What's new

[Chia sẻ] Sapa du kí - lên Fan xuống Chải

[Chuyến đi đáng nhớ nhất của em, xin phép được chia sẻ với mọi người :D rất vui nếu có thể trao đổi thêm các thông tin, kinh nghiệm du lịch bụi khắp các vùng miền của Tổ quốc!]

Sapa và Fansipan có lẽ là những địa danh đã quá quen thuộc mà người Việt Nam ai cũng biết. Chính sự nổi tiếng và phổ biến ấy, từ lâu đã gieo vào đầu tôi - một thằng bé mới bước qua tuổi đôi mươi cái sự "khó chịu", sự thúc giục và khao khát "Hai mươi tuổi đầu rồi mà chưa biết Sapa là gì sao? Bạn bè mày, người người nhà nhà leo Fan hết rồi mà sao mày vẫn cứ ngồi đây??". Động lực ấy cứ ngày một lớn dần, và cho tới hè vừa rồi, khi mọi điều kiện đã đầy đủ, thằng bé ấy quyết tâm chinh phục đỉnh cao.

Đoàn 4 thằng được thành lập. Kế hoạch được lên chi tiết kĩ càng từ đầu tháng 8, đồ đạc chuẩn bị gọn nhẹ, khách sạn và porter đã deal xong, chuyến tập dượt leo bộ 20km Ba Vì cũng đã thành công, kể cả thời tiết những ngày cuối cùng ở Hà Nội cũng ủng hộ đoàn hết sức nhiệt tình với trời xanh nắng thu vàng như rót mật.

Với sự háo hức và phấn khích đến nỗi quên cả vé tàu ở nhà trên đường ra ga, tối 5/9, tôi và 3 thằng bạn bắt đầu hành trình.
Như đã thống nhất từ trước, để đảm bảo sức khỏe, đêm đầu tiên trên tàu cả 4 thằng đều phải cố mà lăn ra ngủ sớm. Vì thế khi tàu mới tới ranh giới Yên Bái - Lào Cai lúc trời rạng sáng, cả bọn đã thức dậy trong cái lạnh của vùng cao, và cũng đủ tỉnh táo để nhận ra điều tồi tệ nhất đã xảy ra: nhìn ra cửa sổ chỉ có một màu trắng xóa của sương mù và mưa. Trao đổi với nhau những cái nhíu mày, 4 thằng lục tục xách balo ra tìm xe đò từ ga Lao Cai để lên Sapa.
Xe đò ở ga lên Sapa có rất nhiều, tất cả đều đồng giá 50k cho một chiều đi, và dĩ nhiên, giá đó là dành cho người Việt. Có một đoàn nhỏ người nước ngoài trước khi lên, đã hỏi thằng bạn em giá vé, và họ nhận được câu trả lời hết sức thật thà, hoàn toàn trái ngược với cái giá $10 mà họ bị ép. Sau đó là những lời đôi co, lời mắng thẳng thừng "if you dont pay $10, you leave!!" kèm theo những câu tiếng Việt tục tĩu của phụ xe và lái xe. Hơi shock và thất vọng về cái sàng khôn thứ nhất này.

Khởi đầu ngày thứ nhất như thế, mặc cho suốt một tiếng hy vọng trên xe, Sapa đón chào chúng tôi với thời tiết khó có thể "dễ thương" hơn, như muốn níu chân chung tôi ở Sapa "Mưa gió thế này leo làm chi cho khổ, ở lại đây ăn lẩu có phải sướng hơn không". Và thực sự, lẩu ở đây rất ngon và đầy đặn, tuyệt vời hơn nhiều so với ở Hà Nội, lại thêm một lý do nữa nhen nhóm lên những ý nghĩ nhụt chí trong đầu 4 thằng.



Thật may mắn, sau khi nồi lẩu đã được "dọn dẹp", trời đã quang hơn và chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị những bước cuổi cùng cho hôm sau: mua thêm một số đồ ăn nhẹ và đăng kí lấy giấy phép leo Fan, sau khi đã deal tiền công và tiền chợ búa với porter trước đó.



Người Kinh, H'mong và Dao Đỏ là 3 nhóm chính sinh sống và làm ăn ở đây. Trong khi người Kinh và H'mong thì đi đâu cũng thấy, người Dao Đỏ dường như chỉ tập trung chủ yếu ở khu vực nhà thờ trung tâm và tầng 2 chợ Sapa, dọc phố Cầu Mây vào buổi tối.



