Mất 1 ngày để nghĩ tới điểm đến Lai Châu, 1 tiếng để check thông tin về Sìn Hồ, và 1 phút để thuyết phục bạn đồng hành. OK, lên đường.
Xe khách nhé, cho chủ động, 230k/người/lượt Hà Nội - Lai Châu. Nhưng ngay sau khi chúng em về HN thì được tin nhà xe rẻ nhất này cũng đã nâng giá vé lên 260k cho bằng bạn bằng bè, may thế!
Xe xuất phát từ bến Giáp Bát, 7h tối, 7h sáng hôm sau đã có mặt ở bến xe thị xã Lai Châu. Những đứa quen đi phượt bằng xe máy như tụi em không thể ngờ là ở một THỊ XÃ hẳn hoi, mà tìm thuê cái xe máy nó khó thế. Sau bao gian nan, cuối cùng cũng kiếm được em Wave ZX. 61km, trực chỉ (chính xác là "ngoằn ngoèo chỉ") Sìn Hồ theo đường tỉnh lộ 129 (bác nào thích đi đường "mua" thì xuôi theo quốc lộ 4D, em chưa đi, biết đâu nó đẹp hơn tỉnh lộ).
Nhưng tỉnh lộ của em thì nhìn được thế này:
Mênh mang
Đường đi nói chung là đẹp, chỉ hơi giống cách mà các lãnh đạo trả lời chất vấn ở nghị trường tí thôi (quanh co), kiểu như cung đường từ Quản Bạ lên Đồng Văn - Mèo Vạc, khác là có rất nhiều cây và tần suất ôm cua cao hơn.
Được 2/3 quãng đường (khoảng 40km) thì thấy một cảnh khá thơ mộng: một em gái (Mông thì phải, trông khang khác trên Hà Giang, Lào Cai, hay Sơn La) ngồi đạp máy khâu trước cửa nhà. Em ấy đang may cái dải thắt lưng. Phải rồi, hôm nay là thứ 7, sáng mai chủ nhật chợ phiên Sìn Hồ đông vui nhất tuần. Lại chụp, nhỉ?
Vẫn biết là với những bộ đồ sặc sỡ của bà con dân tộc, thì chụp ảnh đen trắng là một sự xúc phạm cỡ vừa, nhưng em mê ảnh b&w quá nên hơi lạm dụng.
Chúng em tới trung tâm thị trấn Sìn Hồ lúc gần trưa, sau khoảng 2,5 tiếng vừa chạy xe vừa nghỉ. Phải nói là Lai Châu đã nghèo, Sìn Hồ dĩ nhiên phải nghèo hơn, nhưng không ngờ là ở xó này cũng có một cái khách sạn kha khá, mang tên Thanh Bình - ngay đầu thị trấn. Có vẻ tư duy của ông chủ của nó hơi phức tạp, nên kết hợp giữa bồn tắm và bồn rửa mặt hiện đại là bộ màn khung cực cải lương. Thôi, chẳng mong gì hơn với 200k/ngày đêm/phòng 2 giường cá nhân.
Tranh thủ lượn ra chợ thị trấn, thứ 7 nghe nói cũng là ngày đông vui (tuy không bằng chủ nhật), nhưng thấy hẻo quá. Phải đợi tới sáng mai thôi.
Kế hoạch ban đầu là sẽ đi Pú Đao, nhưng còn có nửa ngày, mà xem bản đồ thì thấy quãng đường đến Pú Đao chí ít cũng xấp xỉ đoạn đã đi buổi sáng. Phương án B được chọn: Tả Phìn, cách thị trấn khoảng 5km.
Em ấn tượng với cái tên Tả Phìn (và những gì phát âm tương tự) lắm. Hà Giang có Tả Phìn, Lào Cai có, đây cũng có, mà trước đó 3 tuần đi Mộc Châu còn ghé vào... Tà Phình. Mỗi nơi một vẻ, riêng Tả Phìn ở Sìn Hồ thì có nhiều nét giống... Tây.
Đây là mùa đông trắng bên Âu
Nêm tí màu cho lạc quan nào
Thôi dừng chất Tây ở đây nhé. Bịch, rơi trở lại An Nam.
Kẹo nào, các cháu.
Lại b&w nhé: heo mọi
...
