bao giờ trải qua cảm giác đó. Nhưng mình đã từng rơi vào một tình huống như thế này, không biết nếu là chủ thớt thì sao nhỉ? chuyện thế này:

Mình là dân địa chất, hay đi khảo sát các dự án thủy điện, mà thủy điện thì thường ở nơi heo hút, rừng núi rậm rạp, hoang vu, và thường cách khu dân cư tới vài km. Có lần mình làm một dự án nằm trong khu rừng già ở huyện Kon plong tỉnh Kon Tum, ở đây, ban ngày, trong rừng bạn khó nhìn thấy được mặt trời. Một hôm, mình đi xuyên rừng, quanh khu vực dự án để thu thập số liệu. Bình thường thì mình cần thuê một hai người địa phương để dẫn đường và để mang vác mẫu. Nhưng hôm đó, do dân ở khá xa và mình cũng xác định sẽ lấy ít mẫu nên mình quyết định đi một mình. Cầm địa bàn (tương tự la bàn, nhưng có thêm một số chức năng khác) trên tay, mình lần mò đi trong rừng, lách qua các cây leo chằng chịt, trời thì khá nóng nực. Đột nhiên, mình có cảm giác có cái gì đó lạnh lạnh ở gáy, sau đó lan ra toàn thân. Định thần lại, quan sát kỹ thì ôi thôi, mình đã lạc vào giữa một nghĩa địa của người dân với những cỗ quan tài lủng lẳng trên cây. Một số khác thì đã mục rữa và rớt xuống dưới đất, cùng với nó là rất nhiều hũ, bình, lọ bằng sành sứ, và rồi cả mùi rất khó chịu bốc ra nữa chứ. Thế là từ từ (vì có chạy cũng chẳng được, và có được thì cũng không chạy) rút lui. Cũng phải mất tới cả chục phút mới đi qua khu này. Thì ra, phía ngoài - nơi mình đã đi qua là khu rìa, nên quan tài còn mới, còn treo cao trên cây, còn mình thì mải lách qua dây nhợ, gai góc nên không chú ý. Mình chỉ nhận ra khi đã lọt vào trung tâm của khu nghĩa địa đặc biệt này.

Còn lần khác thì mình ở một mình giữa khu rừng già trên Gia Lai (gần thủy điện Vĩnh Sơn) đúng một tuần. Trong đó có đêm đầu tiên còn không có lửa. Lý do vì cả đoàn mười mấy người công tác ở đó hai tháng rồi, đến khi xong, sếp động viên mình ở lại vài hôm, trông coi máy móc thiết bị cho anh em công nhân về thành phố vài hôm rồi quay lại và chuyển đi công trình khác, còn mình khi ấy mới về công ty để lập hồ sơ. Hồi đó mới ra trường, máu lắm, sếp bảo thế ok liền. Thế là buổi chiều, tất cả anh em chuyển đi, còn mỗi một mình. Tối đến, định nhóm lửa nấu cơm thì trời ạ, chẳng có cái bật lửa nào (mình không hút thuốc, nên không có bật lửa, còn cái bật lửa ở bếp thì ai đó đã cầm mất rồi) thế là đành nhịn đói tối hôm đó, may là vẫn còn cái đèn pin. Một mình giữa rừng, khỉ kêu, nai tác, gió hú... thôi thì đủ kiểu nhưng sợ nhất là ra ngoài gặp rắn, vì rắn ở đây lủ khủ luôn. Hôm sau lội bộ hơn 2km băng rừng để xin được cái bật lửa của lâm trường gần đó. Thế là một mình mình ở đó trong đúng 1 tuần, cũng có lúc định ra chỗ thị tứ chơi (cách đó hơn chục km), vừa có chỗ chơi, vừa không phải nấu cơm một mình. Nhưng bỏ một đống máy móc ở đó, không may có chú lâm tặc nào đi qua, mang đi giúp thì tiền đâu đền, thế là đành ở lại. Nghĩ lại mà thấy mình dại quá, không may đau bụng hay làm sao đó thì có mà tiêu.