Và cũng thật khó (nếu không muốn nói là không thể) để tìm được một ai đó không phải người làm dịch vụ (cò mồi du lịch) ở Sapa. Với tinh thần từ đầu của cả đoàn là không trung gian, không mua tour, tự làm tất cả mọi khâu để tiết kiệm tối đa chi phí, việc chúng tôi cần làm là tìm đến cơ quan có thẩm quyền để xin đăng kí cấp giấy phép leo núi. Mới đầu thằng nào cũng nghĩ điều đó chẳng khó khăn gì, "đường ở mồm", hỏi ra ra, nhưng thực tế nó không đơn giản như câu nói ấy. Bất cứ người nào được hỏi cũng đều hết sức nhiệt tình: "À đăng kí leo Fan hả, để anh/chị/cô giúp cho, chờ một chút/nửa tiếng nhé có giấy ngay, đoàn mấy người? 4 à, ừ thế một triệu ba trăm ngàn trọn gói!". Vậy là 4 con gà lơ ngơ, loanh quanh trong thị trấn, quay cuồng giữa sự nhiệt tình của các bạn môi giới gần nửa buổi chiều, và thật may mắn được hai anh xe ôm tốt bụng đèo lên Trạm kiểm lâm cách thị trấn hơn 1km với giá 50k/xe/kẹp ba "uh thế để anh đưa lên trạm kiểm lâm, cách đây 4km, đường dốc lắm không đi bộ được đâu". Cả bọn lên đến trạm và nhận được hướng dẫn "ở đây không nắm vấn đề này, các em xuống trung tâm du lịch sinh thái nhé, tòa nhà có chóp nhọn trên đường xuống Cát Cát ấy", không quên kèm theo lời mời "chờ chút, à rồi, đoàn 4 người thì 350k/ng trọn gói nhé, cần thì để mình làm luôn cho gọn!"
Thế là cả bọn lết xác xuống Cát Cát, cũng may là mọi chuyện đã gọn gàng ở đây.


đường về Cát Cát by PhotoKei, on Flickr
 
Sau 5 phút ngồi viết giấy và đếm tiền đưa cho mấy cô quản lý ở Trung tâm du lịch sinh thái Hoàng Liên (tòa nhà có chóp nhọn trong ảnh trên), cả bọn ngán ngẩm nhìn nhau "từ sau cứ đặt ngta đăng kí cho nhanh gọn, có khi còn được rẻ hơn, lại đỡ mất công". Dù sao thì cũng xong xuôi, quyết tâm tự làm mọi khâu đăng kí để tiết kiệm chi phí vẫn đã đạt được, và đã rút ra được sàng khôn thứ 2, cả bọn sau đó tự thưởng cho mình chuyến cuốc bộ xuống Cát Cát (còn các cô quản lý thì tiếp tục ván tá lả còn đang bỏ dở).

May mắn thay, trời đã hết mưa và trong trẻo hơn, rất thích hợp để lôi máy ra bắn phá


Cát Cát trong mây by PhotoKei, on Flickr





Để tripod ở khách sạn là một sai lầm, và tôi phải trả giá bằng việc không có mặt trong ảnh



Ngày bão táp đầu tiên kết thúc với một em gái người H'mông cực kì xinh xắn, đang dẫn một đoàn khách nước ngoài quay ra nhìn chúng tôi và cười. Đương nhiên là cả 4 thằng đều nằm lăn quay đơ ra ngay tắp lự, và quên béng mất là tay đang cầm máy. Đến giờ vẫn tiếc..
 
