vietnam0809
Phượt thủ
Hạ-long , du lịch Việt nam .... ( Tiếp theo )
"- Hạ long kia rồi " ! Người Thằng Xe rùng nhẹ , tiếng bác Tài đã kéo Thằng Xe trở lại hiện tại . Nó đưa mắt nhìn quanh thấy mọi người trên xe đều tủm tỉm cười . Thì ra khi thấy mặt mũi nó có vẻ đăm chiêu , mọi người đã cố gắng nhỏ nhẹ để nó mơ màng . Đúng là đường tốt có khác , đã đến rồi đấy . Đường vào thị trấn quanh co theo chân đồi , núi . Bên phải lề đường một sườn dốc hẹp rậm rạp những bụi sim , mua cùng chó đẻ , xấu hổ và bên dưới đã trải rộng phù sa ẩm ướt . Gần lắm rồi , trước mặt , chênh chếch bên phải đã thấy trùng điệp , nhấp nhô những đảo đá cây phủ xanh rờn . Một vài hòn bò cả lên cạn , đứng lố nhố đó , để biết gọi là núi hay là đảo đây ? Chợt thấy bên phải tách ra một con đường chui qua một cái rất công thức , rất đặc trưng . Cái mà người ta hay gọi là " Cổng chào " ( Hai trụ Bê tông đứng hai bên đường , phía trên được nối bởi một hàng chữ lớn đóng trong khung kim loại cong cong màu bã trầu ) , sau cái cổng ngổn ngang những gạch cùng sỏi cát , có lẽ người ta đang muốn tạo nên ở đây một khuôn viên cảnh , hai bên lêu đêu mấy cây một loại họ nhà cọ , chắc mới chôn nên nhìn chúng vẫn còn xác xơ , mỏi mệt . Con đường trần trụi ấy chỉ mang trên mình lỏng khỏng hàng cột đèn chạy cô đơn thẳng trên bãi phù sa ra hướng biển .
" - Đường ra Tuần châu đấy " Bác Tài rên rỉ : " - Ngoài ấy đẹp lắm . Nhà hàng , biệt thự đều có thứ , có hạng hiện đại lắm . Có cá Lợn làm xiếc , có nước biết chơi đàn .v.v . và .v.v " . Thấy đám Thằng Xe dỏng tai lên nghe chăm chú , Bác Tài thở hắt ra " - Cơ mà tôi cũng chưa ra bao giờ , bởi nghe nói ngoài đó đắt đỏ lắm , chỉ dành cho những người nhiều tiền hay cho trăng , cho Sao nổi tiếng thôi " . Nghe vậy Thằng Xe tiu nghỉu , cái ngữ như nó , chẳng cần biết dưới có Sao gì không ? chứ trên chỉ Răng thì để ý làm chi đến chuyện những chốn cao xa ấy cho ấm ức thêm .
Òa , xe lọt thỏm vào một phố thị sầm uất . Bãi Cháy đây ư ? Hạ long đây ư ? Đến lượt Thằng Xe " Ôh " và " Ah " . Bên trái đường , đâu rồi những ngôi nhà cũ với kiểu dáng " Tây lang xa " quý phái , thấp thoáng trên những đồi thông lẫn phi lao xanh mát ? Đâu rồi những quán nhỏ tường rêu mái tranh lòa xòa ? hay mái ngói xưa , cũ màu nắng mưa ? Đứng dựa lưng vào vách đồi với bàn tre , ghế gỗ yên tĩnh , đơn sơ nhưng gần gũi , vui vẻ chờ thực khách viếng thăm ? Thay vào đó giờ đây những tường liền tường , biển quảng cáo nối biển quảng cáo . Mắt lóa hết cả lên bởi gạch men , bởi cửa kính cùng đèn màu các loại , các kích cỡ . " Du dương " nhạc nhà " Lọ " tranh tiếng với giọng nhà " Chai ". Nhân viên các nhà hàng cuồng nhiệt đan trên đường chèo kéo khách vãnh lai . Phủ kín