Sau một tuần, mấy anh em công nhân kia trở lại, khi tới chỗ lán trại thì cũng khoảng 20h rồi. Mình nghe thấy tiếng động cơ, biết là họ tới, thử lánh mặt ra sau chỗ lán trại nghe ngóng xem xao. Khi mọi người xuống, gọi tên mình, không thấy trả lời, thế là một ông dõng dạc tuyên bố "Tao nói mà, nó mà dám ở đây một mình. Nó mà ở đây, tao có đi đầu xuống đất".

Lúc đó mình mới chạy ra: Dạ, anh đi đầu xuống đất cho em coi.

Những chuyện tương tự như vậy mình trải qua không ít lần. Riêng về chuyện đi rừng một mình, mà là rừng già, thậm chí là nguyên sinh thì với mình nó là chuyện cơm bữa. Những lúc như vậy, điều sợ nhất là bị rắn độc cắn, hoặc không may té gãy tay chân thì sao. Còn ma hả, nó không sợ mình thì thôi, mắc gì phải sợ nó.

Mình tự nhìn lại mình, rồi đọc vài bài của chủ thớt, thấy thật là... vậy có "chê" chủ thớt đôi chút chắc cũng có thể chấp nhận được phần nào.
 
Last edited:
Dạ, dân Scout tụi em viết nhật kí trại thì chớ có sai. Không tin thì chị năm sau lên đó đúng tháng cô hồn thì ...trải nghiệm được lúc tụi em panic cỡ nào, 1 đêm thôi...^^

Mẹ ơi! tui không tin có ma quỷ, không tin dị đoan dị điếc gì hết trơn, mà nghe mấy bạn kể chuyện này cũng thấy ớn lạnh quá! Dân Hướng đạo sinh mà còn vậy nói chi người khác sao mà xoay sở. Tui cũng dân Hương đạo. Chắc bữa nào rủ khoảng 10 người thử lên cắm trại xem sao.
 
ứ đưa cho ổng là tốt nhất..:D)

19h15: bắt đầu ra nơi trung chuyển lương thực. Thực ra đó là một con đường mòn dẫn lên đỉnh La Bàn của núi. Đi được một hồi Phương rất mệt, mệt đến nỗi cứ sau một bước đi là …một bước chửi. Cậu ấy chửi nhiều không thể tưởng, cốt yếu là do quá mệt, kiểu như: ”Thôi bỏ xác tao nơi đây đi mày ơi, đời khốn nạn thật…” và đại loại thế. Chúng tôi phì cười và giúp đỡ cậu ấy đi tiếp. Đến một lúc nghỉ, tôi lấy trong túi thuốc mình ra một ống C sủi nhưng trong đó toàn là đuờng cát trắng, định cho cậu ấy chơi luôn C sủi loại 1000mg nhưng chưa cần thiết (đường và C sủi được tôi dùng như liều doping khi cần vận động nhiều nhưng phải dùng đúng liều, không thì tai hại lắm). Mới cầm caí lọ thì lập tức cậu ta dốc vaò miệng hết…1/3 lọ, tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Chúng tôi đi tiếp thì đến một chỗ ông Thành nói tắt hết đèn, chỉ để đèn của ổng và dừng lại mấy hồi. Tò mò vì không biết ông ta săn cái gì, tôi cầm NV xem cũng chẳng thâý gì cả, mấy lần như vậy. Hiền nói ông ta có thể thấy thú khi chỉ mới…chợt nhìn qua đôi mắt loé lên chỉ trong vòng 1 chốc (dân chuyên có khác). Khi chúng tôi gần lên núi phải qua một khúc đá cao, hẹp và khi đi qua đó thì….Phương vấp chân té, than là chân đã quá mệt nên không nhấc chân cao để né đá nổi. Qua khúc đó thì chúng tôi nghỉ một lúc rồi đi tiếp. Bước chân đều đều, khung cảnh xung quanh tối om, lâu lâu nhìn vaò cánh rừng thấy có vài con đom đóm bay qua bay lại rất đẹp……