Sapa bây giờ lộn sộn hết mức rồi không như ngày xưa nữa, không còn những phiên "Chợ Tình" thay vào đó là ăn xin vòi vĩnh khách nước ngoài lẵng nhẵng đi theo đòi chụp ảnh rồi xin tiền một cách rất không văn hóa .. rất chán
 
Sapa bây giờ lộn sộn hết mức rồi không như ngày xưa nữa, không còn những phiên "Chợ Tình" thay vào đó là ăn xin vòi vĩnh khách nước ngoài lẵng nhẵng đi theo đòi chụp ảnh rồi xin tiền một cách rất không văn hóa .. rất chán

Hôm mình lên lại không thấy cảnh này, may quá
 
Cám ơn mọi người đã ủng hộ ạ!!
Đúng là giờ em cảm giác Sapa bị thương mại hóa quá nặng nề, mặt trái của nó bộc lộ quá rõ ràng, thực sự thấy hết sức tội nghiệp cho các em nhỏ phải đi lẽo đẽo theo khách du lịch, nói đúng một câu "mua...cho....cháu....", ai dạy dỗ đúng sai cho những bé này, ai đưa các bé đến trường, ai cho các bé tương lai?
Đó là chưa kể việc rất nhiều bé có mái tóc vàng hoe... Thương thì thương nhưng mình không thể làm gì.

Về DSLR và tiền đi thế này thì là tiền em tự kiếm ra rồi chắt bóp tiết kiệm thôi ạ, có thể chưa làm ra nhiều ngay một lúc nhưng lâu dài tằn tiện thì cũng đủ dùng, chứ em cũng không muốn phụ thuộc nhiều vào gia đình.

Cách quản lý dịch vụ và Hàng TQ có lẽ là 2 điểm trừ lớn nhất của Sapa
 
Ngày đầu tiên thực ra chưa dừng lại ở đó, buổi tối cả bọn dành một chút thời gian đi dạo phố, cũng để tăm tia hàng họ ;)) :"> xem có gì khả dĩ có thể vác về nhà làm quà được không.

Bốn con gà đâm vào sàng khôn thứ 3 trong ngày: đang lang thang ở dọc cầu thang đá gần cổng Hàm Rồng thì bị một cô chủ hàng đồ nướng đon đả chăn dắt, thế là tặc lưỡi vào ngồi "thử xem nó ra thế nào, du lịch mà, thoải mái tí". Cô chủ giơ lên một xiên lợn cắp nách "đây xiên nó như này này, toàn nạc nhé!!", mà đúng là toàn nạc thật, cả bọn gật gù, uh thì cũng có vẻ đáng tiền đấy, làm luôn 4 xiên. Kết quả là được một đĩa nhỏ toàn là ..thịt mỡ. Toàn dân học Kinh tế thế mà còn bị Quảng cáo nó lừa, đúng là mất tiền ngu =.=

Kinh nghiệm: có 2 hàng ăn bình dân ở gần đó (phố chợ dọc từ nhà thờ tới khu đồ nướng) ăn rất chất lượng, ngon và đồ nướng cũng ngon và rẻ hơn nhiều (Đức Tú và Táo Quân, Đức Tú có vẻ nhỉnh hơn, giá hơi hơi cao hơn nhưng các món đầy đặn hơn, 3/4 bữa ở Sapa đoàn mình ăn ở đây).


Sau một hồi chẳng tia được hàng nào :( một phần là vì chưa phải cuối tuần, và do quá nhiều đồ Trung Quốc linh tinh vớ vẩn, cả bọn lủi thủi về ks, trong lòng thằng nào cũng rối bời về vấn đề quà cáp. Đúng lúc đó thì bà tiên, à nhầm, một bà lão người Dao đỏ ngồi bên đường đã thu hút được sự chú ý của bọn nó. Đến giờ nó mới để ý, dọc phố Cầu Mây có rất nhiều cụ bà Dao Đỏ ngồi làm gì đó, rất ung dung tự tại, với một tấm trải nhỏ đầy những đồ móc, đan trước mặt, để ý kĩ thì có thể thấy các cụ đang làm những chiếc móc điện thoại nhỏ nhỏ từ len và thảo quả - thế là thứ khả dĩ để làm quà cho bọn bạn ở nhà nhất đã được tìm ra: có chút đặc trưng của vùng cao Tây Bắc, đồ làm bằng tay và không phải đồ TQ, mọi yêu cầu đã được thỏa mãn.





Cầu Mây một buổi tối thường nhật

Ngày thứ nhất chính thức kết thúc lúc 23h với chăn êm và nệm ấm.
 
Bởi vì bạn không liên hệ trước với tớ chứ nếu như bạn liên hệ trước thì tớ đã giúp bạn hết sức có thể. 100% tớ không làm dịch vụ với các bạn Phượt.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,321
Bài viết
1,175,214
Members
192,045
Latest member
hoangngoc29
Back
Top