Đặt gạch vậy đã, sẽ tiếp sau. Đang say quá, mấy hôm chưa tỉnh hơi men. (beer)
Xe khách nhé, cho chủ động, 230k/người/lượt Hà Nội - Lai Châu. Nhưng ngay sau khi chúng em về HN thì được tin nhà xe rẻ nhất này cũng đã nâng giá vé lên 260k cho bằng bạn bằng bè, may thế!
Xe xuất phát từ bến Giáp Bát, 7h tối, 7h sáng hôm sau đã có mặt ở bến xe thị xã Lai Châu. Những đứa quen đi phượt bằng xe máy như tụi em không thể ngờ là ở một THỊ XÃ hẳn hoi, mà tìm thuê cái xe máy nó khó thế. Sau bao gian nan, cuối cùng cũng kiếm được em Wave ZX. 61km, trực chỉ (chính xác là "ngoằn ngoèo chỉ") Sìn Hồ theo đường tỉnh lộ 129 (bác nào thích đi đường "mua" thì xuôi theo quốc lộ 4D, em chưa đi, biết đâu nó đẹp hơn tỉnh lộ).
Nhưng tỉnh lộ của em thì nhìn được thế này:
Mênh mang
Đường đi nói chung là đẹp, chỉ hơi giống cách mà các lãnh đạo trả lời chất vấn ở nghị trường tí thôi (quanh co), kiểu như cung đường từ Quản Bạ lên Đồng Văn - Mèo Vạc, khác là có rất nhiều cây và tần suất ôm cua cao hơn.
Được 2/3 quãng đường (khoảng 40km) thì thấy một cảnh khá thơ mộng: một em gái (Mông thì phải, trông khang khác trên Hà Giang, Lào Cai, hay Sơn La) ngồi đạp máy khâu trước cửa nhà. Em ấy đang may cái dải thắt lưng. Phải rồi, hôm nay là thứ 7, sáng mai chủ nhật chợ phiên Sìn Hồ đông vui nhất tuần. Lại chụp, nhỉ?
Vẫn biết là với những bộ đồ sặc sỡ của bà con dân tộc, thì chụp ảnh đen trắng là một sự xúc phạm cỡ vừa, nhưng em mê ảnh b&w quá nên hơi lạm dụng.
Chúng em tới trung tâm thị trấn Sìn Hồ lúc gần trưa, sau khoảng 2,5 tiếng vừa chạy xe vừa nghỉ. Phải nói là Lai Châu đã nghèo, Sìn Hồ dĩ nhiên phải nghèo hơn, nhưng không ngờ là ở xó này cũng có một cái khách sạn kha khá, mang tên Thanh Bình - ngay đầu thị trấn. Có vẻ tư duy của ông chủ của nó hơi phức tạp, nên kết hợp giữa bồn tắm và bồn rửa mặt hiện đại là bộ màn khung cực cải lương. Thôi, chẳng mong gì hơn với 200k/ngày đêm/phòng 2 giường cá nhân.
Tranh thủ lượn ra chợ thị trấn, thứ 7 nghe nói cũng là ngày đông vui (tuy không bằng chủ nhật), nhưng thấy hẻo quá. Phải đợi tới sáng mai thôi.
Kế hoạch ban đầu là sẽ đi Pú Đao, nhưng còn có nửa ngày, mà xem bản đồ thì thấy quãng đường đến Pú Đao chí ít cũng xấp xỉ đoạn đã đi buổi sáng. Phương án B được chọn: Tả Phìn, cách thị trấn khoảng 5km.
Em ấn tượng với cái tên Tả Phìn (và những gì phát âm tương tự) lắm. Hà Giang có Tả Phìn, Lào Cai có, đây cũng có, mà trước đó 3 tuần đi Mộc Châu còn ghé vào... Tà Phình. Mỗi nơi một vẻ, riêng Tả Phìn ở Sìn Hồ thì có nhiều nét giống... Tây.
Đây là mùa đông trắng bên Âu
Nêm tí màu cho lạc quan nào
Thôi dừng chất Tây ở đây nhé. Bịch, rơi trở lại An Nam.
Kẹo nào, các cháu.
Lại b&w nhé: heo mọi
...
Đặt gạch vậy đã, sẽ tiếp sau. Đang say quá, mấy hôm chưa tỉnh hơi men. (beer)