Ngày thứ sáu là chương trình mua sắm, bình thường em đi bộ rất khỏe nhưng không hiểu sao cứ vào mấy trung tâm thương mại là chân yếu tay run các bác ạ. Các bác già lôi em đi phiên dịch để mua nào nhân sâm, nào linh chi, nào O Hui, nào Sochu. Ôi chóng hết cả mặt, nên em không kể dông dài chuyện mấy phố mua sắm làm gì nữa. Buổi chiều có ngồi thuyền trên sông Hán nhưng cũng không có gì đặc sắc cả. Hôm sau là về rồi nên em quyết phải lên điểm cao nhất Seoul: Tháp truyền hình N Seoul.
Anh lễ tân khách sạn hướng dẫn đi tàu điện đến Tháp nhưng thấy phải qua ba lần đò chưa kể thời gian lạc đường nên quyết định nhảy taxi, ăn chơi một lần cho máu. Được cái taxi Seoul không phải là đắt nên đi được. Các bác lưu ý là taxi đen đắt tiền hơn nhiều taxi trắng, da cam, vàng nhé. Muốn đi đâu thì phải thủ sẵn card ghi địa chỉ hoặc nhờ ai viết cái tên bằng tiếng Hàn, lái xe taxi không biết tiếng Anh đâu và không biết cả đường nữa, toàn hỏi máy định vị cả. 80% người lái taxi là người già, "hello" các bác ấy cũng không biết. Hôm em đi thì ngồi xe một cụ chắc phải gần bằng tuổi ông ngoại mình, lo sốt vó không biết cụ mắt mờ chân chậm thì đạp phanh kiểu gì. Giải thích mãi điểm đến không được liền chỉ thẳng cái tháp ở trên đỉnh đồi xa xa, cụ gật gù, ok, lên xe. Thấy cụ tuôn một tràng tiếng Hàn, hình như hỏi mình ở đâu đến, "Việt Nam", "Ồ, Vietnam? Việt-Lam-muôn-lăm!" (Không biết cụ ngày xưa có đi lính Park Chung Hee không nữa).
Xe đến dưới chân đồi, cụ dừng lại, em chỉ chỉ, cái tháp trên kia cơ mà, cụ gật gù, phóng xe đi một mạch, em không hiểu là đi đâu cứ cái tháp mà chỉ, tay bắt chước mấy con khỉ leo cầu thang, à, xe lại quay lại chỗ dừng lúc nãy. Em đang bó tay thì thấy cụ chỉ ra ngoài nói liên hồi, giờ thì em đã hiểu là đi lên đấy chỉ có một đường độc đạo là cái cáp treo.
Đang hào hứng nhưng nhìn thấy đoàn người đứng xếp hàng kín 3 tầng nhà kính tụt hết cả cảm xúc. Không thấy chỗ mua vé gì cả, thôi cứ đứng vào đã. Nhích mãi thì cũng đến chỗ mua vé trên tầng hai. Dọc hai bên đoàn người đứng chờ là các quầy bánh kẹo, kem, nước ngọt, làm ăn phát đạt ra phết nhưng mà em quyết tâm chống lại cám dỗ vì giá trong này cỡ gấp đôi ngoài phố. Đi cáp treo lên đó mất 3 phút nhưng xếp hàng 1 tiếng 30 phút. Tháp nhìn từ cáp treo:
Xuống cáp treo rồi còn phải leo dốc một đoạn nữa mới đến chân tháp:
Vào mua vé lên tháp người ta phát cho một cái vé ghi số thứ tự, mình đứng vào xếp hàng thì anh nhân viên nói cứ ra sân mà ngồi, không cần đứng cho mệt vì còn khoảng trăm rưởi người nữa mới đến lượt mình, 1 tiếng nữa quay lại xếp hàng là vừa!
