What's new

[Chia sẻ] Sapa du kí - lên Fan xuống Chải

[Chuyến đi đáng nhớ nhất của em, xin phép được chia sẻ với mọi người :D rất vui nếu có thể trao đổi thêm các thông tin, kinh nghiệm du lịch bụi khắp các vùng miền của Tổ quốc!]

Sapa và Fansipan có lẽ là những địa danh đã quá quen thuộc mà người Việt Nam ai cũng biết. Chính sự nổi tiếng và phổ biến ấy, từ lâu đã gieo vào đầu tôi - một thằng bé mới bước qua tuổi đôi mươi cái sự "khó chịu", sự thúc giục và khao khát "Hai mươi tuổi đầu rồi mà chưa biết Sapa là gì sao? Bạn bè mày, người người nhà nhà leo Fan hết rồi mà sao mày vẫn cứ ngồi đây??". Động lực ấy cứ ngày một lớn dần, và cho tới hè vừa rồi, khi mọi điều kiện đã đầy đủ, thằng bé ấy quyết tâm chinh phục đỉnh cao.

Đoàn 4 thằng được thành lập. Kế hoạch được lên chi tiết kĩ càng từ đầu tháng 8, đồ đạc chuẩn bị gọn nhẹ, khách sạn và porter đã deal xong, chuyến tập dượt leo bộ 20km Ba Vì cũng đã thành công, kể cả thời tiết những ngày cuối cùng ở Hà Nội cũng ủng hộ đoàn hết sức nhiệt tình với trời xanh nắng thu vàng như rót mật.

Với sự háo hức và phấn khích đến nỗi quên cả vé tàu ở nhà trên đường ra ga, tối 5/9, tôi và 3 thằng bạn bắt đầu hành trình.
Như đã thống nhất từ trước, để đảm bảo sức khỏe, đêm đầu tiên trên tàu cả 4 thằng đều phải cố mà lăn ra ngủ sớm. Vì thế khi tàu mới tới ranh giới Yên Bái - Lào Cai lúc trời rạng sáng, cả bọn đã thức dậy trong cái lạnh của vùng cao, và cũng đủ tỉnh táo để nhận ra điều tồi tệ nhất đã xảy ra: nhìn ra cửa sổ chỉ có một màu trắng xóa của sương mù và mưa. Trao đổi với nhau những cái nhíu mày, 4 thằng lục tục xách balo ra tìm xe đò từ ga Lao Cai để lên Sapa.
Xe đò ở ga lên Sapa có rất nhiều, tất cả đều đồng giá 50k cho một chiều đi, và dĩ nhiên, giá đó là dành cho người Việt. Có một đoàn nhỏ người nước ngoài trước khi lên, đã hỏi thằng bạn em giá vé, và họ nhận được câu trả lời hết sức thật thà, hoàn toàn trái ngược với cái giá $10 mà họ bị ép. Sau đó là những lời đôi co, lời mắng thẳng thừng "if you dont pay $10, you leave!!" kèm theo những câu tiếng Việt tục tĩu của phụ xe và lái xe. Hơi shock và thất vọng về cái sàng khôn thứ nhất này.

Khởi đầu ngày thứ nhất như thế, mặc cho suốt một tiếng hy vọng trên xe, Sapa đón chào chúng tôi với thời tiết khó có thể "dễ thương" hơn, như muốn níu chân chung tôi ở Sapa "Mưa gió thế này leo làm chi cho khổ, ở lại đây ăn lẩu có phải sướng hơn không". Và thực sự, lẩu ở đây rất ngon và đầy đặn, tuyệt vời hơn nhiều so với ở Hà Nội, lại thêm một lý do nữa nhen nhóm lên những ý nghĩ nhụt chí trong đầu 4 thằng.



Thật may mắn, sau khi nồi lẩu đã được "dọn dẹp", trời đã quang hơn và chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị những bước cuổi cùng cho hôm sau: mua thêm một số đồ ăn nhẹ và đăng kí lấy giấy phép leo Fan, sau khi đã deal tiền công và tiền chợ búa với porter trước đó.



