What's new

[Chia sẻ] Tây Tạng mùa đông - về phía Đông Lhasa

Chuyến đi với tôi kết thúc đã 3 ngày, còn với một số bạn giờ mới kết thúc.

Chuyến đi tôi chỉ có duyên đi theo, không tham gia lên kế hoạch hay bất cứ gì khác, thảnh thơi mà tận hưởng.

Hình như tôi đã qua mất cái thời có thể viết những bài với cảm xúc tràn đầy, dù thực sự vẫn tràn đầy xúc động về một vùng đất có thể làm người ta say mê.

Tây Tạng, Tây Tạng, đã có nhiều topic trong diễn đàn này viết về nơi đó. Thêm một topic vốn cũng không có nghĩa gì.
Tuy nhiên các chuyến đi trước đây đều là đi về phía Tây của Lhasa, nay chuyến đi của chúng tôi hướng về phía Đông, đi vào vùng Niyingtri (Lâm Chi) và sang đất Chamdo (Xương Đô).

Về Tây Tạng, Yilka đã có topic khá chi tiết: Trung Hoa tây du kí; hay Backpackervn đầy cảm xúc trong Mây trắng Tây Tạng..., và June với chuyến đi hành hương Kailash kinh điển: Tây Tạng những ngày xanh nắng hạ,... do đó tôi chỉ làm người cóp nhặt lại những gì trên cung đường đã qua, sẽ rơi rụng theo thời gian, và không biết bao giờ mới viết xong.

Nếu không bao giờ viết xong, thì cũng coi như là tình cảm với Tây Tạng cũng sẽ còn lưu mãi.
 
Last edited:
Jokhang

Từ trên nhìn xuống, quảng trường Bakhor tràn nắng, những người dân Tibet vẫn cặm cụi lễ lạy bên ngoài, trong vòng vây kiểm soát của người Trung Hoa. Potala xa xa còn bị canh phòng nhiều hơn thế.

Ngay phía trước Jokhang là tấm bia Tibet (hình cột đá có mũ ở trên) ghi lại hòa ước giữa nhà Đường và Tsongphan Khambo, nhấn mạnh rằng cương thổ đã chia, không xâm phạm lẫn nhau. Bên trái là các tấm bia Hán của các triều đại sau này khi đã có uy lực chi phối Tibet.

14588949238_38b79bed7a_c.jpg


14588864650_5c7f2277f3_c.jpg
 
Jokhang

Có một bà cụ hành lễ ở phía xa khác hẳn với những người khác: Cụ không hề dùng bất cứ đồ hỗ trợ nào. Trong khi người khác có những tấm gỗ, đeo găng tay, tấm da để hành lễ thì cụ cứ tay trần mà sấp mình trên mặt đá trong thời tiết lạnh buốt đến gần 0 độ. Mỗi lạy là cụ lại lần một hạt trong tràng hạt trước mặt, cứ thế, cứ thế. Khi chúng tôi rời quảng trường, nhìn lại vẫn thấy cụ đang nghiêm cẩn quỳ lạy, mái tóc bạc phơ đắm trong niềm tin sâu thẳm.

14795458153_f0280193bf_c.jpg
 
Jokhang

Trước khi về nghỉ, tôi lại đi một vòng nữa quanh đền Jokhang, hòa vào với dòng người mộ đạo.

Đây là buổi chiều cuối tôi còn ở lại Tibet. Sáng hôm sau đã ra sân bay rời xa vùng đất của Chư thiên. Buổi sáng trước khi đi, tôi và các bạn đã lại đến nơi đây một lần nữa, lặng lẽ hít mùi khói hương đầy ngực, nhìn cho đã mắt. Và cùng với một người bạn, tôi đã nằm xuống áp mặt vào nền đá lạnh trước Jokhang...

14775238072_d17a55918a_c.jpg


14589100617_3ba44c91cf_c.jpg
 
Tạm biệt

Ngồi trên máy bay cất cánh từ sân bay Gonggar, tôi thấy như mất một cái gì. Không biết lần sau quay lại sẽ là bao giờ? Khi đó tôi sẽ già thêm bao nhiêu, mảnh đất này sẽ già đi bao nhiêu?