Trong tháp có một bảo tàng gấu bông (hình như phải mua vé) mà em không có hứng gì lắm nên ra sân ngồi. Đang khát nước thấy có hàng kem, cách làm kem lạ mắt, cùng đua đòi xếp hàng. 5000 won một cái kem ốc quế, 100 nghìn cái kem thì cũng chát nhưng mà mấy khi lên đỉnh Seoul ăn kem nên vẫn mua. Mình gọi vị gì (em gọi dâu tây) thì người ta lấy hoa quả đấy trộn với kem, dùng hai cái xẻng nhỏ trộn thật nhuyễn, rắc bột quế hay gì đó vào rồi đặt cả viên kem to tướng vào cái ốc quế:
Ăn ngon phết các bác ạ. Mãi sau này em mới biết đấy là hàng kem ngon nhất Seoul, may mà lúc đấy không tiếc trăm bạc.
Cuối cùng thì cũng lên được tháp, cái thang máy này được quảng cáo là nhanh nhất thế giới. Tháp 101 Đài Bắc cũng tuyên bố là nhanh nhất thế giới thì không biết cái nào nhanh hơn. Trên tháp nhìn Seoul 360 độ trong đêm, cũng không rực rỡ như mình nghĩ:
Ở đây họ nghĩ ra một cái cũng hay, đấy là đo khoảng cách đến thủ đô các nước theo đường chim bay, chia ra mỗi hướng thành một ô kính, ai cũng tíu tít chụp ảnh quê mình:
Có mỗi một ô Pyongyang 80km là không thấy ai đứng. Bình Nhưỡng cách đây có 80 cây số, nếu có bắn tên lửa sang thật thì đừng nói Mỹ chứ Tề thiên đại thánh cũng không đỡ nổi, thế nên chính quyền Hàn Quốc đang chuẩn bị cho việc dời đô (đồng thời đem tiền của sang Việt Nam cất bớt).
Sáng ngày thứ bảy còn một điểm tham quan cuối là trụ sở của tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc Samsung:
Trong tòa nhà trưng bày tất cả những công nghệ tiên tiến nhất của Samsung từ trò chơi thực tế ảo, đên công nghệ cảm ứng điều khiển màu sắc của cả một bức tường. Và quan trọng nhất vẫn là gian hàng bán điện thoại (Samsung Galaxy giá đắt hơn ở Việt Nam).
Các Chaebol của Hàn Quốc là những đầu tàu kinh tế của đất nước. Họ nắm trong tay cả quyền lực kinh tế và chính trị, Tổng thống muốn làm gì cũng phải xin ý kiến họ. Tập đoàn Tam Tinh (Samsung) và Tập đoàn Hiện Đại (Hyundai) sản xuất tất cả mọi thứ từ tên lửa cho đến cái bút chì. Chữ "Chaebol" dịch ra là "tài phiệt", trong tiếng Việt hiểu theo nghĩa là "tư bản tài chính có thế lực chi phối kinh tế- chính trị" nhưng vậy là chưa hết, đó mới là chữ "tài" còn chữ "phiệt" nghĩa là "dòng họ". Các tập đoàn này do cha truyền con nối, họ hàng đưa vào làm các chức vụ cao, quản lý kiểu gia đình trị. Thế nên phim Hàn Quốc muôn thuở có cái bài một cô lọ lem yêu anh công tử sắp lên chức chủ tịch tập đoàn, ông chủ tịch tập đoàn không có con trai nên có vợ bé để sinh con nối dõi cơ nghiệp. Thế nhưng đâu phải con trai ông nào cũng giỏi, nhiều anh lên phá tan hoang cả cơ nghiệp hoặc mấy ông em trai, em rể không có năng lực vẫn làm lãnh đạo vậy nên chính quyền Hàn Quốc đang tìm cách hạn chế các Chaebol nhưng vô ích. Một Chaebol đang phất lên nhanh chóng là Lotte, nhìn sự hiện diện của họ khắp nơi ở Việt Nam thì đủ hiểu.
Những tòa nhà trụ sở các công ty đủ hình dáng, kiểu cách:
Tòa nhà này do kiến trúc sư nổi tiếng Mario Botta thiết kế:
Bữa ăn chia tay Hàn Quốc thật xúc động vì...cuối cùng cũng được một bữa no:
Tạm biệt và hẹn gặp lại:
Cảm ơn các bạn đã theo dõi topic này rất nhiều :*