Người Kinh, H'mong và Dao Đỏ là 3 nhóm chính sinh sống và làm ăn ở đây. Trong khi người Kinh và H'mong thì đi đâu cũng thấy, người Dao Đỏ dường như chỉ tập trung chủ yếu ở khu vực nhà thờ trung tâm và tầng 2 chợ Sapa, dọc phố Cầu Mây vào buổi tối.



Và cũng thật khó (nếu không muốn nói là không thể) để tìm được một ai đó không phải người làm dịch vụ (cò mồi du lịch) ở Sapa. Với tinh thần từ đầu của cả đoàn là không trung gian, không mua tour, tự làm tất cả mọi khâu để tiết kiệm tối đa chi phí, việc chúng tôi cần làm là tìm đến cơ quan có thẩm quyền để xin đăng kí cấp giấy phép leo núi. Mới đầu thằng nào cũng nghĩ điều đó chẳng khó khăn gì, "đường ở mồm", hỏi ra ra, nhưng thực tế nó không đơn giản như câu nói ấy. Bất cứ người nào được hỏi cũng đều hết sức nhiệt tình: "À đăng kí leo Fan hả, để anh/chị/cô giúp cho, chờ một chút/nửa tiếng nhé có giấy ngay, đoàn mấy người? 4 à, ừ thế một triệu ba trăm ngàn trọn gói!". Vậy là 4 con gà lơ ngơ, loanh quanh trong thị trấn, quay cuồng giữa sự nhiệt tình của các bạn môi giới gần nửa buổi chiều, và thật may mắn được hai anh xe ôm tốt bụng đèo lên Trạm kiểm lâm cách thị trấn hơn 1km với giá 50k/xe/kẹp ba "uh thế để anh đưa lên trạm kiểm lâm, cách đây 4km, đường dốc lắm không đi bộ được đâu". Cả bọn lên đến trạm và nhận được hướng dẫn "ở đây không nắm vấn đề này, các em xuống trung tâm du lịch sinh thái nhé, tòa nhà có chóp nhọn trên đường xuống Cát Cát ấy", không quên kèm theo lời mời "chờ chút, à rồi, đoàn 4 người thì 350k/ng trọn gói nhé, cần thì để mình làm luôn cho gọn!"
Thế là cả bọn lết xác xuống Cát Cát, cũng may là mọi chuyện đã gọn gàng ở đây.


đường về Cát Cát by PhotoKei, on Flickr
 
Anh ơi...tháng 4 này em cũng leo...anh có thể cho em xin sđt của anh poster và cho e hỏi nếu đi trọn gói thì khoảng bao nhiêu...và đoàn anh đi tất cả chi phí hết bao nhiêu ak..thanks
 
Anh ơi...tháng 4 này em cũng leo...anh có thể cho em xin sđt của anh poster và cho e hỏi nếu đi trọn gói thì khoảng bao nhiêu...và đoàn anh đi tất cả chi phí hết bao nhiêu ak..thanks

Mình cũng đang ao ước được leo Fan lắm :D, có cho đi cùng được k? :D, mỗi tội con gái, hơi béo thì sợ thật :)), cơ mà vẫn thích lắm ấy, trc giờ chưa bao h được chinh phục đỉnh cao nào, trừ Ba Vì :)
 
Mình cũng đang ao ước được leo Fan lắm :D, có cho đi cùng được k? :D, mỗi tội con gái, hơi béo thì sợ thật :)), cơ mà vẫn thích lắm ấy, trc giờ chưa bao h được chinh phục đỉnh cao nào, trừ Ba Vì :)

Cũng đc...đội mình mới có gần 10 người thôi...thế bạn sinh năm bao nhiêu? có ở Hà Nôi không?
 
