What's new

Núi Dinh-chuyến đi kinh hoàng.....:|

NÚI DINH

000_0001.jpg

- Như các bạn đã biết là vào ngày 23/8/2010, team chúng tôi có tổ chức một buổi cắm trại trên núi Dinh và theo dự định thì bài viết đã ra lâu rồi nhưng do mốt số yếu tố khách quan nên bây giờ bài viết mới được thực hiện.


- Cảm ơn Hiếu và Phương đã đồng hành với tôi trong chuyến Survival Camp này, hi vọng lần sau sẽ có những người bạn đồng hành mới và sẽ có chuyến đi thú vị hơn.


- Đây là chuyến đi không phải của chủ nghĩa anh hùng, chủ nghĩa liều mạng nhưng là của tình bạn, tình đồng đội đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả.


- Xin Lưu Ý: đây là bài viết dựa trên những thứ đã được trải nghiệm hoàn toàn bằng đời thật, người thật, việc thật, nếu vẫn không tin chúng tôi cho luôn số DĐ của ng dân đã giúp chúng tôi trải qua 3 ngày vừa sợ vừa vui và vừa thú vị trên….^^


Giới thiệu nhân vật:


***Hiếu, anh bạn đa tài và được mệnh danh là Thần Lửa, cựu Scout của Nga:

102_0058.jpg


***Phương, anh bạn vui tính và biết cách làm cả nhóm lên tinh thần trong những lúc khó khăn:
102_0059.jpg



***Tui, đang sinh hoạt trong Scout của VN:

102_0060.jpg


DAY 1 (23/8/2010): “CHÚNG TA ĐÃ LẠC VÀO TRONG KHU RỪNG ĐẦY MA QUÁI, KHỈ THẬT” (trích lời của tôi trong đêm ấy).


Như một kì trại bình thường, tui dậy thật sớm, lúc ấy là 5h15 và sau đó lên đến bến xe Hoa Mai là 5h30. Cả team đã hẹn với nhau là 6h xe sẽ chạy và team mình sẽ có một chuyến đi thú vị. Nhưng……..Khi đến đó mới biết là Hiếu vẫn còn đang loay hoay tìm xe, Phương thì chưa liên lạc dc, An Binh (một người đăng kí đi cùng với chúng tôi) thì khoá máy DĐ. Khoảng 6h15, Hiếu chạy lên, Phương cũng đang trên đường chạy lên và An Binh vẫn khoá máy. Sau khi ăn sáng đầy đủ, 7h chúng tôi lên xe và đinh ninh là anh An Binh sẽ có thể tự lo liệu lên dc....

Lên xe, tôi để cái xẻng phía sau và ngồi nói chuyện, xe chạy dc chừng 45 phút thì cả 3 người đều cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi, một cảm giác mà dân đi trại lâu năm như chúng tôi chưa hề có. Kì lạ ở chỗ, chỉ có chúng tôi bị, còn các vị khách ngồi xung quanh vẫn tỉnh queo, 3 chúng tôi phải cố gắng thoa dầu để đỡ cảm giác nhức đầu khó chịu. Trong khi đang trên xe, chúng tôi cố dò la hỏi tình hình núi Dinh với người đàn bà ngồi kế và chúng tôi có được nhiều thông tin hữu ích nhưng chẳng có tác dụng với chúng tôi sau này….Biết là team chúng tôi có thể thiếu người, tôi liền mượn DĐ của Phương lên YM, bắn tin cho một anh từng là Thiếu trưởng tên Chí Hiếu thuộc một Đạo ở Bà Rịa - Vũng Tàu, do trưởng Phạm Văn Nhân điều hành, để xin “viện binh” và cũng lo lắng không biết có thể tiếp viện dc không, chúng tôi vẫn lo lắng.…..

Khi xuống xe bên vệ đường, cả team mới đặt balô xuống đất thì xe chạy, tôi chợt nhớ đến cái xẻng và la lên, vì ở đó có nhiều xe ôm nên có 1 tay xe ôm trờ tới, nói “ Lẹ lên”…Tôi phóng lên chiếc xe Dream cũ đã bay mất phần trước, lộ cả máy và bắt đầu rượt đuổi trên quốc lộ 51 mà ….không đội mũ bảo hiểm. Tài xế phóng xe không biết tốc độ bao nhiêu nhưng gió đập mạnh vào mặt tôi thì cũng thấy khiếp đảm lắm. Rượt đuổi trên con đường khoảng 3 - 4km thì mới lấy lại được và chúng tôi chạy từ từ về. Về đến nới mấy tay xe ôm kia chỉ “Ê, xe mày chạy đến bốc khói rồi kìa”, tôi nhìn quả là bốc khói thật. Chuyến rượt đuổi vừa rồi nói thật là chỉ có phim hành động hoặc công an đang truy đuổi cướp mới chạy tốc độ vậy, thật kinh hãi….