Mới hôm nào hạ cánh xuống đây, những hàng cây vàng rực lá. Hàng cây vẫn đó, nhưng hình như lá đã rụng đi gần hết? Hay là chính trong mình đã rụng rơi nhiều quá? Dòng nước xanh ngọc chảy về Đông, rồi đổ ra biển lớn. Những ngọn núi chầu về trời cao. Còn con người sẽ đi về đâu?

14752578186_5131120411_c.jpg


14588945248_1780b7915d_c.jpg
 
Từ biệt

Dưới kia là tu viện Ganden, ngạo nghễ và cô đơn. Tôi chưa đến đó. Còn nhiều nơi chưa đến được trên mảnh đất thiêng này. Còn nhiều điều chưa làm được, nhiều nơi chưa đến được. Con người ta luôn thế, muốn nhiều mà có được bao nhiêu.

14588876480_499789e94c_c.jpg


Như trập trùng núi kia, còn chứa đựng bao điều vĩ đại?

14588928848_42abc92d0f_c.jpg
 
Trập trùng núi

Mênh mông thao thiết

14752570266_fc80a497cd_c.jpg


Cuối cùng cũng đã đến rìa của vùng núi non chư thiên, rơi trở lại phàm trần

14588912629_f5aa3bb9b5_c.jpg
 
Rơi từ xứ sở chư thiên

Đi máy bay đã nhiều, nhưng lần đầu tiên tôi thấy rõ cảm giác của sự rơi thẳng từ bầu trời thiên đường xuống hạ giới phàm tục rõ ràng như thế.

Đang bay trên các tầng núi non cao ngất trắng tuyết, thấy mình vượt trên núi non, gần bầu trời lồng lộng, bỗng nhiên đám mây mù che phủ. Thế rồi mây giãn ra, từ trên nhìn thẳng xuống mặt đất chằng chịt đường xá, ruộng đồng. Nhìn ngang vẫn là mây, là những đỉnh núi ngạo nghễ, là xứ sở chư thiên lồng lộng nắng gió.

Nhận ra cái kiếp phàm trần đang kéo mình trở lại với cuộc sống đời thường. Mình đang rời bỏ rất nhiều những điều trong sáng thanh cao, để lại tiếp tục với cơm áo gạo tiền tranh giành tham lam. Lúc đó muốn níu kéo vô hạn những đỉnh núi phủ tuyết kia, cố nhìn thêm lần nữa, khi biết rằng sẽ chỉ còn thấy chúng trong những bức ảnh.

Tôi quay lại với cuộc sống đời thường, và nhớ thì viết về nơi ấy...

14773226144_fe956c4f25_c.jpg
 
Dù đã rời Tibet, câu chuyện về chuyến đi đã kết thúc, nhưng tôi sẽ còn tiếp tục viết về những con người nơi ấy.
 
Cảm ơn bạn Chitto và những hình ảnh, lời chia sẻ của bạn về chuyến đi. Cảm giác mình đọc như chính mình vậy mặc dù mình chưa đến đây bao giờ.
Mình xin trích lại lời tựa trong cuốn Đường Mây Qua Xứ Tuyết của dịch giả Nguyên Phong dịch lại từ cuốn The way of the white clouds như gửi đến các bạn , những ai yêu thích mảnh đẩt này và mong muốn 1 lần hay nhiều lần ước ao được đặt chân tới như sau:

''…Tại sao Tây Tạng lại có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với thế giới ngày nay như vậy? Phải chăng nó tượng trưng cho một cái gì huyền bí , khêu gợi trí tò mò hay một điều gì đó mơ hồ mà người ta chưa nhận thức được?
Tây Tạng là một xứ nằm ở vị trí hiểm trở, biệt lập với thế giới bên ngoài , nhờ thế mà nó duy trì được một nền văn minh cổ khác với những nền văn minh mà chúng ta được biết đến. Không một ai đăt chân vào Tây Tạng mà không chịu sự ảnh hưởng của nó, và không ai có thể chui rúc vào đời sống chật hẹp khi đã nhìn thấy sự bao la hùng vĩ của rặng Tuyết Sơn..''
 
Đặt chân đến và đi 1 vòng Kailash linh thiêng là niềm mơ ước và vinh hạnh của cả đời người. Cám ơn bạn vì đã chia sẻ những trải nghiệm thú vị về vùng đất huyền bí thiêng liêng này!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,672
Bài viết
1,134,975
Members
192,355
Latest member
Nguyenvantung99
Back
Top