Hà nội đã bắt đầu nắng, nắng tháng 4 dịu ngọt, nắng tràn vào từng góc phố nhỏ, từng căn nhà, từng kẻ hở nhỏ nhất của mái ngói, nắng chan đầy trên những con đường, dòng người vội vã đi về, dòng đời hối hả chạy...Loa kèn nở trắng tinh khôi, hướng dương khoe mình rực rỡ, đâu đó trên những ngọn đồi, sim đã nở tím, trẩu xen mình màu trắng nhạt nhòa...Nắng tháng 4 như ướp hương mật ngọt cho đời...Bàn làm việc của tôi, mỗi buổi sáng nắng lại chiếu xiên chênh chếch, loang lổ, sáng bừng. Tôi nhớ mùa nắng năm ngoái, mới đó mà đã một năm rồi. Cũng những ngày tháng 4 này tôi lọ mọ ở Angkor, lọ mọ Tây Bắc, Đông bắc...Kẻ nói tôi ngây ngây à, sao mà đi lắm thế, vừa đi về đã thấy đi tiếp...Ừ, có đôi khi đi cũng là cái nghiệp...cái nợ của đời...
Tôi vẫn nhớ như in những chuyến đi trong đời của mình, mỗi chuyến một cảm xúc, một sắc thái, một nỗi niềm riêng. Tôi đã kể cho các bạn nghe nhiều về những chuyến đi đó. Nhưng chắc có lẽ sẽ chẳng kể hết được, vì đi về, lại nhét đống ảnh đó vào một góc, thỉnh thoảng lôi ra ngó cái, ngó xong lại cất đi mà không viết. Nói cho đúng thì đôi lúc cũng muốn viết lắm đó, rồi tặc lưỡi lại thôi...cứ thế, những chuyến đi chìm dần vào quá khứ...Để một sáng tháng 4, có nỗi nhớ quay quắt về một miền xa vắng thôi thúc tôi. Miền xa vắng ấy không có nắng, chỉ có mưa, mưa dầm dề, mưa của mùa tháng 7, mưa như thối đất thối cát, mưa nhòe trên mắt...
Ngày đó, có 4 kẻ vẫn lặng lẽ đi trong mưa, lầy lội, trơn trượt, dốc cao vút, rặng tre xanh ngắt, sông Mã ngầu đỏ, rừng núi lặng lẽ, khói lam chiều, đò qua sông, lúa non mới cấy, trẻ con vui đùa, tình bạn, suối chảy rì rầm...Đủ cả cho một chuyến đi. Khó khăn, nản chí, tiến lên, lùi lại, mắc kẹt, ngã nhào, ốm, sốt cao, đau họng...cũng đã qua rồi. Tôi sẽ kể bạn nghe, kể thôi nhé, không văn hoa bóng bẩy, tôi kể trần trụi như cái vốn có của nó, như cái ầm ào dữ dội của Sông Mã anh hùng...
Tôi vẫn nhớ như in những chuyến đi trong đời của mình, mỗi chuyến một cảm xúc, một sắc thái, một nỗi niềm riêng. Tôi đã kể cho các bạn nghe nhiều về những chuyến đi đó. Nhưng chắc có lẽ sẽ chẳng kể hết được, vì đi về, lại nhét đống ảnh đó vào một góc, thỉnh thoảng lôi ra ngó cái, ngó xong lại cất đi mà không viết. Nói cho đúng thì đôi lúc cũng muốn viết lắm đó, rồi tặc lưỡi lại thôi...cứ thế, những chuyến đi chìm dần vào quá khứ...Để một sáng tháng 4, có nỗi nhớ quay quắt về một miền xa vắng thôi thúc tôi. Miền xa vắng ấy không có nắng, chỉ có mưa, mưa dầm dề, mưa của mùa tháng 7, mưa như thối đất thối cát, mưa nhòe trên mắt...
Ngày đó, có 4 kẻ vẫn lặng lẽ đi trong mưa, lầy lội, trơn trượt, dốc cao vút, rặng tre xanh ngắt, sông Mã ngầu đỏ, rừng núi lặng lẽ, khói lam chiều, đò qua sông, lúa non mới cấy, trẻ con vui đùa, tình bạn, suối chảy rì rầm...Đủ cả cho một chuyến đi. Khó khăn, nản chí, tiến lên, lùi lại, mắc kẹt, ngã nhào, ốm, sốt cao, đau họng...cũng đã qua rồi. Tôi sẽ kể bạn nghe, kể thôi nhé, không văn hoa bóng bẩy, tôi kể trần trụi như cái vốn có của nó, như cái ầm ào dữ dội của Sông Mã anh hùng...