Ngồi nghỉ ngơi một quán nước bên đường, cũng là một tiện đồ điện, chúng tôi vừa ngồi vừa uống nước, Phương thì bốc máy kêu taxi Mai Linh Vũng Tàu nhưng kêu 2 lần thì chả thấy taxi nào trờ đến, tôi thì phone anh An Binh để kêu lên nhưng cuối cùng nhận được một tin nhắn CỰC KÌ THẤT VỌNG LÀ ”may em di choi vui ve, anh nhac di len lam” => lời nói chả có trọng lượng => làm mất công dời ngày đi, năn nỉ tùm lum nhưng team vẫn hoàn lại 3 ng. Sau đó tôi và Hiếu đi mua dầu hôi cho kì trại,chúng tôi mua đến 2.5 lít để đề phòng bất trắc xảy ra. Đến khi tôi và Hiếu đi mua dầu về thì taxi vẫn chưa đến, sau đó chúng tôi hỏi số phone của hãng taxi gần đây, chị bán hàng cũng cho nhưng chẳng ai đến. Bực mình,chúng tôi quyết định đi xe ôm nhưng khi vừa quyết định xong thì….1 loạt số fone của tài xế taxi gọi đến hỏi địa điểm và…..chẳng ai đến dc. Tổng thời gian khi xuống xe và bắt đầu lên xe ôm là…2h đồng hồ.

Sau khi đã thỏa thuận giá, chúng tôi nhảy lên xe và được chở lên núi trên con đường nhựa. Trên đường lên núi, chúng tôi đi thấy nhiều xe bus và trước khi đi qua cây cầu trên đó, tôi thấy một ngôi nhà ven đường đông người đang vui vẻ, sau này mới biết là trưởng Phạm Văn Nhân đang ngồi trong đó và căn nhà đó là của ông Thành, gọi là Thành Núi, nổi tiếng nhất khu núi Dinh này và ông cũng là người đem lại cho chúng tôi cảm giác vui vẻ, sảng khoái và thú vị nhất nhưng chúng tôi sẽ nói về ông ta sau….

Khu cắm trại Hiếu nhớ khi đi hồi 2k8 là một doanh trại quân đội, có chuồng bò này kia. Nhưng khi lên đây, chúng tôi khó khăn lắm mới tìm lại được nơi này vì nơi này đã bị bỏ hoang sau khi bộ đội chuyển xuống núi. Cuối cùng sau một hồi vòng vèo, chúng tôi cũng đã tìm được khu đó. Nó khá là rậm rạp cây cối và cực kì…gọi là âm u. Ở giữa khu đó có một căn nhà tôn hoang và một cái sàn gỗ bỏ trống, không cần suy nghĩ, Hiếu nói là phải lấy cái sàn đó để trú cho hết buổi trưa rồi đi tiếp.

Quang cảnh xung quanh:

000_0002.jpg

000_0003.jpg

000_0012.jpg


Hiếu và Phương lo trải áo mưa lên cái sàn đó, còn tôi thì sắp xếp đồ ở dưới, xong rồi cả ba đứa ngồi kiểm kê đồ. Xong rồi Hiếu nói tôi lên trải lại tấm bạt cho nghiêng về một phía kẻo nó mưa, tôi liền trèo lên, men theo thành sàn mà bước, cứ chắc mẫm là nó cứng lắm…đột nhiên……ẦM….chân phải tôi tọt luôn xuống cả cái sàn, đôi tay phản xạ nhanh đã kịp nắm lấy thành sàn và từ từ lôi tôi lên, thật là hú vía vì khi nhìn sang bên trái chỉ toàn là đinh rỉ sét, hên là tôi mặc quần dài và phản xạ nhanh không thì sập cả sàn và…Phương ngồi ở duới sẽ tiêu. Cả ba chúng tôi đều méo mặt vì hiện tượng kì lạ này vì Hiếu đã leo lên và đi wa lại trên đó nhưng nó không sập, cứ như nó chờ tôi lên rồi sập…..Xong đâu đấy cả ba ngồi lại mài dao miệt mài (chúng tôi thủ đến tận 5 con dao găm của lính US lận, phòng khi gặp cướp) và tập chiêu…phóng dao từ Hiếu, khỏi phải nói là cậu ấy….phóng ghê cỡ nào….Mài dao xong thì ngồi ăn trưa và nghỉ ngơi, xong rồi tôi và Hiếu đi thám hiểm một vòng xung quanh. Chúng tôi phát hiện có một bàn thờ với bình nhang và….một cây bông còn tươi trong đó, cảm giác rờn rợn trong tôi xuất hiện khi Hiếu hỏi: ”Nơi này bỏ lâu rồi mà sao vẫn có người tới ta..?”, nhìn xung quanh thì thấy một cây bị sét đánh chẻ làm 3, làm 4. Thật là một nơi hoang tàn kinh dị. Đi sâu vào nữa chúng tôi gặp một con suối cạn, quan sát một hồi thì Hiếu phát hiện ra cái cây bị chặt có vẻ còn mới và gọi tôi lại. Chúng tôi xem xét và kết luận vết cắt này khoảng 2 ngày trở lại đây và đoán là vết của bọn lâm tặc….Chúng tôi quay lại sàn gỗ và Hiếu nói là sẽ quay lại chỗ hồ cá để coi có người không, sau 20 phút thì anh ta quay về và nói là chúng ta sẽ dọn qua đó lát nữa nhưng……trời bắt đầu đổ mưa to. Cơn mưa như nước trút làm ướt cả đồ của chúng tôi và chúng tôi đành phải chịu trận khoảng hơn 1h đồng hồ. Trời xui đất khiến ra sao tôi lại lấy tay nếm thử nước chảy ra từ sàn gỗ, Hiếu liền chỉ cây địa y và…tôi liền nhổ 1 đống cả ra, mém chết thật…(địa y rất độc).
 
Last edited by a moderator:
Ờ, núi này leo cũng 2 lần.
Mà suối đá ở đây nước thấy dơ dơ làm sao đó.
Rác thì đầy 2 bên suối.
Giữa rừng lên núi thấy có khu rừng trúc là đẹp.
 
Thiệt tình nghe cứ như truyện kinh dị vậy. Mình cũng đã leo lên đến đỉnh núi ông Trịnh thuộc dãy này rồi mà không có thấy được 1 sự hấp dẫn của bạn. Chắc mình phải chọn ngày rằm tháng 7 đi lại quá ah. hjhj dù sao hình chụp rất đẹp. Kết con dao rồi đó
 
Đoàn mình leo ngày 23 dương lịch, 14 âm lịch (tháng cô hồn) mà mấy ngày 5, 10, 14, 23 thường xui (nếu bạn đạo Phật thì chắc có biết). Đến giờ tụi mình cũng bất ngờ vì đụng phải hàng "khủng" như vậy. Nếu bạn có hỏi mình muốn thử lại cảm giác ấy không thì mình nói là "Không bao giờ" vì khi ấy 3 đứa mình, đứa nào cũng linh tính có chuyện xảy ra cả, sợ nát cả hồn vía.....

Các bạn mê tín sẵn trong bụng mẹ rồi, nên làm việc gì cũng mê tính.
Việc chặc cây trúng tay cũng cho là người khác làm ra,
Quên xẻng trên xe đò, cũng cho là người khác làm.
Bình thường chỉ sợ người xấu thôi. Các bạn sợ cả cái các bạn không thấy nên tinh thần suy sụp.
Thôi cố lên nhé. Thông thường, chỗ nào mà chẳng có người mất.
 
con số là người đặt ra các bạn ah.
Tất nhiên có cái mình không biết nên hay đặt ra chuyện không tưởng.
Bọn tây, bạn mình toàn chụp lẻ, đi chẳng thèm coi ngày, mà toàn đúng ngày lẻ.
 
Quá nhiều điểm mâu thuẫn trong câu chuyện của bạn :
1/Chai vodka bạn nói pha với dầu hôi mà hôm sau vẫn còn để mà uống ???
2/Bạn nói không đốt dc lửa gì hết mà khi đi đốt dc cây đuốc cũng hay.
3/Sáng quay lại chỗ cắm trại đêm ngồi ăn tỉnh bơ như chưa có gì ( tâm lý người gặp ma sẽ ko thế)+ sáng chụp hình hớn hở ( có 1 anh bị bệnh gì xanh mặt đi không nổi mà)
4/Để hộp thịt lại qua đêm chỗ cắm trại có con chó cỏ nó ko ăn hết cũng lạ+ thịt để tới tận hôm sau vẫn ko hư ^^
Dân hướng đạo sinh đi rừng nhiều mà từ chỗ chùa Hang Tổ lên đến đỉnh la bàn ko có bao nhiu hết mà đi ko nổi
Chỗ cắm trại đêm thì không lầm là kế nhà dân và gần đường nhựa ( sau này là khu trò chơi có đạp vịt + tắm suối), với cái địa lý như vậy thì ^^
Đi rừng mặc cái quần tây + áo sơ mi là đủ hiểu =))
Đây là ý kiến riêng thôi nhé ^^