20:15, chúng tôi lên tới đỉnh La Bàn, khỏi phải nói, phong cảnh tuyệt đẹp, đây có lẽ là phần thưởng đáng giá nhất cho chúng tôi sau khi trải qua bao nhiêu thứ…”kì lạ”. Quang cảnh thành phố Vũng Tàu ban đêm sáng rực, từ đây chúng tôi có thể nhìn thấy…. đèn quận Thủ Đức và xa xa nữa là của thành phố Cần Thơ. Chúng tôi ngồi nghỉ ngơi và dường như hôm nay trời khỏi phải nói là rất rất đẹp. Trăng sáng trưng, không bị mây che, mây thì lác đác vaì gợn, gió thổi vi vu……… Sau đó chúng tôi quan sát xung quanh xem có gì hay không. Chúng tôi thấy vết sơn đã mờ nhạt vẽ bãi đáp trực thăng của quân Úc thời chiến tranh, rồi caí hình la bàn được vẽ bằng sơn trắng rất mới. Khi chúng tôi đặt la bàn vào coi có đúng không thì….thấy sai be bét, các hướng này kia chỉ lộn tùng phèo, chính ông Thành cũng ngạc nhiên vì phát hiện này (ông ta đi rừng chả bao giờ cần la bàn, thậm chí ban đêm giữa rừng sờ vào cây là…biết hướng tuốt). Chúng tôi nghĩ chắc do thằng khỉ nào vẽ bậy bạ nhưng ông ta chỉ vết mờ mờ sơn vàng để lại nhưng không nhìn rõ, chúng tôi cũng đành bó tay khi tìm hiểu coi nó muốn chỉ hướng nào. Nhưng nó chỉ hướng nào thì chúng tôi cũng…chả quan tâm lắm, vấn đề là chúng tôi đã biết nó bị vẽ bậy..:D. Ngồi hóng gió một hồi, từng thằng móc ĐT fone về gia đình, người thân, nói là mình đang trên đỉnh núi với niềm vui khó tả….sau đó chúng tôi chỉ ngồi đó, tận hưởng cảm giác ở trên “thiên đường” với hai cha con ông Thành và cầm ống nhòm, NV, maý ảnh chụp hình xung quanh…..

Bạn có thể hướng dẫn mình cách dùng đường và C sủi như bạn nói được không, mình rất quan tâm hihi. À có được ông Thành "Núi" truyền nghề cho đi êm và tinh mắt không cho mình thọ giáo luôn hihi. Cám ơn bạn.
 
Last edited by a moderator:
Chuyến đi này diễn ra đã hơn 2 năm, bây giờ còn bàn tán thì rõ ràng là kinh hoàng rồi còn gì nữa.
 
Last edited by a moderator:
Éc éc !! Bài này lâu lắm rồi mà vẫn còn hót nhỉ. Mình thì chả dám "bình lựng" về chuyện thực hư của câu chuyện. Mình chỉ khâm phục và ..... ngạc nhiên về sự dũng cảm của các bác ấy. Vì sau cái đêm đầu tiên " kinh hoàng" đến như vậy, " sợ đến.... " như vậy mà đêm hôm sau các bác ấy vẫm dám lầm lũi đi vào chính khu rừng đó để săn thú ??!!. Nếu đó là mình thì ngay khi trời vừa sáng là mình tót ngay về SG và vài tháng sau khi về nhà vẫn còn vừa ôm mẹ trẻ vừa run ấy chứ.
 
Last edited by a moderator:
Ngày đầu tiên các anh lên đây và điểm đầu tiên các anh ghé thì em biết các anh sẽ bị bắt cóc bởi Thành Nổ, người ngoài thì vẩn gọi ông là Thành Núi.
Em xin giới thiệu em là người cuối cùng rời doanh trại. em công tác và sống trong " doanh trại " này một mình, Thật ra những điều các anh ghi thì nó cũng có phần đúng. Nhưng nếu các anh vẫn bảo đó à hồn ma thì em xin được tiết lộ là. Cái chỗ các anh đặt trại, đi sâu lên trên cũng từng có 1 anh bộ đội ngồi chết trong tư thế cầm súng, lùi xuống là đầm lầy cũng từng có 3 người chết khi lọt vào đây. Kể rằng, lúc trước 3 người này cũng từng đi vào rừng thám hiểm và bị lạc khu này, vẫn biết lối ra là hướng đó nhưng cứ đi theo hướng ra thì lát sau vẫn quay lại chỗ cũ. Họ đi gần một ngày và khát khô cổ họng. Lúc họ tìm được kế bên mình có đấm nước thì cũng là lúc họ bị mắc lầy ở đây và chết.
Cái nhà sàn mà các anh leo lên, là cái nhà sàn tụi em phải leo lên tận Hàm Rồng, cao thứ 2 Núi DInh chặt từng cây cau vác về để đóng lên nó. Noel 2008, có 1 nhóm gia đình Phật tử đã cắm trại dướ cây cầu mới xây gần chòi Thành Nổ. Sau khi mình xuống giao lưu và mời lên chòi Bộ Đội thì đúng 25 người ngồi trên đó không bị gãy hoặc lung lay.
Em sẽ nói tiếp về khu của em sống nếu như các anh muốn biết nhé! hi 1000 điều thú vị và rùng rợn các anh chưa được gặp đâu!
 