từ chân lên tới đỉnh các sườn đồi xưa là vô vàn các loại nhà hàng , các loại khách sạn cao thấp , kiến trúc " Toàn cầu hóa . Âu , Á lẫn cả Trung đông " ! Bên phải , ngay đầu đường vào , giờ là một bến tàu . Người , xe ra vào tấp nập , dập dềnh , lấp ló sau dãy nhà bán vé có rất nhiều tàu , thuyền đủ các mầu sắc neo chờ khách tham quan vịnh . dải công viên hẹp , tĩnh mịch chạy dài theo đường ngày nào , giờ được kè rộng ra bãi biển cũ , lát gạch và đổ Bê tông thênh thang , vậy mà các loại hình dịch vụ diễn ra trên đó vẫn như còn chen chúc lắm , như còn thiếu chỗ lắm . Khăp nơi giăng giăng cờ quạt , xanh , đỏ , trắng , tím , vàng quấn quít , ưỡn ẹo theo gió biển . Thằng Xe ngỡ ngàng , Thằng Xe " Tự hào không nói lên lời " với vợ chồng nhà Mán , với con gái về những " Hiện đại hóa vượt bậc " của xứ mình . Nó " Khinh khỉnh " lén liếc nhìn vẻ mặt không dấu nổi ít nhiều thất vọng của vợ chồng nhà Mán . Khổ thân , chúng đã hình dung và chờ đợi để tiếp kiến một vùng đẹp thanh bình , đẹp tự nhiên của tạo hóa , cái đẹp nguyên thể của thiên nhiên một cách khác hẳn !
Mợ nói nhỏ với Bác Tài vài câu , xe đi nhanh hơn . Đến chỗ bến tàu ngày xưa , cạnh bến phà sang Hòn gai cũ thì xe rẽ sang bên trái đường , lên một cái khách sạn to vật vưỡng . Nghe đâu khách sạn này trước kia thuộc sở hữu của Công đoàn gì đó thì phải . Mợ oách thật , cho cả bọn ngự ở khách sạn to , đẹp thế này chắc tốn kém lắm . Như đoán được tâm trạng xót xa của Thằng Xe , Mợ phủ đầu ngay : " Mình với khách sạn này là bạn hàng , đặt phòng trước giá cả có ưu đãi . Vả lại mọi chuyện đã có tôi lo , anh cất cái mặt nhăn nhó đi cho tôi nhờ " . Sự đời là vậy , cũng chỉ " Thương vay , tiếc mướn " mà còn bị mắng mỏ ... đã vậy thì đây thây kệ . Cứ hưởng thụ cho sướng . Thằng Xe ra hiệu cho đám Mán và con gái mang đồ xuống xe ( Thực ra thì mỗi đứa cũng chỉ có một ba lô nhỏ , tất nhiên là Thằng Xe " Cửu vạn " đồ của Mợ rồi ) . Mợ dắt cả bọn vào và chỉ chỗ cho bọn nó ngồi chờ ở sảnh đón khách , rồi Mợ cầm Bím đựng giấy tờ ra bàn lễ tân làm việc nhận phòng . Vào khách sạn lớn thích thật , chưa kịp ngồi đã có người đeo ngù vàng chói đến kính trọng mời uống nước cam đá mát lạnh mà không phải trả tiền nhé . Vợ chồng Mán vừa uống nước vừa đi lại , ngắm nghía đồ đạc bày biện của khách sạn , gật gật đầu và có vẻ hớn hở trở lại . Thấy Mợ đứng cạnh bàn lễ tân búng tay ra hiệu ( Như trong phim phương Tây ) , Thằng Xe hiểu ngay là tới công đoạn trình thẻ căn cước để nhận phòng ( Của đáng tội , việc này Mợ đã nói trước trên xe rồi ) . Nó bảo nhỏ bọn bạn và dắt con gái đi tới . Cô bé lễ tân đẹp ngạt thở , cầm mớ căn cước của cả bọn . Một chút ngập ngừng rất nhanh rồi cô tươi cười đưa ba chìa khóa , dặn dò thêm vị trí phòng xong lại còn chúc cả bọn được vui vẻ , được vừa lòng nữa . Thằng Xe khoái trí líu lo thông ngôn khoe khoang thế nào mà Vợ chồng Mán cùng con gái thích ra mặt . Cả bon ríu rít định xách ba lô để lên phòng thì có một chú nhỏ , chỉnh tề lễ phục , đẩy một khung đặt trên mấy bánh xe chẳng biết gọi là cái gì đến . Chú bé nhanh nhẹn xếp hết đồ của cả bọn lên đó và đẩy ra thang máy . Thằng Xe đã từng được xem nhiều phim , nó lờ mờ hiểu nên ra dáng thông tỏ bảo mọi người cùng lục tục theo xe đồ . Thang máy choáng lộn , chạy êm ro lên lầu ba hay bốn gì đó . Đúng phóc , chú nhỏ đưa cả bọn tới tận cửa phòng . Chờ cho mọi người xách đồ ai vào phòng nấy rồi , Thằng Xe làm vẻ lạnh tanh ( Giá có máy ghi lại hình chắc bản mặt nó lúc ấy Kễnh phải biết ) , nó móc bọc lấy mấy tờ bạc đưa và cám ơn chú nhỏ . Vợ chồng nhà Mán một phòng , bố con Thằng Xe một phòng , Mợ tất nhiên một mình một giang sơn . Bác Tài thân phận nhân viên , chỉ ở lại đến chiều rồi phải về để mai đi làm , nên mọi người mời mọc thế nào bác ta cũng không thể cùng vui tới bến được . Như chương trình Mợ sắp đặt ! Sau khi vứt đồ vào phòng và rửa ráy , chỉnh trang tư thế chút đỉnh . Cả bọn chỉ đem theo mấy thứ cần thiết ( Máy ảnh , đồ bơi , Xiền và giấy tờ không thể ly thân ...) kéo nhau xuống để đi ăn ở một quán sạch sẽ nào đó , rồi từ đấy ra luôn bến thuê tàu tham quan vịnh . Vậy mà cũng sắp 10h trưa rồi .
( Còn tiếp )
"- Hạ long kia rồi " ! Người Thằng Xe rùng nhẹ , tiếng bác Tài đã kéo Thằng Xe trở lại hiện tại . Nó đưa mắt nhìn quanh thấy mọi người trên xe đều tủm tỉm cười . Thì ra khi thấy mặt mũi nó có vẻ đăm chiêu , mọi người đã cố gắng nhỏ nhẹ để nó mơ màng . Đúng là đường tốt có khác , đã đến rồi đấy . Đường vào thị trấn quanh co theo chân đồi , núi . Bên phải lề đường một sườn dốc hẹp rậm rạp những bụi sim , mua cùng chó đẻ , xấu hổ và bên dưới đã trải rộng phù sa ẩm ướt . Gần lắm rồi , trước mặt , chênh chếch bên phải đã thấy trùng điệp , nhấp nhô những đảo đá cây phủ xanh rờn . Một vài hòn bò cả lên cạn , đứng lố nhố đó , để biết gọi là núi hay là đảo đây ? Chợt thấy bên phải tách ra một con đường chui qua một cái rất công thức , rất đặc trưng . Cái mà người ta hay gọi là " Cổng chào " ( Hai trụ Bê tông đứng hai bên đường , phía trên được nối bởi một hàng chữ lớn đóng trong khung kim loại cong cong màu bã trầu ) , sau cái cổng ngổn ngang những gạch cùng sỏi cát , có lẽ người ta đang muốn tạo nên ở đây một khuôn viên cảnh , hai bên lêu đêu mấy cây một loại họ nhà cọ , chắc mới chôn nên nhìn chúng vẫn còn xác xơ , mỏi mệt . Con đường trần trụi ấy chỉ mang trên mình lỏng khỏng hàng cột đèn chạy cô đơn thẳng trên bãi phù sa ra hướng biển .