Phản biện rất tốt. Mình ủng hộ ý kiến này.
Ở đây, thấy các bạn đi nhiều, nhưng những sự việc đưa ra giống như việc ít làm nên hay gãy đỗ.
Như việc đạp lên mái tranh mà đi, vào đúng chỗ mục thì nó gãy thôi. có gì đâu. Hoặc việc dùng dao găm chặt cây thành trúng tay.
 
Mình cũng đồng quan điểm với Can Khuong, còn chuyện chủ thớt nói mọi người chỉ trích dữ dội thì cũng không hẳn, vì cũng có người khen đó thôi, và đó là cảm nhận của mỗi người.

Cá nhân mình chưa bao giờ trải qua cảm giác đó. Nhưng mình đã từng rơi vào một tình huống như thế này, không biết nếu là chủ thớt thì sao nhỉ? chuyện thế này:

Mình là dân địa chất, hay đi khảo sát các dự án thủy điện, mà thủy điện thì thường ở nơi heo hút, rừng núi rậm rạp, hoang vu, và thường cách khu dân cư tới vài km. Có lần mình làm một dự án nằm trong khu rừng già ở huyện Kon plong tỉnh Kon Tum, ở đây, ban ngày, trong rừng bạn khó nhìn thấy được mặt trời. Một hôm, mình đi xuyên rừng, quanh khu vực dự án để thu thập số liệu. Bình thường thì mình cần thuê một hai người địa phương để dẫn đường và để mang vác mẫu. Nhưng hôm đó, do dân ở khá xa và mình cũng xác định sẽ lấy ít mẫu nên mình quyết định đi một mình. Cầm địa bàn (tương tự la bàn, nhưng có thêm một số chức năng khác) trên tay, mình lần mò đi trong rừng, lách qua các cây leo chằng chịt, trời thì khá nóng nực. Đột nhiên, mình có cảm giác có cái gì đó lạnh lạnh ở gáy, sau đó lan ra toàn thân. Định thần lại, quan sát kỹ thì ôi thôi, mình đã lạc vào giữa một nghĩa địa của người dân với những cỗ quan tài lủng lẳng trên cây. Một số khác thì đã mục rữa và rớt xuống dưới đất, cùng với nó là rất nhiều hũ, bình, lọ bằng sành sứ, và rồi cả mùi rất khó chịu bốc ra nữa chứ. Thế là từ từ (vì có chạy cũng chẳng được, và có được thì cũng không chạy) rút lui. Cũng phải mất tới cả chục phút mới đi qua khu này. Thì ra, phía ngoài - nơi mình đã đi qua là khu rìa, nên quan tài còn mới, còn treo cao trên cây, còn mình thì mải lách qua dây nhợ, gai góc nên không chú ý. Mình chỉ nhận ra khi đã lọt vào trung tâm của khu nghĩa địa đặc biệt này.

Còn lần khác thì mình ở một mình giữa khu rừng già trên Gia Lai (gần thủy điện Vĩnh Sơn) đúng một tuần. Trong đó có đêm đầu tiên còn không có lửa. Lý do vì cả đoàn mười mấy người công tác ở đó hai tháng rồi, đến khi xong, sếp động viên mình ở lại vài hôm, trông coi máy móc thiết bị cho anh em công nhân về thành phố vài hôm rồi quay lại và chuyển đi công trình khác, còn mình khi ấy mới về công ty để lập hồ sơ. Hồi đó mới ra trường, máu lắm, sếp bảo thế ok liền. Thế là buổi chiều, tất cả anh em chuyển đi, còn mỗi một mình. Tối đến, định nhóm lửa nấu cơm thì trời ạ, chẳng có cái bật lửa nào (mình không hút thuốc, nên không có bật lửa, còn cái bật lửa ở bếp thì ai đó đã cầm mất rồi) thế là đành nhịn đói tối hôm đó, may là vẫn còn cái đèn pin. Một mình giữa rừng, khỉ kêu, nai tác, gió hú... thôi thì đủ kiểu nhưng sợ nhất là ra ngoài gặp rắn, vì rắn ở đây lủ khủ luôn. Hôm sau lội bộ hơn 2km băng rừng để xin được cái bật lửa của lâm trường gần đó. Thế là một mình mình ở đó trong đúng 1 tuần, cũng có lúc định ra chỗ thị tứ chơi (cách đó hơn chục km), vừa có chỗ chơi, vừa không phải nấu cơm một mình. Nhưng bỏ một đống máy móc ở đó, không may có chú lâm tặc nào đi qua, mang đi giúp thì tiền đâu đền, thế là đành ở lại. Nghĩ lại mà thấy mình dại quá, không may đau bụng hay làm sao đó thì có mà tiêu.