sdt thì đợt trước một thằng bạn trong đội nó lo khoản porter (bọn mình chia đầu việc ra cho tiện), mình chỉ nhớ là chú Má A Cáng, sdt google sẽ có nhiều :)
tổng tiền cho 2 ngày leo thì phụ thuộc việc bạn thỏa thuận đi chợ với porter như nào, số lượng người ra sao
đợt mình đi thì riêng tiền leo rơi vào khoảng 1tr1-1tr2/ng thì phải, đó là do làm thủ tục tại trạm ~400k/ng, đắt hơn làm ngoài một tẹo, các bạn sau khi lên Sapa có thể dò hỏi và cân đối
ăn chơi bét nhè đập phá ở Sapa 2 ngày trước và sau khi lên Fan, gồm nhà nghỉ 700k, xe cộ ăn uống các kiểu, tựu chung lại đâu tầm 2tr3/thằng cho cả chuyến :)) đã tính cả tiền tàu (đi mềm về cứng)
 
Trở lại với chuyến đi ngày đó..


Rã rời sau chặng leo dốc đá giữa những bụi trúc lùn lên 2800, có một chỗ để ném phịch đống balô xuống và nằm lăn ra quả thật đúng là thiên đường, mặc dù cái thiên đường đó (cái lán) không được sạch sẽ gì cho lắm, mấy thằng mình cũng đâu có sạch sẽ gì cho cam đâu hê hê.
Nhớp nháp và bẩn thỉu, mặc trời lạnh lẽo mưa rét, cả bọn hè nhau ra vòi nước xả hết "sự đời", xong thì nông nổng quần đùi may ô chạy vào lều sưởi ấm và hong khô quần áo, tiện thể ngồi nói chuyện với mấy anh porter.

Như đã kể, lúc đó chúng tôi thấy thật may mắn khi leo Fan đúng hôm không có ai, có dịp được giao lưu nhiều hơn với những anh chàng H'mong rắn rỏi, ngồi ăn gà nướng (có cả thịt bò xào, thịt lợn rang, canh măng, rau luộc đủ cả, ê hề..) uống rượu ngô cùng các anh. Đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nào thì trên 2800 này lúc nào cũng có một anh gác trạm, ở một mình vài ba ngày giữa núi rừng lạnh lẽo mới được thay ca, nào thì là đồ thổ cẩm thật giờ cực hiếm và cũng chẳng mấy ai làm nữa, dưới thị trấn tuyền hàng TQ, mỗi bộ quần áo thổ cẩm đan tay như của mấy anh để dệt ra từ sợi cho đến lúc mặc được vào người cũng phải mất ít nhất một năm...

Khái niệm thời gian dường như không hiện hữu, cũng chẳng thằng nào buồn nhìn đồng hồ, tàn bữa cơm mấy thằng lôi túi ngủ ra cuộn tròn lại, nhắc nhau đi ngủ sớm để mai còn chiến đấu tiếp, dù biết chắc là chẳng thằng nào ngủ nổi khi vừa qua một ngày xa-lạ-với-trai-thành-phố. Không ngủ, biết là đồng bọn thằng ếu nào cũng chưa ngủ, nhưng cũng không nói với nhau một câu nào, chắc bọn nó cũng giống tôi, nghĩ lại những gì vừa trải qua, nhớ lại những đoạn vực sâu, vách đá, dốc cao mà vừa mới mấy giờ trước vừa đối mặt, và hồi hộp tưởng tượng không biết sẽ có gì chờ đón trên quãng đường còn lại ngày hôm sau.

Điều bất ngờ mà ở trang trước mình có nhắc đến, là một vách đá trơn trượt khá sâu về bên trái, như một cái cầu trượt rộng khoảng 3 mét vậy, có chỗ để chân và bám tay để bước sang nhưng khả nhỏ, sơ sảy tí thôi là... trượt xuống chân núi :D Lúc đấy với cái dslr cùng đám lens cộng thêm tripod sau lưng, tôi hơi hãi chờ đi cuối, anh porter chỉ lên trên cười: "hay lên đường dành cho dê kia mà đi" :)) mình lại tuổi dê chứ :)) hóa ra trên đó có một con dê thật.. Sau đó trên đường đi tiếp tôi lúc nào cũng bị "ám ảnh" vì nghĩ lúc về mình còn phải gặp lại cái vách này một lần nữa..
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,673
Bài viết
1,135,002
Members
192,357
Latest member
pvausashop765654
Back
Top