" - Đường ra Tuần châu đấy " Bác Tài rên rỉ : " - Ngoài ấy đẹp lắm . Nhà hàng , biệt thự đều có thứ , có hạng hiện đại lắm . Có cá Lợn làm xiếc , có nước biết chơi đàn .v.v . và .v.v " . Thấy đám Thằng Xe dỏng tai lên nghe chăm chú , Bác Tài thở hắt ra " - Cơ mà tôi cũng chưa ra bao giờ , bởi nghe nói ngoài đó đắt đỏ lắm , chỉ dành cho những người nhiều tiền hay cho trăng , cho Sao nổi tiếng thôi " . Nghe vậy Thằng Xe tiu nghỉu , cái ngữ như nó , chẳng cần biết dưới có Sao gì không ? chứ trên chỉ Răng thì để ý làm chi đến chuyện những chốn cao xa ấy cho ấm ức thêm .
Òa , xe lọt thỏm vào một phố thị sầm uất . Bãi Cháy đây ư ? Hạ long đây ư ? Đến lượt Thằng Xe " Ôh " và " Ah " . Bên trái đường , đâu rồi những ngôi nhà cũ với kiểu dáng " Tây lang xa " quý phái , thấp thoáng trên những đồi thông lẫn phi lao xanh mát ? Đâu rồi những quán nhỏ tường rêu mái tranh lòa xòa ? hay mái ngói xưa , cũ màu nắng mưa ? Đứng dựa lưng vào vách đồi với bàn tre , ghế gỗ yên tĩnh , đơn sơ nhưng gần gũi , vui vẻ chờ thực khách viếng thăm ? Thay vào đó giờ đây những tường liền tường , biển quảng cáo nối biển quảng cáo . Mắt lóa hết cả lên bởi gạch men , bởi cửa kính cùng đèn màu các loại , các kích cỡ . " Du dương " nhạc nhà " Lọ " tranh tiếng với giọng nhà " Chai ". Nhân viên các nhà hàng cuồng nhiệt đan trên đường chèo kéo khách vãnh lai . Phủ kín từ chân lên tới đỉnh các sườn đồi xưa là vô vàn các loại nhà hàng , các loại khách sạn cao thấp , kiến trúc " Toàn cầu hóa . Âu , Á lẫn cả Trung đông " ! Bên phải , ngay đầu đường vào , giờ là một bến tàu . Người , xe ra vào tấp nập , dập dềnh , lấp ló sau dãy nhà bán vé có rất nhiều tàu , thuyền đủ các mầu sắc neo chờ khách tham quan vịnh . dải công viên hẹp , tĩnh mịch chạy dài theo đường ngày nào , giờ được kè rộng ra bãi biển cũ , lát gạch và đổ Bê tông thênh thang , vậy mà các loại hình dịch vụ diễn ra trên đó vẫn như còn chen chúc lắm , như còn thiếu chỗ lắm . Khăp nơi giăng giăng cờ quạt , xanh , đỏ , trắng , tím , vàng quấn quít , ưỡn ẹo theo gió biển . Thằng Xe ngỡ ngàng , Thằng Xe " Tự hào không nói lên lời " với vợ chồng nhà Mán , với con gái về những " Hiện đại hóa vượt bậc " của xứ mình . Nó " Khinh khỉnh " lén liếc nhìn vẻ mặt không dấu nổi ít nhiều thất vọng của vợ chồng nhà Mán . Khổ thân , chúng đã hình dung và chờ đợi để tiếp kiến một vùng đẹp thanh bình , đẹp tự nhiên của tạo hóa , cái đẹp nguyên thể của thiên nhiên một cách khác hẳn !