Sau một tuần, mấy anh em công nhân kia trở lại, khi tới chỗ lán trại thì cũng khoảng 20h rồi. Mình nghe thấy tiếng động cơ, biết là họ tới, thử lánh mặt ra sau chỗ lán trại nghe ngóng xem xao. Khi mọi người xuống, gọi tên mình, không thấy trả lời, thế là một ông dõng dạc tuyên bố "Tao nói mà, nó mà dám ở đây một mình. Nó mà ở đây, tao có đi đầu xuống đất".

Lúc đó mình mới chạy ra: Dạ, anh đi đầu xuống đất cho em coi.

Những chuyện tương tự như vậy mình trải qua không ít lần. Riêng về chuyện đi rừng một mình, mà là rừng già, thậm chí là nguyên sinh thì với mình nó là chuyện cơm bữa. Những lúc như vậy, điều sợ nhất là bị rắn độc cắn, hoặc không may té gãy tay chân thì sao. Còn ma hả, nó không sợ mình thì thôi, mắc gì phải sợ nó.

Mình tự nhìn lại mình, rồi đọc vài bài của chủ thớt, thấy thật là... vậy có "chê" chủ thớt đôi chút chắc cũng có thể chấp nhận được phần nào.

Nể phục bác này nhất. Vì đã trải nghiệm nhiều. Gặp việc không loạn, có phúc làm đại tướng.
Thật sự, rất ngưỡng mộ bác. hy vọng gặp được bác để học hỏi thêm.
Em tâm đắc nhất câu: "Những lúc như vậy, điều sợ nhất là bị rắn độc cắn, hoặc không may té gãy tay chân thì sao. Còn ma hả, nó không sợ mình thì thôi, mắc gì phải sợ nó."

Phục, Phục, phục,!
Phục nhất lúc vào nghĩa địa treo của người dân tộc mà không loạn. nếu phải em thì đã sợ mất dép.
 
Hix, mình cũng trải qua cảm giác rợn người khi ở 1 mình tại nhà thờ cổ tại đường dẫn lên vườn lan trên Đền Thượng, Ba Vì, Hà Tây rồi.
Giữa đêm tính dậy, mở cửa lều bước ra ngoài, định đi WC, tự dưng thấy 1 nguyên 1 con rắn trắng đang nằm góc nhà thờ...
Bước ra ngoài, rậm rịch vài bước nhưng chả thấy nó ý kiến gì...

Phải nói, Nhà thờ cổ này rất cổ, nghĩ lại vẫn còn thấy ghê người ấy, Đường thì rêu phong kín, rừng cây thì rậm rạp. Rắn và côn trùng thì nhiều.
Bác ở một mình tuyệt hay. Em thì không dám, 2 mình thì được
 
Đúng là chém kinh thật! Ngoài lần đầu đi với nhà PKM toàn dân mới, thiếu trang bị ở những bài đầu, thì sau đó khá lâu, mình và anh Đà Điểu, 2 thằng già vào rừng căng lều tự nấu cơm ăn, rồi thêm chuyến leo núi ĐÊM do Lều bụi tổ chức. Cả 3 lần chẵng thấy con ma nào hết. Ai cũng vậy, giai đoạn đầu ( mới khởi động) thì leo núi ai chã mệt, dần theo nhịp thì sẽ đở mệt hơn. Bác chủ thớt là dân hướng đạo mà cũng cổ súy chuyện ma quỉ thì thật đáng buồn thay cho phong trào "Hướng Đạo Sinh" của VN.

Đôi lúc, tôi thấy hướng đạo chỉ là một phong trào cho các công tử bột thôi.
Còn đủ kỹ năng, hay tâm lý cho sử lý tình huống thì chưa.
Trang bị tận răng của bác chủ thớt, ba lô 20kg. Với ba lô trong hình, chắc chắn không đến 10kg.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,025
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top