Mấy bố này nhát chết mắt cận nhìn gà hóa cuốc rồi. Đi lên núi Dinh mà vác theo cuốc xẻng thì chẳng để làm gì.Mấy bạn chỉ được có mấy bộ đồ nghề hướng đạo sinh nhìn cho oai thôi.Nhìn ông nào cũng như đi hành quân xuyên rừng thám hiểm đấy. Mấy bố này leo Phanxipan chắc đi được 1/10 quãng đường. Không tin các bạn thử xem.

Ai chưa từng sống trong khu sâu, vắng của Núi DInh đều có thể nói được câu này hết ạ! ngày 28/12 năm 2008 là ngày em chính thức nhận công tác ở trên này. Lúc đầu em cũng nghĩ nó rất bình thường như các nơi khác. Nhưng khi sống, đi sâu và tìm hiểu thì các anh mới thấy được rằng không phải thứ gì cũng có thể mắt thấy hoặc tai nghe được, không dễ cảm nhận được rằng mức độ tâm linh của nó lớn đến thế nào.
Ngay cà Sư Tâm Trí ( Trụ trì cũ ngôi Chùa 3 anh đã ngủ đêm ngày đầu) cũng khẳng định điều này!
Vì vậy, khi nói thì sẽ rất dễ, nhưng khi vào và gặp những sự cố bất thường. có khi mình bị Choàm Goạp ( loại rắn Mỹ) cắn và rỉ máu chân lông lúc nào cũng không hay!

** Em sống và công tác chưa được 2 năm nhưng em biết rất rõ, vì trong quãng thời gian này em sống 1 mình và tự cung tự cấp.
 
Ai chưa từng sống trong khu sâu, vắng của Núi DInh đều có thể nói được câu này hết ạ! ngày 28/12 năm 2008 là ngày em chính thức nhận công tác ở trên này. Lúc đầu em cũng nghĩ nó rất bình thường như các nơi khác. Nhưng khi sống, đi sâu và tìm hiểu thì các anh mới thấy được rằng không phải thứ gì cũng có thể mắt thấy hoặc tai nghe được, không dễ cảm nhận được rằng mức độ tâm linh của nó lớn đến thế nào.
Ngay cà Sư Tâm Trí ( Trụ trì cũ ngôi Chùa 3 anh đã ngủ đêm ngày đầu) cũng khẳng định điều này!
Vì vậy, khi nói thì sẽ rất dễ, nhưng khi vào và gặp những sự cố bất thường. có khi mình bị Choàm Goạp ( loại rắn Mỹ) cắn và rỉ máu chân lông lúc nào cũng không hay!

** Em sống và công tác chưa được 2 năm nhưng em biết rất rõ, vì trong quãng thời gian này em sống 1 mình và tự cung tự cấp.

Thanks bạn đã cho mọi người những tin tức thú vị và huyền bí, mong bạn chia sẽ nhiều hơn nhé
 
Hì hì, "thổ địa" 2 năm của căn lều đã lên tiếng.
"Năm rèn" ơi, kể chuyện cho dân phượt nghe câu chuyện : tại sao chú bộ đội "Năm rèn" được đơn vị "điều động" lên đó 1 mình trong 2 năm?
Kể chuyện hay thì có thể số lượng dân phượt đổ về Núi Dinh sẽ tăng vọt đó.
Mà nè, trang bị của chú bộ đội "Năm rèn" ngày đó có hầm hố như chủ thread này không?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,195
Bài viết
1,174,268
Members
191,990
Latest member
Satpalda
Back
Top