Mợ nói nhỏ với Bác Tài vài câu , xe đi nhanh hơn . Đến chỗ bến tàu ngày xưa , cạnh bến phà sang Hòn gai cũ thì xe rẽ sang bên trái đường , lên một cái khách sạn to vật vưỡng . Nghe đâu khách sạn này trước kia thuộc sở hữu của Công đoàn gì đó thì phải . Mợ oách thật , cho cả bọn ngự ở khách sạn to , đẹp thế này chắc tốn kém lắm . Như đoán được tâm trạng xót xa của Thằng Xe , Mợ phủ đầu ngay : " Mình với khách sạn này là bạn hàng , đặt phòng trước giá cả có ưu đãi . Vả lại mọi chuyện đã có tôi lo , anh cất cái mặt nhăn nhó đi cho tôi nhờ " . Sự đời là vậy , cũng chỉ " Thương vay , tiếc mướn " mà còn bị mắng mỏ ... đã vậy thì đây thây kệ . Cứ hưởng thụ cho sướng . Thằng Xe ra hiệu cho đám Mán và con gái mang đồ xuống xe ( Thực ra thì mỗi đứa cũng chỉ có một ba lô nhỏ , tất nhiên là Thằng Xe " Cửu vạn " đồ của Mợ rồi ) . Mợ dắt cả bọn vào và chỉ chỗ cho bọn nó ngồi chờ ở sảnh đón khách , rồi Mợ cầm Bím đựng giấy tờ ra bàn lễ tân làm việc nhận phòng . Vào khách sạn lớn thích thật , chưa kịp ngồi đã có người đeo ngù vàng chói đến kính trọng mời uống nước cam đá mát lạnh mà không phải trả tiền nhé . Vợ chồng Mán vừa uống nước vừa đi lại , ngắm nghía đồ đạc bày biện của khách sạn , gật gật đầu và có vẻ hớn hở trở lại . Thấy Mợ đứng cạnh bàn lễ tân búng tay ra hiệu ( Như trong phim phương Tây ) , Thằng Xe hiểu ngay là tới công đoạn trình thẻ căn cước để nhận phòng ( Của đáng tội , việc này Mợ đã nói trước trên xe rồi ) . Nó bảo nhỏ bọn bạn và dắt con gái đi tới . Cô bé lễ tân đẹp ngạt thở , cầm mớ căn cước của cả bọn . Một chút ngập ngừng rất nhanh rồi cô tươi cười đưa ba chìa khóa , dặn dò thêm vị trí phòng xong lại còn chúc cả bọn được vui vẻ , được vừa lòng nữa . Thằng Xe khoái trí líu lo thông ngôn khoe khoang thế nào mà Vợ chồng Mán cùng con gái thích ra mặt . Cả bon ríu rít định xách ba lô để lên phòng thì có một chú nhỏ , chỉnh tề lễ phục , đẩy một khung đặt trên mấy bánh xe chẳng biết gọi là cái gì đến . Chú bé nhanh nhẹn xếp hết đồ của cả bọn lên đó và đẩy ra thang máy . Thằng Xe đã từng được xem nhiều phim , nó lờ mờ hiểu nên ra dáng thông tỏ bảo mọi người cùng lục tục theo xe đồ . Thang máy choáng lộn , chạy êm ro lên lầu ba hay bốn gì đó . Đúng phóc , chú nhỏ đưa cả bọn tới tận cửa phòng . Chờ cho mọi người xách đồ ai vào phòng nấy rồi , Thằng Xe làm vẻ lạnh tanh ( Giá có máy ghi lại hình chắc bản mặt nó lúc ấy Kễnh phải biết ) , nó móc bọc lấy mấy tờ bạc đưa và cám ơn chú nhỏ . Vợ chồng nhà Mán một phòng , bố con Thằng Xe một phòng , Mợ tất nhiên một mình một giang sơn . Bác Tài thân phận nhân viên , chỉ ở lại đến chiều rồi phải về để mai đi làm , nên mọi người mời mọc thế nào bác ta cũng không thể cùng vui tới bến được . Như chương trình Mợ sắp đặt ! Sau khi vứt đồ vào phòng và rửa ráy , chỉnh trang tư thế chút đỉnh . Cả bọn chỉ đem theo mấy thứ cần thiết ( Máy ảnh , đồ bơi , Xiền và giấy tờ không thể ly thân ...) kéo nhau xuống để đi ăn ở một quán sạch sẽ nào đó , rồi từ đấy ra luôn bến thuê tàu tham quan vịnh . Vậy mà cũng sắp 10h trưa rồi .
( Còn tiếp )